Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 289: Ta muốn không chế công hội luyện dược sư




Thành Hắc Nham, công hội luyện dược sư…
Trong một căn phòng khá lớn, hai lão già ngồi nhâm nhi ly trà với nhau. Ánh mắt tùy tiện quét về phía đám sổ sách đặt trước mặt. Một lão già mặc một thân quần áo màu trắng, trên mặt tràn ngập vui vẻ. Lão già bất chợt lên tiếng hỏi: “Đợt kiếm tra này vừa mới phát hiện được vài hạt giống tuyển thủ khá là tốt. Lão già ngươi có hay không có ý định mời tiểu huynh đệ Tiêu Viêm tham gia dự thi đại hội luyện dược sư sắp tới?”
Khóe miệng của lào già mặc áo bào màu đen cao quy hơi cong lên. Miệng lão già hơi chu ra thổi hơi phì phò. Ánh mắt nhìn về phía lão già mặc quần áo trắng lên tiếng nói: “Áo Thác, ngươi cũng nên biết rằng chúng ta không phải không muốn mời chỉ là… Ngươi biết đấy vị tiểu huynh đệ Tiêu Sơn và thê tử của hắn đã nhận lời tham gia luyện dược sư lần này. Ta quả thật đã từng có ý định này. Nếu như hai người tiểu huynh đệ Tiêu Sơn và thê tử của hắn không có đến lúc trước có lẽ ta sẽ có ý định này nhưng hiện giờ thì… Ài, quả thực khó nói a! Ta muốn mời tiểu huynh đệ Tiêu Viêm nhưng đến khi đó hắn đại diện cho ai đi tham gia đại hội luyện dược sư đây?”
Lão già mặc áo bào trắng Áo Thác nhâm nhi ly trà sau đó phẩy phẩy tay nói: “Phất Lan Khắc, ngươi có phải hay không là ăn không được thì đạp đổ a!?”
“Ách” Phất Lan Khắc cười khổ nhưng không có lên tiếng phản đối. Đại hội luyện dược sư lần này đúng là có vài phần khó mà nói được. Thứ nhất luyện dược sư như Tiêu Viêm thì tiềm lực đúng là rất lớn. Nếu như mấy lão già có thể mở miệng mời Tiêu Viêm tham gia đợt đại hội luyện dược sư lần này nhưng là việc tốt. Tuy nhiên nếu như Tiêu Viêm tham gia đây? Đại diện cho phương nào? Nếu như Tiêu Viêm tham gia cùng với hai người kia có hay không vì thế mà cảm giác được bất mãn. Nếu như vậy thì được không bù mất.
Phất Lan Khắc cười khổ một tiếng sau đó nói: “Chỉ sợ chúng ta có sơ sót gì khiến cho người ta bị mất lòng. Ngươi cùng biết nếu như để cho tiểu huynh đệ Tiêu Viêm đi đại hội luyện dược cũng không tệ nhưng là lại mắc đến tiểu huynh đệ Tiêu Sơn và thê tử hắn.”
Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đầu Áo Thác nhẹ nhàng lắc lắc, lão già vuốt vuốt râu cười khan nói: “Phất Lan Khắc ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Chúng ta chỉ cần thông báo với hắn một tiếng là được. Chí ít chúng ta cũng lấy được hảo cảm của hắn cũng coi như không phải không thu được gì!”
Nghe được lời này thì Phất Lan Khắc đang trong tâm trạng phân vân gật đầu một cái: “Được!”
Một người nam nhân cung kính tiến vào, thân thể cao lớn của hắn cúi người hành lễ: “Hai vị đại nhân!”
Thấy được người nam nhân này tiến vào thì đầu của Phất Lan Khắc cùng với Áo Thác quay lại khuôn mặt hai người tò mò. Áo Thác ngay lập tức hỏi: “Đặc Á, có việc gì hay sao?”
Người nam nhân tên Đặc Á này cực kỳ cung kính mở miệng nói: “Hai vị đại nhân, chủ tịch của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tại thành Hắc Nhăm muốn gặp mặt hai vị!”
