Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 80: Anh đã hứa như thế




Tiết trời lạnh thật đấy nhỉ!?,Chu Tử Đằng thầm nghĩ, giá mà khi nãy cô chịu mặc thêm cái áo len ở trong. Giờ thì lạnh chết ngất thôi! Chu Tử Đằng nhìn quanh, có lẽ do thời tiết xấu đi mà một vài chuyến bay phải trì hoãn, thành ra hành khách cũng biết mà thưa thớt dần. Cô thở ra hơi lạnh, đành là lúc nãy, Lưu Ly có nói Andrew cùng Audrey đã giành tới đón con bé Camellia từ Pháp qua chơi, nhưng ngặt nỗi lại kẹt xe chật ních, nên chỉ có nước cô phải ra đón. Lưu Ly thì không thể ra ngoài trời lạnh nên ở nhà phục sẵn cơm nước, Từ Lục Giai thì bị kẹt xe không nhúc nhích tới đón cho kịp giờ được, cô cũng e ngại trời lạnh lắm! Cứ tùy tiện sai một người thủ hạ đi đón cô bé là được, nhưng rồi cô bỗng thấy nếu cô là Camellia, cô sẽ mong ước sẽ được thấy mặt người mình thân thuộc chờ đón mình hơn là một kẻ xa lạ.
Chu Tử Đằng lại hà hơi nhìn các chuyến bay đang từ từ hạ cánh, nỗi xốn xang cùng xót xa dâng lên trong lòng. Giá mà người bước xuống chuyến bay đó là anh... nhỉ? Có trời mới biết cô mấy ngày nay lo âu đến mất ăn mất ngủ, cứ nơm nớp sợ sệt có kẻ giết mình, càng canh cánh sợ hãi không có ngày anh trở về. Lúc đó, mẹ con cô biết phải ra thế nào? Chưa kể, dạo gần đây Chu Khuynh Cơ đột nhiên bặt vô âm tín, biết là mẹ con Quách Mộng Thu, Chu Quân Dạ đã an vị bóc lịch, nhưng Chu Khuynh Cơ vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia thì thật không thể an tâm! Dẫu sao, gió chiều nào theo chiều ấy vậy...
-- Chị Wis...te...ria!!! -- Tiếng gọi đứt quãng kèm vì thở hồng hộc của một cô bé vang lên.
Chu Tử Đằng lúc này mới lấy lại tâm trí, ngước nhìn qua cửa số X của sân bay thì thấy một dáng vẻ thiếu nữ năng động, nhí nhảnh chạy tiến về phía cô. Trên gương mặt xinh đẹp đậm chất tây của cô bé vẽ lên một nụ cười tươi rói.
-- Camellia! -- Cô cũng niềm nở tới đón con bé, ôm nhau thân thiết mấy cái -- Thật là! Về quá bất ngờ, không kịp dàn dựng hoành tráng đón người, tiểu thư!
-- Ôi chị! -- Camellia hớn hở nắm tay cô -- Em nghe chị Lưu Ly nói cả nhà Esmeé của chúng ta sắp đón một đứa cháu nhỏ, chị, có thật vậy không!?
-- Ai nha, chị đã định sẽ để đây là một bất ngờ đấy! -- Chu Tử Đằng cười khì, phụ xách vali của em gái rồi cùng nhau đi ra -- Chúc mừng Camellia nhé, lên chức bà cô rồi đấy!
