Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 309: Ma Viêm Cốc




Cả một vùng bình nguyên được các ngọn núi cao bao bọc. Những ngọn nũi cao vút thi thoảng còn phun ra những dòng khí đen mãnh liệt. Những thứ này là tro bụi của núi lửa được phun lên từ miệng của núi lửa. Khắp nơi đều có một trận tàn tích của núi lửa.
Tuy nhiên trên một số phần đỉnh núi cao lại ngưng kết băng đá tạo nên một loại cảnh kỳ dị. Vây bốn phía trung quanh là một sơn cốc khá lớn. Hình dáng của sơn cốc do hoạt động của bụi khói núi lửa nên cả sơn cốc trông lúc nào cũng âm trầm tỏa. Mắt trời không chiếu được xuống phía dưới lại được núi lớn bao quanh nên sơn cốc đã âm trầm lại càng âm trầm hơn.
Một đại điện hùng vĩ nói đúng hơn là có hình dáng to lớn và hơi quái dị. Hình dáng của đại điện được thiết kế theo hình dáng của mấy cái đầu lâu cùng với hình ma quỷ. Ở phía bên trong được thiết kế đầy đủ với phòng ốc cực kỳ đầy đủ và sang trọng.
Ở trong đại điện bao gồm các cây cột lớn vô cùng. Những cây cột lớn được sơn bằng một màu đỏ lộ ra hình dáng quỷ dỉ. Từng chiếc xương đầu người và xương thú được gắn vào các cây cột làm cho người ta có một cảm giác cực kỳ âm trầm.
Tại trung tâm đại điện một bộ ngai được tạo nên từ những bộ xương người trông vô cùng ghê tởm và dữ tợn. Từng bộ xương trắng đan xen với nhau tạo ra một cái ghê tọa cực kỳ khủng bố. Trên đó còn trải một tấm phảm màu đỏ. Hai bên phía xa từng cây đuốc được đốt nên nhưng những cây đuốc này cháy lên lại tạo ra ánh sáng lập lòe màu xanh giống như ma chơi. Cả khu vực tạo ra khí thế cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. Bất cứ ai ở đây đều không nhịn được sẽ rùng mình một cái.
Một lão già mặc y phục màu trắng kèm theo những hoa văn hết sức kỳ quái. Mà hoa văn thì lấy chủ yêu những hình dạng ma quỷ trông có vài phần kinh khủng. Trên mặt của hắn xuất hiện một bộ râu trắng toát. Hốc mắt sâu hoắm thể hiện lên sự âm trầm. Hai hàng lông mày không ngờ cũng trắng bạch giống như tóc của lão. Tuy có vẻ rất giả nhưng làn da của lão già này vẫn còn độ tuổi trung tuổi nhưng nó trắng bệch ra, đôi môi hiện ra vẻ xám xịt.
Một lão già khác nhỏ tuổi hơn lão già này mặc một thân quần áo màu xám. Nó có cùng hoa văn giống lão già cao tuổi nhất ở đây. Bộ tóc của lão già này vẫn còn lưa thưa một vài cọng tóc màu đen. Đôi mắt to sâu hoắm, con người hơi mờ đục. Chiếc mũi to dài, miệng lớn hơi tái nhợt. Làn da không có trắng bệch nhưng lại xám xịt cực kỳ âm trầm.
Mộy lão già nữa mặc y phục màu nâu cũ kỹ có những họa văn giống như hai lão già kia. Lão để tóc ngắn ngang vai, tóc của lão trông khá bù xù xen lần giữa tóc đen và tóc trắng. Râu của lão già không để dài giống như của hai người kia những cũng khá rậm rạp. Hốc mắt của lão già này bình thường không có sâu hoắm giống như hai lão già khác.
Cả ba lão già đều đang đứng ở phía dưới đối với nhau bàn bạc. Ánh mắt của lão già cầm đầu thi thoảng len lén nhìn về phía chiếc ghế tọa được tạo ra bởi hàng trăm bộ xương người trắng kia. Trong con mắt đều lóe ra vẻ hết sức bất đắc dĩ.
