Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 288: Tiêu Viêm rời đi




Tiêu Sơn đưa ánh mắt mình nhìn về phía đống đá ở trên bàn. Từng viên đá lăn lăn trên bàn. Mỗi viên đã đều có những màu sắc lấp lóe khác nhau. Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên cầm lấy một viên đá. Lắc lắc viên đã trong bàn tay, trong con mắt Tiêu Sơn lóe ra quang mang. Đầu quay về phía lão già bần thỉu Cổ Đặc mở miệng hỏi: “Đá ngũ sắc vân hoa, đá vân tâm hoa, đá âm hàn chi huyễn… Đại sư ngài cần gì?”
“Hắc, hắc…” Trên mặt Cổ Đặc xuất hiện vẻ mặt vô cùng bỉ ổi. Hắn nhìn về phía Tiêu Sơn, con ngươi hẹp dài híp lại. Hắn mỉm cười đáp lại: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, ta chắc chắn ngươi có không ít đồ hiếm quý đi! Chỉ cần ngươi tùy tiện lấy ra vài món là có thể trao đổi a!” Nói xong ánh mắt Cổ Đặc quét về phía đám đồ của Tiêu Viêm, trong con mắt tràn đầy ánh sao.
Tiêu Viêm làm như không thấy được ánh mắt của Cổ Đặc. Bàn tay của hắn vươn ra đem toàn bộ đám đồ này thu vào trong trữ vật giới chỉ. Ngay sau đó hắn quay ra nhìn về phía Cổ Đặc cười một cái.
Bàn tay Tiêu Sơn vung lên, hắn cầm trong tay một viên đá màu xanh lam trong suốt. Ánh mắt nhìn về phía viên đá pha lê trong suốt này, vài tia sáng lóe lên trong viên đá màu xanh. Khi nghe được lời của Cổ Đặc nói thì hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhíu lại. Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, ngón chỏ dùng gõ gõ giữa trán của mình. Ngay sau đó hắn lấy ba hạt sen ra, cùng với vài loại thảo dược ra khiến cho ánh mắt của Cổ Đặc lóe ra ánh sáng.
Cổ Đặc vội vàng vơ lấy ba hạt sen. Ba hạt sen xanh đậm phát ra năng lượng thuộc tính hỏa cực kỳ nồng đậm. Ngay cả Thanh Viêm ở bên cạnh hắn lúc này cũng nhìn về phía mấy viên hạt sen này tràn đầy mong muốn. Hắn nuốt nước miếng liên tục nhìn về phía mấy viên hạt sen.
Tiêu Viêm bất chợt lên tiếng nói: “Thuộc tính hỏa thật là nồng đậm a!”
Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên, hắn nhìn về phía Tiêu Viêm cười nói: “Biểu huynh, nếu biểu huynh thích có thể nhận lấy. Tất nhiên ở đây ta còn hai hạt sen nữa!” Trong bàn tay của Tiêu Sơn chìa ra hai hạt sen. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm tràn ngập nụ cười.
Trong con mắt của Tiêu Viêm lóe lên một tia tức giận. Tuy nhiên trên khuôn mặt của Tiêu Viêm lại xuất hiện một nụ cười rất thân thiện. Hắn cười đáp lại Tiêu Sơn: “Biểu đệ, không ngờ ngươi lại là một người hào phóng như vậy! Vậy thì ta cũng không khách khí!” Bàn tay Tiêu Viêm vươn ra chộp lấy hai viên hạt sen. Ánh mắt Cổ Đặc thì tràn đầy hâm mộ và ghen ghét nhìn về phía Tiêu Viêm.
Đầu Tiêu Sơn cười, hắn cười rất nhẹ nhàng và tình cảm: “Tiêu Viêm biểu ca, ngươi nói gì vậy! Dù gì chúng ta cũng là đồng tộc a! Mặc dù tiểu đệ cũng có vài phần khá giá nhưng tuyệt đối sẽ không hoang phí đấy! Quả thực thấy được biểu ca khi nhìn về mấy viên hạt sen trong tay đại sư Cổ Đặc, bộ dạng như vậy quả thực có vài phần ném đi mặt mũi của Tiêu gia chúng ta. Dù cắt thịt nuôi chim rừng đi nữa thì đệ cũng sẽ đưa cho biểu ca hai viên hạt sen này mà!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm thầm mắng trong lòng: “Khốn kiếp! Ngươi xem lão tử là gì? Kẻ đi ăn xin chắc! Hừ, hừ… ngươi đã như vậy thì lão tử tuyệt đối không khách khí!” Tiêu Viêm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Biểu đệ, ngươi cũng thật sự hào phóng a! Nếu ngươi không ngại vậy biểu ca như ta cũng không ngại. Biểu đệ ngươi còn gì có thể lấy ra cho biểu ca, biểu ca cũng không ngại a!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Biểu ca, không biết biểu ca đã nghe câu này chưa? Đói cho sạch, rách cho thơm. Dường như Tiêu Viêm biểu ca đã phát huy được câu nói này đến đỉnh điểm a!” Bàn tay Tiêu Sơn cầm lấy đám đá, ánh mắt cũng không thèm nhìn Tiêu Viêm một cái đem mấy viên đá này thu lại.
