Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 249: Gặp xà nữ Nguyệt Mị




Trên bầu trời trong sáng. Mặt trời chiếu rọi khắp nơi, giống như một hỏa cầu cháy nóng, sáng rỡ chiếu rọi màu cát vàng trong sa mạc, đem những hạt cát nhỏ biến thành lung linh huyền ảo.
Trong sa mạc, bởi vì nhiệt độ nóng cháy, từng đợt khí từ trong cát thẩm thấu ra, cuối cùng bốc hơi trong không khí, nhìn có chút hư ảo.
Nhìn sa mạc vô tận, một đạo bóng đen chậm rãi xuất hiện, nhìn khuôn mặt phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đã ở lâu trong sa mạc.
Bóng người có chút chậm chạp tiến đến, đi đến một cồn cát cao nhất, ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó từ giới chỉ lấy ra một tấm bản đồ da dê, cẩn thận tra lộ tuyến.
Đôi mắt hắn nhìn về phía bản đồ trên tay khe khẽ lẩm bẩm nói: “Theo tính toán hẳn đã đến sa mạc Tháp Qua Nhĩ mới phải? Sao lại không có gặp được một xà nhân nào thế nhỉ?” Khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ tóc bạch kim với con người thâm thúy màu xanh nước biển khiến cho bất cứ nữ nhân nào thấy hắn cũng phải rạo rực.
Sau khi chia tay với Tiểu Y Tiên, Nhã Phi cùng mọi người, Tiêu Sơn dựa theo lộ tuyến của bản đồ, đối với sa mạc Tháp Nhĩ Qua tiến đến, bởi vì ở chỗ sâu trong sa mạc, hư cảnh làm cho người ta nhận không ra, cho nên Tiêu Sơn cũng chỉ có thể tận lực lựa chọn một ít lộ trình an toàn, sau đó triển khai Ưng Dực bay vút đi, thời gian còn lại hắn lựa chọn đi bộ.
Bên trong Tháp Nhĩ Qua sa mạc, trừ bỏ một ít ma thú phải chú ý, còn lại làm cho người ta kiêng kị chính là Xà nhân, ở trong sa mạc rất ít người lựa chọn làm kẻ địch của họ, dù sao bọn Xà nhân thao túng được khó lòng phòng bị.
Xà nhân trong Tháp Nhĩ Qua sa mạc, còn có một ít bộ lạc nhỏ, vả lại những dấu đỏ trên bản đồ là chỉ những bộ lạc Xà nhân cường đại nhất.Trừ bỏ nữ vương Mỹ Đõ Toa, tất cả bọn họ đều rất cường đại. Tám cái bộ hùng bá Tháp Nhĩ Qua sa mạc, Mà mỗi bộ lạc hùng bá một phương, trên bản đồ chỉ một dấu đỏ, nơi này chính là Tiêu Sơn muốn tìm đến.
Xà nhân tộc có thể đối kháng cùng Gia mã đế quốc nhiều năm như vậy mà không bị hủy diệt, tự nhiên là có chỗ cường hãn, cho nên, nếu một người một ngựa tung hoành ở địa bàn của Xà nhân, quả thật là một hành động ngu xuẩn. May mắn là hiện nay hắn đang giả dạng tộc xà nhân a. Hắn tính đến hai bộ lạc một bộ lạc là bộc lạc Hoa Xà hai chính là bộ lạc Mị Xà. Trong đó hai bộ lạc này đều có nữ thủ lĩnh. Nghe nói bộ lạc nữ nhân Mị Xà cực kỳ xinh đẹp mà Tiêu Sơn là nam nhân hiển nhiên nam nhân có chút tính ba lăm muốn tìm bộc lạc Mị Xá tìm hiểu văn hóa và phong tục của họ rồi.
Tiêu Sơn cau mày lại tìm đến điểm gần nhất thì gõ gõ cái chán của mình. Hắn đi theo bản đồ chẳng lẽ sai rồi? Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn mở ra mô thức: “Thiên nhân mô thức mở ra, tiền hành dùng linh hồn quét xem tiến tòi ốc đảo!” Hắn liên tục tìm tòi cuối cùng cách đó mấy chục dặm phát hiện một ốc đảo màu xanh cùng với một đám người tộc xà nhân.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên một nụ cười thỏa mãn: “Tìm được rồi!” Hắn dùng hai ngón tay xoa nhẹ hai huyệt thái dương của mình. Thân mình Tiêu Sơn lóe sáng, ở phần phía dưới xuất hiện một cái đuôi rắn màu đen.