Lão già mặc quần áo màu xám tò mò lên tiếng hỏi: “Lão Đại, tông chủ tại sao muốn bế quan. Không phải tông chủ đã đi theo Dược Hoàng Hàn Phong tới đế quốc xà nhân giúp hắn lấy được dị hỏa hay sao?”
Đầu lão già mặc y phục màu trắng lắc lắc, hắn cười khổ mở miệng nói: “Chuyện này ta cũng không rõ. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc phòng hộ Ma Viêm cốc là được rồi. Các ngươi cũng không cần quá lo lắng!”
Nghe thấy vậy thì hai lão già kia nhìn nhau. Trong mắt của họ càng thêm sự tò mò. Lão già mặc y phục màu xám nhíu mày lại. Hàng lông mày của lão hơi nhếch lên. Dường như lão đang suy nghĩ cái gì đó. Hắn nhìn về phía lão già cầm đầu hỏi: “Lão đại, chẳng nhẽ tông chủ có việc gì sao? Hiện giờ tông chủ bế quan đã hơn một tháng rồi nhưng không có ra. Quả thực ta có vài phần lo lắng. Thường thường thì tông chủ dù bế quan dài nhưng tổng hội vẫn có liên lạc bên ngoài. Thế nào mà lần này lại không có chút thông tin nào?”
Cốp, cốp, cốp…
Tiếng bước chân vang lên làm cho ba lão già ở đây đều hơi dừng lại. Ánh mắt họ đều nhìn về phía âm thanh bước chân vang lên. Một lão già mặc y phục màu xanh xám. Mái tóc một màu đen nhưng đã đứng tuổi. Làn da có chút nhăn nheo. Con mắt cũng xạm đục thể hiện nên sự già nua. Trên mắt còn một đống vết chân chim thể hiện ra tuổi tác của hắn. Trên lông mày màu đen có vài cọng long bị nhuộm thành màu trắng. Mũi lão già khá to, miệng rộng, râu rậm, con mắt sâu hoắm…
Thấy được lão già này bước về phía ba lão già kia, nhất thời ba lão già kia trở lại. Lão già cầm đầu lên tiếng tò mò hỏi: “Lão tứ, đám đệ tử trong cốc ngươi đã an bài ổn thỏa hay chưa? Tại sao người lại tốn nhiều thời gian như vậy?”
Lão già được gọi là lão Tứ chỉ mỉm cười, ngón tay đưa lên vân vê cọng râu bên mép của mình. Hắn lên tiếng ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ… có một vài đệ tử gặp vấn đề trong quá trình tu luyện. Ta chỉ muốn giúp đỡ họ trong khi tu luyện một chút!”
“Thật sự là như thế?” Lão già cầm đầu cau mày lại nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám kia. Tuy nhiên khuôn mặt của lão già mặc y phục màu xanh xám không có biểu hiện ra bất cứ phản ứng khác thường nào.
Bất chợt lão già mặc y phục màu nâu cười nhạt nói: “Lão đại, ngươi đừng truy vấn lão tứ nữa rồi! Lão tứ mặc dù cũng nhiều tuổi nhưng xác thực hắn vẫn còn có đủ sức khỏe a. Phải biết được rằng lão tứ cũng hay thường thường dạy dỗ các nữ đệ tử mà. Khặc, khăc…”
Lão Tứ ngay lập tức đỏ mặt lên. Bàn tay nắm lại ho khan vài tiếng nhắc nhở lão già mặc y phục màu nâu. Lão Tứ nhìn về phía mấy lão già này sau đó lên tiếng hỏi: “Lão Đại, ta nghe được tông chủ muốn bế quan. Dường như ngài đã bế quan một tháng rồi hơn nữa còn không có liên lạc lại! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Dường như trước đây tông chủ cũng không có làm vậy a?”
