Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 297: Tiến hóa thành công




Tại trong một bụi cây, Tiêu Viêm nấp nó nhìn về phía thanh niên đang đứng ở phía trước. Bàn tay hắn di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng. Tuy nhiên hiện giờ Tiêu Viêm lại chăm chú đến đóa dị hỏa ở phía trên. Hắn kinh ngạc âm thầm liên lạc với Dược lão: “Sư phụ, người đoán quả thực chính xác a! Dị hỏa không ngờ lại ở chỗ này!”
Âm thanh Dược Lão khàn khàn vang lên: “Quả thực như vậy! Không ngờ lần này chúng ta đánh cuộc lại thành công. Dị hỏa quả thực ở chỗ này. Nếu như chúng ta sử dụng thủ đoạn của luyện dược sư tiến hành tìm tòi chắc hẳn sẽ bị lừa. Thủ đoạn này quả thực đáng sợ a… Nếu như ta đoán không nhầm thì loại thủ đoạn này rất có thể do thanh niên kia làm ra”
Tiêu Viêm có chút tò mò nhìn về phía thanh niên đang đứng ở phía trước, đang vẫy động hai tay , con ngươi của Tiêu Viêm hơi run run lên, hắn tò mò hỏi: “Sư phụ, chúng ta làm gì tiếp đây?”
Dược Lão khàn khàn đáp lại lời Tiêu Viêm: “Chờ… chúng ta phải chờ! Bởi vì quả thực vi sư nhìn không thấu người nam nhân kia…” Nghe được lời này thì Tiêu Viêm kinh hãi, hắn lại nghe được Dược Lão tiếp tục nói: ”Hừ… nam nhân trở thành trượng phu của nữ vương Mỹ Đỗ Toa tuyệt đối không đơn giản! Sau khi nữ vương Mỹ Đỗ Toa tiến hóa nếu như nàng tiến hóa thành công rất có khả năng sẽ xuất hiện thiên kiếp đến lúc đó chúng ta lại ra tay. Nếu không trong lúc hai bên giao chiến chúng ta sẽ nhân cơ hội này mà thừa cơ tiến vào!”
Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi, cười khổ nói : “Vẫn phải chờ tiếp xem sao đã, hiện tại mà lao vào không bị Thanh Liên Địa Tâm Hoả cuồng bạo kia đốt cháy thành một mảng hư vô thì cũng bị thanh niên kia đánh đòn phủ đầu!”
“Đúng, cẩn thận một chút, vạn nhất xuất hiện vấn đề gì liền lập tức chuẩn bị chạy chối chết đi, Dị hoả hay người thanh niên kia đều là những sinh vật cực kỳ nguy hiểm...” Dược lão nhắc nhở nói.
Gật đầu cười khổ, Tiêu Viêm cũng nghe lời đưa tính cảnh giác tăng cao rất nhiều, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con rắn thật lớn giữa không trung, không cả chớp mắt.
Thân thể thật lớn quay cuồng giữa không trung, quang mang màu tím đậm từ trong cơ thể tử xà tuôn ra, cuối cùng cơ hồ đem cả toà Thần điện bao trùm trong đó.
“Họ đang bố trí năng lượng kết giới, nói vậy hẳn là sợ có người đến quấy rầy, xem ra loại tiến hoá này quả thực phải trong hoàn cảnh yên tĩnh, họ thực là rất xui xẻo nên hôm nay mới gặp phải đám người Hàn Phong tới trong lúc này.” Dược lão cười dài nói.
“Đúng, bất quá nếu không có bọn họ làm loạn ngầu lên thì chúng ta cũng khó có cơ hội tiến vào...” Cười gật đầu, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào giữa không trung, nháy mắt sau sắc mặt đột nhiên ngưng tụ lại, trầm giọng nói : “Nàng ta bắt đầu rồi.”
Tiêu Viêm vừa dứt tời, con rắn màu tím trên bầu trời sau khi xoay vài vòng liền mạnh mẽ phát ra một tiếng rít thanh thuý, sau đó quay đầu lại hướng tới đoàn hoả diễm màu xanh kia lao xuống.
