Tu Đạo

Chương 11:




Ở đây đợi ta, đừng đi đâu hết.” Xích Tây vừa dứt lời liền vội vàng bỏ đi.
Chính là hết một nén nhang, vẫn không thấy bóng dáng hắc miêu đâu. Hòa Dã trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Hắn trở về nhiều ngày nay, nhưng đều bị Xích Tây giữ trong phòng luyện kinh, nếu không thì học viết thư văn, được lúc nào rảnh thì lại kéo hắn đi đến chỗ này chỗ nọ, bảo là cho xem những chuyện lạ chưa từng thấy qua. Bất quá Hòa Dã trong lòng muốn cùng mọi người trong vườn vui đùa một chút, bao năm rồi không gặp, hắn rất nhớ thương mấy đồng môn này của mình. Hôm nay Xích Tây ngẫu hứng không muốn tập kinh, trong vườn lại chẳng thấy bóng dáng ai, không biết mọi người chạy đâu hết cả.
“Ai da~” Hòa Dã thở dài thườn thượt, tay chống cằm, ngẩn người nhìn bức tường trước mắt.
Bất chợt từ phía tường bên kia, một bóng người phi thân qua, miệng lanh lảnh, “Sơn trang hôm nay sao im ắng thế? Gõ cửa lâu như thế cũng chẳng ai ra đón khách.”
Quả nhiên là “người bạn” lâu ngày không gặp, Sơn Hạ.
“Thế nên ngươi liền biến thành kẻ trộm leo tường sao?” Hòa Dã cau mày. Nói hắn nhỏ mọn, chi bằng nói lòng tiểu hồ năm xưa vẫn bị tổn thương, một câu “không xứng đáng ở bên cạnh Nhân” kia vẫn âm ỉ vang vọng trong đầu Hòa Dã.
“A! Đây chẳng phải là Hòa Dã nhà chúng ta sao? Ta đang tự hỏi sao mấy hôm rồi không thấy Nhân đến rủ ta xuống núi, nguyên lai là ngươi đã về.” Sơn Hạ thong thả phủi tay áo, hất mái tóc, chầm chậm bước lại gần, cẩn thận ngồi xuống đối diện Hòa Dã.
Sơn Hạ ánh mắt lạ lùng nhìn hỏa hồ, khiến hắn không khỏi có chút rợn người. Hòa Dã trừng mắt với sơn miêu trước mặt, “Ta không nhớ từ khi nào chúng ta lại thân mật đến mức để ngươi gọi tên khởi danh của ta vậy a, Sơn Hạ huynh.”
“Nhiều năm không gặp, quả nhiên xinh đẹp hơn rất nhiều, tóc cũng dài hơn…” Sơn Hạ bỏ mặc lời Hòa Dã, tay mân mê mấy lọn tóc đỏ sẫm của hỏa hồ, liền bị hắn rụt người về, “thế nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia lại không khá hơn chút nào. Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Hòa Dã quắc mắt, không nói thêm lời nào, để mặc Sơn Hạ vỗ bụng cười khoái chí.
“Chuyện gì mà đáng tiếc?” Xích Tây rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Đáng tiếc tiểu hồ ly mấy năm rồi không gặp, tóc dài hơn mà ngươi vẫn thấp bé như thế!” Sơn Hạ đưa tay huơ huơ trên đầu Hòa Dã rồi hướng đến ngang ngực mình, khoa chân múa tay cả một lúc.
“Người không lớn nhưng giọng điệu lớn hơn rất nhiều!” Hòa Dã bĩu môi, né người sau lưng Xích Tây.
“Miệng lưỡi bén nhọn!” Sơn Hạ ngắc ngư cái đầu, nhoẻn miệng cười khoái chí.
“Đừng có chọc hắn!” Xích Tây xua tay, rồi rút ra từ trong tay áo một cái vại nhỏ, xoay người đưa cho Hòa Dã, “Mới ra tuyết động sau núi lấy cái này, ta làm cho ngươi đấy, thích không?”
Hòa Dã hớn hở mở nắp vại, hương mai lập tức ngào ngạt tỏa ra, đưa đầu lưỡi nếm thử liền thấy ngọt ngào vô cùng. Hắn vui vẻ cò cọ đầu vào tay Xích Tây, nũng nịu, “Thích! Hòa Dã thích nhất…”
Chưa kịp nói ra chữ “Nhân” thì Sơn Hạ đã phá lên cười, “Lại là mật sao! Ngươi cho ta ăn cái món này hoài, khiến ta ngán đến tận cổ đây này. Bộ ngươi định dưỡng hắn thành thân mập tròn, thịt mỡ dư dả như ngươi à?”
