Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 308: Tộc trưởng Cổ tộc Cổ Nguyên




Tại trên một đỉnh núi cao, sương khói lượng lờ như tiên cảnh. Bất cứ người nào đứng ở nơi này đều sẽ cảm giác được khung cảnh cực kỳ tráng quan. Lòng người đê mê và ngây dại trước khung cảnh tuyệt đẹp này. Gió trên cao thổi nhè nhẹ làm cho lòng người có cảm giác thư thái.
Hai vị nam nhân ngồi trên một chiếc ghế đá. Ở giữa bọn họ là một cái bàn đá lớn và cổ kính. Trên mặt bàn đặt một cái bàn gỗ kẻ ngang dọc khá là kỳ lạ. Ở mỗi bên của hai nam nhân đều có một cái hộp kim loại khá là kỳ lạ. Ở trong mỗi hộp đều đặt một vật tròn, dẹp nhỏ và có một màu nhất định. Một hộp đặt màu trắng, một hộp lại đặt màu đen.
Trên cái vật thể gỗ hình vuông kẻ ngang dọc các đường thẳng, những vật hình tròn dẹp được đặt lên trên vị trí những đường thẳng này. Trong đó con số lượng vật thể màu trắng đã chiếm trọn bàn cờ. Rõ ràng cờ trắng đã đi đến bước cuối cùng. Đây chính là món cờ vây.
Ngón tay nhẹ nhàng cầm lên một con cờ màu đen, đạo thân ảnh kia chỉ khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi xoay người lại. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn sơ qua thì cứ như một trung niên nhân bình thường vậy. Trên người mặc một chiếc áo vải thô mộc mạc, khuôn mặt còn mang theo nụ cười hòa ái làm người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt vào một chỗ nhất thời ván cờ tử cục đối với quân đen xuất hiện chuyển cơ. Rõ ràng là cờ đen sắp tàn cục nhưng chỉ với một con cờ đen đặt xuống đã hoàn toàn biến tử cục thành một đường có sinh cơ.
“Tộc trưởng, kỳ nghệ của người lại cao hơn một bậc rồi! Lão phu xem ra già rồi vẫn kém một bước nữa… Vậy mà tộc trưởng vẫn có thể chuyển cơ được xem ra lão phu thật già rồi!” Lão già ngay lập tức dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt râu của mình. Lão già nhìn qua rất bình thường. Hắn ăn mặc một thân quần áo cũ kỹ tuy nhiên cả cơ thể của hắn giống như hòa vào tự nhiên. Trong con mắt ánh lên vẻ trí tuệ. Vẻ đôn hậu trên khuôn mặt của lão già này khiến cho bất cứ ai cũng cảm giác cực kỳ dễ gần, hẳn là một lão nhân hiền hòa.
Người nam nhân trung tuổi gọi là Cổ Nguyên này mỉm cười lên tiếng nói: “Hahaha… Cờ vây vốn không thể dùng bình thường để xem xét được! Mặc dù nhìn về phía trên bàn cờ biểu hiện ra quân đen hẳn phải chết nhưng chưa đến cuối vẫn không thể nói rõ được điều gì!”
Từ miệng của người nam nhân trung tuổi kia tràn ngập vẻ tự nhiên và bình thản. Dường như mọi sóng gió hay gian nan trước mặt của hắn thì hắn vẫn bình trân như vại. Lão già nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc bạc phơ của mình, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười bình thản nói: “Không sai! Chính là như vậy…”
Bàn tay già nua của lão già nhẹ nhàng đưa lên cầm lấy một con cờ trắng nhẹ nhàng đặt lên trên bàn cơ. Hai người lại tiếp tục đánh cờ. Lão già vừa đặt quân cờ vừa nói mở miệng nói: “Bên kia truyền lời lại đám người của Hồn tộc bắt đầu rục rịch. Dường như Hồn Tộc muốn đánh chủ ý về phía tiểu tử kia. Lão hủ xem tộc trưởng vẫn nên sớm rat ay một chút!”
