Tu Đạo

Chương 10:




Ngửa đầu nhìn trời so với cúi đầu ngủ gật vẫn có lợi hơn.
Xích Tây biếng nhác phơi người trên tảng đá, ngắm trời ngoạn mây. Bất chợt giữa bầu trời trong xanh xuất hiện hai bóng người, hướng về phía khu vườn trong sơn trang.
Phốc một tiếng, Xích Tây đứng bật dậy, phủi mông, thong thả hướng về phía vườn, bộ dáng không chút hối hả. Nếu là hắn ngày trước, làm gì bình tĩnh được như thế. Nhất định đạo hạnh đã tăng cao! Nghĩ đến đấy, Xích Tây không khỏi đắc ý trong lòng, cười hà hà khoái chí.
Quả nhiên, đứng giữa vườn là người đã bỏ đi nhiều năm nay, nhị sư phụ. Bên cạnh còn có bóng dáng nhỏ gầy, chẳng lẽ là…
Xích Tây hướng nhị sư phụ nhà mình, miễn cưỡng cười toe tóet, “nhị sư phụ!”
Xích phượng gật đầu, ra chiều nhận thức hắn, nhưng cũng không nói gì thêm. Bóng dáng nhỏ gầy kia nghe thấy giọng Xích Tây liền giật mình, vội vàng trốn sau lưng Kim Tỉnh, tò mò ló cái đầu ra nhìn Xích Tây một cái, rồi lại ngượng ngùng thụt cổ vào.
Quả thật là Hòa Dã.
Tuy chỉ trong chốc lát, nhưng cũng đủ để Xích Tây nhìn một lượt tổng thể của tiểu hồ. Mái tóc vẫn đỏ sẫm như ngày nào, dài hơn một chút. Gương mặt không có gì thay đổi nhiều. Tuy nhiên, mỗi động tác cử chỉ lại mang một thần thái nào đó rất cuốn hút và lạ lùng.
“Sao vừa thấy lại né đi? Chẳng phải suốt ngày rỉ rả nhớ tên miêu kia, khóc lóc đòi về nhà sao?” Nhị sư phụ nhướn mày nhìn hỏa hồ sau lưng mình, rồi đưa tay túm lấy nó, đẩy về trước.
Hòa Dã đỏ mặt cười trừ, nghiêng đầu cò cọ vào cánh tay sư phụ mình, hờn dỗi nhỏ giọng, “sư phụ cứ nói quá…”
Hắn vừa dứt lời, hắc long bỗng nhiên từ đâu bước tới. Nhìn thấy Dực sư phụ, hắn liền nhếch mép, “ngươi chịu trở về rồi sao?”
Dực sư phụ hất cằm, “Ta đương nhiên không nguyện ý trở về. Hòa Dã nhà ngươi, thân mình là hồ, trưởng thành tới tuổi, mỗi ngày càng trở nên mị hoặc. Nếu ta không dẫn hắn về, chỉ sợ một mình ta trông nom không được.”
“Ngươi nói sao thì cứ vậy đi!” Hắc long sư phụ chợt nhẹ giọng, nâng tay trước mặt xích phượng, “Bàn cờ kia vẫn dang dở. Ngươi theo ta trở về, hai ta quyết định một ván, hạ hồi phân giải.”
Dực sư phụ cũng không nói năng gì thêm. Hắn đưa tay xoa đầu Hòa Dã, rồi bỏ đi theo đại sư phụ.
Trong chốc lát, chỉ còn lại Hòa Dã cùng Xích Tây, lẻ loi hai người giữa vườn. Hỏa hồ thế nhưng lại chỉ cúi đầu, hai tay mân mê xiêm y, im lặng không nói lời nào.
Hai bọn hắn, người cúi đầu, kẻ dòm đầu người kia, một lúc thật lâu. Xích Tây thầm nghĩ hắn muốn nhìn tiểu hồ, chứ không phải đỉnh đầu của tiểu hồ.
“Đã về rồi.” Lời mở miệng cư nhiên lại là ba chữ khô khan ấy. Trong lòng Xích Tây khi ấy thực ra có rất nhiều điều chực chờ thốt lên; nhưng chẳng hiểu sao những lời ân cần hỏi thăm, hay khoe khoang này nọ đã bay đâu hết cả. Đứng trước mặt mình là tiểu hồ năm xưa, ấy thế mà, đầu óc hắn trống rỗng, nghìn vạn lời muốn nói lại hóa thành ba chữ cộc lốc, “đã về rồi.”
