Tu La Giới Chí Tôn

Chương 111: Tên khốn này!!




Ngay sau đó ba nử tử cũng đồng loạt mở mắt nhìn về một phía khác của hang động.
Một giọng cười âm lãnh cùng tiếng của một nử nhân vang lên.
- Hihi. Thật không ngờ nha, lại gặp được ba con vịt trong này.
Võ Thừa nhíu mài đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái ăn vận hết sức hở han, vấy ngắn hết cở, áo thì nửa che nữa không, y phục của nàng dường như chỉ che một phần nhỏ nhạy cảm trên thân thể ngoài ra cũng chẳng còn gì. Gương mặt trái xoan, mắt phương mi cong, phía duôi của đôi mắt còn có vài nốt chấm hình trái tim thoạt nhìn khá bắt mắt, đôi môi nhỏ mỏng màu tím đen. Giống như người bị trúng kịch động lâu năm, da trắng như tuyết. Nàng uyển chuyển từng bước đi tới dường như xung quanh cơ thể nàng tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ khiến cho người ta khi ngửi thấy không khỏi có xúc động hít sâu vài hơi, sau lưng còn có 3 nam tử vận hắc y che nữa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt có phần âm lãnh như rắn độc.
4 người này vừa xuất hiện gương mặt của ba nử tử Trúc vũ Hy thần sắc cực kì âm trầm hiển nhiên trước đó họ đả từng gặp qua.
- Tử Điệp... loại con trùng bẩn thiểu vừa xuất hiện thật là bốc mùi.
Người mở miệng không ai khác là Trúc Hà đôi mắt nàng lộ sát khí rỏ rệch tay cũng đã xuất binh khí tùy thời đều có thể xuất thủ.
Nghe Trúc Hà nói như vậy nử tử này cũng không nổi giận nàng chỉ che miệng cười duyên một cái thân hình rung rung khiến cho bộ ngực to lớn của nàng được một mảnh vải nhỏ choàng lấy có dấu hiệu sấp rớt ra ngoài. Nàng khẻ liếc nhìn 3 nam tử phía sau.
- hihi. Con vịt trắng này miệng lưỡi cũng khá đó, chút nử ta sẻ bắt nàng để cho ngươi phục vụ mua vui cho các ngươi nhé.
- Hừ.. tiện nhân..
Trúc Hà nghiến răng keng két
- Sao... lại nhanh như vậy đã muốn phục vụ các ngươi rồi kìa. Hihihi.
Nàng cười càng thêm thanh thúy càng làm cho sắc mặt ba người Trúc Vũ Hy sát khí bùng phát. Đột nhiên Tử Điệp ồ lên ngạc nhiên một cái.
- Ồ. Lại có nam nhân, hả. Còn có cả tiểu hài tử. Hihi không ngờ nha Lưu Nguyệt Tông càng ngày càng có ý tứ.
Nàng nhìn thấy Võ Thừa cùng Tinh Gia đứng ở một bên, gương mặt đầy thâm ý che cái miệng nhỏ lại bộ dạng rấy ngạc nhiên khi thấy hai người này.
Lúc này Trúc Hà cũng không còn nhịn được nửa trường kiếm trong tay nàng trực tiếp xong lên. Trúc Vũ Hy cùng Tô Ngân cũng động linh lực cuộn trào các nàng tất cả đả đạt cảnh giới thái ất ngủ trọng trở lên, riêng Trúc vũ Hy nàng đã là thái ất lục trọng.
Thấy ba nàng một lời không hợp đả động thủ Tử Điệp nử tử hiếp đôi mắt lại nàng hừ lạnh một tiếng.
- hừ. Hai người ra đối phó với hai con vịt kia, con Trúc Vũ Hy để ta.
- Tử Điệp trưởng lảo còn ta thì sao.?
Một hắn y trung niên phía sau lên tiếng.
- Ngươi đi bắt tên nam tử kia, xem ra hắn cũng có xâu xa với bọn họ.
Trung niên hắc y gật đầu sau đó đưa ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Tinh Gia.
Tinh Gia trợ mắt hét lớn.
- Có thiệt không vậy ta còn nhỏ a, nhìn ta làm gì nhìn hắn kìa.
Tinh Gia chỉ tay về phía Võ Thừa, thanh niên hắc y này mới vô thức đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa khoảng khắc vừa chạm ánh mắt hắn chợt ngẩn ra một cái đột nhiên trái tim hắn có cảm giác như bị kim châm. Trung niên hắc y lảo đảo lui về sau vài bước mới ổn định thân hình sau lưng mồ hôi lạnh có dấu hiệu thắm vào áo. hít sâu một hơi,Lúc này hắn nhìn kỷ chỉ thấy Võ Thừa là một Võ Giả bình thường không hơn không kém.