Đầu nhẹ nhàng lắc lắc, bàn tay áo phẩy lên, lão già cầm đấu vuốt vuốt râu sau đó trầm ngâm nói: “Cái này ta cũng không rõ! Chúng ta chờ tông chủ xuất quan thì sẽ biết…”
Con người lão già mặc y phục màu nâu cũ ngước nhìn về phía đám người. Ngay sau đó hắn cũng tham gia vào câu chuyện. Lão già mở miệng hỏi: “Lão Đại ta nghe được tin đồn đám người Hàn Phong tiến vào đế quốc xà nhân thì gặp phải đoàn diệt. Hiện giờ Hàn thành do Hàn Phong cai quản đang bị các thế lực khác xâm chiếm. Ngay cả địa bàn của Huyết tông cũng bị đánh chủ ý lên. Ta sợ rằng Ma Viêm cốc của chúng ta cũng…”
“Lão Tam ngươi đừng nói bậy!” Lão già mặc y phục màu trắng cầm đầu đưa tay ra phắt ngang ý bảo lão già kia im lặng. Nhất thời lão già được gọi là Lão Tam không có mở miệng lên tiếng. Thấy vụ việc như vậy thì ở sâu trong con mắt của lão già mặc y phục màu xanh xám lão Tứ toát ra vẻ cực kỳ âm trầm. Một tia sáng lóe lên trong con mắt của lão. Đôi mắt của lão híp lại nhìn về phía lão già mặc y phục màu trắng cầm đầu kia.
Đôi môi tái nhợt của lão già mặc y phục màu trắng tiếp tục mở ra. Hắn lên tiếng nói: “Tông chủ không có việc gì. Ngài chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Mặc dù lần này có thương thế trong người nhưng ngài chỉ cần một thời gian ngắn sẽ khôi phục khỏi hắn. Lần này thu hoạch không nhỏ sợ rằng tông chủ sẽ còn đột phá…”
Nghe được lời này thì trong mắt của hai lão già mặc y phục màu nâu cũ kỹ và màu xám toát ra vẻ vui mừng. Tuy nhiên bất chợt lão già mặc y phục màu xanh xám mở miệng tò mò hỏi: “Lão Đại thực sự tông chủ chỉ bị thương nhẹ mà thôi không có bị thương nặng như mọi người nói!”
Hàng lông mày cau lại, con người chăm chú nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám. Trong ánh mắt phản ánh lên hình dáng của lão già mặc y phục màu xanh xám. Dường như con mắt này đang chăm chú quan sát lão già mặc y phục màu xanh xám. Khi đôi mắt nheo lại thì lão già mặc y phục màu trắng cầm đầu cũng tò mò lên tiếng hỏi: “Lão Tứ, ngươi có ý gì? Ngươi đang nghi ngờ lời của ta sao?”
“Hahaha…” Ngay lập tức lão già mặc y phục màu xanh xám mỉm cười. Hắn lắc lắc đầu nói: “Nào có! Chỉ là ta không nghĩ tới tông chủ ngài lại đột phá nhanh như vậy mà thôi!” Mấy lão già đều nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám. Nhất thời trong lòng lão già mặc y phục màu xanh xám có chút khẩn trương, hắn vội vã lấy một cái cớ. Hắn mở miệng nói: “Lão Đại, lão Nhị, lão Tam… Ta vừa mới bắt được vài nữ đệ tử của học viện Già Nam. Trong đó một người còn là đạo sư. Khuôn mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp. Thế nào các vị có hứng thú hay không?” Vẻ mặt của hắn xuất hiên sự bỉ ổi.
Thấy bộ dạng bỉ ổi của lão già mặc y phục màu xanh xám thì trên khuôn mặt lão già mặc y phục màu trắng này rõ ràng xuất hiện vẻ không vui. Hai hàng lông mày của lão già mặc y phục màu trắng cau có lại. Đôi mắt nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám tò mò hỏi: “lão Tứ, đây là chuyện gì? Không phải ta đã nhắc nhớ trong thời gian này không được gây xung đột với học viện Già Nam. Đồng thời các đệ tử trong cốc cũng phải quản tốt chính mình không được phép ra ngoài gây chuyện rồi hay sao?”