Đầu người nam nhân trung tuổi lắc lắc, hắn mỉm cười một nụ cười đầy tự tin. Hắn đem một con cờ kẹp trong ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ. Vẻ mặt của hắn tràn ngập cao ngạo. Hắn bình thản đáp: “Đại trưởng lão, người không cần hấp tấp như vậy. Tên tiểu tử kia quả thực cũng không hề đơn giản chút nào. Đám người Hồn Tộc dùng bí thuật lên người đám đồ đệ mà hắn thu vẫn không có hiệu quả gì. Bất kể bí pháp gì muốn dò xét linh hồn thì đều khiến linh hồn nổ tung không thu bất cứ tin tức hữu dụng nào…”
Nói đến đấy người nam nhân trung tuổi khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút cảm thán nói: “Thủ đoạn của người tu chân quả thực cực kỳ bá đạo. Đúng thật sự là làm cho người ta đau đầu không dứt mà. Sợ rằng đám người Hồn tộc muốn đánh chủ ý với công pháp tu chân của tiểu tử kia còn có rất lớn khó khăn. Xem ra thủ đoạn của tiểu tử kia cũng không tồi chút nào…”
Ngón tay lão già kép một con cờ, ánh mắt nheo lại nhìn về phía bàn cờ. Dường như lão già đang suy nghĩ gì đó nhập thần. Ngay sau đó đầu lão già hơi lắc lắc rồi thở ra khe khẽ. Hắn muốn đặt cờ ở chỗ này nhưng lại không muốn đặt. Thấy được bộ dáng này thì người nam nhân trung tuổi Cổ Nguyên mỉm cười đáp lại: “Đại trưởng lão, ngươi lại không quyết đoán rồi!”
Nghe được lời từ miệng của Cổ Nguyên thì lão già đại trưởng lão chỉ cười khổ đáp lại: “Sống càng lâu thì càng có nhiều hiểu biết hơn nhưng thời gian cũng mài món đi tính quyết đoán của con người. Lão hủ xem ra mình cũng bị mài món không ít nhuệ khí đấy. Hahaha… Xem ra thế giới này vẫn là để đám người trẻ tuổi đi thôi!” Ngón tay của lão già dứt khoát đem viên cờ trắng đặt ở một vị trí.
“Đại trưởng lão, ngươi nói gì vậy! Ngươi tính ra vẫn mắt sáng vẫn nhìn ra được đại cuộc kia mà…” Cổ Nguyên nhẹ nhàng đặt một con cờ phong lại thế tấn công của lão già.
Lão già cầm lấy một con cờ trắng, miệng hơi chu ra. Dường như lão già suy nghĩ rất say sưa. Sau đó mở miệng nói: “Dường như kỳ nghệ cờ thuật của tộc trưởng ngày một cao hơn!” Lão già lại đặt một con cờ xuống phía dưới. Sau một lúc lão mới tò mò hỏi: “Tộc trưởng, lần trước tiểu nha đầu Huân Nhi mang về thứ đó chính là luyện dược tề? Hơn nữa không có bất cứ sai sót nào?”
Cằm Cổ Nguyên nhẹ nhàng kéo xuống, hắn dường như trong nháy mắt đó có gì đó lóe ra sâu trong đáy mắt. Ánh mắt Cổ Nguyên trở lên thâm trầm. Cổ Nguyên mở miệng đáp: “Xác thực chính là thuật luyện dược tề đã thất truyền từ rất lâu đời rồi! Xem ra lần này phong vân sẽ một lần biến đổi lớn.”
Hai mắt lão già lóe ra tinh quang, hắn mỉm cười nói: “Thời kỳ viễn cổ lưu lại có rất nhiều công pháp và bí tịch. Hiện giờ đấu khí chiếm chủ đạo tại đại lúc đấu khí. Tu chân đã thất truyền không ngờ lại một lần nữa tái hiện. Quả thực khiến cho các tộc bắt đầu dục dịch…”
Cố Nguyên cầm trong tay con cờ đen sau đó lại đặt lại chiếc lọ chứa. Hắn bình thản lên tiếng nói: “Năm xưa xác thực có một trận chiến kinh thiên động địa khiến cho tu chân tuyệt tích tại đại lục đấu khí nhưng chính bởi vì việc làm này mà khiến cho Nguyên Khí càng ngày càng ít. Ài… Ai ngờ vị kia lại đem Nguyên Khí tại đại lục đấu khí phong ấn kết quả khiến những kẻ vãn bối như chúng ta không có cách nào tu luyện thành đấu đế được. Thật sự làm cho người than thở không dứt…”
Đầu lão già gật xuống, hắn tràn ngập mùi vị khó chịu mở miệng nói: “Chuyện này chúng ta cũng không thể trách được đám người tổ tiên chúng ta làm như vậy được. Nếu có trách thì cũng trách thế hệ tu chân đối xử với thế hệ tu luyện đấu khí của chúng ta quá đáng…”
Trong giọng nói của lão già phát ra vẻ khó chịu nói: “Theo lời kể lại thì năm xưa có tám vị thánh nhân xuất hiện tại đại lục đấu khí nhưng trong đó chỉ có hai vị thuộc về thế hệ tu luyện đấu khí mà thôi! Lúc đó thiên địa nguyên khí vẫn còn dày đặc. Các tu sĩ nhan nhản xuất hiện trên đại lục đấu khí. Thế hệ tu luyện chia ra làm hai thế hệ đấu khí và tu chân…”
“Bất kể là so sánh hạng mục nào thì tu chân đều mạnh hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí. Thế hệ tu chân còn có tu luyện thần hồn, thể tu, võ tu, phật tu… So sánh thực lực so với đấu khí hơn xa. Trong khi tu luyện đấu khí cũng chỉ có hai thế hệ tu luyện chính là tu luyện linh hồn lực và tu luyện đấu khí.”