-- A ha, nếu là bé gái thì thật thích quá! -- Camellia vui mừng reo lên, cô chán hai thằng nhóc kia lắm rồi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì chỉ cười khì, chắc cả nhà cô còn chưa biết vụ Bạch Dĩ Hiên...Hai chị em cô trên đường được hộ tống đi về hàn huyên không ngớt, Camellia cứ như con sáo líu lo ríu rít mãi. Lúc trở về đã nghe vọng ra tiếng nô nức của Andrew và Audrey, vào trong nhà thì mùi thơm nức cả mũi, Camellia vô cùng phấn khích nhào tới nựng nịu hai cậu thiếu gia lâu ngày không gặp của mình. Lưu Ly đúng chuẩn cô gái đảm đang bày biện, bài trí tươm tất hết cả, niềm nở tới chào Camellia, thân như hai chị em ruột thịt. Còn có Từ Lục Giai nữa, anh có vẻ hơi hờ hững dù nụ cười vẫn thi thoảng trên môi, lúc cả mấy chị em nhốn nháo trò chuyện thì anh lại khẽ liếc cô mấy cái. Làm cô thấy hơi mất tự nhiên, mà ăn được một lúc cô lại muốn nôn mửa cho nên đành âm thầm rời bàn ăn trước. Từ Lục Giai thấy thế cũng chậm rãi theo sau.
Cô ở trong nhà vệ sinh rửa mặt rửa mày cho tỉnh, còn anh thì ở ngoài từ tốn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hết mức có thể:
-- Bạch Sở Viên nói mới hạ sát được hai tên sát thủ, thật ra là cắn lưỡi tự vẫn để khỏi tra ra lai lịch. Ở ngay tại biệt thự này, mới tối hôm qua thôi, khi cô còn đang say giấc.
Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai nói mà thoáng rùng mình, có kẻ ám sát bạo gan tới tận biệt thự của Sở Viên để thực hiện cơ đấy! Mặc dù ở nơi đây, có hơn cả một nửa Ám đoàn một mực trung thành với Dĩ Hiên vây quanh bảo hộ, xem ra bọn chúng đã gấp gáp lắm rồi. Chưa nghĩ gì nhiều, đã nghe anh tiếp lời:
-- Lễ sắc phong Lão đại sẽ được diễn ra vào tối nay, Chương Du Thần đã hợp tác với Lương Kỷ Khiên, ngưng chiến với Bạch gia. Coi như... hai gia tộc đang yên ổn sống chung, có điều Bạch gia giờ phải cam chịu dưới trướng của Chương gia.
Lại nghĩ, như vậy thì quá đúng với mục đích ôn hòa của Lương Kỷ Khiên rồi. Hắn quả thực không đồng quan điểm với Dĩ Hiên đến mức tồi tệ. Kiểu như Lương Kỷ Khiên là người nếu luồn cuối mà được yên ổn, vậy ta nguyện cả đời luồn cúi, còn anh lại theo hướng nếu đã không thể là Mặt Trời thì cũng đừng làm một đám mây. Chả trách Lương Kỷ Khiên lại xung khắc với ý định tiêu diệt Chương gia của anh như vậy...
-- Lãnh Dịch Khiêm cũng vừa bị ám sát... nguy cơ cao là mất một cánh tay... Chuyện này chưa đồn ra ngoài, nhưng rõ ràng người điêu luyện có thể đả thương được Lãnh thiếu chủ như vậy chỉ có Phó Kỵ Nhâm - thuộc hạ thân tín của Chương Du Thần.
-- Anh đã nói Lưu Ly biết chưa? -- Cô đẩy cửa ra, vẻ hơi sốt ruột nhìn anh. -- Chương gia định khai chiến với Lãnh gia thật ư?
-- Tôi chưa nói cho ai ngoài cô cả... Sao cô lại biết Chương gia sẽ đối đầu với Lãnh gia? -- Từ Lục Giai ngờ vực hỏi.
-- Chuyện kể ra dài lắm. Tôi biết đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, trong quyển truyện này có ảnh vẽ sơ đồ phả hệ ở mặt sau, lúc Đường Vi Yên đưa cho thì tôi có ngắm nghía qua. Rốt cuộc lại thấy biểu tượng giao đấu của Lãnh gia và Chương gia. Tôi ắt hẳn đây là thời điểm này. -- Chu Tử Đằng lau khô mặt, chầm chậm nói, theo nguyên tác thì nhờ ơn Chu Khuynh Cơ thấu tình đạt lý nói lời dễ nghe mà cả hai gia tộc này được hòa giải hiềm khích đây mà! -- Mà tôi chỉ nhớ tờ mờ vài chuyện thôi, cũng không rõ lắm vì tôi mới đọc hết chính truyện, chưa đọc ngoại truyện.