Hai người Phất Lan Khắc và Áo Thác đồng thời nhìn về phía nhau. Trong con mắt của đối phương đều tràn ngâp tò mò. Cả hai người đều quay về phía Đặc Á. Áo Thác là người đầu tiên mở miệng hỏi: “Chuyện gì? Hắn muốn gặp chúng ta có chuyện gì?”
Đặc Á cực kỳ cung kính mở miệng nói: “Hắn cũng không có nói rõ! Hắn nói chỉ cần gặp được hai vị đại sư sẽ nói rõ với hai vị!”
Cả hai người Phất Lan Khắc và Áo Thác đều nhíu mày một cái cái. Bàn tay Phất Lan Khắc phất nhẹ một cái sau đó nói: “Được rồi, mời hắn vào đi!”
“Vâng!” Thân mình cao lớn của Đặc Á cực kỳ cung kính khom người sau đó rời đi.
Một lúc sau cánh cửa mở ra, một nam nhân ăn mặc hoa phục cực kỳ sang trọng tiến vào. Trên khuôn mặt béo tốt của người nam nhân trung tuổi này xuất hiện một nụ cười cực kỳ ngọt ngào và thân thiện. Người nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Hai vị đại nhân tốt a!”
Khóe miệng Áo Thác cong lên, hắn tò mò lên tiếng, cái miệng của lão già Áo Thác chu lên hỏi: “Tô Phần ngươi có việc gì sao?” Thì ra vị lão bản của đấu giá hội phòng đấu giá tên Tô Phần.
Tô Phần mỉm cười lên tiếng đồng thời đưa tay nói: “Hai vi đại nhân, đại nhân nhà ta có lời mời đến hai vị đại nhân và hai vị tiểu thư!”
Nghe được lời này của Tô Phần thì Áo Thác và Phất Lan Khắc đồng thời nhìn nhau. Hiển nhiên hai người đều biết hai vị tiểu thư trong lời nói của Tô Phần nói đến là ai. Áo Thác và Phất Lan Khắc đều rơi vào trầm tư. Phất Lan Khắc cực kỳ tò mò hỏi: “Vị đại nhân của nhà các ngươi là ai?”
Đối với Tiêu Sơn thì Tô Phần cực kỳ cung kính. Hắn ngay lập tức nói: “Bằng hữu cũ gặp lại a! Đây là lời của vị đại nhân nhà ta. Ngoài ra hai vị chưa quên người nào đã đoạt đến huy hiệu luyện dược sư ngũ phẩm ở đây chứ?”
“A” Hai người Phất Lan Khắc và Áo Thác đều kinh ngạc. Họ còn nhớ rõ thanh niên kia dẫn theo một thiếu nữ mặc y phục màu trắng xinh đẹp tới nơi này kiểm chắc. Hiển nhiên hắn dễ dàng lấy được thừa nhận của hai người tiến vào luyện dược sư ngũ phẩm. Ngay cả chính họ cũng thẹn không bằng người thanh niên này.
Thấy vẻ mặt như vậy của hai vị đại sư thì Tô Phần cực kỳ thỏa mãn. Bởi vì từ trước đến nay hắn đứng trước bất cứ một luyện dược sư nào đều phải cực kỳ cung kính, cẩn thận từng ly từng tí một. Tuy nhiên hiện giờ hắn làm tay sai cho Tiêu Sơn lại cảm giác được vô cùng quang vinh. Tiêu Sơn nhỏ như vậy đã là luyện dược sư ngũ phẩm như vậy chỉ cần hắn lấy lòng được Tiêu Sơn sau này tiền đồ của hắn chính là một mảnh bằng phẳng. Ngay cả đối mặt với hai vị luyện dược sư ngũ phẩm trước mắt này hắn cũng có thể kiêu ngạo mẽ ưỡn ngực.
(Hiện giờ tác giả mới viết thêm tác phẩm: “Đại lục võ hồn”. Anh em qua đọc cho cái đánh giá!!!)