“Mặc dù thế hệ tu chân so bất cứ hạng mục gì đều mạnh mẽ hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí nhưng khổ nỗi thế hệ tu chân lại yêu cầu bất cứ về thân thể còn là ngộ tính hà khắc hơn so với thế hệ tu luyện đấu khí nhiều. Người không có tư chất thân thể tốt cùng với ngộ tính tốt khó mà có thể tu luyện đạt đến cấp bậc cao như đấu khí”
“Khác hẳn với tu chân là thế hệ tu luyện đấu khí. Đấu khí tràn ngập khắp nơi hơn nữa lại cực kỳ dễ dàng tu luyện. Thế hệ tu luyện đấu khí cũng dễ dàng lên cấp hơn thế hệ tu chân. Yêu cầu của việc tu luyện đấu khí cũng thấp hơn tu chân. Ngoài ra thế hệ đấu khí còn có huyết mạch đấu đế nâng đỡ vượt quá xa tu chân giả.”
“Nếu so sánh thì tổng thể thực lực của tu chân giả vẫn cao hơn đấu khí tu luyện giả. Bởi vì họ có thể dùng trận pháp, pháp bảo… giết chết số lượng cực lớn thế hệ tu luyện đấu khí giả. Phải biết cường giả độ kiếp kỳ sử dụng cùng với trận pháp hoàn toàn có thể chém giết đấu đế giống như gà chó!”
“Tuy nhiên thế hệ tu luyện đấu khí lại dựa vào sự phồn thực cùng với huyết mạch đấu đế khiến cho cả gia tộc thịnh vượng. Tuy nhiên đám người thế hê tu chân mặc dù bên trong nội bộ lục đục với nhau ngay cả tà đạo cùng chính phái cũng lúc đục lần nhau nhưng về mặt đối ngoại đều nhất trí với nhau chèn ép thế hệ đấu khí!”
“Người tu luyện thế hệ đấu khí chẳng khác gì heo chó bị người tu tiên và tu ma bài xích. Mặc dù theo nguyện vọng của giáo chúng vị thánh nhân kia vẫn cố gắng duy trì sự hòa thuận giữa thế hệ tu luyện đấu khí và thế hệ tu chân nhưng đáng tiếc thất bại!”
“Hài… Nếu như không phải bởi vì thế hệ tu chân bài xích cùng cố gắng chèn ép thế hệ tu luyện đấu khí thì làm sao thuật luyện kim cùng với thuật luyện dược tề của chúng ta đến hiện nay thảm hải như vậy. May mắn là nhờ chúng ta phát hiện được thế hệ tu luyện đấu khí có thể dùng một tia đấu khí hệ mộc dùng trung hòa dựa theo phương pháp của người tu chân đến cải tiến biến thành phương thuốc cho các luyện dược sư…”
Cổ Nguyên cười khổ gật đầu nói: “Chính trong trận chiến đó, thế hệ đấu khí dựa vào số lượng thủ thắng mới đem thế hệ tu chân dọn dẹp sạch sẽ nhưng đáng lý ra họ cũng không nên làm quá tuyệt. Ngay cả công pháp tu luyện của thế hệ tu chân cũng muốn quét sạch sẽ. Ài…”
“Nếu không phải vì thế sao vị thánh nhân kia mặt dày không để ý đến mặt mũi ra mặt tiêu diệt thế hệ đấu khí của chúng ta. Nếu như không có vài vị thánh nhân khác ra mặt ngăn cản chỉ sợ thế hệ đấu khí đến khi cả đại lục đấu khí này cũng không còn có một sinh vật nào sống sót…”
Dường như lão già cũng đồng ý với Cổ Nguyên, lão già cười khổ nói: “Chỉ hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể lấy được công pháp trong tay tiểu tử kia để tìm đường ra cho Cổ tộc chúng ta. Hiện giờ Nguyên Khí đã bị phong ấn. Chúng ta muốn phá giải phong ấn đó là chuyện không thể nào! Giờ chúng ta chỉ có thể để ý đến Đá Xà Cổ Đế hoặc công pháp tu chân trong tay tiểu tử kia mà thôi!”