Xích Tây ngoảnh đầu, trừng mắt nhìn Sơn Hạ, “Đừng có lắm lời! Cái này không thể so sánh!”
Vừa nói, hắc miêu vừa liếc mắt nhìn hỏa hồ. Hòa Dã không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu, bờ môi mím chặt.
“Hảo, hảo. Không nói thì không nói. Bất quá… Nhân… mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?”
Sơn Hạ đon đả mỉm cười, bước đến ngả đầu lên vai Xích Tây, còn không quên nháy mắt với Hòa Dã, tặng hắn một nụ cười giễu.
“Bớt cái thói dâm dê lại đi!” Xích Tây rùng mình. “Ta có nhớ thì nhớ mấy cô nương hay tiểu quan dưới núi, tội gì phải nhớ ngươi!”
“Được! Hôm nay hai ta xuống núi, thế nào?” Sơn Hạ không hề tức giận, vẫn vui vẻ mỉm cười như trước.
Không đợi Xích Tây phản ứng, hắn liền đưa tay, nâng cằm Hòa Dã, “Hòa Dã cũng theo chúng ta tu thuật cho vui?”
Hòa Dã nghiễm nhiên ôm chầm lấy vại mật kia vào lòng, rồi nói, “Các ngươi muốn đi hái hoa ngắt liễu thì cứ việc đi, không quan hệ gì với ta!” Sau đó liền xoay người bỏ về phòng.
“Hòa Dã!” Xích Tây vội vàng hô một tiếng, nhưng hỏa hồ kia vẫn không quay lại.
“Thế nào? Đệ nhất hái hoa, Xích Tây đại nhân, hôm nay vì tiểu sủng vật mà không muốn xuống núi sao?” Sơn Hạ nhướn mày, nhếch mép cười.
“Làm gì mà đệ nhất? Chẳng phải ngươi nói muốn xuống núi sao, còn không đi mau?” Xích Tây thật nhanh đã bị lời kia của Sơn Hạ khích tướng, không nghĩ ngợi gì nhiều mà liền bước về phía cửa.
Đi được nửa đường, mặt trời còn chưa xuống núi, Xích Tây cư nhiên lại bảo muốn về. Nghe thế, Sơn Hạ liền nở một nụ cười “Ta biết ngay mà” rồi phất ống tay áo, “Quay về đi!”
Hôm ấy, Hòa Dã cố nén giận trong lòng. Đến khi Xích Tây về tới phòng hắn, liền thấy hai hốc mắt hỏa hồ đã ửng đỏ, lời nói có chút nghẹn ngào, “Mật này ăn rất ngon nha!”
Xích Tây vội vàng ngồi xuống, hứa sẽ làm nhiều hơn cho hắn ăn. Thế nhưng Hòa Dã chỉ lắc đầu, “một vại này đủ rồi.”
Lòng Xích Tây không hiểu sao chợt thắt lại. Hắn ôm Hòa Dã vào lòng, ôn nhu dỗ dành, “Hòa Dã thích cái gì, ta đều tặng cho ngươi.”
Từ ngày ấy trở đi, Xích Tây không xuống núi tìm cô nương này nọ nữa. Thế nhưng cũng vì thế mà Sơn Hạ kia cả ngày đều đến sơn trang mà chơi. Lần nào nói được hai, ba câu liền chọc Hòa Dã tức đến đỏ mặt, nghẹn khí. Thế nên, mỗi lần như vậy, Xích Tây cùng Sơn hạ nháo nhào một trận cả sơn trang.
Riết có chút nhàm chán, hôm ấy từ sáng sớm, Hòa Dã đã lấy tờ danh mục Dực sư phụ giao cho, ra ngoài hái dược thảo.
“Cùng đi đi!” Xích Tây hồ hởi đi theo.
Nói đến chuyện dược thảo này nọ, Hòa Dã rất chuyên tâm. Hắn không nói năng gì nhiều suốt quãng đường, mà chỉ chăm chú tìm kiếm mấy vị dược trong danh mục. Xích Tây kia biếng nhác nằm đợi hắn ở dưới tán cây, được hai, ba canh giờ thì cảm thấy nhàm chán. Đến khi Hòa Dã quay đầu lại nhìn thì đã không thấy hắc miêu ấy đâu, cũng không biết hắn chạy đi nơi nào. Hòa Dã mỉm cười nhẹ, tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
Vừa ngắt được vài nhánh dược thảo, Hòa Dã chợt nghe một giọng nói từ phía sau cất lên, “Ta đang thắc mắc hai người các ngươi đi đâu, nguyên lai là tới nơi này ngoạn, không thèm báo ta một tiếng sao?”