Khóe miệng Tiêu Viêm liên tục giật giật. Hắn thấy khuôn mặt cực kỳ bình thản của Tiêu Sơn thì hừ lạnh một tiếng. Sau đó Tiêu Viêm mở miệng lên tiếng nói: “Biểu đệ, ngươi thật sự rất tốt a! Hiện giờ biểu huynh có việc trong người. Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hừ…” Sau đó Tiêu Viêm đứng phắt dậy sau đó kéo tay của Mạc Ngân sau đó quát nhẹ: “Mạc Ngân, chúng ta đi!”
Mạc Ngân cực kỳ kinh ngạc khi đột nhiên mình bị Tiêu Viêm lôi kéo tay như vậy. Ánh mắt mình nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và buồn bã. Nàng khe khẽ thở dài một hơi sau đó rời đi. Lão già Cổ Đặc thấy được cảnh này thì nắm tay đặt giữa miệng ho khan vài tiếng sau đó cung kính nói: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, nếu như không có việc gì lão phu cũng xin phép được rời đi!”
Tiêu Sơn cũng bất đắc dĩ cung kính chắp tay hành lễ với Cổ Đặc. Hai người đối với nhau khách khách khí khí. Ngay sau đó Cổ Đặc mới lui người rời đi.
Ánh mắt Tiêu Sơn quan sát nhìn về phía Cổ Đặc đã khuất hắn mới mở miệng nói: “Lảo bản!”
Nghe được âm thanh lớn tiếng gọi của hắn. Ngay lập tức lão bản béo mấp xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn. Hắn cực kỳ cung kính khom người hành lễ với Tiêu Sơn nói: “Đại nhân, ngài cho gọi ta?”
Khóe miệng Tiêu Sơn xuất hiện một nụ cười, hắn lên tiếng nói: “Lão bản, tại phân điếm này có hay không địa điểm bí mật? Ta cần một gian phòng như vậy?”
“A” Lão bản ngay lập tức mở miệng há to kinh ngạc. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Có! Đại nhân ngài cần dùng ngay sao?”
“Ừ” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, Ngay sau đó hắn chớp nhẹ đôi mắt nhìn về phía lão bản béo tối này mở miệng đáp lại: “Ngươi đưa ta đến đó!”
“Vâng” Ngay lập tức lão bản béo tốt cung kính chắp tay. Hắn đưa tay về phía cánh cửa, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân mời ngài đi theo ta!”
Tiêu Sơn theo lão bản béo tốt lượn lờ vài vòng. Ngay sau đó hắn tiến về phía một căn phòng. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt ba người thấy một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi cực kỳ xinh đẹp hoàn toàn lõa thể nắm ở trên giường. Thấy vậy thì lão bản béo tốt kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía người thiếu nữ xinh đẹp này. Đây là một thiếu nữ tộc xà nhân.
Người thiếu nữ này cười hì hì tiến về phía lão bản béo tốt, thân rắn uyển chuyển đầy ma lực và quyến rũ trên người chỉ quấn một cái khăn đột nhiên sững người lại hướng về phía hai người Tiêu Sơn hỏi: “hai người này là ai?” Đột nhiên thấy được trên ngực Tiêu Sơn xuất hiện cái huy hiệu và năm ngôi sao thì cực kỳ kinh hãi vội vàng khom người: “Đại nhân, tốt!”
Không biết có phải nàng cố ý hay không mà chiếc khăn trượt xuống để hở bộ ngực cao lớn. Bộ ngực rung rinh cực kỳ bắt mắt. Hai rãnh vú sâu hoắm làm cho nam nhân muốn úp mặt vào ngực của nàng. Tiêu Sơn hừ lạnh quay về phía lão bản béo tốt lên tiếng nói: “Lão bản, xem ra ngươi sống ở phân điếm này cũng không tệ a? Có cả mỹ nữ tộc xà nhân phục vụ cơ đấy? Thật biết hưởng thụ!”
