Tu La Kiếm Thần

Chương 159: Cố Ưu Mặc Hồi Phục





Sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng ngồi xếp bằng đối diện với Cố Ưu Mặc, nghiêm túc nói.
‘Thiên tâm dẫn khí quyết’, công pháp địa giai sơ cấp, là công pháp tu hành trân quý mà kiếp trước Cố Thiên Mệnh hao phí một phen khí lực mới có được.
Có thể nói, kiếp trước rất nhiều cao thủ tu vi Thiên Huyền cũng không nhất định có được bộ công pháp địa giai này, quý giá đến cực điểm.
Nếu môn công pháp này tiết lộ ra ngoài, e rằng sẽ nhấc lên một trấn chiến hỏa ở toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh mới không khỏi nhắc nhở Cố Ưu Mặc một phen, tuyệt đối không được để cho người khác biết.
“Cháu yên tâm, trong lòng Nhị thúc hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài”, Cố Ưu Mặc đương nhiên hiểu được sự quan trọng trong đó, biết rằng nếu công pháp trân quý này bị người ta biết được, đủ để nhấc lên đại chiến giữa các nước.
“Vâng, Nhị thúc nghe rõ nhé”, Cố Thiên Mệnh gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Thiên tâm dẫn khí quyết, khí du quan nguyên, nhật nguyệt thất hôn, thần khuyết vô đạo, tất cả đều ở một hơi thở...”
Theo sau từng câu chữ của Cố Thiên Mệnh, Cố Ưu Mặc liền đem nó ghi sâu trong nội tâm, hơn nữa cũng bắt đầu lĩnh ngộ cùng vận chuyển huyền khí.
Kỳ thật Cố Thiên Mệnh có thể trực tiếp vận dụng sức mạnh linh hồn, đem khẩu quyết của công pháp truyền đạt cho Cố Ưu Mặc thông qua mi tâm, nhưng thủ đoạn như vậy qúa kinh hãi thế tục.

Bởi vậy, để không khiến cho ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc chú ý và truy hỏi quá nhiều, Cố Thiên Mệnh đành phải dựa vào trí nhớ sâu trong linh hồn mình, từng câu từng chữ truyền đạt lại cho Cố Ưu Mặc.
Bất tri bất giác, thời gian đã qua 1 canh giờ.
Cố Thiên Mệnh cũng đem toàn bộ khẩu quyết của ‘thiên tâm dẫn khí quyết’ truyền cho Cố Ưu Mặc, sau đó hắn liền lẳng lặng ngồi xếp bằng bên cạnh, bảo vệ cho Cố Ưu Mặc tiến vào lĩnh ngộ tu hành.
Cố Ưu Mặc đem từng câu từng chữ in sâu trong tiềm thức, không bỏ sót bất cứ một chữ nào.
Lập tức, ông ấy liền bắt đầu lĩnh ngộ công pháp.
Chậm rãi dẫn dắt huyền khí...!
Trời dần sáng, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hai người vẫn ngồi xếp bằng tu hành.
Mà giờ khắc này, ngoài cửa Cố gia đã có rất nhiều người, đều là những quản gia cùng nhân vật quan trọng của các đại thế gia.
Bọn họ mang theo trọng lễ, khuôn mặt nặn ra một nụ cười, giải thích rằng hậu bối nhà mình ở Bích Hoa lâu có bất kính với Cố Thiên Mệnh, hi vọng có thể được lượng thứ.
Hơn nữa, ngay cả người của Cổ gia cũng tới, mặc dù hiện tại Cố Dương Vân còn đang nằm trên giường bệnh.
Đám người này ai nấy đều tươi cười lấy lòng, quà cáp đã sớm chuẩn bị xong, hi vọng Cố gia không chấp đám thanh niên trẻ người non dạ, hồ ngôn loạn ngữ kia.
Nghĩ đến cũng buồn cười, các đại thế gia đều muốn 1 lần thăm dò nông sâu của Cố Thiên Mệnh.
Chưa từng nghĩ rằng sâu cạn ngược lại không dò ra, lại còn tự chuốc họa vào thân, cực kỳ xấu hổ.
Đối với việc này, ông cụ Cố cũng không nói gì, luôn lạnh nhạt ngồi ở trên ghế.
Dịch bá là người đứng ra tiếp đãi đám người, đem trọng lễ bọn họ mang tới thu lại.

Dù sao không thu cũng phí, Cố gia thật sự không tiện trở mặt với tất cả đám thế gia này.
Bởi vậy, đành phải đem quà cáp cất vào trong phòng kho của Cố gia, coi như tăng thêm nội tình cho mình.
“Ai...”, sau khi người của các đại thế ra rời đi, đều là bất đắc dĩ thở dài, cảm giác có chút nghẹn khuất.
Đợi đến khi họ đã đi khuất, trong đại sảnh của Cố gia đã chất đống các loại bảo vật trân quý, vô cùng bắt mắt.
“Một đám hồ ly”, ông cụ Cố liếc mắt nhìn đống đồ chất như ngọn núi nhỏ trong đại sảnh, không khỏi cười tự nhủ.
Ông cụ Cố cũng lười so đo với bọn họ, bảo Dịch bá đem theo những thứ này bỏ vào trong phòng kho.
Thanh Tâm viện.
Cố Ưu Mặc ngồi xếp bằng trên sàn nhà gác mái, trong đầu không ngừng xoay quanh khẩu pháp mà Cố Thiên Mệnh nói.
Chậm rãi, huyền khí của ông ấy càng lúc càng nồng đậm, tựa như đang dao động.
Cố Thiên Mệnh ở một bên chỉ đạo Cố Ưu Mặc lĩnh ngộ ‘Thiên tâm dẫn khí quyết’: “Nhị thúc, thiên tâm dẫn khí, lấy tâm làm mạch, khí kinh thiên linh, không được sai lầm dù chỉ một bước...”
Dưới sự nhắc nhở thường xuyên của Cố Thiên Mệnh, khí tức Địa Huyền sơ kỳ trên người Cố Ưu Mặc càng lúc càng trầm ổn, khi thì giống như biển rộng gầm thét, nhấc lên hàng lớp sóng kinh.

Khi thì như cổ mộ tiêu sái, bi trầm vạn phần.
Huyền khí tràn ngập trong không khí như nước chảy xiết, giống như tinh hà nâng trăng, mông lung hoảng hốt, tản ra từng đợt uy áp mạnh mẽ.
Cố Thiên Mệnh thấy Cố Ưu Mặc đã dẫn lĩnh ngộ được vài phần, tạm thời không cần hắn nhắc nhở nữa, liền yên lặng không một tiếng động rời khỏi Thanh Tâm các, hướng về phía đình viện của mình mà đi.
Mặt trời dần lặn, thời gian dần trôi.
Bất tri bất giác, một tháng lại trôi qua.
Trong thời gian này, trừ lúc Cố Thiên Mệnh ngồi thiền tu hành ra, thì lại đến Thanh Tâm viện bảo vệ và nhắc nhở Cố Ưu Mặc tu luyện, đôi khi đi dạo với Lý Sương Nhi.
Trải qua khoảng thời gian này, hai chân Cố Ưu Mặc đã có thể đi lại bình thường, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể hoàn toàn khôi phục.
Thật ra, có lẽ ngay cả Cố Thiên Mệnh cũng không biết, hắn đã yêu thích cái cảm giác vi diệu khi đi dạo cùng Lý Sương Nhi, rất thoải mái, nhẹ nhàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.