“Nữ nhân này bị điên... dám cùng Dị hoả cứng đối cứng!” Nhìn cử động của tử xà, Tiêu Viêm nhất thời hút một ngụm lương khí, thân hình vội vàng lui về phía sau.
Hiện giờ hiển nhiên Tiêu Sơn đã phát hiện được sự tồn tại của Tiêu Viêm. Tuy nhiên hắn đang chờ một cơ hội để đám người này tập trung đầy đủ. Hy vọng đám người Tiêu Viêm không có ra tay trước khi Lung Linh tiến hóa thành công. Một khi nàng tiến hóa thành công, đám người Hàn Phong lại tiến vào thì hắn sẽ mở ra trận pháp. Đến lúc đó ai thắng ai thua khó mà nói được.
Ánh mắt Tiêu Sơn tràn ngập lo lắng nhìn về phía trước. Con rắn màu tím thật lớn là bản thể của nữ vương Mỹ Đỗ Toa trong nháy mắt đó lao vút xuống, không có chút chần chừ nào liền liều mạng hướng đến đoàn hoả diễm màu xanh đó chui vào. Ngay sau khi con rắn màu tím tiến vào trong Dị hoả, tiếng thét chói tai đầy thê lương của Nữ vương Mỹ Đỗ Toa vang lên.
Âm thanh kêu lên thê lượng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa làm cho trái tim của Tiêu Sơn như thắt lại. Hắn cắn chặt răng lại, thiên địa nguyên khí nhanh chóng tạo ra một vòng xoáy điên cuồng tiến vào trong cơ thể của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Hắn cần điều động thiên địa linh khí đem dược lực của đan dược phát huy đến tận cùng tăng khả năng lột xác thành công của nữ vương Mỹ Đỗ Toa.
Tại bên trong đó một thân hình con rắn màu tím thật lớn đang điên cuồng quay cuồng, Tiêu Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng tại vảy rắn trên thân con rắn màu tím, vừa mới tiến nhập vào trong Dị hỏa không lâu liền bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo... từng cái từng cái bị Dị hỏa thiêu cháy thành màu đen, vô lực từ trên thân thể tử xà rơi xuống.
Sau khi vảy rắn rơi xuống, máu tươi màu hồng bắt đầu tuôn ra, bất quá trong nháy mắt sau khi máu tươi này vừa mới xuất hiện, liền bị nhiệt độ kinh khủng của Dị hỏa thiêu cháy thành một mhư vô, cuối cùng tạo ra trên thân thể con rắn màu tím tạo ra những dấu vết hoa văn huyết sắc cực kỳ chói mắt.
“Chi... chi...”
Đứng ở phía dưới, Tiêu Sơn thậm chí có thể nghe thấy cả âm thanh chi chi từ trong Dị hỏa truyền ra, mà bởi vì máu tươi nhanh chóng chảy ra nên thân thể cực lớn nọ của con rắn màu tím cũng không ngừng bị thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể quan sát được.
Có thể tưởng tượng một kẻ đại vương giả cao ngạo mà cường đại lại có thể phát ra tiếng thét chói tai thê lương điên cuồng như vậy, khó có thể tưởng tượng bây giờ nữ vương Mỹ Đỗ Toa đang phải thừa nhận loại đau đớn kịch liệt đến mức nào. Dưới sự thiêu đốt của Dị hỏa như vậy, không riêng chỉ là đau đớn trên thân thể, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đều không thoát khỏi sự thiêu đốt của Dị hỏa, cái loại đau đớn này... thật sự là có chút đáng sợ.
Đứng ở tại phía dưới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đoàn hỏa diễm nọ, sắc mắt Tiêu Sơn có chút tái nhợt, tiếng thét chói tai thê lương cơ hồ có thể làm chấn động lòng người của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, thật sự làm cho trái tim của hắn cực kỳ đau lòng. Hắn cảm giác được nàng đanh nhanh chóng lột xác tuy nhiên hắn cũng cực kỳ lo sợ nàng sẽ thất bại.