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, Cổ Nguyên mỉm cười nhìn về phía lão già nói: “Đại trưởng lão xem ra trận này là chúng ta hòa đây!” Trên bàn cờ không biết lúc nào thì số lượng quân đen và quân trắng đã ngang bằng nhau.
Lão già vuốt vuốt chòm râu cười khổ nói: “Hài… Xem ra là một ván cờ hòa!” Cả hai người đồng thời phất tay. Một cỗ lực lượng bàng bạc tác động lên bàn cờ. Những con cờ trên bàn cờ ngay lập tức thu lại bay về phía lọ chứa.
Cổ Nguyên đứng dậy sau đó phủi nhẹ thân mình của mình. Hắn hiện giờ chẳng khác nào một văn nhân nho nhã. Ánh mắt của Cổ Nguyên nhìn về phía xa xa, bất chợt hắn mở miệng nói: “Đại trưởng lão, ngươi đã nghe tới tên sư phụ của tiểu tử kia hay chưa?”
Hai hàng lông mày trắng như tuyết của lão già cau mày lại, hắn tò mò lên tiếng hỏi: “Không phải nói theo điều tra thì hắn không có sư phụ hay sao? Tiểu tử này từ khi nào lại có sư phụ rồi!”
Bước chân vài bước tới gần vách núi, Cổ Nguyên nhìn phương xa sau đó trầm ngâm nói: “Tên đạo sư mà tiểu tử đó đã đăng ký tại thành Hắc Nham, không biết đại trưởng lão có quen không? Tên của đạo sư hắn là lão tổ Hồng Quân…”
“Lão tổ Hồng Quân!” Nghe được lời này thì bàn tay của lão già đưa lên sờ sờ râu của mình. Hai hàng lông mày nhíu lại sau đó lên tiếng tò mò hỏi: “Dường như lão phu sống nhiều năm trên đại lục đấu khí chưa có nghe được bất cứ luyện dược sư nào có tên như vậy đi!”
Đầu của Cổ Nguyên lắc lắc, hắn bình thản mỉm cười nói: “Không phải chưa từng xuất hiện. Mà cái tên này cũng đã từng xuất hiện trong bí văn ghi lại của các thế hệ giáo phái tu chân trước đây. Trong đó người đứng đầu giáo phái được gọi là Thánh Nhân cũng chính là những người truyền lại đạo pháp. Thánh nhân có thân thể hỗn nguyên bất tử bất diệt vạn pháp vô phá. Có thể nói là trường tồn cùng thiên địa. Mà người giáo dục lên các thánh nhân có một cái tên chính là lão tổ Hồng Quân. Tất nhiên đây chỉ là bí văn ghi lại cũng không biết có phải là sự thật hay không!”
Nghe được lời này thì khuôn mặt của lão già thoáng qua vẻ kinh hãi. Hắn nghe được lời này thì thân mình không khỏi run lên. Mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi, các thế hệ tu chân đã tuyệt tích nhưng không có nghĩa tại các viễn cổ động phủ đấu đế không có lưu giữ lại chút thông tin gì về họ. Hiển nhiên làm một viễn cổ gia tộc truyền lại thì Cổ tộc nắm giữ khá nhiều bí mật này.
Lão già chỉ hít một hơi khí lạnh sau đó cố gắng trấn tĩnh tình thần bất định của mình lại. Hắn mở miệng hỏi: “Ý của tộc trưởng là…”
Trên khuôn mặt trung tuổi của Cổ Nguyên xuất hiện nụ cười thâm trầm, hắn mở miệng đáp lại với lão già râu tóc bạc phơ này: “Không biết có sự thực hay không nhưng hắn lại nói tên đạo sư của mình như vậy. Ta cũng không biết là thật hay giả nhưng hắn không thể nào trùng hợp bịa ra cái tên này được…”
“Hài…” Lão già khe khẽ thở dài một hơi, hắn lên tiếng tò mò hỏi: “Tộc trưởng, vậy bước tiếp theo của chúng ta cần phải làm gì!?”
