Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 81: Tử Đằng_ Không thể




Bạch Dĩ Hiên cảm thấy xương cốt rụng rời, cơn đau từ đầu ập đến khiến anh lảo đảo, sau đó phải ngả người nằm xuống giường, anh đứng còn không vững nữa rồi. Chết tiệt! Sao đầu lại choáng váng như thế này!? Nếu không phải lúc nãy anh cố chịu đựng làm ra vẻ đã hồi phục, thì Cố Tinh Uyển kia chắc đã đeo bám anh đòi săn sóc không buông. Cứ thế này, sao anh có thể trở về dễ dàng được đây?
Bạch Dĩ Hiên đang gác tay lên trán suy tư, chợt nghe có tiếng cửa mở ra, sau đó là tiếng giày da từng bước gõ xuống nền. Anh đang rất khó chịu trong người, không biết có khắc chế nổi tâm tình đang tức giận hay không nên chỉ càu nhàu một câu đuổi khách:
-- Phiền cô đi ra.
Tuy nhiên, tiếng bước chân vẫn đều đặn tới gần anh, Bạch Dĩ Hiên lập tức ngồi bật dậy đề phòng, thì liền bắt gặp một người đàn ông diện một bộ blouse trắng, khí thế điềm tĩnh mà tự nhiên.
-- Không ngờ em cũng có ngày này nhỉ? -- Người đó cười cười, pha một chút thỏa mãn ở trong điệu bộ vui sướng khi người khác gặp họa của mình. -- Hiên, lâu rồi không gặp.
-- Giả Thuật Nham? -- Bạch Dĩ Hiên có chút ngờ nghệch hỏi. -- Anh Nham?
-- Phải, anh đây. Mấy cậu dạo này vẫn sống khỏe chứ?
Giả Thuật Nham gật đầu cười trầm ấm. Giả Thuật Nham là con trai trưởng cũng là con trai độc tôn của Giả Minh Hàm, tức anh trai ruột của Giả Tư Lộ, và là người thừa kế Giả gia có phạm vi hoạt động lớn nhất Hắc đạo. Ngày Bạch Dĩ Hiên lần đầu gặp anh năm 15 tuổi, anh mới có 18, vẻ tuấn tú cùng nhiệt huyết hiện rõ trên gương mặt thanh niên của anh. Thuật Nham là người duy nhất có gia tộc đối lập mà vẫn ủng hộ anh, luôn ở đằng sau khích lệ anh, hoàn toàn không có ý tranh giành, hoàn toàn tin tưởng anh sẽ làm một vị Lão đại tốt. Giả Thuật Nham được cả anh, Lãnh Dịch Khiêm, Trình Lạc Nghiêm, Chương Du Thần coi là "anh cả", không chỉ vì có số tuổi lớn nhất mà còn là vì sự săn sóc, động viên của anh công bằng dành cho tất cả, không phân biệt quyền thế hay hiềm khích thân phận. Giả Thuật Nham từng cười đùa nói với bọn họ rằng: "Trong mắt anh, dù mấy cậu có làm cái gì đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ luôn bảo vệ và ủng hộ mấy cậu như em gái mình."
Cho đến khi anh tiếp ngôi Lão đại, thì Thuật Nham cũng biến mất dạng. Giả Minh Hàm là vị giáo chủ duy nhất không áp đặt tương lai cho hai người con của mình, cho nên Giả Thuật Nham được thoải mái học ngành y mình yêu thích, Giả Tư Lộ được tự do học ngành khảo cổ mình đam mê. Không ai biết tung tích anh mấy năm trở lại đây, nghe đâu anh đi khắp các chiến tuyến bôn ba chữa trị cho những người lính, không chịu ổn định như Lương Kỷ Khiên mở bệnh viện làm tiền. Có nhiều người cho rằng anh đang phí phạm địa vị thiếu gia nhà họ Giả giàu có của mình, nhưng bọn anh chưa bao giờ nghĩ vậy mà còn khâm phục và hâm mộ anh là đằng khác, anh tự do tự tại có cuộc sống riêng của mình, đủ để khiến họ khao khát.
Giả Thuật Nham bặt vô âm tín mấy năm liền, không ngờ lại được gặp anh ở đây. Anh đã 32 rồi, đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, chững chạc, gánh tuổi tác trên vai, đã làm anh trầm ổn đi không ít. Nhưng đôi mắt ôn hòa kia và giọng nói trầm ấm này khiến Bạch Dĩ Hiên chắc chắn rằng mình đã không nhận lầm người.
Giả Thuật Nham cười nhẹ, anh bưng khay thuốc, tiến tới vỗ vào vai Bạch Dĩ Hiên một cái, dịu giọng:
-- Nghe nói từ khi anh đi công tác xa, cậu cũng chia tay với Thần luôn rồi. -- Giọng điệu bông đùa chưa bao giờ hợp với vẻ ngoài lịch lãm của Giả Thuật Nham cả.