Hòa Dã có chút kinh ngạc. Nó ngẩng đầu nhìn Xích Tây, rồi lại hối hả cúi đầu, giọng đượm buồn, “Ân, ta đã về…”
Thanh âm ấy so với ngày trước có phần khô khản hơn. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nó lọt vào tai Xích Tây, lại tựa khúc tơ lụa mềm mại, trải dài trong màng nhĩ của hắn.
Hai người lại rơi vào khoảng trầm mặc. Xích Tây tròn mắt nhìn mái tóc đỏ sẫm của Hòa Dã. Giữa làn gió núi hời hợt, những lọn tóc chầm chậm thả mình, đồng thời tôn lên sắc da trắng hồng mịn màng hai bên gò má của Hòa Dã. Bất giác lòng Xích Tây có chút bồn chồn, khiến thanh âm hắn không khỏi lớn tiếng.
“Ngươi định thất thần như thế đến khi nào?” Ngữ khí nghe ra còn pha chút hờn giận.
“A?” Hòa Dã chợt hốt hoảng ngẩng mặt. Nó mím môi, giọng điệu mang ý ủy khuất, “Thực xin lỗi…” Sau đó, chẳng hiểu vì sao lại nói thêm ba chữ, “Xích Tây huynh.”
Vừa nghe đến đấy, Xích Tây thiếu chút nữa đã tức đến ói máu. Uổng phí công sức hắn đợi chờ mong nhớ bấy lâu nay. Cư nhiên tiểu vật kia vừa gặp đã gọi hắn một cách xa lạ như thế. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi ngoảnh người.
Mới đi được hai bước, Xích Tây chợt cảm giác ống tay áo mình bị kéo lại. Quay đầu nhìn thì thấy Hòa Dã, tựa như tiểu hồ năm xưa, hai tay níu lấy áo hắn, ánh mắt tròn xoe, hơi ươn ướt.
Xích Tây bất giác hành xử theo thói quen năm xưa. Hắn đưa tay, dịu dàng xoa đầu Hòa Dã. Rồi hắn bất chợt nhận ra hành động quen thuộc của chính mình, tựa hồ Hòa Dã chưa bao giờ bỏ hắn mà đi, tựa như tỉnh dậy sau một giấc ngủ, thân thể Hòa Dã có chút cao lớn hơn thôi. Lòng Xích Tây chợt nguôi ngoai phần nào.
“… Nhân đừng giận, ta chỉ sợ nhiều năm rồi không gặp Nhân, tên của ngươi không cho Hòa Dã gọi nữa…” Từng tiếng chầm chậm thốt lên, thanh âm nghẹn ngào không thôi.
“Ngốc tử ngươi cứ suy nghĩ bậy bạ gì thế hả?” Xích Tây thở dài, chớp mắt đã quên béng nỗi hờn giận khi nãy của chính mình.
“Lại gần cho ta nhìn một chút!” Xích Tây dứt lời, liền đưa tay nâng cằm Hòa Dã, dịu dàng sờ lấy hai gò má. Lúc này quan sát kỹ, hắn mới nhận ra, Hòa Dã nói là không thay đổi bao nhiêu, nhưng thật ra lại khác rất nhiều.
“Nhìn lạ sao?” Hòa Dã hai mắt tròn xoe, con ngươi màu hổ phách chằm chằm nhìn vào Xích Tây.
Hắc miêu lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, mở miệng vô duyên vô cớ hỏi một câu chẳng liền qua gì, “Hòa Dã thích mật ong không?”
Hòa Dã nghe đến mật, liền nhoẻn miệng cười toe toét, gật đầu lia lịa. Vẫn là hình ảnh tít cả mắt, nhăn cả mũi như năm xưa, cơ hồ lại khiến lòng Xích Tây có cái gì đó bừng tỉnh, rất lạ lùng, và cũng thật khó miêu tả.
“Ta cảm thấy Nhân xinh đẹp hơn rất nhiều, người cũng mập mạp hơn…” Hòa Dã tấm tắc.
Nghe đến hai chữ “mập mạp”, Xích Tây liền cau mày, “Ngươi tuy đáng yêu hơn trước, nhưng sao vẫn gầy ốm thế kia, cứ như da bọc xương á!”