-- Ừm... Sau này điều tra thêm cũng tốt. Nói nữa, hiện tại, bọn giáo chủ đang truy lùng ráo riết xác... Bạch Dĩ Hiên, để chứng thực anh ta đã chết... mà vẫn chưa có tung tích. Cô lại mang thai con anh ấy, giấu mãi không được đâu! Mấy lão già đó có ý muốn giết Bạch Sở Viên để triệt tiêu dòng máu Bạch gia, thì chẳng lý gì lại nương tay với cốt nhục này trong bụng cô. Mà Bạch lão gia Bạch Thừa Húc, ngài cũng đã đích thân tới gặp tôi, bảo dù thế nào đi nữa cũng phải bảo đảm cô an toàn.
Còn một điều mà Từ Lục Giai chưa nói với cô, là giáo chủ Mộ Dung Viễn đã hạ lệnh bí mật truy sát Chu Tử Đằng, nói rằng cô là người ngoài, biết quá nhiều bí mật của Hắc đạo thì không nên toàn vẹn trở ra. Ai chẳng biết đó là cái cớ lố bịch, hắn hẳn đã nghi ngờ cô lâu rồi, mà giờ này Bạch gia đang đà suy yếu, hơi đâu dồn sức bảo vệ một cô gái? Cho nên cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi! Bạch Sở Viên phải cuống quýt để xử lí chuyện Ám đoàn, thế lực Bạch gia đã tập trung vào tay Lương Kỷ Khiên hai phần ba, có khi hắn nhẫn tâm quay sang giết luôn Bạch Sở Viên để tóm quyền cũng chẳng vừa! Cho nên tình thế lúc này, là hoàn toàn ngàn cân treo sợi tóc.
-- Tôi đã nói chuyện với Trình Phong Lữ rồi. -- Anh quay gót trở lại bữa tối, từ tốn nói.
-- Gì cơ? -- Cô thảng thốt kêu lên, lúi húi đi theo sau anh. -- Nói cái gì?
-- Trình lão phu nhân thích cô, Trình phu nhân cũng thích cô, Trình thiếu... cũng không tuyệt tình với cô... Trình Lạc Nghiêm quan hệ hòa hiếu với cả tam đại gia tộc còn lại, thế lực tổ chức ám sát Geranium cũng không nhỏ, giờ chỉ có Trình gia là giúp cô được thôi!
Chu Tử Đằng biết là mọi người đều đang lo nghĩ cho cô, nhưng hồi trước thẳng thừng từ chối Trình Phong Lữ, giờ lại quay ra cầu cứu anh, nói thế nào da mặt cô cũng không đủ dày. Mà Chu Tử Đằng lại không biết nói thế nào cho phải, cô thực sự nghĩ ý của Từ Lục Giai là tốt nhất rồi. Cô rải bước trở lại bàn ăn, mới nhận ra sự khác biệt. Bầu không khí vẫn có chút rộn ràng nhưng không còn tự nhiên như lúc nãy, là bởi sự xuất hiện của hai người mới một cách bất ngờ.
Là Trình Lạc Nghiêm và Trình Phong Lữ. Trình Phong Lữ mỉm cười lịch sự, ở anh toát lên nét chững chạc hơn trước, không còn dáng vẻ cậu công tử hào hoa ngày nào:
-- Đã lâu không gặp...Tử Đằng tiểu thư.
-- Chào anh, đã lâu... không gặp. -- Cô chỉ nở nụ cười gượng gạo, cảm thấy thật khó khăn để mở lời. -- Cả hai người xuất hiện bất ngờ quá, thứ lỗi không đón tiếp chu đáo.
-- Thực ra... tôi có hẹn hai anh em họ Trình này tới dùng cơm tối lúc chiều, vừa vặn dặn Lưu Ly nấu đồ ăn nhiều một chút rồi. -- Từ Lục Giai nói khẽ.