-- Chia tay rồi. -- Bạch Dĩ Hiên thở dài xoa xoa mi tâm, lên tiếng. Chính tại Giả Thuật Nham mà tên Sở Viên thuở đó lúc nào cũng nhìn anh và Chương Du Thần bằng con mắt kỳ dị.
-- A ha, thế thằng nhãi Lạc Nghiêm còn theo đuổi cậu chứ? -- Giả Thuật Nham dường như rất khoái chí mà tiếp tục trêu chọc.
-- Vẫn đang kiên trì.
-- Thế còn Dịch Khiêm thì sao? Nó lúc nào cũng là đứa lầm lì nhất đám, chỉ nói chuyện với mỗi cậu.
-- Đang trong mối quan hệ mở. -- Bạch Dĩ Hiên chẳng để tâm mà phối hợp trả lời. Ngày xưa đó, Giả Thuật Nham luôn luôn đùa giỡn bọn họ bằng những câu nói hài hước thế này, nhưng giờ thì chẳng còn dịp nữa.
-- Suýt anh còn nhận không ra cậu. Không biết mấy đứa nhóc kia thế nào chứ cậu thật lớn quá rồi. -- Giả Thuật Nham cười hiền bẻ thuốc cùng đưa cốc nước cho Bạch Dĩ Hiên. -- Cứ tưởng anh sẽ được gặp cậu vào một dịp hoành tráng, sao lại lang thang giữa biển thế kia?
-- Không ngờ gặp lại anh ở đây. Anh đã đi đâu thế? -- Bạch Dĩ Hiên thở dài nhận cốc thuốc, uống một hơi. Trình độ y thuật của Giả Thuật Nham luôn được Lương Kỷ Khiên tấm tắc khen ngợi. -- Em không liên lạc được với anh suốt mấy năm qua.
Giả Thuật Nham lấy ghế ngồi đối diện Bạch Dĩ Hiên, nhẹ nhàng nói:
-- Anh luôn được điều đến các chiến trường, hoặc những nơi xa xôi có bệnh dịch để chữa trị cho người dân, không tiện liên lạc. -- Giả Thuật Nham đan các ngón tay vào nhau, chậm rãi nói tiếp. -- Nhưng không phải là anh quên luôn mấy cậu. Anh chỉ là... không muốn thấy các cậu đối địch nhau mà thôi.
Bầu không khí rơi vào trầm lặng, Giả Thuật Nham không tham gia vào giới Hắc đạo, nhưng không có nghĩa anh bỏ mặc những cậu em thuở đó của mình. Chỉ là... không muốn ép bản thân phải chọn sẽ ủng hộ ai và đối kháng ai mà thôi. Dẫu sao, "huynh đệ tương tàn" là kết cục anh không muốn nhất, bọn họ đã từng chơi thân với nhau như thế...
-- Em hiểu. Chuyện ngày này xảy ra ngày đó cũng đã lường trước. -- Bạch Dĩ Hiên gật đầu, đổi chủ đề khác. -- Anh qua lại với Cố gia từ khi nào thế?
Nói đến đây, bỗng Giả Thuật Nham bật cười, ánh mắt rất dịu dàng, mở lời:
-- Anh không có qua lại với Cố gia. Anh đang qua lại với "tẩu tẩu" tương lai của cậu đấy, Bạch thiếu.
-- Cái cô Cố Tinh Uyển à? -- Bạch Dĩ Hiên nhíu mày, có chút nghĩ không ra. -- Đừng nói anh vì con bé đó mà nhận làm bác sĩ riêng đấy, Giả thiếu.
-- Ừ, anh không nói, cậu đã nói giúp anh rồi. Con gái độc nhất của Cố giáo chủ, có phần kiêu kỳ nhưng cũng khá dễ thương, chỉ là cậu có ý trung nhân rồi nên không nhận thấy thôi. Lúc Tinh Uyển đi làm từ thiện, mới chạm mặt nhau, nói chung cũng được ba năm rồi.
-- Cố giáo chủ có biết Giả thiếu gia quyền lực này đang làm bác sĩ riêng cho con gái mình không?
-- Biết. Chứ cậu nghĩ lý do gì mà bác Cố lại bỏ ý định muốn cậu cưới con gái ông ấy?
Giả Thuật Nham nhoẻn miệng cười, Bạch Dĩ Hiên chỉ lắc đầu. Anh cả thế mà lại bị con bé đỏng đảnh đó hớp hồn, theo đuổi đến tận đây, thật không nghĩ ra. Anh có nên nói cho Thuật Nham biết con bé kia đã có ý hôn trộm anh không? Ba năm cũng chỉ ở chức "bác sĩ riêng", chắc Giả Thuật Nham cũng chẳng khá khẩm gì.