Trong con mắt của lão già mặc y phục màu xanh xám không ngờ lại xuất hiện một tia hưng phấn và vui vẻ. Tuy nhiên khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười nói: “Cái này cũng không thể trách ta a! Lão Đại, đám người học viện Già Nam muốn gây chuyện với chúng ta làm sao ta có thể bỏ qua được.” Nói đến đây hắn hơi chép miệng cười nói: “Mấy nữ nhân trong đám học viên này hơn nữa còn là xử nữ…”
“Ngươi…” Lão già mặc y phục màu trắng tức giận nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám. Khóe miệng của lão già mặc y phục màu trắng liên tục giật giật. Khuôn mặt tái nhợt của lão xuất hiện vẻ tức giận. Hắn mở miệng nói: “Được rồi! Ngươi quản tốt đám đệ tử đi. Ta tuyệt không muốn có chuyện gì xảy ra đến khi tông chủ xuất quan. Chúng ta cần chờ đợi tông chủ xuất quan rồi hãy tính toán tiếp…” Mấy lão già kia nghe được lời này đều gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên lão già mặc y phục màu xanh xám trong lúc này lại ho khan vài tiếng. Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay của mình. Từ trong chiếc nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một bình rượu lớn. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng rút ra nắp bình ngửa cổ uống và ngụm. Thấy hành động như vậy thì lão già mặc y phục màu trắng rõ ràng có vẻ không vui.
Tuy nhiên từ trong bình rượu không ngờ mùi hương rượu lại phát ra cực kỳ ngào ngạt. Một mùi hương thơm mê say lan tràn khắp nơi. Chiếc mũi của mấy lão già ở đây giống như một con chó ngửi thấy c*t liên tục hích hích lên. Mấy lão già không hẹn mà đồng thời nuốt nược miếng: “Ực…”
Cảm giác được miệng của mình bắt đầu chảy ra nước bọt, lão già mặc y phục màu xám tò mò, bàn tay nắm lại đặt lên miệng liên tục ho khan đồng thời ánh mắt chăm chú nhìn về phía bình rượu nói: “Lão Tứ, thứ rượu này thơm quá! Chỉ mới ngửi thôi mà đã như vậy! Rốt cuộc đây là rượu gì mà thơm như vậy?”
Đến lão già mặc y phục màu nâu cũ cũng liên tục gật gật đầu, hắn cười nói: “Thứ rượu này quả thực rất thơm a! Hơn nữa hình như đấu khí của ta sau khi ngửi mùi rượu này cũng chuyển động nhanh hơn thì phải. Đây rốt cuộc là rượu gì vậy? Không ngờ lại thơm như vậy chỉ là không biết mùi vị của nó như thế nào?”
Bàn tay của hắn đưa ra lau nhẹ khóe miệng của mình. Ngay sau đó hắn mỉm cười nói: “Thứ này vốn là hàng của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ vừa mới bán ra. Nó gọi là Bích Chân Thiên Hương tửu. Dường như là dùng một dược liệu phối hợp mà thành. Người đạt đến cấp bậc nào cũng có thể sử dụng. Nó không những thơm, nồng lại ngọn kèm theo đặc tính hỗ trợ tu luyện. Quả thực là rượu ngọn…” Trên mép của lão già vẫn dính vài giọt nước màu xanh ngọc bích.
Ánh mắt của mấy lão già nhất thời bị thu hút bởi màu xanh ngọc bích dính trên ria mép của mấy lão già này. Nước miếng trong miệng tuôn ra ầm ầm. Họ lại nghe lão già mặc y phục màu xanh xám tiếp tục nói: “Rượu này mới được bán ra từ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Không ngờ ta lấy được hai bình từ trong tay của đám học viên Già Nam quả thực không tệ… Nghe nói thứ này sản xuất còn có hạn. Mấy cường giả cũng rất khó mua đến… Thứ này rất hữu ích cho mấy tên vãn bối khi tu luyện. Đáng tiếc a! Số lượng của nó rất có hạn…” Nói đến đây lão già lại len lén nhìn về phía ba lão già khác, miệng không ngừng chép đồng thời lại ngửa cổ lên uống một hớp.
Rõ ràng trên khuôn mặt của ba lão già kia xuất hiện sự rung động. Lão già cầm đầu mặc y phục màu trắng ho khan vài tiếng. Sau đó lão già mở miệng nói: “Lão Tứ, vừa rồi ta hơi có nặng lời với ngươi mong ngươi đừng có để ý!”