Tại phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, trong một căn hầm nhỏ…
Thanh niên tuấn tú đứng ở bên trong góc thì nhìn về phía một chiếc bàn cực lớn liếm liếm mép nuốt nước bọt phát ra những tiếng: “Ừng ực…”
Trên bàn được đặt một chiếc thảm màu trắng, ở bên trên đặt một lọ hoa. Trên chiếc thảm màu trắng kia bày la liệt các loại đồ ăn cực kỳ tinh mỹ. Những món đồ ăn này được thiết kế cực kỳ cẩn thẩn. Tuy nhiên nó chỉ là những món đồ hoa quả và đồ ăn nhẹ mà thôi. Mặc dù chỉ là những món đố hoa quả nhưng chúng lại tràn ngập linh khí ở bên trong. Ngay cả ánh mắt của Thanh Viêm cũng tràn đầy hấp dẫn nhìn về phía bàn ăn này.
Tại trong lúc này thì Tiêu Sơn nhẹ nhàng vươn tay ra kết ấn. Ngay sau đó một số trận pháp trong phòng sáng lên. Khóe miệng Tiêu Sơn hơi nhếch lên xuất hiện hình nửa vầng trăng. Hai bàn tay hắn đưa ra vỗ vỗ nhẹ vào nhau phát ra tiếng lộp bộp. Hắn mỉm cười nói: “Việc còn lại là chờ khách nhân tới mà thôi!”
Sau nửa ngày, tại phía trên…
Một lão bản béo tốt cầm đầu dẫn theo hai vị lão già cùng với hai thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Một người mặc y phục màu tím với mái tóc màu bạch kim kéo dài tới tận hông. Một thiếu nữ khác cũng xinh đẹp không kém mặc y phục màu xanh. Trên khuôn mặt tràn ngập vẻ hấp dẫn và quyến rũ. Hai vị lão già một mặc y phục màu đen, một mặc y phục màu trắng đi theo phía nam nhân trung tuổi béo tốt kia.
Vị nam nhân trung tuổi béo tốt tiến vào phòng. Bàn tay của hắn di chuyển chỗ nào đó, ngay lập tức cánh cửa mở ra. Lão bản với khuôn mặt béo tốt nhìn về phía bốn người kia nói: “Hai vị đại sư, hai vị tiểu thư mời…” Bàn tay hắn vươn về phía cửa động tối om thông xuống đất kia.
Người thiếu nữ mặc y phục màu xanh quay sang thiếu nữ măc y phục màu tím với mái tóc màu bạch kim hỏi: “Tuyết Mị, ngươi nói xem hắn làm sao mà phải thần thần bí bí như vậy?”
Nghe được lời này thì Tuyết Mị khinh bỉ nói: “Ngươi ngu ngốc! Ngươi rõ ràng hỏi ta câu như vậy! Ta với hắn không có thân quen làm sao biết hắn vì sao mới làm như vậy. Ngươi rõ ràng chính là một ngu ngốc mới hỏi câu như vậy?”
“ngươi…” Nghe được lời này thì vị thiếu nữ mặc áo xanh kia cực kỳ tức giận. Con mắt nhìn về phía thiếu nữ mặc y phục màu tím Tuyết Mị tràn ngập khó chịu.
Hai lão già ngay lập tức lên tiếng khuyên can. Phất Lan Khắc mở miệng nói: “Khụ, khụ… Hai người các ngươi đủ rồi đấy! Hai tiểu nha đầu này còn không đi xuống!”
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng sau đó bước theo Áo Thác tiến sâu vào bên trong. Tuyết Mị bĩu môi không thèm nhìn về một tiếng theo sau Áo Thác tiến vào bên trong.
Phía bên trong đường hầm cực kỳ rộng rãi. Ánh sáng lờ mờ của những viên đá phát ra nhiều màu khiến cho hai vị thiếu nữ đều kinh ngạc. Lâm Phỉ mở miệng nói: “Thật là đẹp a!” Ánh mắt Tuyết Mị cũng tràn ngập đầy sao. Bàn tay vươn ra vuốt ve vài viên đá phát ra ánh sáng xinh đẹp này.