-- Hiên, cha anh nói em đã tử nạn, giờ Thần đã lên tiếp ngôi Lão đại rồi. Sao em lại bị tai nạn thế?
-- Anh không nghĩ Chương Du Thần ra tay với em sao? -- Bạch Dĩ Hiên nhếch môi.
-- Không. -- Giả Thuật Nham trả lời một cách chắc nịch. -- Nó sẽ không bao giờ làm thế. Mặc dù hai đứa giờ đối đầu nhau, nhưng anh biết hai đứa với đối phương không bao giờ giở những trò hèn hạ đó.
-- Là anh quá tin vào câu "chính nhân quân tử" hay quá tin vào triết lý "huynh đệ có nhau" thế? Giới Hắc đạo còn có chuyện nương tay sao? -- Bạch Dĩ Hiên không khỏi nở một nụ cười lạnh, lại đưa đôi mắt nhìn ra vùng trời xa xôi kia. -- Nhưng thật kì lạ là anh vẫn đoán đúng. Hoặc anh rõ ràng cũng đã đoán được bảy, tám phần ai đã tạo ra cục diện này dựa theo tình hình hiện nay rồi.
-- Anh chỉ tin vào mấy đứa thôi. -- Giả Thuật Nham thở dài. Lương Kỷ Khiên, anh cũng không lạ nếu cậu ta làm tới nước này. Hồi đó hai anh em học y chung một thầy, thầy cũng đã nói Kỷ Khiên có một dạng rối loạn tinh thần dẫn đến "trung thành thái quá". -- Em yên tâm, chuyện em còn sống ở đây, anh đã phong tỏa hết mọi phương tiện, cũng đã dặn Cố Tinh Uyển không được nói với ai. Dù sao Tinh Uyển vẫn chưa biết em là 'Bạch Dĩ Hiên' đâu.
-- Anh giúp em trở về đi. -- Bạch Dĩ Hiên đứng quay lưng lại với Giả Thuật Nham, màn đêm bao la ngoài kia chẳng biết bao giờ mới thấy đáy. -- Em còn rất nhiều chuyện phải làm. Cố Tinh Uyển nói ngày mai Cố Đồ Ức sẽ tới thăm, hiện ông ta đã theo trợ giúp Lương Kỷ Khiên điều hành Bạch gia. Nếu thấy em ở đây, khó tránh khỏi rắc rối, mà em không muốn anh khó xử.
Giả Thuật Nham lâm vào trầm ngâm, quả thật rất khó xử, anh cũng không thể lấy Giả gia ra đối kháng với Cố gia được, dẫu sao vẫn còn Cố Tinh Uyển ở đây, anh không muốn có tranh chấp gì cả. Tuy nhiên, cái anh quan tâm hơn cả là bệnh tình của Bạch Dĩ Hiên:
-- Nhưng em vẫn chưa đi được đâu. Thể trạng em hiện rất yếu, ở đây không có đủ dụng cụ chuyên dùng nên anh không thể chữa cho em, cũng không biết em bị cái gì. Rõ ràng thương thế không bao nhiêu, nhưng cơ thể lại luôn sốt, anh chỉ có thể giúp em giảm đau từng ngày mà thôi.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì day day huyệt thái dương đang đau nhức đến cực độ. Anh quay người lại nhìn Giả Thuật Nham, chán nản nói:
-- Cứ thêm một ngày ở đây em cảm thấy rất bất lực. Anh không thể dùng thân phận Giả thiếu chủ giúp em thoát khỏi đây sao? Em không tin mình kém cỏi đến mức không chịu được chút sốt này. Về đến nơi Bạch Sở Viên chữa trị cũng được.
-- Anh không thể. Em không biết rằng cơ thể của em trở sốt như thế nào nếu bắt gặp sóng điện tử đâu. -- Giả Thuật Nham nghiêm giọng. -- Em cảm thấy ổn bởi vì anh đã cho người cắt hết mọi phương tiện di động, hoàn toàn không sử dụng phương tiện truyền thông nào trong nhà, lần trước còn lắp tivi, điện thoại trong phòng này, em lên cơn co giật suốt, cả người nóng ran, chảy mồ hôi rất nhiều, buộc anh phải sai người tháo gỡ hết mạng điện tử xuống.
Bạch Dĩ Hiên khá ngạc nhiên, không nghĩ mình có phản ứng như vậy với sóng âm. Rốt cuộc anh đã bị triệu chứng gì? Anh sờ sờ huyệt thái dương, đôi mắt nhìn xa xăm có phần u ám. Ở trên máy bay, lúc giao chiến hôm đó, kẻ sát thủ do Lương Kỷ Khiên tôi luyện kia, chỉ tiếp cận anh để giết anh thôi hay là còn làm gì khác? Cài một thứ gì đó lên người anh?