Lão già mặc y phục màu xanh xám nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn cười nói: “Không! Không có để ý gì cả! Đúng rồi ba vị lão ca nếu như không còn việc gì nữa ta xin cáo lui!” Nói xong lão già mặc y phục màu xanh xám lập tức muốn quay đầu rời đi. Nhất thời đám người ở đây giật mình lại vội vã ngăn lại lão già này.
Hai mắt lão già mặc y phục màu xanh xám nheo lại nhìn về phía ba lão già này, hắn tò mò hỏi: “Ba vị lão ca, các ngươi tại sao lại chắn đường của ta?”
Hai tay rang rộng chắn lại trước mặt lão già mặc y phục màu xanh xám kia, lão già cầm đầu ho khan mở miệng nói: “Khụ, khụ… Lão Tứ, rượu ngon như vậy thì ngươi cũng không thể không biết đến chúng ta a! Dù sao bốn người chúng ta tình cảm cực kỳ xâu sắc có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Ngươi có rượu ngon như vậy không phân cho chúng ta mà uống một mình như vậy thật sự không phải!” Nói xong ánh mắt của lão già này nhìn về phía hai lão già khác.
Nhất thời cảm nhận được ánh mắt của lão già cầm đầu thì hai lão già kia đều gật đồng đống ý: “Phải phải… lão Tứ ngươi làm vậy là không được! Có rượu ngon như vậy thì ngươi muốn cùng chúng ta chia sẻ mới được…”
Ngay lập tức lão già co quắp lại đem bình rượu thu vào trong ngực. Hắn nhìn về phía ba lão già kia mở miệng nói: “Các ngươi có ý gì? Đây là rượu do chính ta lấy được các ngươi lại muốn hưởng đây là có ý gì a? Mấy lần trước các ngươi đi cướp đồ của người khác cũng đâu có phân cho ta một phần nào hiện giờ nói những lời như vậy!”
“Khụ, khụ…” Lão già mặc y phục màu nâu cũ kỹ đáp lại: “Lão Tứ ngươi cũng không tính toán như vậy a! Dù sao ngươi là nhỏ nhất trong đây ngươi cần phải biết chia sẻ với mọi người. Chúng ta đều có địa vị lớn hơn ngươi. Ngươi nên nghe lời của chúng ta mới phải?”
Nhất thời cả hai lão già kia liên tục gật gật đồng thời xác nhận: “Phải, phải…”
Khóe miệng lão già mặc y phục màu xanh xám liên tục co quắp, cả khuôn mặt xuất hiện vẻ âm trầm cùng với tức giận. Lão già mặc y phục màu xám ho khan cười mở miệng khuyên can: “Lão Tứ ngươi cũng không cần tức giận như vậy. Những lần sau bắt được nữ đệ tử xinh đẹp của học viện Già Nam ta cho ngươi chơi trước thế nào?”
“Hừ…” Lão già mặc y phục màu xanh xám hừ lạnh một tiếng. Vẻ mặt có vẻ bất thiện nhìn về phía ba lão già kia: “Các ngươi chẳng qua lấy ra thực lực và bối phận ép buộc ta mà thôi! Cầm lấy đi…” Hắn ném cho cả ba lão già chiếc bình của mình vừa mới uống xong.
Nhất thời cả ba lão già bắt được bình thì tranh nhau. Lão già cầm đầu hiển nhiên có thực lực cao nhất nên hắn nhận được rồi. Nói đến đây lão già mặc y phục màu nâu cũ kỹ nhìn về phía lão già mặc y phục màu trắng đang ngửa cổ uống rượu thì hắn bất đắc dĩ chép miệng một cái. Tuy nhiên sau đó lão già này nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám tò mò hỏi: “Đúng rồi, lão Tứ ngươi không phải còn có một bình rượu hay sao? Ngươi mang ra đây đi!”
Lão già mặc y phục màu xanh xám vội vã phất tay nói: “Không có!”
Nghe được lời này thì lão già mặc y phục màu xám mở miệng nói: “Lão Tứ, ngươi lấy ra rượu đi nếu như sau này có gì lão phu đều không quên ngươi thế nào?”