- Là ảo giác sao..? Cảm giác vừa nảy là gì..?
Đang giao chiến với Trúc Vũ Hy, Tử Điệp nhíu mài quát khẻ.
- Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh bắt hắn lại.
- Vân Trưởng lảo.
Nam tử hắc y lắc lắc đầu. Hắn cắn răng hai tay bất quyết hóa thành hai dòng hắc khí giống như mãng xà hung hãn xong về phía Võ Thừa.
Võ Thừa gương mặt không đổi, linh lực vận chuyển cách không đấm ra một quyền.
Lục Đại Kình Quyền.
Sáu con cá voi hư ảo phía sau Võ Thừa ầm ầm xong về phía con hắc mãng, vừa va chạm không có chút tiếng động vang lên con hắc mãng kia mạnh mẻ đánh tan 3 con cá voi đàu tiên thế như trẻ tre đến con thứ 5 nó mới có dấu hiệu chậm lại còn một con cá voi cuối cùng nó mới mơ hồ nhưng vẩn không tiêu tán nhanh chóng lao về phía Võ Thừa.
Ầm.. đất đá tứ tán, sóng sung kích lang tràng tứ phía Võ Thừa nhanh chóng lui về sau hơn 10 bước tại vị trí hắn đứng có một hố sâu hơn 1m có thể thấy uy lực một kích kia của hắc y rất mạnh.
- Hủm.. hóa ra ngươi lại chỉ là trúc cơ. Con mẹ nó vậy mà làm ta xuýt nửa không dám xuất thủ, đúng là gặp quỷ.
Hắc y này không ngừng chửi bới, hắn lúc nãy không nhìn ra tu vi nông sâu của Võ Thừa lại còn bị một ánh mắt của hắn chấn nhiếp, nhưng sau khi linh lực Võ Thừa phát ra hắn là cường giả thái ất ngủ trọng nhìn một cái liền phát hiện tu vi Võ Thừa không đúng. Chắc là có pháp bảo che dấu khí tức.
Nghĩ đến đây hắc y nhân cười rằng một tiếng, cũng không thâm dò gì nửa trực tiếp xong về phía Võ Thừa.
Vòng chiến ở đây cũng bị Trúc Vũ Hy chú ý tới, nàng cũng giống như nam tử hắc y kia nhìn không ra nông sâu tu vi Võ Thừa nhưng thấy cảnh tượng vừa rồi nàng cười khổ. Thân hình khẻ đọng định xong về phía Võ Thừa ngăn cảng hắc y nhân kia bởi vì một trúc cơ võ Giả làm sau chịu được một kích của võ giả thái ất cảnh. Thế nhưng Tử Điệp làm sao cho nàng đến tiếp ứng Võ Thừa.
- Làm sao.? Tiểu tình lang bị người ta ức hiếp chịu không được à.
Miệng thì châm chọc Trúc Vũ Hy nhưng chủy thủ trong tay không ngừng công kích vào những chổ yếu hại của Trúc Vũ Hy, hai người tu vi ngan nhau nhất thời Trúc Vũ Hy cũng không dứt ra được, nàng hét lớn.
- Võ Thừa mau đem tiểu bạch chạy đi.
- hủm.. Võ thừa ngẩn ra một cái.
- hè hè. Muốn chạy sao đã muộn rồi.
Nam tử hắc y nở nụ cười dâm đảng, thủ trảo màu đen xé gió lau tới nhấm vào cổ họng Võ Thừa chụp tới.
Thủ trảo chưa tới sát khí cùng kình phong đã đập vào mặt Võ Thừa, thần sắc hắn như thường vẩn không duy chuyển, hắc y nam tử cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù biết đối thủ của hắn chỉ là một võ giả trúc cơ nhưng trong linh hồn hắn vẩn cảm thấy bất an, cảm giác này là do hắn nhiều năm chém giết sinh tử sinh ra không phải tự dưng mà xuất hiện. Nhưng sự thật người này võ giả trúc cơ không hơn không kém đối với tu vi thái ất ngủ trọng như hắn cơ hồ một ngón tay cũng giết được người này.
Trong lòng phòng bị nhưng ra tay hung ác. Khoảng cách đến đầu Võ Thừa cách 1m chợt đôi mắt hắn trừng lớn, bên tai hắn chỉ nghe tiếng la hét thảm thiết của những người bị hắn giết chết, giả có trẻ có gái trai đều có hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một âm thanh lạnh băng như đến từ cửu u luyện ngục vang lên trong nảo hảy của hắn.