-- Em có muốn liên lạc với Tiêu Khiết không? Cậu ta đã ráo riết tìm em suốt mấy hôm nay. Chuyện này nằm trong khả năng của anh.
-- Giờ phút này thì không. Tiêu Khiết lùng sục tìm em mấy ngày này, chắc đã bị không ít người theo dõi, nếu anh liên lạc khiến cậu ấy tìm được em, thì kẻ khác cũng thế.
Bầu không khí lại phút chốc im lặng. Đột nhiên cánh cửa mở ầm ra, kèm theo đó là tiếng Cố Tinh Uyển hí hửng:
-- Này Thuật Nham! Em nhận được thư tín của cha. Cha nói đúng 11 giờ tối mai sẽ tới. Còn nữa, nhị tiểu thư nhà họ Chu định "nối lại tình xưa" với nhị thiếu gia nhà họ Trình đấy!
-- Cô nói cái gì!? -- Bạch Dĩ Hiên đột ngột quát ầm lên làm cả Giả Thuật Nham và Cố Tinh Uyển giật mình tột độ. Cố Tinh Uyển thấy khí thế phừng phừng lửa giận của anh thì vội vàng nói câu ngắn câu dài:
-- Thì... thì... em mới nói chuyện với bạn... Có nói Tử Đằng tiểu thư có lẽ... sớm hay muộn sẽ dọn qua nhà Trình gia sống... cho nên em suy đoán ra thôi... -- Cố Tinh Uyển như con mèo rụt đầu, phút chốc cảm thấy mình muốn hết thích anh. -- Cô ấy nói... mới tối hôm qua còn cùng Trình thiếu với Chu tiểu thư dùng bữa tối...
-- Bạn? Là bạn nào? -- Bạch Dĩ Hiên mặt chỉ nhăn lại một chút nhưng giọng nói nghe ra là thập phần giận dữ. -- Đó không phải là chuyện cô có thể nói đùa.
-- Hiên, cậu làm Tinh Uyển sợ đấy. -- Giả Thuật Nham khẽ ho một cái, nói thêm. -- "Bạn" mà con bé nói tới là Mạc Lưu Ly, cô gái nhỏ của Dịch Khiêm đấy. Lần trước có dẫn Tinh Uyển đi đặt thiết kế của Wisteria, mới gặp mặt Mạc Lưu Ly. Anh nghĩ làm quen với cô bé đó cũng hữu ích cho sau này nên đã bảo Tinh Uyển giữ liên lạc. Dạo này cô bé cùng Tinh Uyển hay nói chuyện qua lại, vừa hay Mạc Lưu Ly cùng ý trung nhân của cậu nương tạm nhà Bạch Sở Viên, chắc là biết được chút ít thôi.
Bạch Dĩ Hiên không biết nói gì, nếu suy ngẫm lại, quả đúng chỉ có Trình gia... Giờ anh không có ở đây, Lương Kỷ Khiên đang tiếp nhận Bạch gia nên anh em La Nostre sẽ theo hắn, ông nội đã già không đủ thế sức, kẻ truy lùng giết cô cũng không phải không có. Quả đúng chỉ có Trình gia, mới có thể giúp Chu Tử Đằng nương náu mà thôi.
Nghĩ đến đây, tay của anh siết mạnh lại thành nắm đấm, cảm giác mình trở thành kẻ vô dụng, không thể bảo vệ nổi người thân của mình khiến anh căm ghét chính mình. Dù ra sao đi nữa, anh vẫn phải trở về, một sống một còn với Chương Du Thần để chấm dứt chuyện này.
-- Tinh Uyển, em đi xuống dưới ăn tối thôi. -- Thấy vẻ mặt sa sầm của Bạch Dĩ Hiên, Giả Thuật Nham liền biết ý mà rời khỏi, trả không gian yên tĩnh cho anh.
-- Nhưng mà... -- Cố Tinh Uyển muốn nói gì đó, nhưng liếc thấy Bạch Dĩ Hiên tay siết chặt lại đến nổi gân, hẳn đang rất tức giận nên cũng sợ sệt đi xuống với Giả Thuật Nham.
-- Thuật Nham.
Bạch Dĩ Hiên nén giọng kêu lên, Giả Thuật Nham ngoắc ngoắc bảo Cố Tinh Uyển đi xuống trước. Sau đó anh dừng lại đứng cạnh Bạch Dĩ Hiên, ân cần đáp:
-- Có chuyện gì sao?