Trong lúc này thì ánh mắt Tiêu Sơn nhìn về phía dưới ngọn lửa màu xanh đảo qua, phát hiện vốn nơi cái ao nhỏ tràn đầy Băng Linh Hàn Tuyền lúc trước, giờ đã biến thành một mảng đen trống rỗng, nhìn qua một chút sợ rằng chỗ rỗng này phải sâu hơn mười thước, hơn nữa rừng rừng trúc chung quanh Dị hỏa này cũng trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn, gió nhẹ thổi qua khiến một mảng rừng trúc lớn liền biến thành bằng phẳng như mặt đất.
Bên trong ngọn lửa màu xanh, tiếng kêu thê lương chói tai của nữ vương Mỹ Đỗ Toa sau khi vang lên chừng nửa giờ, lúc này mới dần trở nên yếu ớt, mà lúc này có lẽ bởi vì lực lượng đã hết nên thân thể con rắn màu tím cực lớn cơ cơ hồ đã dừng quẫy động, thân thể vốn được che kín bằng lân phiến xinh đẹp màu tím, bây giờ đã thành một mảng đen kịt, thân thể dài vài chục trượng đã bị thiêu đốt cháy sạch chỉ còn có hai ba trượng, khó có thể tưởng tượng được chính xác thân thể này bị Dị hỏa thiêu đốt, cuối cùng đã bị thiêu hủy hết bao nhiêu máu tươi.
Trong ngọn lửa màu xanh, thân thể nữ vương Mỹ Đỗ Toa nằm yên tĩnh không nhúc nhích trong đó, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa không ngừng tùy ý thiêu đốt trên người, mùi khét da thịt cháy nhàn nhạt chậm rãi truyền ra bên ngoài.
Đột nhiên trong tay Tiêu Sơn ngay lúc này xuất hiện một cái hoa sen màu xanh. Bàn tay hắn điểm ra, ngay lập tức dị hỏa bị thu vào hoa sen. Ngay sau đó dị hỏa biến mất trước mặt của Tiêu Viêm. Khóe miệng Tiêu Viêm liên tục co giật, hắn nhìn thấy được dị hỏa biến mất đáy lòng tràn ngập đau lòng. Tiêu Viêm liên lạc với Dược Lão tò mò hỏi: “Sư phụ, đây… đây là…”
“Hài…” Dược Lão khe khẽ thở dài một hơi.
Khi Tiêu Sơn đưa ánh mắt nhìn lên bầu trời, lập tức sắc mặt biến đổi, chỉ thấy bầy giờ vốn xanh thẫm lúc này đột nhiên trở nên tối đen hơn rất nhiều, từng đoàn từng đoàn mây đen không biết từ đâu tới, chậm rãi bao phủ cả bầu trời. Bàn tay hắn đột nhiên vuốt nhẹ chiếc nhẫn. Từ chiếc nhẫn của hắn xuất hiện một bức tượng bằng kim loại giống hệt với nữ vương Mỹ Đỗ Toa xuất hiện.
“Oanh!” Trong mây đen đột nhiên truyền ra một tiếng sấm cực lớn, những tia chớp bay toán loạn trong đó, giống như những con rắn dài màu bạc.
Dường như cảm nhận được thứ gì đó, kim tiên khôi lỗi ngay lập tức bay về phía trước. Nó đứng chắn ở phía trên cái xác rắn. Khi mà thân mình của kim tiến bay đến phía trên đầu cái xác rắn thì trong mây đen trên đầu vang lên một tiếng sấm cực lớn, trong sát na đó cả thiên địa như bừng sáng, một đạo tia sét cực lớn màu bạc từ giữa tầng mây bắn xuống, cuối cùng xuyên qua quang tầng mấy, cứ như vậy bắn về phía dưới cái xác rắn phía dưới. Lôi đình đến nhanh, đi còn nhanh hơn, âm thanh ùng ùng bạo liệt của tiếng sấm bên tai Tiêu Sơn còn chưa hoàn toàn tiêu tán thì mây đen trên bầu trời đã bắt đầu cấp tốc lùi đi, trong nháy mắt sau, ánh sáng nóng cháy lại tiếp tục bao phủ cả thành thị.
Phanh!