Tô Phần cười gian, bàn tay vuốt vuốt lên chòm râu ở khuôn mặt béo tốt của mình. Hắn mở miệng nói: “Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ vốn không giống năm xưa. Hiện giờ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chính là đệ nhất gia tộc tại đế quốc Gia Mã, ngay cả Vân Lam tông cũng phải kính ba phần…” Hắn bắt đầu mở miệng khoe khoang về gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Sau đó ánh mắt của Tô Phần liếc về mấy viên đá nói: “mấy viên đã này đều là những viên nguyệt quang thạch đủ màu sắc khác nhau. Chúng vô cùng đẹp mắt được chọn từ những hàng cao cấp nhất!”
Nghe được lời này thì Tuyết Mị và Lâm Phỉ đều bĩu mỗi. Tuy nhiên không hiểu tại sao trong lúc này hai người Áo Thác và Phất Lan Khắc đều nhìn về phía nhau. Trong ánh mắt của hai người tràn ngập kinh hãi. Áo Thác mở miệng nói nhỏ với Phất Lan Khắc: “Phất Lan Khắc, ngươi có hay không tại phía trước cảm nhận được gì?”
Đầu Phất Lan Khắc nhẹ nhàng lắc lắc, hắn cười khổ một tiếng nói: “Ngươi cũng giống ta đều không cảm nhận được gì sao?”
Vẻ mặt của Áo Thác cũng tràn ngập kinh ngạc, ngay sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hai người đều nhìn về phía nhau hít một hơi khí lạnh rồi thở ra. Dường như hai người cố gắng làm ra trấn tĩnh bản thân của mình. Cả hai đều nghĩ đến có lẽ Tô Phần cũng không dám đánh chủ ý vào hai người. Dù sao hai người vốn là luyện dược sư nắm giữ vị trí cao cấp trong công hội luyện dược sư. Khó người có thể đánh chủ ý đến hai người nếu như không muốn đắc tội với công hội luyện dược sư.
Hai người càng tiến vào sâu khi họ dừng lại tại một cánh cửa, cánh cửa ngày lập tức mở ra. Một thân hình anh tuấn, tuấn lãng, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng bay trước mặt họ. Trên khuôn mặt của hắn xuất hiện một nụ cười rất nhẹ nhàng. Hắn nhìn về phía năm người nói: “Hai vị đại sư, hai vị tiểu thư đã lâu không gặp rồi!”
“Hahaha…” Thấy vậy hai lão già đều phá lên cười. Bàn tay của họ vươn lên vỗ vỗ vào vai của Tiêu Sơn. Một người trong đó nói: “Quả thật là tiểu huynh đệ ngươi!”
Ngay lập tức Lâm Phỉ lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn, ngươi thế nào lại trở về thành Hắc Nham này?”
Tuyết Mị ngay lập tức cũng không kém mà đáp trả nói: “Tiêu Sơn, chẳng lẽ ngươi gặp phải khó khăn gì sao?”
Bàn tay Tiêu Sơn liếc mắt với Tô Phần. Tô Phần vốn là người thông minh. Hắn mỉm cười chắp tay hành lễ: “Đại nhân ta không làm phiền các vị nữa!” Sau khi khom người hành lễ thì Tô Phần nhanh chóng lui người rời đi. Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt hắn quét về phía Tô Phần nhìn thấy được người này rời đi thì mỉm cười gật đầu. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Người này biết tiến thối không tệ chút nào! Nếu có thời gian để cho Nhã Phi chiếu cố cân nhắc hắn thoáng một chút!” Ánh mắt hắn nhìn về phía bốn người kia, trên khuôn mặt hắn ngay lập tức xuất hiện nụ cười thân thiện, bàn tay vươn ra hướng về phía bên trong: “Hai vị đại sư, hai vị tiểu thư mời vào bên trong!”
“Được!” Hai người không hẹn mà đồng thời lên tiếng đáp lại.