Đầu Cổ Nguyên quay lại nhìn về phía lão già. Trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ tự tin. Hắn mỉm cười nói: “Trước đó cứ chú ý Hồn tộc bên đó đã. Đám người Hồn Tộc bị chúng ta nhìn chằm chằm cũng khó mà ra tay được. Ta đoán bởi vì chúng ta nhìn chằm chằm nên đám người đó rất khó trực tiếp ra tay. Đến lúc đó có lẽ chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế đem Hồn tộc đẩy về phía đối lập với tiểu tử kia là xong. Phải biết được rằng Hồn tộc cũng đang đánh chủ ý vào công pháp tu chân của tiểu tử kia a…”
“Vậy…” Lão già chần chừ một chút sau đó lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng, có phải hay không đám người này sẽ trực tiếp ra tay bắt cóc người nhà của tiểu tử kia sau đó trực tiếp bắt hắn giao ra công pháp?”
Nghe được lời này thì Cổ Nguyên chỉ bình thản cười hóa ái nói: “Nếu như vậy chúng ta càng vui vẻ giúp Hồn tộc một tay. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần chờ ngư ông đắc lợi là được. Chúng ta sẽ thu lại thành quả sau khi Hồn tộc lấy được. Sau đó lại ra tay trợ giúp tiểu tử kia. Đây chẳng phải là một công đôi việc sao? Nhưng…” Hắn lại cười khổ nói: “Ta nghĩ tên Hồn Thiên Đế kia không phải dạng người ngu ngốc! Hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy để tiện nghi cho Cổ tộc chúng ta.”
Trong con mắt già nua của lão già hiển lộ rõ sự tò mò. Hắn cũng nhìn về phía xa, trên mặt của hắn tràn ngập vẻ suy tư. Hắn mở miệng nói: “Tộc trưởng, vậy chúng ta cần phải làm sao?”
“Chờ…” Không ngờ từ miệng của người nam nhân trung tuổi Cổ Nguyên lại phát ra bình thản như vậy. Hắn mở miệng một cách tự nhiên nói: “Đám người Hồn tộc cũng không phải ké ngốc. Họ bị chúng ta nhìn chằm chằm như vậy tất nhiên sẽ có động tác. Nếu như ta đoán không nhầm có lẽ họ sẽ hành động vào khoảng thời gian tiểu tử này cùng Tiêu Viêm lên trên Vân Lam tông. Đến lúc đó chúng ta hãy thuận nước đưa thuyền, đồng thời thu lấy thành quả, nhân tiện cũng không quên đổ hết lỗi lên người Hồn tộc là được rồi!”
“Tộc trưởng, vậy là ngài thực sự đã có kế hoạch rồi!?” Lão già không nhịn được tò mò hỏi. Cổ Nguyên chỉ mỉm cười nhìn về phía lão già nhưng không có đáp lại một lời. Tuy nhiên việc này cũng đủ cho hắn biết được Cổ Nguyên đã có kế hoạch hay chưa? Nhìn vẻ mặt tự tin của Cổ Nguyên đủ biết hắn đã sớm có kế hoạch.
Lão già cũng cười khổ bất đắc dĩ mở miệng xin cao lui. Sau khi thấy được lão già rời đi, Cổ Nguyên phả ra một hơi, trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười khổ. Đầu hắn ngẩng lên bầu trời, cả bầu trời rộng lớn ánh xạ vào trong mắt của hắn. Hắn chỉ thở dài ra một hơi sau đó lẩm bẩm nói: “Tiểu nha đầu, vì gia tộc có lẽ phụ thân sẽ phải làm điều có lỗi với tiểu tử kia. Thật sự xin lỗi người, Huân Nhi. Hài… Phụ thân cứ nghĩ tác thành cho ngươi và tên tiểu tử Tiêu Viêm nhưng không nghĩ rằng người ngươi thích là tên tiểu tử kia. Nếu như hắn cũng là người tu luyện đấu khí, tư chất tốt một chút dù cho có hoa tâm một chút thì làm phụ thân như ta cũng không ngại giúp người một tay.”
“Ài… đáng tiếc a! Ai bảo tên tiểu tử kia lại là người tu chân hơn nữa trong mình lại có tuyệt thế công pháp. Nếu như Cổ tộc chúng ta không thu đám công pháp này cho chúng ta sử dụng thì cũng bị đám người khác đánh chủ ý tới. Ai bảo hắn phong mang quá thịnh đây. Vì gia tộc, phụ thân chỉ biết xin lỗi ngươi Huân Nhi. Hy vọng sau này người hiểu được vì sao phụ thân làm vậy là tốt rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.