Hòa Dã ngẩng đầu nhìn thì thấy Sơn Hạ đang chống nạnh, nhếch mép cười. Hòa Dã cũng để mặc hắn, quay người tiếp tục công việc. Sơn Hạ thấy thế, ánh mắt chợt lóe lên một tia kỳ dị, hất cằm nói, “Ngươi bộ dáng không chút phòng bị, không sợ ta ăn thịt ngươi sao?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bổ nhào về trước, nháy mắt liền biến thành sơn miêu toàn thân vàng óng, từ phía sau nhảy tới, đẩy ngã Hòa Dã xuống đất.
Búi tóc bị dã thú cắn mất, mái tóc đỏ sẫm liền phủ hạ xuống bả vai. Hòa Dã tức giận, giãy dụa không thôi. Thế nhưng sơn miêu kia cường tráng, nhất quyết không buông hắn ra. Hòa Dã lườm mắt, “Ngươi mau buông ta ra! Không sợ Nhân làm khó dễ ngươi sao?”
Sơn miêu kia nghe thế, không tỏ chút ngại ngần gì, miệng vẫn cười đắc ý, “ta vốn muốn để hắn nhìn thấy!” Vừa nói, hắn vừa đong đưa hạ thân của mình, đối Hòa Dã làm những động tác đáng khinh bỉ.
Hòa Dã đỏ bừng hai má. Tên Nhân ngốc kia lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, cư nhiên khi hiểm nguy trước mặt thì không thấy bóng dáng đâu hết.
Đầu óc Hòa Dã linh họat không ngừng, cố gắng tìm một phương kế đẩy tên sơn miêu ra. Bất chợt một giọng nói quen thuộc quát lên, “Dâm miêu! Mau thả Hòa Dã của ta ra!”
Tiếp ngay sau đó, sức nặng trên người Hòa Dã liền được dở xuống. Hắn lồm cồm bò dậy, xoay người nhìn. Trước mắt hai con đại miêu đang vật lộn với nhau. Một con vàng óng ánh, một con đen mướt, kích cỡ thân thể tương tự nhau. Chỉ khác là ở đùi sau con hắc miêu có ba cái đuôi dài, không ngừng bị sơn miêu kia túm lấy. Mặc dù như vậy, hắc miêu vẫn không hề yếu thế. Nó thoắt mội cái, liền chụp lấy chi sau của sơn miêu, kéo mạnh một phát. Sơn miêu kêu lên một tiếng.
Hòa Dã mái tóc rối bới, thấy cảnh trước mắt, hắn không khỏi đắc ý, “Sơn miêu ngươi khi dễ ta, để Nhân trừng trị ngươi!”
Mãi một lúc thật lâu, hỏa hồ mới phát hiện hai tên miêu kia thực ra đang đùa giỡn với nhau, ngươi đuổi ta bắt, ầm ĩ một trận. Hòa Dã trong lòng chợt mất hứng. Đứng ngoạn một hồi, Hòa Dã chán nản đứng dậy, phủi mông, đeo cái sọt nhỏ lên vai rồi một mình trở về sơn trang.
Hai tên đại miêu đùa giỡn náo nhiệt một trận. Đến khi thấm mệt, cả hai liền hóa hình người, nằm dài trên bãi cỏ, thở hồng hộc.
Được một lúc, Xích Tây chợt nhổm người ngồi dậy, nhìn dáo dác khắp nơi, rồi nhíu mày, “Sao lại bỏ về một mình?”
Sơn Hạ đưa tay gối đầu, nhàn nhã nói, “Ai cũng bảo hồ ly hôi thối… Cư nhiên Hòa Dã nhà ngươi thì hôi đâu không thấy, chỉ thấy thơm phức cả người, rất dễ ngửi!”
Xích Tây không khỏi ngạc nhiên, “Sao ta chưa từng phát hiện?”
Sơn Hạ hừ nhẹ, “Ngươi còn bảo hắn là tiểu sủng vật của ngươi hả? Cẩn thận đó! Coi chừng bị thú nào ăn vụng mất đấy!”
“Hừ, con nào gan cùng mình thì cứ mò đến. Ta đánh cho gãy răng!” Xích Tây phủi phủi tay áo, đứng thẳng người.
“Ngươi dè chừng người khác, nhưng đề phòng được ta sao?” Sơn Hạ ngắt lấy nhánh cỏ rồi bỏ vào miệng ngậm, liếc mắt nhìn Xích Tây.
Nghe đến đây, Xích Tây trợn trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng, thanh âm cực đại, “Ngươi sau này đừng có quậy phá lung tung! Ta giận thật đấy!”
Nói rồi, hắc miêu hậm hực xoay người bỏ đi.
Sơn Hạ cư nhiên vẫn ung dung ngậm cắn nhánh cỏ trong miệng, khúc khích cười tiếu ý.
xOx

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.