Hai hàng lông mày của lão già mặc y phục màu xanh xám hơi nhíu lại. Lão già mặc y phục màu nâu cũ kỹ lên tiếng nói: “Khụ, khụ… lão phu vừa biết được đệ tử trong cốc bắt được vài nữ xà nhân trở về trong cốc. Nếu như lão Tứ ngươi không ngại ta sẽ để cho ngươi trước thế nào? Nàng ta những vẫn còn trinh a! Lần đầu hưởng dụng hẳn sẽ rất tuyệt. Ngoài ra ta cũng nợ ngươi một lần ân tình nữa thế nào?”
Lão già mặc y phục màu xanh xám suy nghĩ gì đó sau nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bàn tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn từ trong nhân hắn rút ra một cái bình rượu lớn. Hắn đưa về phía hai lão già kia. Nhất thời hai lão già kia đều mở miệng đem rượu uống. Nhìn thấy được cả ba người đều đã uống rượu của mình vào thì trong ánh mắt của lão già mặc y phục màu xanh xám lóe ra một tia sáng cực kỳ âm trầm.
“Khà…” Mấy lão già uống rượu sau đó nhìn về phía nhau tấm tắc khen: “Thật là rượu ngon! Không những đậm đà mà lại còn hương thơm ngào ngạt. Độ mạnh hơn xa so với rượu chúng thường uống trước kia. Sau khi uống rượu này ta sợ rằng sau này chúng ta sẽ không muốn uống bất cứ loại rượu nào khác nữa…”
Đầu lão già mặc y phục màu xám gật xuống mở miệng nói: “Đúng vậy rượu ngon! Rượu trước kia chúng ta uống chẳng khác nào nước thường cả. Hài… Không biết sau này chúng ta còn có uống được rượu này nữa hay không?”
“Nếu là như vậy…” Lão già mặc y phục màu nâu cũ kỹ cười nói: “Sao chúng ta không đi chiếm lấy gia tộc Mễ Đặc Nhĩ bắt bọn họ sản xuất rượu cho chúng ta. Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi của cái đế quốc nhỏ Gia Mã. Ta nghe nói cả đế quốc đó không có một người đạt đến đấu tông…”
“Lão Tam ngươi nghĩ thật hay a…” Lão già mặc y phục màu xám cười nhạt nhìn về phía lão già mặc y phục màu nâu. Hắn cười khổ lên tiếng nói: “Nghe nói mấy gần đây có vài người đánh chủ ý vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ kết quả gia tộc Mễ Đặc Nhĩ xuất động hai cường giả đấu tông đem trực tiếp trấn áp. Ngoài ra nữ thần y Tiểu Y Tiên càng làm cho người sợ hãi than về y thuật của nàng. Không ít cường giả đều chịu ơn nàng. Hơn thế nữa ta nghe nói đằng sau gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có một thế lực không biết cực kỳ mạnh mẽ. Ngươi muốn đánh chủ ý vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ngươi muốn chết hay sao?”
Bất chợt lão già mặc y phục màu trắng với khuôn mặt tái nhợt hơi nhíu mày lại. Hắn lên tiếng tò mò hỏi: “Lão Nhị. Lão Tam, lão Tứ các ngươi có cảm giác được gì không?”
“Cảm giác được gì?” Cả hai lão già lão Nhị và lão Tam kia đều nhíu mày tò mò hỏi.
Lão già mặc y phục màu trắng ngay lập tức dùng đấu khí điều động. Hắn cảm giác được đấu khí chuyển động cực kỳ trì trệ. Toàn thân hắn bủn rủn không có bất cứ sức lực nào. Cả hai lão già kia cũng cực kỳ kinh hãi. Họ kinh hô: “Chuyện gì?” Họ cũng cảm nhận được thân thể mình bắt đầu bủn rủn. Toàn thân không còn có chút sức lực nào.
Ánh mắt của cả đám nhất thời nhìn về phía lão già mặc y phục màu xanh xám vẫn đứng ở đó nói: “Lão Tứ là ngươi làm?”
Lão già mặc y phục màu xanh xám cười nói: “Ba vị lão ca xem ra còn rất rõ ràng a! Không sai là ta làm. Các ngươi đã trúng một loại độc khá đắc biệt ngay cả đấu tông cũng có thể bị ảnh hưởng. Chỉ cần dưới đấu tông thì khi trúng độc này chân tay bủn rủn không còn có chút sức mạnh nào. Thân thể không có sức mạnh, lão Đại, lão Nhị và Lão Tam, các ngươi có cảm nhận gì?”
