Tu La Kiếm Thần

Chương 203: Đắm Say Lòng Người





Trên dưới Lý gia nghe vậy đều không nén nổi mà lộ ra một nụ cười gượng gạo phức tạp.
Tiểu công tử Cố gia vốn bị tất cả mọi người bài xích và bất mãn trong chớp mắt liền trở thành thiên tài kiệt xuất nổi danh khắp thiên hạ, sự tương phản này thực sự khiến người ta phải thổn thức không thôi.
“Lý đại nhân nói đùa rồi”, Cố Thiên Mệnh khẽ vểnh cánh môi mỏng, tùy ý đáp lại một tiếng.
Một lão hồ ly như Lý Thiên Nguyên sao có thể nhìn không ra Cố Thiên Mệnh có tâm trạng để giao thiệp với bọn họ hay không, vì vậy bèn đứng dậy nói: “Được rồi, hai đứa các cháu chia xa lâu ngày, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, chúng ta cũng không làm phiền nữa.
Nhưng thằng nhóc cháu tối nay phải ở lại đây ăn một bữa cơm, người một nhà chúng ta cùng nhau uống một ly rượu”.
Cố Thiên Mệnh mỉm cười coi như đáp lại.
Sau đó Lý Thiên Nguyên liền cùng một đám người rời khỏi sảnh, chỉ để lại hai người Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi.
Cố Thiên Mệnh lặng lẽ nhìn Lý Sương Nhi, Lý Sương Nhi thì hạ mi nhưng đuôi mắt vẫn liếc Cố Thiên Mệnh.

Trong bầu không khí yên tĩnh dần lan tỏa một cảm giác vi diệu mờ nhạt không thể chạm tới.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi, cảm nhận nhịp tim cùng hô hấp của đối phương, ngửi được hơi thở trên người nhau.
Một lúc sau, hai gò má của Lý Sương Nhi đã hơi ửng hồng, tay phải gõ nhẹ lên làn hơi nóng lượn lờ trên tách trà, sau đó viết một hàng chữ xuống dưới bàn: Hành trình tới Nam Uyên, huynh không bị thương chứ?
"Ta không sao, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh nhìn giai nhân xinh đẹp trước mặt, trái tim như được bao bọc trong dòng nước ấm áp, dịu giọng trả lời.
Lý Sương Nhi khẽ c ắn môi dưới kiều diễm, nâng mi nhìn khuôn mặt tuấn lãng như tranh vẽ của Cố Thiên Mệnh, lại nhúng ngón tay trỏ phải vào nước trà, viết: sau này xin hãy chiếu cố bản thân nhiều hơn, đừng dấn thân vào nguy hiểm nữa.
"Được", Cố Thiên Mệnh không chút ngượng ngùng nhìn chăm chú gò má phấn hồng của Lý Sương Nhi, khẽ cười đáp.
Lý Sương Nhi cũng nâng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó nhướng mày lộ ra một nụ cười mê người.
"Cùng ta đi dạo đi, Lý gia còn có rất nhiều nơi ta chưa thấy qua", hai người họ im lặng một hồi, Cố Thiên Mệnh mới thong thả đứng dậy, nhìn Lý Sương Nhi dịu dàng nói.
Lý Sương Nhi gật đầu, uyển chuyển đứng lên, thần thái thanh lệ này khiến bầu không khí đều phải đông cứng lại.
"Đi thôi!"
Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên vươn tay phải đưa tới trước tầm mắt nàng.
Lý Sương Nhi thấy vậy thì gò má ửng hồng càng thêm đậm sắc, nàng chậm rãi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Thiên Mệnh, tựa hồ đang xác nhận điều gì đó.
Cố Thiên Mệnh mỉm cười như gió xuân, dường như đang trả lời nàng.
Nhìn nụ cười nhạt này của Cố Thiên Mệnh, khoé môi Lý Sương Nhi cũng chậm rãi vẽ ra nét cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh.

Khi những ngón tay thon dài tiếp xúc với lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh, Lý Sương Nhi càng thêm ngại ngùng cụp hàng mi dài, cố gắng muốn che đi đôi má ửng hồng.
Lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh thật ấm áp dễ chịu, thậm chí còn lặng thầm dâng lên một loại tâm trạng an yên.
"Chúng ta đi thôi!", Cố Thiên Mệnh khép lại tay, nhẹ nhàng kéo lấy những ngón tay búp măng của Lý Sương Nhi, ấm giọng nói
Lý Sương Nhi khẽ buông mi, dùng khóe mắt đánh giá tay ngọc của mình cùng bàn tay to lớn của Cố Thiên Mệnh, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn một bên sườn mặt của hắn, một cảm giác khó tả len lỏi khắp cõi lòng nàng.
Sau đó xung quanh sân Lý gia có thể nhìn thấy cảnh tượng một người thanh niên mặc áo trắng dắt tay một cô gái với dung mạo như tiên tử mùa xuân ung dung tản bộ.
Hình ảnh này duy mỹ động lòng người, khiến cho vô số người phải say mê rung động, trên dưới Lý gia tràn ngập trong hơi thở ấm áp.
Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi lẳng lặng tản bộ trong Lý gia, ai cũng không nói gì, cứ như vậy hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh, chậm rãi nhẹ nhàng mà đi.
Có một số chuyện, không nhất thiết phải nói ra, trái tim tự hiểu là được.
Hai người cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, ngửi thấy mùi thơm trên người nhau, an nhiên thoải mái.
Trên dưới Lý gia sau khi nhìn thấy hình ảnh Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nắm tay nhau cùng tản bộ, đều lộ ra thần sắc hâm mộ, thở dài nói: “Cô gia cùng thiểu tư đúng là trời sinh một cặp, trời đất tác thành”.

“Nếu phu quân tương lai của ta có thể bằng một phần của cô gia thôi.
Vậy thì tốt biết bao.
Rất nhiều thị nữ trong viện đều không khỏi khẽ nói, hâm mộ đến cực điểm.
“Đừng mơ mộng nữa, anh hùng cái thế như cô gia, thế gian liệu được bao nhiêu người? Đừng nói được một nửa như cô gia, một phần ngàn vạn cũng không tệ rồi”.
Một nữ tử nhỏ tuổi vừa nói chuyện vừa cười nói.
“Vốn dĩ chúng ta cho rằng tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc đã lợi hại lắm rồi, không ngờ cô gia căn bản không coi trọng cái danh hão này, chỉ một cước liền đạp ngã thiên kiêu gì đó”.
“Suỵt! Cấm được nói linh tinh, nha đầu nhà ngươi nói chuyện không nghĩ đến hậu quả như vậy, nếu bị người khác nghe được thì sao? Có một số việc, trong lòng hiểu là được rồi, biết không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.