Một tiếng va chạm cực lớn do lôi điện đánh lên thân thể của kim tiên khôi lỗi. Kim tiên khôi lỗi ngay lập tức bị đánh bay. Trên cơ thể của nó có nhiều chỗ bị đánh nát tuy nhiên nó lại lóe ra ánh sáng màu trắng xen kẽ vài tia màu vàng. Sau khi bay ra thì kim tiên khôi lỗi lại vọt lên chắn trước thân mình của cái xác rắn khổng lồ,
Phanh! Lại một luồng lôi điên khác đánh lên thân mình của con kim tiên khôi lỗi. Khôi lỗi lại bị đánh bay sau đó nó lại một lần nữa bay trở lại hứng chịu lôi điện. Cảnh này khiến cho Tiêu Viêm cứng cả lưỡi lại.
Tại một chỗ khác thì đám người Hàn Phong đang loay hoay tại một chỗ. Bởi vì chỗ này hiện giờ chỉ còn một mình hắn, hắn cũng không biết tại sao mình lại ở chỗ này nữa. Hắn nhớ được mình tiến vào nơi này cùng với đám người Địa Ma lão quỷ. Sau đó một đám sương mù tràn ra phía ngoài.
Phanh!
Một chưởng không biết từ đâu bị đánh lên người Hàn Phong. Cả người hắn ngay lập tức cảm giác rét lạnh. Một cảm giác rét lạnh lan tràn khắp nơi. Trận pháp này quả thực quỷ dị, nó không những ngăn cản thần thức, làm lạc đường đồng thời cản trở tầm nhìn và cách âm. Nếu cản trở tầm nhìn giống như sương mù thì thôi nhưng thứ này cẳn bản không phải xương mù mà là một loại nào đó che mắt không thể xua tan đi được.
“Khốn kiếp!”
Hàn Phong mở ra đấu khí khôi giáp màu xanh lam của mình. Hắn nghe được âm thanh rất nhỏ rõ ràng là những tiếng nổ. Ngay sau đó sương mù ngay lập tức tản đi.
Đám người Hàn Phong nhìn về phía nhau, hiện giờ cả đám người này đều vô cùng trât vật. Phạm Lao mở miệng nói: “Trận… trận pháp này thật đáng sợ. Nghe nói thời viễn cổ có những trận pháp vô cùng đáng sợ nhưng đã thất truyền. Này, này…”
Tại trong trận hiển nhiên có người nổi giận không chịu được bắt đầu công kích trận pháp. Trận này đơn giản chỉ là ảo trận mà thôi. Nó không có công kích gì ngoài cầm chân người. Đáng tiếc đám người ở đây lại muốn công kích phá trận kết quả tự đánh về phía nhau. Khóe miệng lão già Địa Ma liên tục giật giật sau đó hét lớn: “Khốn kiếp, tiếu bối dám đùa bớn lão phu!”
Hắn vừa dứt lời thì trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen. Thấy vậy thì đám người Dược Hoàng, trong đó hai lão già Kim Ngân mở miệng nói: “Đây… đây là đan lôi sao?”
Đầu Hàn Phong liên tục lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Không… không phải mà là… chẳng lẽ là…”
Phạm Lao nghe thấy vậy tò mò nhìn về phía Hàn Phong hỏi: “Chẳng lẽ là gì?”
Dược Hoàng nhìn đám người Phạm Lao đáp lại: “Ta từng xem qua một quyển sách cổ, bên trong có ghi lại, một vài ma thú trong viễn cổ truyền thuyết khi sinh ra hoặc tấn cấp, đều bởi vì năng lượng trong cơ thể không điều tiết được, mà dẫn phát ra một vài dị tượng trong trời đất, bất quá cấp bậc của những ma thú trong truyền thuyết này chính là cực kỳ cường đại, một ít trong số chúng nó đều là cực mạnh, thậm chí có thể tương đương với cường giả cấp bậc Đấu Tông, Đấu Thánh của loài người. Đấu Khí đại lục bây giờ, những loại ma thú cấp bậc trong truyền thuyết này tồn tại tựa hồ cũng không thể gặp nhiều... xem tình huống bây giờ... chẳng lẽ chính là nữ vương Mỹ Đỗ Toa… nàng ta lột xác thành công!”