-- Không sao đâu, vừa hay cả nhà sum vầy ăn tối, vậy vui vẻ quá rồi. -- Trình Lạc Nghiêm cười cười khiến bầu không khí thêm phần thoải mái.
Lưu Ly đối với hai anh em Trình gia cũng không mấy xa lạ, thi thoảng chỉ hơi bối rối khi nghe Trình Lạc Nghiêm liếng thoắng vô tình nhắc tới Lãnh Dịch Khiêm mà thôi. Còn Andrew và Audrey, do hồi đó có gửi cho Trình Phong Lữ trông giúp nên ba người thân nhau lắm. Hai thằng bé cứ tới tấp hỏi chuyện với anh nên cũng khiến cô tự nhiên hơn dùng bữa. Từ Lục Giai thì liếc mắt ẩn ý nhìn cô, cô hiểu ngay lí do anh mời họ đến là muốn thảo luận đôi chút về việc cho cô nương náu tạm Trình gia.
Khác duy nhất là thái độ của Camellia khi thấy anh em họ Trình.
Con bé hằm hằm mãi, lúc này cô mới sực nhớ ra, hồi đó về Pháp là lúc cô đang có scandal tình ái với Trình Phong Lữ. Con bé gặng hỏi cô mãi về chuyện này, có vẻ rất thù ghét Trình gia vì đã làm cô buồn. Mà cô không để ý nên chẳng khuyên giải gì nhiều, nào ngờ con bé ghét từ Pháp đến tận đây.
-- Lạ nhỉ!? Cô nhóc tóc nâu này là ai? Tôi chưa từng gặp qua! -- Trình Lạc Nghiêm cười cợt nhìn về phía Camellia đang làm bộ coi hai anh em họ là vô hình.
-- A, là Camellia Esmeé. -- Mạc Lưu Ly thân thiện đáp. -- Em gái họ ngoại của Tử Đằng tỷ tỷ, cũng là chị ruột hai tên nhóc này.
Nói rồi Lưu Ly khẽ huých huých Camellia, ý bảo con bé phải chào hỏi cho phải phép. Camellia hơi nheo mắt, nhưng cũng nghĩ hai nhóc tì kia còn chào hỏi đúng mực, mà cô còn lầm lì tới giờ thì không hay lắm. Bèn đảo mắt qua nhẹ giọng:
-- Vâng, xin chào. Cháu là Camellia, xin lỗi hai chú vì đã không chào hỏi sớm. Xin chú đừng để bụng. -- Con bé vốn đã không ưa rồi, có đẹp trai hơn nữa cũng thế thôi.
Trình Lạc Nghiêm ý cười thể hiện trong đôi mắt, hằn giọng nói:
-- Lạ nhỉ!? Andrew cùng Audrey gọi tôi là anh, vậy mà cô nhóc này thân là chị lại gọi tôi bằng chú, thật lạ nhỉ!?
-- Anh à... đừng làm khó cô bé. Thật ra, anh cũng già rồi... -- Trình Phong Lữ chưa từng thấy qua điệu bộ cợt nhả đối với người mới gặp của Trình Lạc Nghiêm nên có chút tốt bụng nhắc nhở. Cho đến khi nói mấy câu cuối, thấy anh trai quay qua lườm một cái thì mới nhớ mình đã lỡ lời, Trình Lạc Nghiêm luôn tự tin với vẻ ngoài trẻ như thiếu niên 20 của mình, tất nhiên sẽ thấy khó chịu khi ai đó nói mình già hay đại loại thế.
-- Hai cậu em của cháu non nớt mới xưng hô không phải. -- Nào ngờ Camellia liền nói lại, khuôn mặt thư sinh tuấn tú chết người của Trình Lạc Nghiêm vào mắt cô bé như gã sở khanh không bằng. -- Cháu năm nay 17 tuổi, nếu không nhầm thì chú phải 29 tuổi, cách nhau 12 tuổi như vậy, sao có thể gọi là anh-em?