-- Nếu không thể liên lạc được với Tiêu Khiết, vậy hãy liên lạc với Sở Viên. -- Giọng nói anh vẫn đều đều, nhưng vẻ gấp rút và khẩn thiết thì vẫn không giấu được. -- Nếu em không tiếp xúc với sóng điện tử được, vậy anh hãy gọi em ấy đi. Ngày mai Cố Đồ Ức trở về, em tin chắc ông ta không đi một mình.
Nhận ra giọng điệu khẩn cấp của Bạch Dĩ Hiên, Giả Thuật Nham mới gật nhẹ một cái, "Anh sẽ cẩn thận", rồi quay đi. Vốn điềm tĩnh như Bạch Dĩ Hiên mà lại cấp bách đến mức độ này, có lẽ trực giác cậu ấy đã đoán trước điều sắp xảy ra. Vậy anh không thể ngăn cản cậu ấy nữa mà phải toàn lực giúp đỡ thôi.
Khi Giả Thuật Nham đã rời khỏi phòng, Bạch Dĩ Hiên mới vung tay đấm mạnh vào tường trút hết cơn bực tức trong lòng mình, khẽ chửi thầm mấy câu. Cảm giác đầu truyền đến cơn đau như búa bổ lại hành hạ anh, khiến anh mất dần ý thức, thở từng tiếng đứt quãng, từ từ xụi xuống trên nền nhà lạnh lẽo.
Quay trở lại xứ sở đang chìm vào mùa thu đìu hiu, lá lìa cành không chút vương vấn, cành lưu luyến xào xạc muốn níu mảnh lá rơi. Đêm khuya, trời trở gió lớn, chỉ giá lạnh chứ không cô quạnh như lòng người.
Biệt thự riêng của Bạch Sở Viên có tiếng rửa bát cần mẫn của Mạc Lưu Ly từ căn bếp, tiếng huýt sáo nhí nhảnh của Camellia đang phụ giúp Lưu Ly xếp chén bát, vọng từ phòng khách là tiếng vui đùa ríu rít của hai anh song sinh nhà Esmeé và tiếng cười giỡn của Từ Lục Giai khi tán gẫu với Trình Lạc Nghiêm. Chỉ riêng ở ban công trên sân thượng này có tiếng Trình Phong Lữ và Chu Tử Đằng nhỏ nhẹ nói với nhau.
Mấy tháng không gặp qua nhau, đứng trên bờ vực của "hiện tại", giữa Trình Phong Lữ và Chu Tử Đằng đã có một khoảng cách gọi là "quá khứ". Chu Tử Đằng không còn những khó xử với chính mình khi gặp lại anh như xưa mà Trình Phong Lữ cũng đã không còn khó chịu với bản thân khi gặp lại cô như giờ. Anh trở nên ít nói hơn, mặc dù vẻ phong tình vẫn vương trên gương mặt của Trình nhị thiếu gia ngày nào. Cũng có lẽ cái ngày 'Chu Tử Đằng' chết đi, 'Trình Phong Lữ' cũng đã đi mất.
"Thời gian này em sống khó khăn không?", anh lên tiếng trò chuyện trước. Sau đó không biết anh nghĩ gì, anh lại cụp mắt xuống nói thêm một câu: "Lần này tôi có thể giúp em."
Chu Tử Đằng bất giác siết tay lại, nhìn về một vùng trời xa xa kia, một vùng trời không đáy. "Nếu gặp lại, đừng hỏi tôi có ổn hay không vì nếu tôi ổn, đó chẳng phải công của anh, mà nếu tôi không ổn, anh cũng chẳng thể giúp được gì", cô đã từng thẳng thừng nói như vậy với anh. Cô đã quá tàn nhẫn.
"Tôi có phải đáng ghét vô cùng không?". Chu Tử Đằng cúi gằm đầu xuống, nhìn vào đôi bàn tay trống trải của mình, "Tôi đang lợi dụng anh đấy!". Là cô đang lợi dụng 'Chu Tử Đằng'... thì đúng hơn.
Trình Phong Lữ im lặng rất lâu, sau đó, anh hình như muốn nói cái gì, rồi lại im lặng. Cuối cùng, anh chỉ khe khẽ đáp một tiếng: "Ừ, cũng được". Ít ra mình vẫn còn giá trị, điều đó cũng đủ làm anh vui rồi, anh đã định nói như thế.
"Trình thiếu, anh không thấy như vậy quá thiệt thòi cho mình sao?", Chu Tử Đằng thầm nghĩ trong đầu song lại không thể nói ra. Cô có tư cách gì chứ, cô sẽ giúp được anh sao? Khiến anh thiệt thòi như vậy, chẳng phải là Chu Tử Đằng này hay sao?