Đầu Phạm Lao nhẹ nhàng lắc lắc, ngay sau đó mở miệng nói: “Đi! Đi một chuyến là biết!” Nói xong thì hắn là người đầu tiên vọt về phía nơi mà một đám mây tụ tập xuống tới.
Ánh mắt Tiêu Sơn tùy tiện quét lên bầu trời, hắn phát hiện được đám người Hàn Phong nhanh chóng vọt tới nơi này, Tiêu Sơn cũng biết khốn trận do hắn thiết kế đúng là không thể giữ đám người này ở lâu được.
Núp tại trong đám cỏ, Tiêu Viêm nghe được âm thanh Dược Lão truyền vào tai nói: “Tiểu Viêm Tử, tốt nhất chúng ta nhanh chóng rời đi! Xem ra lần này chúng ta khó mà đoạt được dị hỏa. Tính mạng của ngươi là ưu tiên hàng đầu trong lúc này!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm buồn bã. Hiển nhiên hắn cũng biết đám người Hàn Phong nhanh chóng đi tới nơi này. Hắn cười khổ một tiếng nhanh chóng rời đi. Tiêu Sơn thấy vậy cũng không để ý đến việc Tiêu Viêm rời đi. Dù sao có nói gì đi nữa thì Tiêu Viêm cũng là tộc nhân của hắn.
Đám người Hàn Phong thấy được Tiêu Sơn nhàn nhã đứng khoanh tay phía dưới nhìn về phía đám người Hàn Phong. Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Tiêu Sơn tràn ngập thù địch. Lão già Địa Ma lão quỷ nhìn về phía Tiêu Sơn tức giận mắng: “Tiểu quỷ, dám đùa bỡn bản tọa!”
Nói xong lão già Địa Ma Lão quỷ định rat ay thì ngay lập tức Hàn Phong lên tiếng nói: “Địa Ma lão quỷ dừng tay! Nếu ngươi bây giờ ra tay với hắn thì ngay lập tức thiên kiếp sẽ nhận định ngươi tham gia vào. Đến lúc đó thiên kiếp sẽ biến đổi quay ra đánh lên người của ngươi. Dù ngươi là cường giả đấu tông cũng có khả năng bị lôi kiếp đánh chết!”
Tiêu Sơn phì cười nói: “Hàn huynh quả thực rất thông minh a!” Trong lòng Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Chết tiệt nếu để lão già Địa Ma Lão quỷ này ra tay đến lúc đó thiên kiếp biến đổi. Ta chỉ cần đem Lung Linh thu vào sau đó dùng truyền tống bỏ trốn là được. Chỉ cần để Lung Linh trong mảnh đất xanh có thể khôi phục thực lực đến lúc đó độ kiếp tỉ lệ thành công rất cao. Tuy nhiên không biết mình có hay không bị tính vào xen vào thiên kiếp đây!”
Lão già Kim lão nhìn về phía lão già Ngân lão sau đó lại nhìn về phía Hàn Phong. Hai lão già mở miệng với Địa Ma Lão quỷ nói: “Hàn Phong, hắn nói đúng! Chúng ta đã từng đọc thứ này ở một cuốn sách. Nếu chúng ta xen vào thiên kiếp nhất thời cũng sẽ bị thiên kiếp đánh. Không chết cũng bị trọng thương nặng!”
“Hừ…” Một người cao ngạo như Địa Ma Lão quỷ không ngờ lại phải chịu cảnh như vậy. Khóe miệng lão liên tục giật giật.
Hàn Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ cần chúng ta chờ thiên kiếp qua đi, đến lúc đó sao? Tính sổ với tiểu tử này cũng không phải là không thể nào? Đến lúc đó xem hắn trốn thế nào?”
Phạm Lao cũng gật đầu đồng ý sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Đúng vậy! Chỉ là ta không nghĩ tới hắn lại còn trẻ như vậy? Tuy nhiên vì cái gì ta nhìn thực lực của hắn không thấu?” Ánh mắt Phạm Lao nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn đang lẳng lặng đứng ở đó.