Trình Lạc Nghiêm trước giờ ghét nhất có ai đề cập tuổi thật của anh, đánh đồng anh già bằng lũ Hiên - Khiêm - Thần kia, lại cộng với thái độ ghét ra mặt của Camellia ngay lúc đầu, có chút khó chịu, nói:
-- Sao tôi thấy cô nhóc này có hiềm khích với tôi nhỉ? Nói chuyện cũng dùng kính ngữ khuôn phép. -- Đang dằn mặt ai đấy? Con nít chưa sõi đời tưởng che giấu thế là giỏi sao?
-- Cháu chỉ giữ lễ độ đúng mực mà thôi. -- Camellia nhún vai, Chu Tử Đằng muốn chết cười vì thái độ con bé. -- Với lại chú lịch lãm như thế, cao quý như thế, sang trọng như thế, cháu không muốn thất lễ nên phải tạo ấn tượng tốt rồi.
-- Ồ, vậy sao? -- Trình Lạc Nghiêm nở một nụ cười rất mê người, nâng lên lu rượu đúng kiểu vương tôn công tử. -- Thế mà tôi lại có ý nghĩ không muốn tạo ấn tượng tốt với cô nhóc này? Vậy không muốn thất lễ thì phải làm sao đây?
-- Khó khăn gì đâu! -- Camellia cười khì. -- Nói một lời nói dối như cháu là được rồi!
Tức thì Trình Phong Lữ cũng he hé răng cười, nói chung là, cả bàn ăn ai cũng chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà len lén mỉm mỉm thôi. Hình như cô mới kể cho Camellia chuyện Trình Phong Lữ có người anh trai lớn hơn 4 tuổi chứ chưa nói anh là Chủ thượng một Tổ chức Ám sát máu mặt thì phải! Camellia cảm thấy hơi run run vì ánh nhìn sắc lạnh của anh, liền gắp thức ăn ậm ừ vài miếng, dẫu sao vẫn sợ ông chú già đời này! Nhất định không được sán lại gần Trình Lạc Nghiêm là tiên quyết số 1 của Camellia, ấy vậy mà thoăn thoắt mấy năm sau, cô bé nhìn lại thì hớ ra mình đã bị người ta trơ trẽn cuỗm lúc nào không hay!
Bạch Dĩ Hiên mất tích đã ngót ba tuần, Tiêu Khiết thì một tuần không thấy bóng dáng, Dahlia than lên than xuống vì mấy cái vết thương hồi té ở bìa núi không chữa trị kỹ mà mưng mủ, phải nằm viện điều trị đến năm ngày. Mọi việc cứ liên tiếp dồn dập như vậy khiến ai nấy cũng quay cuồng không ngơi nghỉ, bữa tối ngày hôm nay có lẽ là bữa ăn đầu tiên vui vẻ sau khi vắng bóng Bạch Dĩ Hiên đối với cô. Bất giác thấy khóe môi của Chu Tử Đằng hơi nhếch lên, Mạc Lưu Ly vui mà cũng lo, thầm nhủ: Nếu có thể, Bạch thiếu nhất định phải mau chóng quay trở về đi, Trình Phong Lữ và Từ Lục Giai, hai tình địch lớn nhất của anh đang lăm le ở đây đó! 
Cách mùa thu hàng vạn dặm xa xôi, tuyết ở nơi đây rơi đặc kín cả một khung trời xa lạ. Tại một ngôi nhà cao tầng kiểu cách sang trọng, thiết kế tinh tế, không mang dáng vẻ xa hoa, đồ sộ như những ngôi biệt thự đắt tiền mà lại có vẻ ấm áp, đơn giản. Trong căn phòng được trang trí nhẹ nhàng, nhìn qua là biết phòng của một thiếu nữ, có một cô gái xinh đẹp ngời ngời chậm rãi tiến tới. Cô e thẹn lặng ngắm chàng trai gương mặt xuất chúng, khí thái phi phàm đang say ngủ trên giường. Lặng ngắm người đàn ông mê hồn này hồi lâu, cô lại vui vẻ nhìn mình trong gương.