"Tôi biết em sẽ rất khó khăn để quyết định. Nhưng Chu Tử Đằng...", từ giọng nói run run của anh, cô biết khi phải xa cách gọi cô như thế này, mới thật khó khăn. Ngừng một chút, anh lấy hơi nói tiếp:
"... Chúng ta trưởng thành cả rồi. Tôi cũng không thể ân hận mãi, em cũng không thể day dứt mãi. Chúng ta lớn cả rồi. Em có tình yêu, tôi có sự nghiệp, em có hiện tại, tôi có tương lai, chúng ta cũng không thể dằn vặt nhau mãi như vậy.
Quá khứ đó tôi tiếc nuối, vô cùng. Muốn em cùng người khác sống an vui trọn đời, là giả. Nhưng muốn em hạnh phúc, là thật. Tôi với em là "người cũ", thế đã đủ rồi."
Hình như gió thu lỡ mang theo từng lời nói của Trình Phong Lữ, nên chúng trĩu nặng, thả rơi xuống tâm cô đau buốt. 'Chu Tử Đằng' đã từng yêu Trình Phong Lữ, đó là thứ đẹp đẽ nhất mang cô đến thế giới này. Hai tiếng "người cũ" chỉ nhẹ nhàng với những kẻ đã buông tay. "Trình thiếu, anh đã buông tay rồi sao?"
"Ừ.". Không ngờ rằng, anh trả lời rất nhanh. Như thể anh đã phản xạ với câu hỏi này, như thể anh đã luôn giữ đáp án này để chờ một ngày có người hỏi đến. Đã buông rồi, nhưng vẫn chưa bỏ được, Trình Phong Lữ nở một nụ cười chua chát tận đáy lòng. Anh đã thấy nơi đáy bầu trời kia là gì rồi. Chúng chẳng chứa gì cả, mênh mông như thế, mà lại chẳng có gì.
"Nếu em thấy ngại, cứ coi là tôi thuê em đi. Em biết đấy, bà nội tôi dạo này không được khỏe lắm. Mẹ thì chỉ đủ thời gian lo cơm nước cho bà, bà vẫn thiếu người bầu bạn qua ngày. Tôi và anh trai lại luôn sáng đi tối về, không thể kề bên hàn huyên với bà được. Bà rất cô đơn, người già đã nóng nảy nên không muốn tiếp xúc với người lạ, vậy em qua nhà tôi, nhận việc chăm sóc bà đi. Bà rất thích em, em cũng không phải mất tự nhiên khi ở Trình gia."
Trình Phong Lữ nói rất nhẹ nhàng, cô biết anh đang dùng những lời lẽ thực lòng nhất để nói với cô. Tình trạng cô hiện nay cũng không đủ sĩ diện để mà từ chối, cho nên cô chỉ chân thành nhận lời: "Cảm ơn anh nhiều lắm. Sau này, tôi nhất định sẽ làm hết sức để báo đáp. Tôi với Trình lão gia cũng có nhiều cảm tình, được săn sóc cho bà, tôi rất sẵn lòng. Cảm ơn anh."
"Ừ. Không cần phải khách sáo đâu. Em biết đấy, với tình hình hiện nay, Trình gia đã phải đuổi đi rất nhiều người hầu, chỉ giữ lại những người thân tín nhất. Vì vậy mà công việc nhà cửa lại hầu như lấy hết thời gian của mẹ tôi, có thêm em giúp đỡ bà sẽ rất vui.
À, nếu em đã đồng ý ở tạm Trình gia, vậy Andrew, Audrey, Camellia và cả Lưu Ly nữa, tôi sẽ sắp xếp phòng."
"Phiền anh quá.", Chu Tử Đằng thật hết cách nói, ai bảo cô là cái nam châm kéo bè kéo cánh thế này.
"Không sao đâu, Trình gia cũng không phải sợ thiếu chỗ. Lưu Ly nấu ăn ngon, vậy có thể giúp mẹ tôi phụ bếp núc. Bà nội thích trẻ nhỏ, vậy cứ để Camellia trông Andrew và Audrey, ngày ngày cùng em tới tiếp chuyện với bà là được rồi."
Chu Tử Đằng gật gật đầu, mỉm cười một cái. Thời điểm nay, không chỉ cô mà gia tộc Esmeé lẫn Bạch gia đều chịu ơn Trình gia. Sự giúp đỡ mà Trình Phong Lữ cho cô hôm nay, cô cả đời không trả nổi, chỉ có thể quý trọng từng giây phút mà giúp đỡ lại anh thôi.
-- Này cô nhóc, nên nhớ sắp qua nhà tôi ở tạm, thì nên ngon ngọt một chút.
--... Nhưng, cũng không nên ức hiếp cháu quá đáng như thế!!!
-- Ha? Quá đáng? Tưởng cô tốt bụng làm cho tôi ly nước cam. Sao lại mặn chát thế này? Rõ là chơi khăm tôi sao?