Trong lòng Hàn Phong có chút chột dạ, hắn không biết lần này mình đánh chủ ý là đúng còn là sai. Hắn cười bình thản đáp lại nói: “Hắn nhất định là có bảo vật che đậy khí tức! Ngoài ra mọi người nhìn xem, bức tượng kim loại đó không những có thể hoạt động mà dường như ngăn lại lôi kiếp. Chỉ cần giết chết hắn, bảo vật quy về các vị thế nào? Ta chẳng qua chỉ cần dị hỏa mà thôi!”
Lời này giọt vào tai của đám người ở đây khiến cho mấy lão già đều sáng mắt lên. Quả thật cái tượng giống y hệt nữ vương Mỹ Đỗ Toa hiện giờ bị lôi kiếp bao phủ. Tuy nhiên nó không bị đánh bay nữa mà đang không ngừng hấp thụ lôi điện tăng nhanh sức mạnh bản thân. Một số người tinh mắt sẽ phát hiện được kim tiên khôi lỗi đang từ màu trắng bạc chuyển dần sang màu vàng. Điều này nói rõ nó chắc chắn là một kiện bảo bối.
Tuy nhiên mấy lão già ở đây sống lâu rồi không phải là ngu. Phạm Lao ho khan vài tiếng sau đó lên tiếng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi còn trẻ như vậy thực sự có thực lực bất phàm a! Không biết sư thừa là từ đâu?”
Phanh! Lại một tia chớp đánh lên kim tiên khôi lỗi khiến cho kim tiên khôi lỗi xuất hiện ánh sáng chớp lóe mà xinh đep
Nghe được lời này khóe miệng của Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười lạnh sau đó lên tiếng nói: “Sư phụ của ta vốn thích ngao du thiên hạ chẳng qua chỉ là hạng người vô danh mà thôi! Tuy nhiên không biết lần này các vị tới nơi này có ý gì? Các vị chẳng lẽ đến nơi này là muốn đánh muốn giết!”
Nghe được lời này thì hai lão già Kim Ngân cũng đồng thời nhìn về phía Phạm Lao. Phạm Lao mỉm cười tuy nhiên trong ánh mắt đã xuất hiện sự điên cuồng sau đó mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, ta xem bức tượng kia quả thực rất quen thuộc. Thứ này giống như món đồ đã mất của ta, tiểu huynh đệ sau đó có thể cho ta xem một chút được không?”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc nhẹ nhàng, đôi môi của hắn mím lại sau đó mở ra nói: “Đường đường tông chủ Huyết tông nổi dánh vực Hắc Giác lại viện cớ ngu ngốc như vậy!” Lời này cực kỳ chói tai rơi vào tai của Phạm Lao làm khóe miệng hắn liên tục giật giật. Hai tay Tiêu Sơn khoanh lại trước ngực sau đó bình thản nói: “Ta chỉ nói với các vị mấy câu như sau: thứ nhất ta đã để người đi thông báo với sư phụ của ta có mấy người các vị đến tìm ta đàm đạo gồm Địa Ma Lão Quỷ, Tông chủ Phạm Lao cùng với Dược Hoàng Hàn Phong. Ta cũng không biết bao giờ sư phụ ta sẽ đến tuy nhiên ta chỉ muốn hỏi các vị rằng Hàn huynh có nói với các vị ta là một luyện dược sư lục phẩm năm nay mười bảy tuổi chưa nhỉ?”
Nghe được lời này thì tất cả đám người ở đây đều trợn tròn mắt lại. Tiêu Sơn lại tiếp tục nói: “Ta không cần thiết để nói dối các vị. Lần này tập trung đông người như vậy lại có một người có thực lực đấu tông, ta quả thực đánh không lại các vị. Tuy nhiên các vị nếu như muốn giết ta mà nói, các vị nên suy nghĩ kỹ. Nếu như các vị rời đi nơi này, ta xin thề coi như việc này chưa từng xảy ra thế nào?”
Ánh mắt cả đám người theo Hàn Phong nhất thời trở nên bất thiện, họ nhìn về phía Hàn Phong tràn ngập oán độc. Địa Ma Lão Quỷ tức giận nhìn về phía Hàn Phong nói: “Hàn Phong, dường như thông tin mà ngươi nói với chúng ta chưa từng nói về người này đúng hay không?”