Cố Tinh Uyển cô năm nay vừa tròn 20, cô được xem là Đệ nhất Hoa khôi trong các cuộc thi sắc đẹp. Nếu không phải vì mẹ cô mất do ngộ độc ba năm trước, người cha ruột đã li hôn với mẹ khi năm cô mười ba tuổi đó đón cô về, khổ thay ông lại là một nhân vật có tiếng trong xã hội đen khiến cô cứ phải giấu kín thân thế như bưng, thì hiện giờ chắc cô đã được tự do đi tranh nhiều giải thưởng sắc đẹp tầm cỡ hơn nữa. Cũng vì chuyện đó mà cô bất mãn, mặc dù biết cha làm vậy là muốn tốt cho cô, nhưng cô lại không hứng thú với cái thế giới ngầm mà ông đang hoạt động, cho nên đúng ba năm nay, cô chẳng thèm bước chân vào giới Hắc đạo.
Được biết giới Hắc đạo có mỹ nhân nhà họ Chương - Chương Y Dao hiền dịu như nước, mỹ nữ nhà họ Chu - Chu Khuynh Cơ yêu kiều như hoa, ái nữ nhà họ Giả - Giả Tư Lộ nóng bỏng như lửa, cha vẫn rất tự hào về vẻ đẹp của cô, muốn cái tên Cố Tinh Uyển này lộng lẫy nhất trong giới Hắc đạo. Nhưng cô một mực từ chối, cô không muốn mình phải chưng diện cho mấy kẻ phi pháp đó ngắm, vả lại, cô cũng đang chờ dịp để trở thành tiêu điểm một ngày nào đó.
Theo di chúc của mẹ, thì cha phải đảm bảo cô hoàn toàn được tự do lấy người cô muốn, không dùng cô đổi chác quan hệ. Cô mới có đôi mươi, không có hứng thú chuyện trai gái, nhưng giờ thì có rồi. Cố Tinh Uyển cô lần đầu tiên thấy một người anh tuấn đến vậy, dù là đang nằm ngủ thôi mà thần thái cũng thật uy vệ, quả nhiên cho cô trúng một tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp mặt. Cô định rồi, người đàn ông này sẽ là người cùng cô sánh vai ra mắt mình lần đầu trong giới Hắc đạo, cô tin chắc với diện mạo của cô và vẻ ngoài của anh, đủ để khiến mọi người ấn tượng.
Càng ngắm lại càng say mê, cô quả thực bị anh hớp hồn. Cố Tinh Uyển mặt ửng đỏ, khẽ khàng cúi người xuống, toan đặt lên môi anh một nụ hôn thì bất chợt có một tiếng nói ba phần trầm thấp, bảy phần lạnh lùng, chín mươi phần cảnh cáo vang lên:
-- Tránh.
Cố Tinh Uyển giật cả mình bật người lại, mới ngạc nhiên cùng vui mừng đến tột độ, nhìn người đàn ông đã hôn mê ba tuần nay cuối cùng đã tỉnh. Cố Tinh Uyển nhìn anh đến ngây ngẩn cả người, đẹp quá! Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm như đại dương trùng trùng, ánh nhìn lãnh đạm không gợn sóng như khiến người ta lênh đênh không thoát ra được. Cô chưa từng tưởng tượng anh đã có đôi mắt đặc biệt mê người, mà còn có giọng nói quyến rũ chết người như vậy!
Không gian nhất thời lặng đi, Cố Tinh Uyển mải mê lạc trong đôi mắt của anh đến quên trời quên đất mà không hay rằng mình đã phải lòng một nhân vật tối thượng bậc nhất, một nhân vật mà hàng vạn lần trước đây cô liền e sợ và ghét bỏ - Bạch Dĩ Hiên.
Bạch Dĩ Hiên đảo mắt nhìn quanh nơi mình đang nằm, không thu sự tồn tại của Cố Tinh Uyển vào mắt, chỉ chậm rãi ngồi dậy.
-- Ấy! Đừng, anh bị thương ở đầu nặng lắm, mới tháo băng hôm qua thôi, đừng có gắng...