Khác hẳn với bên ngoài có vài phần bụi bặm thì bên trong lại cực kỳ sáng sụa sạch đẹp. Ở phía bên trong đặt một chiếc bàn tinh xảo và sinh đẹp. Trên bàn có hoa tươi lại đầy đủ đồ ăn thức uống được đựng trong đĩa thủy tinh cực kỳ quý giá. Sáu chiếc ghế đã được lấy sẵn ra để ở nơi đó.
Bàn tay Tiêu Sơn đưa về phía ghế cười nói: “Mời hai vị đại sư!” Hai người nhìn nhau một cái sau đó cùng tiến về phía ghế ngồi xuống phía dưới.
Ngay cả hai thiếu nữ cũng tiến về phía bên cạnh mỗi vị đại sư của mình. Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải làm chân chạy việc dùng để kéo ghế cho hai người. Điều này lấy được hảo cảm không ít của hai vị thiếu nữ. Trong lòng Tiêu Sơn thầm nghĩ: “Nữ nhân thật quái dị!?” Hắn có vài phần không hiểu tại sao tại kiếp trước và kiếp này thì nữ nhân thích họ kéo ghế như vậy. Thứ này gọi là tỏ ra lịch sự sao? Quả thực nếu không phải đánh động hai người tới mức lớn nhất thì Tiêu Sơn sẽ mở miệng hỏi: “Tại sao nữ nhân thích được nam nhân kéo ghế tỏ ra lịch sự như vậy? Thật là kỳ quái?”
Tiêu Sơn đánh ánh mắt về phía Thanh Viêm. Thanh Viêm cũng mỉm cười gật đầu tiến về phía bên trong ghế. Hắn ngồi xuống ghế bàn tay đưa ra nói: “Các vị mời!”
Nhìn thấy được mấy món đồ xinh đẹp như vậy thì Lâm Phỉ cũng không khách khí ngay lập tức lấy một chía dĩa xiên lấy một miếng hoa quả bỏ vào miệng. Nàng cảm giác được miếng hoa quả thanh mát lại ngọt ngào khiến cho nàng không nhịn được lại xiên lấy một miếng nữa.
Tuyết Mị thấy vậy thì bĩu môi khinh bỉ nói: “Có đến mức phải như vậy không?” Tuy nhiên khi nàng nhấm nháp một miếng hoa quả cũng cực kỳ giật mình. Ngay sau đó không nhịn được lại xiên thêm mấy miếng. Lâm Phỉ với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Tuyết Mị. Hai vị lão già nhìn về phía hai thiếu nữ thì cười khổ.
Phất Lan Khắc cầm lấy một cốc nước hoa quả lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, lần này ngươi tìm chúng ta chẳng lẽ chỉ để nói chuyện phiếm?” Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước hoa quả. Một vị ngọt thanh mát lại thơm truyền thẳng lên não của Phất Lan Khắc. Phất Lan Khắc ngất ngây trong cái cảm giác này.
Hiện giờ Áo Thác dùng tay bắt lấy một quả bỏ vào miệng. Cái vị bào hơi béo, ngậy lại ngọt khiến cho lão già nuốt ực một tiếng.
Tuy nhiên trong bốn người Lâm Phỉ là người nhanh nhất nhận ra sự kỳ diệu loại thức ăn này. Thức ăn này không ngờ lại có thể khiến cho tinh thần sảng khoái, đấu khí nhanh chóng vận chuyển lên. Quả thực có công hiệu cực lớn cho tu luyện. Mặc dù nó không giống như đan dược giúp người đột phá.
Áo Thác ngay sau khi cảm nhận được thứ này thì kinh hãi hô lên: “mấy thứ này quý trọng như vậy! Ngươi mang ra có hay không?”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn đưa bàn tay lên cười nói: “Không có gì! Chỉ là chút quà mọn sau khi chúng ta gặp nhau mà thôi!” Nói xong Tiêu Sơn đưa ra bốn mảnh giấy nhỏ. Hắn mỉm cười với bốn người nói: “Các vị mời xem những thứ này?”