Khuôn mặt của lão bản ngay lập tức tái đi, hắn vội vàng phất tay nói: “Lam Mị, ngươi trước rời đi nơi này đi! Ta có việc hệ trọng cùng với hai vị đại nhân thương lượng!”
“Vâng!” Nữ nhân tộc xà nhân xinh đẹp Lam Mị kia cực kỳ cung kính khom người. Ngay sau đó nàng vội vã nhanh chóng rời đi.
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc hừ nhẹ tiến vào bên trong. Thấy vậy thì đầu lão bản béo tốt tràn ngập những tuyến màu đen. Trên cái mặt béo tốt của hắn tràn ngập mồ hôi. Tiêu Sơn tiến vào phía bên trong thì lão bản béo tốt ngay lập tức đóng cửa lại. Ngay sau đó hắn tiến vào một chỗ cực kỳ kín vươn tay ra ấn vào một cái nút. Ngay lập tức phát ra âm thanh chuyển động nhè nhẹ. Một lỗi đi xuống đất xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn.
Bàn tay lão bản béo tốt vươn ra nói: “Đại nhân, mời ngài!”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng nhìn về phía hắn một cái. Ngay sau đó cùng với Thanh Viêm bước xuống phía dưới. Trên đám tường ở đây đều được gia cố bằng đá rất vững chắc. Khi lão bản tiến xuống phía dưới thì hắn bấm vào một chỗ tối ngay lập tức cánh cửa lấp lại. Hai bên tường mấy viên đá lóe sáng lên ánh sáng lập lòe. Hắn mỉm cười thân thiện nói: “Đại nhân mời ngài đi theo chúng ta!”
Một lúc sau theo con đường sáng lờ mờ Tiêu Sơn tiến vào một căn phòng cực lớn. Khi mà lão bản ấn vào nút nào đó thì cả căn phòng lóe ra ánh sáng cực kỳ rõ ràng. Hắn mỉm cười nói: “Đại nhân, đây là nơi mà chúng ta thường dùng để hội họp các bộ bí mật. Ngoài ra nó còn thông ra ngoài một trăm dặm. Ngay cả cường giả đấu vương cũng khó mà phá được chỗ này a!”
Ánh mắt Tiêu Sơn quan sát chỗ này một chút. Hai bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hắn quét xem một đám bụi đang ngồi ở trên ghế. Đám bụi ở đây vẫn còn nhiều như vậy chứng tỏ nơi này cũng lâu không có người ở. Khóe miệng Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Lão bản, mời hai vị đại sư cùng với hai vị tiểu thư là đồ đệ họ tới nơi này. Đúng rồi nói với họ rằng có bạn cũ trở lại mời họ đến gặp mặt là tự họ biết!”
“A” Lão bản béo tốt ngạc nhiên một chút. Tuy nhiên tại ngay sau đó hắn cực kỳ cung kính nói: “Vâng!”
Nhìn thân hình béo tốt nhanh chóng rời đi nơi này thì Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Bàn tay Tiêu Sơn phẩy phẩy đem một đám bụi trên đất phủi đi. Hắn dùng thiên hà nguyên lực biến thành lực lượng đem đám bụi thổi bay ra ngoài. Sau khi nhìn mọi thứ cực kỳ sạch sẽ thì Tiêu Sơn mới mỉm cười nói: “Trước tạo ra một vài trận pháp đã!”
Một thanh niên có vài phần tuấn tú mặc y phục màu đen dắt tay một thiếu nữ tiến ra khỏi tỏa nhà đấu giá của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ánh mắt thiếu nữ tràn ngập tò mò nhìn về phía hắn nói: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
“Hừ” Tiêu Viêm hừ lạnh, hai hàm răng cắn lại. Ngay sau đó hắn hít một hơi khí lạnh nói: “Không có gì! Chúng ta rời đi. Trước đó tìm một căn phòng được không Mạc Ngân!” Nghe thấy vậy Mạc Ngân cũng không có tiếp tục hỏi mà chỉ gật đầu một tiếng. Vừa rồi trong đợt gặp mặt rõ ràng thái độ của hai người không được tốt cho lắm.
Tiêu Viêm tại trong lòng khẽ động, hắn ngay lập tức mở miệng khẽ hỏi: “Sư phụ, hắn thật sự là một luyện dược sư ngũ phẩm hay sao?”
