Tu La Kiếm Thần

Chương 204: Thiên Kiêu Cái Thế





Trong viện Lý gia, rất nhiều thị nữ nha hoàn cùng người hầu đều nhìn về phía thân ảnh của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, lộ ra vẻ kích động cùng vui vẻ.
Một nụ cười kiêu diễm, làm say đắm lòng người.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dạo quanh Lý gia vài vòng, là đang ngắm cảnh, là đang nghe tiếng gió.
Kỳ thực, bọn họ không ngắm nhìn phong cảnh, mà nhìn khuôn mặt đối phương.
Họ không lắng nghe gió, là lắng nghe nhịp đập trái tim nhau.
Cảnh đẹp đê mê, giống như tia sáng xẹt qua trân trời, rất nhanh liều tiêu tan.
Có điều, lại khắc sâu trong lòng hai người, không bao giờ biến mất.
Mà đêm chợt buông xuống, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dừng bước, nhẹ nhàng nhìn nhau.
“Đêm đã khuya, ta về trước”, Cố Thiên Mệnh vươn tay ra, khẽ vuốt v e một sợi tóc đen của Lý Sương Nhi, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều yêu thương, ôn nhu nói.
Lý Sương Nhi chần chừ gật gật đầu, dường như có chút không nỡ nhấc mày lên.
“Đúng rồi, nàng nói với Lý đại nhân, rượu tối nay ta sẽ không uống nữa.

Nếu muốn uống, đợi đại hôn của hai ta đi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Sương Nhi, cúi đầu nhìn giai nhân trước mặt, khẽ cười khiến Lý Sương Nhi ngượng ngùng cúi đầu: “Được không, Sương Nhi?”
...!
Nghe vậy, trái tim Lý Sương Nhi trong nháy mắt run lên.
Khuôn mặt trái xoan ngẩng cao nhìn Cố Thiên Mệnh, trong mắt nổi lên gợn sóng nhu tình vô tận.
Một tiếng Sương Nhi, đi thẳng vào tận sâu trái tim, khó lòng thoát ra.
Hắn không gọi nàng là Lý tiểu thư nữa, mà gọi một tiếng Sương Nhi thân thiết.
Vào khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như ngừng lại, gió nhẹ nhành trôi nổi tựa hồ cũng ngưng đọng trên không trung, màn đêm u tối cũng bị ánh trăng sáng chiếu rọi.
Tất cả, rơi vào im lặng, yên tĩnh.
Hắn vừa nói chờ ngày 2 người đại hôn, cùng nhau uống rượu sao?
Chàng ấy vừa gọi ta là...!Sương Nhi, hẳn không phải là bản thân nghe nhầm chứ?
Tại sao tối nay không có tinh quang, nhưng nàng lại cảm thấy rực rỡ đến vậy?
Lý Sương Nhi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh đang khẽ vuốt v e mái tóc của mình, đôi môi đỏ mọng khép lại, trái tim lại không khỏi run rẩy kịch liệt.
“Được không?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa mỉm cười khẽ nói.
Lý Sương Nhi nghe vậy, lập tức phục hồi tinh thần từ trong trạng thái bàng hoàng, vô thức cắn môi, má ửng hồng dưới hoàng hôn càng lúc càng xinh đẹp, quyến rũ cực điểm.
Chậm rãi, Lý Sương Nhi nâng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh, gật gật đầu.
Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh nở nụ cười, Lý Sương Nhi cũng cười theo.
Con đường anh hùng còn dài này, đều đã nồng đậm tình cảm của mỹ nhân.
Hai người họ không cần nói những lời thề non hẹn biển, đầu bạc răng long.
Chỉ cần một nụ cười là đủ.
“Ta, trở về trước”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông tay khỏi mái tóc của Lý Sương Nhi.
Lý Sương Nhi dường như có chút không nỡ, vươn đôi tay ngọc ra bắt lấy tay phải của Cố Thiên Mệnh đang muốn buông xuống, sau đó hai mắt nhìn nhau, Lý Sương Nhi mở lòng bàn tay của Cố Thiên Mệnh ra, dùng ngón tay viết chữ.
Mọi thứ đều ổn, ta đợi chàng.