-- Cháu đã xin lỗi rồi mà! Chỉ là cháu nhầm giữa đường với muối thôi!
-- À, là nhầm! Trẻ vị thành niên hung hăng đi giết nhầm người cũng có tương lai bắt đầu từ đây đấy. Còn nữa, cấm gọi là "chú"!
-- Chú...!!! Sao lại xuyên tạc đến thế? Gì mà giết người nữa chứ!?
-- Cho tôi uống cốc nước cam pha muối này chẳng muốn giết tôi là gì? Sau này nấu ăn tôi sẽ nhầm giữa bột ớt và bột nêm cho cô nếm thử.
--...
Từ lầu dưới, chợt vọng lên tiếng cãi nhau đầy khí thế của Trình Lạc Nghiêm và Camellia. Xem ra, Camellia không cãi nổi Chủ thượng của tổ chức Ám sát Geranium rồi. Cũng phải, ngay cả Bạch Dĩ Hiên cũng đã từng dặn cô nếu có gặp Trình Lạc Nghiêm thì nên im lặng từ đầu tới cuối để giữ thể diện cho chính mình, khéo tranh cãi không "khua mối múa mép" lại chỉ có tức thêm! Mặc cho hai chú cháu ấy thản nhiên cãi vả, Mạc Lưu Ly chầm chậm bưng khay nước cam lên cho Trình Phong Lữ và Chu Tử Đằng.
"Nước cam ngon lắm đấy." Mạc Lưu Ly mỉm cười đưa một ly cho anh và một ly cho cô. "Em phân biệt được muối với đường, đừng lo."
"Cảm ơn", Trình Phong Lữ không khách sáo mà thưởng thức ly nước cam mát lạnh, khen một câu: "Lưu Ly thật đảm đang quá."
Cô ở đây mấy ngày đã được chiêm ngưỡng hết tài "nữ công gia chánh" của Lưu Ly nên đã không thấy lạ mà còn thấy tự hào. Nhấp một ngụm nước cam, cô dịu dàng nói với cô bé: "Lưu Ly, nội trong tuần này, chị sẽ sắp xếp qua ở tạm Trình gia, tất nhiên sẽ mang theo cả ba chị em Camellia đi cùng. Còn em... em đi cùng có được không?"
Mạc Lưu Ly cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định trước mặt. Chu Tử Đằng đã nói như thế, tức có ý cô từng là người của Lãnh gia, nay lại qua Trình gia trú thân, ắt sẽ cảm thấy khó chịu. Vả lại Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dịch Khiêm thời điểm nay hay qua lại với nhau bàn chuyện, nếu Dịch Khiêm thấy mặt cô ở nhà của Lạc Nghiêm thù thật khó xử, dù gì cô cũng đã từng là tình nhân của anh trai mình, nói không để ý, là nói dối. Mà những phiền phức này, suy cho cùng là do cảm nhận của cô mà thành thôi, không nên để nó ảnh hưởng tới mọi người, cô biết Chu Tử Đằng luôn lo lắng cho cô, đi đâu cũng muốn cô đi cùng, không nỡ để cô một mình.
"Không sao cả.", Mạc Lưu Ly nhoẻn miệng cười một cái thật tươi, "Chị biết đấy, em và Lãnh gia, đã sớm không có kết quả tốt đẹp. Chị biết không, giờ em nghĩ lại mới thấy mình thật nực cười. Mẹ làm tất cả để có thể mang em tránh xa Lãnh gia càng xa càng tốt, em lại ngây thơ tự chui đầu vào rọ.
Đên tuổi này rồi em mới hiểu ra, Lãnh gia tiền tài, quyền lực đều hơn người như vậy, lại truy cùng đuổi tận mẹ con em vì một món nợ không bao nhiêu của một nữ hầu đã chết? Vả lại, làm gì có chuyện em phải về Lãnh gia làm kẻ ở trả nợ thay mẹ, nếu không sẽ bị tống vào tù chứ? Vậy mà em lại tin, còn đi theo đám người đó. Quả là quá dọa trẻ con rồi đi!"
Mạc Lưu Ly nói đến đây lại dừng, Chu Tử Đằng im lặng không trả lời, còn Trình Phong Lữ không hiểu câu nửa câu còn của Mạc Lưu Ly là nói về cái gì nhưng cũng không tiện hỏi.