Âm thanh Dược Lão vang lên trong lòng Tiêu Viêm: “Không phải là ngũ phẩm mà là lục phẩm!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm đột nhiên hô lên: “Cái gì?” Nhất thời mọi người nhìn về phía Tiêu Viêm.
Khuôn mặt Mạc Ngân tràn ngập lo lắng hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Đầu Tiêu Viêm lắc lắc, hắn mỉm cười nhìn về phía Mạc Ngân nói: “Mạc Ngân, ta không sao?” Nói xong câu này Tiêu Viêm lại tiếp tục liên lạc với Dược Lão: “Sư phụ, hắn… hắn thực sự là luyện dược sư lục phẩm?” Tiêu Viêm cực kỳ lo lắng hỏi?
Dược Lão gật đầu đáp lại: “Điều này không có sai? Vừa rồi luồng linh hồn lực đang thử tra thấu toàn bộ thân thể của ngươi. Lực lượng linh hồn bàng bạc mạnh mẽ như vậy ta gặp lần đầu. Hắn không ngờ mới chỉ có mười bảy tuổi đã là một luyện dược sư lục phẩm a! Thật sự đáng sợ. Thật kỳ quái không có huyết mạch đấu đế lại có thể phát triển mạnh mẽ như vậy. Thật sự là kỳ tài!”
“Huyết mạch đấu đế!?” Tiêu Viêm nghe lời này thì cực kỳ ngạc nhiên lên tiếng hỏi. Trong lòng Tiêu Viêm tràn ngập khó hiểu không biết huyết mạch đấu đế là cái gì?
Dược lão lắc lắc đầu mở miệng nói: “Ngươi không có hiểu. Huyết mạch đấu đế chính là sự tồn tại từ rất xa xưa. Ngươi không cần biết sau này ngươi sẽ rõ ràng. Hiện giờ với thực lực của ngươi biết những thứ này chưa chắc đã có lợi cho tu hành!”
Nghe lời này thì Tiêu Viêm cũng không có tiếp tục hỏi vấn đề về huyết mạch đấu đế gì nữa. Tuy nhiên trong lòng của Tiêu Viêm tràn ngập sóng động. Tiêu Viêm tò mò lên tiếng hỏi: “Sư phụ có biết thực lực của hắn hay không?”
Dược Lão khe khẽ thở dài một hơi: “Công pháp của hắn tu luyện vô cùng kỳ quái. Tuy nhiên thân thể của hắn lại hấp thụ một loại năng lượng rất đặc biệt. Loại năng lượng này cực kỳ quan trọng đối với luyện dược sư. Người ta gọi nó chính là thiên địa linh khí!”
Nghe được thiên địa linh khí thì Tiêu Viêm càng tò mò lên tiếng hỏi: “Thiên địa linh khí?”
Cảm nhận được sự tò mò của Tiêu Viêm thì Dược Lão ngay lập tức đáp lại lời của hắn: “Ừ, trong thiên địa thì tồn tại hai loại năng lượng chính chính là năng lượng đấu khí chuyên để cho đấu tinh của chúng ta hấp thu, loại thứ hai chính là thiên địa linh khí. Loại này mỗi khi ngươi dùng linh hồn cho luyện dược mệt mỏi thì cơ thể sẽ tự động hấp thu thiên địa linh khí xoa dịu thần hồn. Tất nhiên ngươi không thể chủ động hấp thụ mà đang bị động hấp thu thiên địa linh khí. Ngoài ra thiên địa linh khí có thể tự động hấp thu nếu như ngươi tu luyện hai loại công pháp?”
Nghe được lời của Dược Lão càng làm cho Tiêu Viêm cảm thấy tò mò và hứng thú: “Sư phụ chẳng lẽ hắn tu luyện hai loại công pháp mà sư phụ nói!”
“Rất có thể!” Nghe được lời này thì Dược Lão đáp lại: “Có lẽ hắn tu luyện một loại công pháp tu luyện linh hồn hoặc tu chân nào đó. Nó tự động vận hành khiến cho hắn ở bất cứ thời khắc nào đều tu luyện hít vào thở ra thiên địa linh khí!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm cực kỳ kinh ngạc hỏi Dược lão: “Tu chân? Sư phụ thế nào từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói đến tu chân?” Tiêu Viêm cực kỳ kinh hãi. Bởi vì hắn không ngờ thực sự có tồn tại người tu chân. Điều này làm sao hắn không kinh ngạc được.