Lập tức lão già mặc y phục màu trắng tức giận mở miệng gào lớn: “lão Tứ ngươi có ý gì? Tại sao lại làm như vậy?”
Đầu lão già mặc y phục màu xanh xám lắc lắc nhẹ, hắn mỉm cười nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Một lúc nữa các ngươi sẽ hiểu!”
Đúng một lúc sau một đoàn người dẫn đầu là một lão già mặc y phục màu vàng kim. Trên khuôn mặt của lão già này xuất hiện nụ cười rạng rỡ như mặt trời. Thấy được người này xuất hiện thì nhất thời ba vị lão già kinh hãi hô lên: “tông chủ Hắc Hoàng tông Mac Thiên Hành!”
Lão già mặc y phục màu vàng kim này mỉm cười gật đầu nói: “Không sai là ta!”
Khóe miệng lão già mặc y phục màu trắng liên tục giật giật, hắn lên tiếng nói: “Mạc Thiên Hành, ngươi làm vậy không sợ tông chủ chúng ta tìm đến ngươi sao? Nếu như tông chủ chúng ta xuất quan chính là tử kỳ của ngươi…”
Trên khuôn mặt Mạc Thiên Hành xuất hiện một nụ cười cực kỳ tự tin. Hắn mở miệng nói: “Các ngươi đang nằm mơ hay sao? Hiện giờ lão già Địa Ma ấy không biết đã khỏi thương thế hay chưa? Nếu lão già ấy mà ra đây gặp lão phu thì lão phu cũng không ngại chút nào. Hừ, hừ… chỉ sợ hắn thương thế quá nặng không dám gặp người mà thôi!”
Khóe miệng của lão già mặc y phục màu trắng liên tục giật giật. Bất chợt cả ba lão già nằm ở dưới đất nghe được lời của Mạc Thiên Hành nói: “Cho các ngươi một cơ hội thần phục với bản tông chủ nếu không các ngươi chỉ có chết!” Giọng nói của Mạc Thiên Hành trở nên lạnh như băng. Trong con ngươi tràn ngập sát khí nhìn về phía ba vị lão già.

Trong một gian mật thất nằm ở phía sâu trong lòng đất. Bốn phía xung quanh đều được bố trí trận pháp ẩn mình tránh tinh thần lực dò xét. Lão già có mái tóc đỏ hơn bạc màu, cả người già nua giống như người bảy, tám mươi tuổi. Hắn ngồi khoanh chân trong mật thất, âm thanh thở ra đều đều.
Sau một lúc hắn phả ra một hơi khí nóng, bàn tay đưa lên sờ vào ngực của mình, hắn mở miệng nói: “Thương thế thật sự quá nặng! Sợ rằng một tháng cũng không có khá hơn bao nhiêu. Nếu không ta đến gặp nữ thần y tại đế quốc Gia Mã xem sao? Hài… nhưng liệu tên luyện dược sư kia có nhờ sư phụ hắn đuổi giết ta hay không? Nếu làm như vậy quả thực quá nguy hiểm. Một khi ta bị lộ đến lúc đó sợ rằng ta sẽ bị truy đuổi không chết không thôi! May mắn ta vẫn còn có Phương Ngôn trung thành với ta…”
Cốp, cốp…
Bất chợt tiếng gõ cửa vang lên làm cho lão già Địa Ma giật mình lại. Hắn đột nhiên mở miệng quát: “Ai…”
Phanh!
Cả cánh cửa bị một bàn chân đá bay ra vào bên trong. Lão già Địa Ma Lão Quỷ ngay lập tức xoay người tránh thoát. Bụi mù mịt khắp căn phòng. Khi bụi mù tản đi một bóng hình xuất hiện trước mặt đám người. Nhất thời con mắt của lão già Địa Ma liên tục co rút: “Mạc Thiên Hành, là ngươi!?”
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=89145&page=63#ixzz3MdAh1VBd

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.