-- Đây là nơi nào? -- Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng hỏi.
-- Ưm... -- Cố Tinh Uyển có chút run run vì khí chất lạnh lùng của anh, nhỏ giọng. -- Là nhà riêng của mẹ em để lại sau khi qua đời. Vì xây đã lâu nên nó tách biệt với khu đô thị mới, và...
-- Hiện tại tôi đang ở đâu? -- Bạch Dĩ Hiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, anh đang cố ép bản thân tỉnh táo.
-- Canberra, thủ đô của Úc. Anh bị đau đầu sao? -- Cố Tinh Uyển lo lắng đứng dậy, toan dìu anh thì bị anh dứt khoát gạt ra.
Đừng động vào tôi, anh gằn từng tiếng khiến Cố Tinh Uyển cảm thấy rất hụt hẫng. Canberra, cách Sydney 286 km về phía tây nam, sao anh có thể đến được đây sau vụ nổ máy bay?
-- Tôi ở đây bao lâu rồi?
-- À... ba tuần. -- Cố Tinh Uyển thấy anh day day cổ họng, biết anh khát nước liền nhanh nhẹn cầm li nước trên bàn đưa cho anh. -- Anh đừng lo, cha có cho em một bác sĩ riêng bên cạnh, những bảo vệ và người hầu dưới kia cũng hoàn toàn nghe theo lời em, thấy en tiếp đãi chu đáo anh ở đây, họ cũng không dám lơ là anh đâu, cho nên anh có thể thoải mái ở lại!
Bạch Dĩ Hiên chỉ cần nghe vế ba tuần, hoàn toàn không quan tâm thêm những gì Cố Tinh Uyển nói nữa. Anh gật đầu cầm li nước uống một hơi, nhíu mày. Ba tuần... đủ để mọi việc thay đổi! Chết tiệt, mẹ con Chu Tử Đằng còn không biết có an toàn hay không, anh đã nằm rúc ở đây ba tuần.
-- Này... -- Cố Tinh Uyển thấy anh có vẻ bỏ qua mình, liền dùng giọng nói con gái hết sức ngọt ngào và êm tai, thủ thỉ -- Sao anh lại bị trôi dạt trên biển thế? Cũng may lúc đó em phải từ Melbourne trở về Canberra đám giỗ mẹ, nếu không đã không gặp anh!
-- Vậy sao. -- Bạch Dĩ Hiên đặt lại cốc nước trong tay Cố Tinh Uyển, hờ hững đáp.
-- Đúng đó! Em hay đi thuyền trở về Canberra, vừa vặn gặp anh lênh đênh trên biển, tay bám lấy một mảnh sắt trôi vật vờ. Em liền cứu anh, may mắn có bác sĩ riêng đi cùng này, mới kịp chữa trị các thương tích của anh. Anh giữ được mạng nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, sau đó em đưa anh về nhà chăm sóc suốt ba tuần nay! Anh bị đắm tàu sao?
Cố Tinh Uyển mắt rạng ngời kể câu chuyện lãng mạn mình ra tay cứu giúp anh thế nào, cứ tưởng anh sẽ cảm động, nào ngờ anh chỉ liếc cô có một cái rồi mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Phiền phức, nếu không phải cô gái này nhanh tay nghĩa hiệp cứu cho, thì bây giờ anh đã ở trong căn cứ Ám đoàn rồi! Ai bảo cô ta lanh lẹ cứu anh chứ, chắc chắn trực thăng Ám đoàn vừa nhận được điện báo máy bay anh bị tấn công đã bay đến rồi, giờ thì thật xui xẻo, họ nhất định xuôi ngược không tìm thấy anh. Rõ là tên bác sĩ của cô ta kém cỏi không cao tay bằng Bạch Sở Viên, hại anh phải nằm ở đây ba tuần, làm mất bao nhiêu cơ hội, còn gây ra bao nhiêu rắc rối cho Bạch gia.
-- Cô tên gì?