Bảy chữ đơn giản, trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh trượt xuống, len lỏi vào trong trái tim hắn.
Sau đó, Lý Sương Nhi liền buông tay Cố Thiên Mệnh xuống, hai tay đặt bên hông, chăm chú nhìn vào hắn.
“Được”, Cố Thiên Mệnh siết chặt bàn tay còn lưu lại hơi ấm của Lý Sương Nhi, gật đầu nói.
Vì thế, dưới ánh mắt lưu luyến của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời đi, từng bước hướng về phía Cố gia.
Đợi đến khi bóng dáng Cố Thiên Mệnh dần biến mất, khuôn mặt ngượng ngùng của Lý Sương Nhi mới chậm rãi lộ ra một nụ cười khiến vạn vật thất sắc.
“Nha đầu, đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi”, đột nhiên, Lý Thiên Nguyên xuất hiện bên cạnh Lý Sương Nhi, dùng giọng điệu có chút trêu chọc khẽ cười nói.
Lý Sương Nhi lập tức xoay người hành lễ với Lý Thiên Nguyên.
“Nhau đầu, ông nội chọn phu quân cho cháu cũng khá tốt đấy chứ! Lúc trước cháu sống chết không đồng ý, nếu không phải ông nội hết lòng khuyên can, để cháu đi tìm hiểu trước, chỉ sợ tiểu tử này giờ đã thuộc về người khác rồi”.
Tay trái Lý Thiên Nguyên nhẹ nhàng chắp sau lưng, tay phải khẽ vuốt râu, trêu ghẹo Lý Sương Nhi.
Lý Sương Nhi ngước mắt, lườm Lý Thiên Nguyên một cái, tựa hồ đang làm nũng, tỏ vẻ tức giận của mình.
“Ha ha ha...”, Lý Thiên Nguyên không khỏi ngửa đầu cười to: “Hiện tại, có phải cảm thấy ánh mắt của ông nội không tồi hay không? Tiểu tử Cố gia này ẩn nhẫn nhiều năm, chính là muốn che giấu bảnh lãnh của mình, may mà ông nội sớm phát hiện, bằng không cháu rể tốt như vậy sẽ lỡ mất”.
Lý Sương Nhi nhẹ nhàng bụm môi, ra vẻ giận dữ một lần nữa lườm Lý Thiên Nguyên một cái, sau đó theo bản năng nhìn hướng mà Cố Thiên Mệnh rời đi, nội tâm có một cỗ ấm áp lan tràn.
“Tiểu tử Cố gia này, nước lặng chảy sâu, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi”.

Lý Thiên Nguyên không cười khẽ nữa mà là cảm thán nói: “Trận chiến Nhàn Hành Quan, nổi danh thiên hạ, phong hào Kỳ Song.
Lần này đến Nam Uyên, càng là một kiếm nộ trảm tướng sĩ Nam Uyên quốc, chấn nhiếp bát phương, có thể nói là thiên kiêu cái thế”.
Lý Sương Nhi mím môi, lẳng lặng nghe Lý Thiên Nguyên kể lể, nội tâm không khỏi lẩm bẩm: “Thiên kiêu cái thế...”
“Năm đó Cố lão đầu vì hôn sự của thằng nhóc đó, không tiếc thể diện đi cầu hôn, đáng tiếc lại không có thế gia nào đồng ý, đều là tìm đủ loại lí do cho có lệ để từ chối”.
“Hôm nay, chỉ sợ những người đó đã hối hận đến xanh ruột.
Chuyện thế gian, chính là như vậy”.
Lý Thiên Nguyên cười khẽ lắc đầu, không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước ông cụ Cố tìm mình thương lượng.
Nếu như lúc trước mình không đồng ý, có lẽ hôm nay người hối hận cũng bao gồm cả mình.
“Cả nhà Cố gia, sao lại có thể có phế vật.
Ngược lại là lúc trước ánh mắt lão phu thiển cận rồi.
Thiên kiêu cái thế, thế gian liệu có mấy người?”
Đêm tối chậm rãi cắn nuốt vùng đất Bách Quốc Chi Địa, làm cho cả Thiên Phong quốc cũng lâm vào yên tĩnh....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.