Thấy được hai người cầm lấy mấy tờ giấy thì Lâm Phỉ nhíu mày nhìn tờ giấy một cái. Ngay sau đó quay sang hỏi Áo Thác: “Sư phụ, thứ này là gì vậy?” Ngay cả Tuyết Mị cùng nhìn về phía Phất Lan Khắc tò ra ngạc nhiên.
Ngay sau đó Phất Lan Khắc và Áo Thác đồng thời tỏ ra cực kỳ kinh hãi. Phất Lan Khắc chỉ về phía tờ giấy nói: “Tiểu huynh đệ, đây, đây là một công pháp luyện hồn?” Áo Thác cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong ánh mắt của họ chính là sự chờ mong.
Lâm Phỉ tỏ ra ngạc nhiên hỏi: “Công pháp luyện hồn?” Cô nàng nhíu mày nhìn về phía Tuyết Mị. Tuyết Mị cũng lâm vào suy tư?
Trên khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện sự cao ngạo, một nụ cười cực kỳ tự tin trên khuôn mặt của Tiêu Sơn. Hắn nhìn về phía hai người lên tiếng nói: “Không sai? Là một bản công pháp tu luyện linh hồn. Món này có thể coi như một bảo vật đối với luyện dược sư đi?”
Miệng Áo Thác liên tục giật giật, hắn lên tiếng nói: “Đâu chỉ là bảo vật mà là một quyển vô thượng chí bảo không dùng giá trị mà đánh giá được thứ này. Nó căn bản chính là bảo vật vô giá!”
Đầu Phất Lan Khắc gật xuống sau đó lên tiếng nói: “Không sai! Quả là bảo vật vỗ giá chỉ tiếc nó là tàn thiên cũng không giúp ích được gì nhiều!”
Tuyết Mị và Lâm Phỉ nghe được lời của hai vị đại sư thì cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì họ biết được hiện giờ cách tăng linh hồn cho một người chính là liên tục luyện dược sau đó hao hết linh hồn mà tăng lên. Tuy nhiên lại có một công pháp tu luyện linh hồn hiển nhiên không gì tốt được bằng rồi. Miệng hai người há rộng, con mắt mở lớn.
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng nghiêng, hai tay khoanh lại trước ngực, hắn cười nhạt nói: “Ta có nói chỉ có một chương giấy này sao?”
Lời này của Tiêu Sơn rơi vào tai hai người Áo Thác và Phất Lan Khắc đều giống như tiếng sét đánh. Sau tiếng sét đánh chính là âm thanh tiên nhạc của thiên đường. Một người trong đó kinh hãi hô lên: “ngươi… ngươi nói gì? Ngươi còn có những chương khác?”
“Phì…” Tiêu Sơn nhẹ nhàng nâng lên cốc nước hoa quả. Bốn người đều nhìn về phía hắn trong khi hắn đang nhấm nháp. Hắn mỉm cười nói: “Không phải là vài chương khác mà là toàn bộ!”
Khóe miệng của hai Áo Thác cùng Phất Lan Khắc liên tục giật giật. Họ hoàn toàn cứng đơ trước lời nói của Tiêu Sơn. Sau một lúc hai người mới hít hơi khí lạnh cố gắng lấy lại bình tĩnh. Phất Lan Khắc mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, lần này ngươi tìm chúng ta không chỉ để nói những thứ này chứ? Ngươi mang công pháp cho chúng ta hắn có mục địch. Ta muốn biết mong muốn của ngươi là gì?”
“Hà…” Tiêu Sơn thở ra một hơi, bàn tay nhẹ nhàng đặt cốc nước hoa quả xuống phía dưới chiếc bàn. Hắn nhìn về phía Áo Thác và Phất Lan Khắc mở miệng nói: “Hai vị hỏi mục đích của ta là gì? Ta không ngại nói cho mọi người biết mục đích của ta! Mục đích của ta chính là nắm chọn công hội luyện dược sư tại đế quốc Gia Mã này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.