“Chứ không phải thịt mỡ này nọ bị ngươi cướp hết rồi sao?” Hòa Dã nhếch mép cười châm chọc.
“Ngươi cao hơn nữa!” Xích Tây chép miệng.
“Còn ngươi giọng lưỡi sao càng lúc càng giống mẹ ta thế?” Hòa Dã phì cười.
Xích Tây liền quàng tay, xiết cổ Hòa Dã, “Cha ngươi ta còn chưa làm, thế nào lại đi làm mẹ?”
Hòa Dã bật cười khanh khách, đưa tay húc vào bụng Xích Tây. Hai tên đùa qua giỡn lại một lúc. Hỏa hồ cao lớn chớp mắt liền như tiểu hồ năm xưa vờn quanh bên hắc miêu.
Điền Trung vừa thấy bóng dáng Hòa Dã, lập tức chạy bổ đến, ôm chầm lấy hắn, khóc lóc không thôi.
“Lại khóc! Cứ đụng một chút, ngươi liền khóc là thế nào?” Thượng Điền nhìn hồ điệp với ánh mắt khinh bỉ, rồi chen vào đứng trước mặt Xích Tây. Hắn đưa tay đẩy Điền Trung qua một bên rồi kéo Hòa Dã về phía mình, ân cần hỏi, “Hòa Dã mấy năm nay vẫn khỏe chứ?”
Hòa Dã nghẹn ngào gật đầu.
“Nhị sư phụ đối ngươi tốt không?”
“Tốt…” Hòa Dã gạt nước mặt, “chỉ là rất cô đơn… mỗi ngày đều nhớ mọi người…”
Điền Trung nghe đến đó lại “Oa” một tiếng, khóc nức nở.
Thượng Điền càng cau mày, xem chừng đã đến cực hạn. Thấy thế, Hùng Nhất vội vàng kéo Điền Trung qua một bên, vỗ vai an ủi.
“Ngươi sao vẫn gầy gò, người không nửa lạng thịt thế này?” Thượng Điền quay đầu nhìn Hòa Dã, tiếp tục hỏi han.
“Ta cũng không hiểu vì sao. Ăn rất nhiều, nhưng tăng trưởng chẳng bao nhiêu.” Hòa Dã nghiêng đầu, rồi lại lắc đầu xịu mặt.
“Hắn vốn là hồ, thân thể tự biết đến mức đó thì dừng lại. Chứ nếu như thế này thì làm sao đi câu dẫn lòng người.” Điền Khẩu cười cười, tay chỉ vào Xích Tây đứng gần đó.
“Ngươi chỉ giỏi ngụy biện, không có được thân thể thịt thố đầy đủ như ta nên ghẹn tị đấy à?” Xích Tây trừng mắt nhìn tên mặc trúc đang đung đưa mình trên cây.
“Yêu còn không hết, làm gì mà ghen tị… hà hà!” Điền Khẩu khoái chí pha trò (nhưng vẫn như cũ, không ai cười.)
Hòa Dã ngây ngốc, tròn mắt nhìn hắn, “Thuần, ngươi thích Nhân sao?”
Điền Khẩu cùng Xích Tây lập tức trợn trừng hai mắt, quát lớn, “HÒA DÃ!!!”
Ba người còn lại chứng kiến cảnh tượng trước mặt, không khỏi ôm bụng cười.
Thoáng chốc, khu vườn lại nhộn nhịp như ngày trước. Tựa hồ mấy năm im ắng vừa qua chỉ là một cơn mộng mị.
Hắc long cùng xích phượng chằm chằm nhìn bàn cờ còn dang dở, thật lâu không ai nói tiếng nào.
“Hòa Dã… tới tuổi rồi sao?” Long Trạch chợt ngước mắt nhìn người trước mặt, lên tiếng hỏi.
“Ân, nếu không ta dẫn hắn về làm gì.” Kim Tỉnh tay cầm một quân cờ, ánh mắt dán chặt vào thế trận trước mặt.
“Tên miêu kia công phu không tồi, chỉ là đầu óc không được sáng cho lắm…”
“Vẫn khá hơn nhiều người.”
Một khoảnh trầm mặc.
“Nói ta sao?” Long Trạch nhướn mày.
Kim Tỉnh đặt quân cờ xuống, lẳng lặng không nói tiếng nào.
Liền sau đó bị nước cờ của Long Trạch ăn mất.
“Lần này trở về, ở lâu một chút.”
“Ân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.