- Ngươi có tội!
Ong.....
Nam tử hắc y này đột nhiên ngả lăng ra đất ánh mắt trắng giả vô thần chết bất đắc kỳ tử. Mọi chuyện nói thì chậm nhưng từ lúc hắn còn cách Võ Thừa 1m đến khi rơi xuống chỉ là một cái hít thở mà thôi. Võ Thừa vẩn đứng đó gương mặt không chút thương tiếc nhìn xác nam tử trên mặt đất.
- Cái gì..
Chuyện ở đây cũng bị những người đang giao chiến chú ý tới, Tử Điệp đôi mắt trừng lớn hung hắn đánh một trưởng tới Trúc Vũ Hy kéo dài khoảng cách hai người. Sắc mặt nàng kịch biến nhìn Võ Thừa.
- Linh Hồn Phán Xét sao. Ngươi là Linh Giả.
Không chỉ nàng thất kinh mà kể cả ba người Trúc Vũ Hy cũng chấn động không thôi. Một ánh mắt giết chết Thái ất ngủ trọng chỉ có thể là Linh Vương trở lên mới có thể thi triển. Nhất là trúc Hà nàng lúc này thần sắc đầy phứt tạp nhìn Võ Thừa, lúc này cái bóng người có phần cơ bắp kia mang đến cho nàng một cảm giác sâu không lường được.
- Ngươi là ai.?
Tử Điệp sắc mặt âm trầm nhìn thật sâu Võ Thừa một cái nhàn nhạt hỏi.
- Ta..
Bên tai Võ Thừa lập tức truyền đến âm thanh của Tinh Gia.
- Đầu đất, cẩn thận danh tính.!
- Ta chỉ là một kẻ lang bạt tán tu mà thôi.
Tử Điệp khẻ nhíu mài, sau đó nàng rất nhanh nở nụ cười sáng lạng thân hình hơi ưởng ra lộ ra đường cong cùng những phàn da thịt tráng như tuyết nói.
- Vị Huynh Đài này, nếu như là hiểu lầm chuyện vừa rồi xem như là không có chuyện gì.. chỉ cần tiếp theo ngươi không nhún tay vào thì tiểu nử xin mời đại hiệp đến sơn môn uốn rượu đàm đạo, Huynh thấy thế nào?
Lời nói uyển chuyển cùng hành động của Tử Điệp khiến cho Tinh Gia phía sau máu mũi chảy dài xuống miệng, hắn đưa tay đập đập lên đầu con khỉ đang cỏng hắn trên lưng nó, ngơ ngẩn ngước lên cũng có hai hàng máu mũi chảy dài xuống tới miệng. Cả người cả khỉ cùng lộ ra một nụ cười ngu ngốc và một ánh mắt đờ đẩng.
- hừ.. hồ ly tinh.
Trúc Hà nhịn không được mắn một câu chợt nàng thấy con hồ ly màu trắng đang chầm chầm nhìn nàng.
- Ta... ta không nói ngươi a.
Con hò ly khịt mũi một tiếng rồi quay sáng hướng khác bộ dạng rất bất mản. Trúc Vũ Hy cùng Tô Ngân khẻ đưa ánh mắt nhìn thấy độ Võ Thừa ra sao. Dù gì họ cũng chỉ nới quen không thân không thích bọn họ cũng không cho Võ Thừa được chổ tốt gì. Tinh Gia củng nhìn về Võ Thừa xem biểu hiện của hắn thế nào.
Chỉ thấy Võ Thừa lúc này gương mặt vẩn trơ trơ như cục sắt không chút biến hóa làm cho các nử tử Lưu Nguyện Tông cảm thấy nhẹ lòng một chút còn nử tử tên Tử Điệp thoáng chột dạ nàng vốn rất tự tinh vào mị thái cùng cơ thể của mình trước đây rất nhiều nam nhân đều không trụ được chiêu này mà bị nàng câu dẩn thế mà người này.
Chợt Tinh Gia nhìn thấy máu mũi của Võ Thừa cũng nhẹ chảy xuống một cái.
- ồ.. aizz...
Tinh Gia đập mạnh một cái vào tráng hắn cùng con khỉ ngả lăn ra đất.
- con mẹ nó, tên khốn này.
Nhịn không được mắn lớn một câu.
Võ Thừa đưa tay lên lau máu mũi, hắn nở nụ cười khổ nói.
- Xin lỗi ta ăn hơi nhiều đan dược nhất thời bổ quá khí bổ công tâm a. Thế nhưng nếu ta vẩn muốn nhún tay vào thì thế nào.?
Sắc mặt Võ Thừa trở nên nghiêm túc trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.