“Hahaha…” Hiển nhiên trong lòng Hàn Phong tràn ngập mồ hôi lạnh tuy nhiên hắn lại nhanh chóng mở miệng nói: “Tiền bối Địa Ma Lão Quỷ, ta xem tên tiểu quỷ này đang khua môi múa mép mà thôi! Mười bảy tuổi đã là luyện dược sư lục phẩm làm sao có thể chứ? Một số người thuộc gia tộc viễn cổ chưa chắc đã đạt được. Mà những người như thế thường thường đều xuất hiện tại Trung Châu làm sao xuất hiện tại nơi như tộc xà nhân thế này được?”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn bình thản nói: “Nếu như không phải vì vẻ đẹp nữ vương Mỹ Đỗ Toa, các ngươi nghĩ ta sẽ đến đây sao? Ta chỉ muốn nói các vị nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định ra tay.”
Toàn bộ đám người Phạm Lao đều nhìn về phía Tiêu Sơn thấy được vẻ mặt của hắn bình thản như không? Một số người dùng linh hồn dò xét ngay lập tức bị linh hồn của Tiêu Sơn cản lại. Thấy lực lượng linh hồn bị cản lại thì khóe miệng Hàn Phong liên tục giật giật. Lực lượng linh hồn của Tiêu Sơn liên tục tràn ra chứng tỏ hắn có thực lực đạt đến luyện dược sư lục phẩm. Nhất thời đám người Phạm Lao rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này thiên kiếp đã ngừng lại, tại thi thể con rắn lớn cháy đen cứng ngắc yếu ớt trên mặt đất, lớp da cháy đen đột nhiên chậm rãi bóc xuống... Ngay lúc ánh mắt Tiêu Sơn chăm chú nhìn về thân thể cự xà trên mặt đất kia thì nó đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, lân phiến đen kịt bắn vút ra xung quanh, cả thi thể liền biến thành bột phấn.
Trong nháy mắt thi thể con rắn lớn hoá thành bột phấn đó, một đạo hơi thở kinh khủng đột nhiên phóng ra, với một tốc độ là người ta kinh hãi, liền nhanh chóng bao phủ cả toà thành thị này. Khi tro bụi màu đen từ từ rơi xuống, trong chốc lát, một cái quang ảnh chín màu mạnh mẽ từ trong sương mù bắn ra, tốc độ của quang ảnh tựa hồ xuyên thấu qua cả trở ngại của không gian, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp trở tay.
Nó bay vọt tới tay Tiêu Sơn sau đó cuốn lên tay của Tiêu Sơn. Bàn tay Tiêu Sơn cắn nhẹ một giọt máu ngay lập tức nhỏ lên trán của nó. Mọi người lúc này mới mở miệng há hốc lại nhìn về phía con vật nhỏ đang cuốn lấy tay của Tiêu Sơn.
Một con vật nhỏ toàn thân lân giáp cực kỳ xinh đẹp, nó phát ra ánh sáng bảy màu. Nó chẳng qua chỉ giống như một con rắn nhỏ tuy nhiên mõm nhọn giống rắn, miệng đầy răng lởm chởm, đầu có bờm, cùng hai cái sừng hươu. Đôi mắt nhỏ to tròn, miệng có hai cái râu dài. Đuôi giống như đuôi phượng. Phía dưới bụng có bốn chân đồng thời mỗi chân có năm móng.
Khóe miệng Tiêu Sơn nhếch lên nở một nụ cười: “Cửu thải thần long?” Lời này chỉ đủ hắn nghe mà thôi.
Đám người Hàn Phong đều kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Hiển nhiên họ cảm nhận được con dị thú này cường hãn. Lão già Địa Ma Lão Quỷ vỗn là người sống lâu nhất lên kiến thức cực kỳ rộng rãi, hắn kinh hãi hô lên: “Long tộc!” Ngay sau đó hắn không ngần ngại tung một chưởng mang theo hàn khí cực kỳ mạnh mẽ về phía người của Tiêu Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.