-- Em á? -- Cố Tinh Uyển như đơ người vài giây, rồi lại hớn hở trả lời. -- Em tên Cố Tinh Uyển!!!
Cố Tinh Uyển? Bạch Dĩ Hiên khựng người lại, là con gái của giáo chủ Cố Đồ Ức đây sao? Vậy thì thậy xui xẻo, Cố giáo chủ hoàn toàn ủng hộ Lương Kỷ Khiên bác bỏ những hành động của anh dạo gần đây.
-- Có ai biết tôi ở đây không?
-- Ừm... Không! -- Cô muốn giữ anh ở đây, mọi thứ cũng dốc lòng bày ra cho anh, khiến anh ở lại với cô lâu một chút. -- Em nghĩ sau này anh khỏe hẳn rồi sẽ... À, anh tên gì...
-- Được rồi. -- Anh thờ ơ ngắt lời. -- Không cần biết. Cho tôi một phương tiện liên lạc.
Lòng nóng như lửa đốt, anh rất muốn mau chóng trở về, phải liên lạc với Ám đoàn ngay. Hiện tại, không khó để đoán ra Chương Du Thần hiện đang nắm quyền, vậy Chu Tử Đằng phải xoay sở ra sao khi không có anh đây? Thời điểm nay nguy hiểm hơn bao giờ hết, Cố Đồ Ức mà biết anh đang ở chỗ con gái ông ta, thế nào cũng không dễ dàng thoát ra.
-- Không được! -- Cố Tinh Uyển phụng má. Cô muốn anh ở lại đây, chờ ngày mai cha tới thăm cô sẽ xin cha được ở bên anh luôn. Không muốn để anh đi ngay lúc này, bèn nói dối. -- Ở đây... không có thiết bị liên lạc... Vả lại...anh chưa khỏe hẳn... Em...
Cố Tinh Uyển thực sự nói không ra tiếng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh lườm qua, cô nghĩ anh đã biết cô nói dối rồi.
-- Anh cứ ở đây đi! Mai cha em tới, chúng ta hẳn nói. Anh phải cho em biết tên anh cái đã, sau này... sẽ thuận tiện hơn nhiều...
Bạch Dĩ Hiên vô cảm nhìn Cố Tinh Uyển, ánh mắt vô cùng lãnh đạm. Nếu đây là một người khác, anh đã không cần phải giằng co đến vậy, cứ trực tiếp dùng lực mà giải quyết. Nhưng đây là Cố Tinh Uyển, con gái Cố Đồ Ức, nếu động vào sẽ xảy ra chuyện, hiện tại không nên đả thương cô ta, nếu không chuyện làm ầm ĩ lên, họ truy ra được tung tích anh thì khốn, dẫu sao đây là sân nhà của cô ta.
-- Ra ngoài. -- Anh đứng quay lưng lại, lạnh nhạt nói. Cố Tinh Uyển trước giờ chưa bị đối xử như vậy, liền giậm chân giận dỗi bỏ đi, còn cao giọng uy hiếp:
-- Mặc anh đấy! Cha tôi là giáo chủ có tiếng, tiền tài có danh vọng thừa, đến lúc đó anh đừng hòng... đừng hòng ngon ngọt!!!
Nói rồi đóng sầm cửa đi xuống dưới lầu, còn không quên nói thêm: Anh nói cho tôi biết tên tôi mới cho anh dùng cơm tối!. Bạch Dĩ Hiên chẳng thèn đếm xỉa, chỉ hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ quan sát địa thế nơi đây, có cây cối che khuất nơi ở, có người người vây quanh bảo vệ. Xem ra Cố Đồ Ức dù ở xa vẫn quản con gái rất chặt, ông ta chỉ có mỗi mụn con là Cố Tinh Uyển, khó tránh khỏi nuông chiều sinh ra kiêu kỳ.
Phải mau đi khỏi đây càng tốt, anh không dám tưởng tượng vẻ mặt của Chu Tử Đằng sẽ thế nào nếu biết anh cô nam quả nữ ở cùng một cô gái xa lạ suốt ba tuần đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.