Trong khi vừa đi thì Dược Lão lại vừa giải thích với Tiêu Viêm: “Cái này sao? Thứ này sư phụ chẳng qua chỉ là tìm được một số cuốn sách cổ trong di tích nói về thế hệ người tu chân. Theo sách có ghi thì trước đây chiếm cứ toàn bộ trên đấu khí đại lục chính là thế hệ người tu chân mà không phải người tu luyện đấu khí. Sách có nói đến người tu chân cực kỳ mạnh mẽ so với người tu luyện đấu khí đều mạnh hơn rất nhiều. Ngoài ra họ còn sử dụng một số hứ gọi là pháp bảo và trận pháp hoàn toàn có thể khiêu chiến với người tu luyện đấu khí mạnh hơn đến một giai!”
Nghe vậy thì Tiêu Viêm tràn ngập kinh ngạc nhưng đồng thời cực kỳ hứng thú hỏi: “Sư phụ vậy vì sao hiện giờ chúng ta không có nghe đến người tu chân?”
Giọng Dược Lão khàn khàn vang lên: “Ai biết! Tuy nhiên cuối cùng trong cuốn sách có nhắc đến vị đại năng giả có thể tàn sát đấu đế như heo chó. Trên đó còn ghi vi đại năng giả này phất một cái tay là có thể hủy diệt cả đại lúc đấu khí. Tuy nhiên quyển sách đó chẳng qua chính là tàn quyển. Ta cũng thực sự khó tin được làm sao mà có người có thể tùy ý dùng một cái phất tay đem đại lục đấu khí phá hủy cho được?”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm cực kỳ ngạc nhiên. Ngay sau đó hắn càng tò mò lên tiếng hỏi: “Sư phụ chẳng lẽ những gì ghi trong đó là giả?”
Đầu của Dược lão thở dài ra một hơi, hắn mở miệng đáp: “Ta làm sao biết được! Chuyện này xảy ra từ thời viễn cổ ai biết được kia chứ? Được rồi tiểu tử cố gắng tu luyện đi! Biết đâu một ngày ngươi sẽ tìm ra được vấn đề này?”
Tiêu Viêm cũng không có tiếp tục hỏi mà dẫn theo Mạc Ngân tiến vào trong một gian phòng khách trọ. Dược Lão khe khẽ thở dài. Tại thời điểm Tiêu Sơn đưa ra mấy hạt sen đó thì Dược Lão cảm nhận được mấy hạt sen đó có mùi vị của dị hỏa. Tuy nhiên Dược Lão cũng không có dám mở miệng báo cho Tiêu Viêm bởi vì hắn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ trên người của người thanh niên ở bên cạnh Tiêu Sơn. Ngoài ra nếu như Tiêu Sơn là một người tu chân tuyệt đối không dễ dàng đối phó. Từ trước đến nay tu chân đều là dạng khó đối phó hơn người tu luyện đấu khí nhiều.
Dược Lão vẫn nhớ như in tại lần đó mình cùng với bằng hữu tiến vào trong động phù tìm được cái công pháp gọi là phần quyết. Chính công pháp này đang được Tiêu Viêm tu luyện. Nó phải cắn nuốt dị hỏa mà tự tiến hóa bản thân. Công pháp cực kỳ thần kỳ. Tuy nhiên khiến cho Dược lão cực kỳ kinh ngạc đó chính là tại nơi đó không ngờ hắn lại tìm được bản viết tay tàn toái có nhắc đến thế hệ tu chân.
“Bởi vì người tu chân cùng với… đại chiến… đấu khí giết… vị đại năng tức giận… tàn sát đấu đế như heo chó… phất tay… lỗ đen khổng lồ… điên cuồng… Các ngươi giám hủy đạo Nho chính thống của ta… truyển khắp đại lục… hủy diệt…”
Một đám tàn toát khiến cho Dược lão cũng không hiểu lắm. Có lẽ có một vị đại năng nào đó tức giận sau đó xảy ra hỗn chiến. Cụ thể là đấu đế dưới sức mạnh của vị đại năng giả kia thì đấu đế bị tàn sát giống như heo chó hoặc cái gì đó? Tuy nhiên không biết các vị đấu đế làm gì khiến cho vị đại năng giả kia tức giận mà giết chết họ. Mặc dù quyển sách cổ ghi rõ ràng nhưng Dược Lão với suy đoán của mình thì cười nhạt. Hắn không tin làm gì có người nào phất tay một cái khiến cho đại lục đấu khí bị hủy diệt ngoài ra tàn sát đấu đế như heo chó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.