Mạc Lưu Ly thở dài, lấy hai li nước cam đã uống cạn của hai người lặng lẽ đem xuống. Mộc Diêu Tuyền phu nhân - mẹ ruột của Lãnh Dịch Khiêm hẳn đã biết cô là con gái của Mạc Tố Doanh mới bày kế bắt cô về, giam cô trong sự kiểm soát của Lãnh gia mấy năm qua. Uổng công cô ngây thơ ngày qua ngày tìm cách tránh mặt, tìm cách che giấu thân phận, không để bà ta biết cô là em gái có chung dòng máu với Lãnh Dịch Khiêm. Hóa ra đã bị sắp đặt hết cả, bà ta chỉ là chơi vờn đứa con nít như cô mà thôi, lại không thủ tiêu cô, càng làm cô ngày ngày sống trong sợ hãi không biết khi nào sẽ bị bà ấy giết. Có lẽ đối với đứa con gái vô dụng chẳng nguy hại nổi Lãnh gia như cô, khiến Mộc Diêu Tuyền nương tay cho cô sống?
"Đã rời khỏi Lãnh gia, vẫn không nên làm nặng mình thì hơn.". Mạc Lưu Ly căn dặn mình như vậy, đến giờ uống thuốc rồi.
Bóng Mạc Lưu Ly khuất dần, Chu Tử Đằng thấy lo lắng cho tâm trạng con bé nên cũng sớm từ biệt:
-- Trình thiếu, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi, xin tạm biệt.
-- Ừm. Ngày mai tôi sẽ bảo người tới dọn đồ đạc của em, ngày hôm kia là có thể tới ở rồi.
Nói đoạn, Chu Tử Đằng gật gật mấy cái rồi xuống lầu đi xem xem Mạc Lưu Ly thế nào. Lúc này, Từ Lục Giai mới từ cầu thang đi lên chạm mặt Trình Phong Lữ. Anh vu vơ huýt sáo, cười nhạt:
-- Gió thu cũng không gọi là lạnh nhỉ?
-- Sắp sang đông rồi. -- Trình Phong Lữ ậm ừ mấy tiếng mới thốt lên câu này. -- Anh quan tâm với cô ấy nhỉ? Liên hệ với tôi để tìm chỗ ở tốt cho cô ấy.
-- Nếu tôi không làm, cô ấy nhất quyết không tìm đến anh.
Trình Phong Lữ nở một nụ cười tự giễu, không biết phải nói gì ngoài "Ừ" một cái cho có. Nếu có thể, lúc này đây, trong thâm tâm anh bỗng dâng lên một cảm giác ích kỷ khó tả. Anh muốn Bạch Dĩ Hiên đừng trở về, cứ mãi mãi như vậy cũng tốt.
Nhưng mọi chuyện luôn không diễn ra như ý mình muốn. Đứng thinh lặng hồi lâu, bỗng Từ Lục Giai nhận được một cú điện của Bạch Sở Viên.
-- Phải cậu Từ không? -- Giọng Bạch Sở Viên gấp gáp, có thể nghe rõ điệu bộ vồn vã của cậu ta, còn xen lẫn chút mừng rỡ và lo lắng nữa.
-- Từ Lục Giai đây, có chuyện gì thế.
-- Giả Thuật Nham! Anh cả của tụi tôi, vừa gọi cho tôi! -- Qua tiếng rè rè trong điện thoại, Từ Lục Giai có thể đoán ra Bạch Sở Viên đang lái xe với tốc độ rất nhanh. -- Tôi đang nhanh chóng đến Canberra, đã tìm thấy Hiên rồi!!!! Nhớ hắn chết đi được!!!
Những câu cuối, Bạch Sở Viên dường như hét toáng lên, không đợi anh trả lời mà cúp máy, có lẽ chỉ cần báo cho anh như vậy để anh tiện đường lo liệu. Từ Lục Giai đứng trân trân nhìn màn hình điện thoại đã tắt, không rõ cảm xúc là gì. Trình Phong Lữ không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, thấy Từ Lục Giai có biểu hiện như vậy thì không nhịn được mà hỏi:
-- Có chuyện gì sao?
-- Chẳng gì cả. -- Từ Lục Giai chậm rãi rời đi. Nếu Bạch Dĩ Hiên trở về được thì mọi chuyện sẽ trở lại như lúc đầu thôi. Mà cũng chẳng đoán trước được gì cả, từ Sydney về được đây an toàn không phải chuyện dễ dàng. -- Trình Phong Lữ, muộn rồi, tôi phải về thôi. Tạm biệt anh, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ Chu Tử Đằng.
-- Ừm. Không có gì, tạm biệt.
Trái với sự thong thả bước từng bước của Từ Lục Giai, Bạch Sở Viên lại đang vội vã tăng hết tốc lực tới sân bay Ám đoàn, hận không thể cùng anh em tới Canberra đón Bạch Dĩ Hiên trở về. Cũng trái với lòng dạ rối như tơ vò muốn mau mau quay về của Bạch Dĩ Hiên,... Chương Du Thần lại rất thư thả nhấp một ngụm sâm panh, giọng nói không nặng không nhẹ vang lên:
-- Đã tìm thấy Bạch Dĩ Hiên rồi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.