Tu La Kiếm Thần

Chương 158: Thiên Tâm Dẫn Khí Quyết





Cố gia.
Khi Cố Thiên Mệnh trở lại Cố gia, sắc trời đã dần ảm đạm, có lẽ trên dưới Cố gia cũng đã nghe nói chuyện xảy ra ở Bích Hoa lâu rồi.
Cố Thiên Mệnh đưa Lý Sương Nhi về thẳng Tây Sương viện nghỉ ngơi, sau đó liền đi vào trong thâm viện của ông cụ Cố.
Trong phòng, trên mặt ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc tràn đầy vẻ kích động và vui mừng khó có thể che dấu, hai người đang cùng nhau thưởng trà.
“Ông nội, Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh đẩy cửa đi vào, trực tiếp đi đến trước mặt hai người, cúi người hành lễ.
“Thằng nhóc thối, lão tử nghe nói ở yến hội, cháu một cước đạp ngã Cổ Dương Vân, chấn động thanh uy Cố gia ta”, ở trước mặt người nhà, ông cụ Cố hoàn toàn không có chút khí khách nào của một cường giả, mà tùy tiện cười nói giống như một ông lão bình thường: “Ha ha ha, tốt, rất tốt, đúng là cháu ruột của Cố Nghị ta”.
Cố Thiên Mệnh khẽ ho khan một tiếng, nhìn ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hai người, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Đạp ngã Cổ Dương Vân cũng không sao cả, Cổ gia bọn chúng còn chưa có gan đến trêu chọc Cố gia ta.
Có điều, thằng nhóc nhà cháu đến cả đại hoàng tử cũng không nể mặt, quả thật có chút không ổn”.

Cố Ưu Mặc cũng rất vui mừng, cười nói trong chốt lát, nhưng rất nhanh liền có chút ngưng trọng, nhìn Cố Thiên Mệnh cảnh cáo.
“Nhị thúc, sân khấu đó là do đại hoàng tử dựng lên, ông ta cố tình ép cháu phải ra tay.
Không còn cách nào khác, cháu phải cho họ biết thôi.
Có điều, vở kịch này đã bắt đầu, nếu cháu còn cho ông ta mặt mũi thì chẳng phải sẽ làm cho thế nhân đều cho rằng Cố gia ta dễ ức hiếp sao”.
Cố Thiên Mệnh cũng không quan tâm đến tôn nghiêm hoàng thất gì đó, kiếp trước những cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh cao của Cổ quốc không biết đã bị hắn diệt bao nhiêu người.
Chỉ là hoàng tử của Thiên Phong quốc mà thôi, nếu không phải do Cố gia cắm rễ nơi đây, Cố Thiên Mệnh cũng lười để ý tới.
“Nhóc con, ý của cháu ta hiểu, nhưng có hơi cấp tiến.
Ngày sau làm việc, cần phải cân nhắc nhiều hơn một chút, dù sao đại hoàng tử chính là thái tử đó”.
Cố Ưu Mặc trầm ngâm trong chốc lát, trong lời nói không có ý trách cứ Cố Thiên Mệnh, chỉ là muốn cảnh cáo hắn một phen.
“Cháu biết rồi, Nhị thúc”, nhìn Cố Ưu Mặc nghiêm túc cảnh cáo như vậy.
Cố Thiên Mệnh cũng đành phải gật đầu đáp.
“Được rồi.
Chúng ta không nói những thứ này nữa, đại hoàng tử chính là thái tử, sẽ không mất khí độ đâu”, ông cụ Cố nhẹ nhàng khoát tay áo, vui mừng nhìn Cố Thiên Mệnh nói: “Nhóc này.
Cháu và Sương Nhi bây giờ thế nào rồi? Hay là chúng ta trực tiếp cử hành hôn lễ, cho lão đầu ta được ôm chắt, cho Cố gia thêm chút náo nhiệt”.
Ông cụ Cố hiện tại rất hài lòng với Cố Thiên Mệnh, cũng cực kỳ yêu thương Lý Sương Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Cố Thiên Mệnh đã chính thức là thiên kiêu vô song, đứng đầu trong thế hệ trẻ của kinh thành, chỉ thiếu mỗi bước sinh người nối dõi cho Cố gia nữa thôi.

Quan trọng là, hai chân Cố Ưu Mặc đang dần hồi phục, ngày sau khẳng định có thể chống đỡ cả bầu trời Cố gia này.
Đến lúc ấy, ông cụ Cố cũng có thể lui về sau mà nghỉ ngơi, rời khỏi triều đình, ở nhà ôm cháu.
Nghĩ đến sau này con cháu đầy nhà, khóe miệng ông cụ Cố không khỏi nhếch lên, giống như một ông cụ hiền hòa bình thường vui vẻ vì được mùa.
“...”, Cố Thiên Mệnh mở miệng, lại không biết nên trả lời tiếp như thế nào, đành phải ngượng ngùng cười nói: “Qua một thời gian nữa hãy nói chuyện này.
Trước mắt, quan trọng nhất là việc của Nhị thúc, hai tháng nữa, công chúa Vĩnh An sẽ phải gả đi Nam Uyên quốc”.
Cố Thiên Mệnh vội vàng chuyển đề tài, không muốn cùng ông cụ Cố tranh luận về chuyện hôn lễ.
“Ừm, nói cũng đúng”, ông cụ Cố cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu về phía Cố Ưu Mặc, thở dài một tiếng: “Ai...!việc này, Mặc nhi tự làm chủ đi.
Mặc kệ lựa chọn của con là gì, ta và toàn bộ Cố gia đều chống đỡ ủng hộ con, cứ buông tay mà làm”.
“Vâng, phụ thân”, nghe được những lời này của ông cụ Cố, đáy lòng Cố Ưu Mặc không khỏi chảy xuôi một dòng nước ấm áp, cung kính không thôi hướng về phía ông cụ Cố hành lễ.
“Ừm, hai người các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải đi nghỉ rồi”, ông cụ Cố vỗ vỗ bả vai Cố Thiên Mệnh, không nói thêm nữa, xoay người trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc biết ý tứ của ông cụ Cố, trong lòng cũng không nói ra mà rời khỏi thâm viện.

Thế là, Cố Thiên Mệnh liền đẩy Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn trở lại đình viện của Cố Ưu Mặc.
Tuy rằng hai chân của Cố Ưu Mặc đã được tái tạo lại huyết nhục cùng kinh mạch, nhưng vẫn chưa thể rời khỏi xe lăn.
Bởi vậy, Cố Ưu Mặc chỉ có thể ngồi trên xe lăn để Cố Thiên Mệnh đẩy về.
“Nhị thúc, thời gian không còn nhiều nữa”, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc trở lại căn gác xép trong thâm viện, liền trịnh trọng nói: “Hy vọng có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Địa Huyền trung kỳ”.
“Ừm”.
Cố Ưu Mặc gật đầu thật sâu, liền ngồi xuống xếp bằng trên sàn nhà, nhắm mắt vận chuyển huyền khí.
“Nhị thúc, quyển công pháp này tên là ‘Thiên tâm dẫn khí quyết’, là kỳ ngộ mà cháu có được.
Cháu không hiểu nó là phẩm giai cấp mấy, nhưng có lẽ cũng không thấp.
Thế nên Nhị thúc nhất định không được tiết lộ ra ngoài”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.