Ở sa mạc mặc dù có bản đồ cũng rất khó có thể tìm ra ốc đảo...Mặc dù lộ tuyện nhìn thì rất tốt nhưng nếu như không có loại linh hồn lực quét xem như của Tiêu Sơn thì rất khó mà tìm được. Lần này tiến vào hiển nhiên hắn muốn trực tiếp đi gặp tộc trưởng của bộ lạc Mị Xà.
Xoa xoa huyệt thái dương, Tiêu Sơn trực tiếp tiến vào sâu bên trong ốc đảo. Khi tiến vào ốc đảo thì không khí nóng nực đã trở nên mát mẻ, hắn lẩm bẩm một chút: “Trước tắm một cái sau đó gặp đám người tộc xà nhân đi! Nóng của sa mạc đúng là không dễ chịu gì. Nếu dùng thiên hà nguyên lực tạo ra nước ở cái nơi như thế này thì không biết tốn bao nhiêu cho đủ”
Nghe thanh âm của nước, Tiêu Sơn nhất thời thở phào một hơi, trong lòng nóng nảy, cơ hồ là muốn đem thân thể ngâm trong hồ nước, Song khi hắn chuẩn bị rời khỏi đám cây, thì từ khe hở nhìn ra ngoài, ánh mắt chợt nheo lại, thân thể vội vàng phủ phục xuống, hô hấp cũng giảm đến nhỏ nhất.
Tại ngoài rừng cây thì thấy mấy người xà nữ yểu điệu, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bén nhọn, không ngừng đảo qua rừng cây, trong tay nắm chặt vũ khí, tựa hồ tùy thời có thể đánh chết những ai dám xông qua. Mà điều làm Tiêu Sơn không khỏi chú ý chính là trước mặt a.
Hồ nước trong suốt, Một bóng lưng người nữ tử, từ đáy hồ phóng lên, đưa lưng về phía Tiêu Sơn. Những sợi tóc dài khẽ dán trên bờ vai trắng như tuyết, những giọt nước lăn xuống bờ vai mịn màng, sau đó từ từ trôi xuống vòng eo nhỏ nhìn cực kỳ hấp dẫn, cuối cùng rót xuống hồ nước làm ra những tiếng động nhỏ.
Mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng không làm khó được con mắt của Tiêu Sơn, vòng eo nhỏ ấy hết sức mềm dẻo, khó có thể tưởng tượng, nếu ở trên giường, cái eo nhỏ mềm dẻo có thể làm bao nhiêu người mê mẩn.
Nữ tử đen tay vuốt những sợi tóc dài, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Theo sự di chuyển của thân thể nữ tử, Thân thể hoàn mỹ nhất thời bại lộ trước tầm mắt Tiêu Sơn làm cho hắn huyết khí sôi trào. Nữ nhân này nếu so với Nhã Phi cũng không kém quá nhiều. Nàng cũng là một vưu vật mà ông trời tạo ra.
Thân thể bạch ngọc hoàn mỹ, giống như là kiệt tác của ông trời, Cặp nhũ hoa đầy đặn vểnh cao kiêu ngạo bại lộ ra, ở dưới ánh trăng hé ra một dung nhan quyến rũ mà xinh đẹp, đôi mắt nhấp nhô từng đợt xuân tình giống như nước chảy ra... ánh mắt đảo qua nữ tử bên cạnh hồ nước, ở dưới hồ nước trong suốt, một cái đuôi rắn màu xanh, hơi đong đưa, làm phóng thích ra một cỗ hấp dẫn.
Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại lẩm bẩm nói: “Thế nào có chút quen quen?” Rúc trong bụi rậm Tiêu Sơn lẩm bẩm rất nhỏ. Dù sao nhìn trộm vẫn có cảm giác hơn là trực tiếp được nhìn a.
Xà nữ trong hồ quyến rũ,giống như xuân thủy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phương vị của Tiêu Sơn, một lát sau, lấy bàn tay nhỏ nhắn chem môi cười nói: “Tiểu xà nhân, ngươi từ bộ tộc nào tới đây a?”
Vừa dứt lời, cánh tay nhỏ nhắn của Xà nữ vỗ lên mặt hồ, một mũi thủy tiễn dâng lên, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, một khẩu độc dược xanh biếc phun vào trong đạo thủy tiễn, đem đạo thủy tiễn chứa độc dịch hướng về phía chỗ Tiêu Sơn ẩn núp bắn mạnh tới.
Mặc dù lời nói của Xà nữ ôn nhu như đang nói với tình nhân, nhưng hạ thủ lại cực kỳ ngoan độc khiến cho Tiêu Sơn cũng phải cau mày. Hắn lắc người tránh thoát.
“Xuy...” Thủy tiễn bắn mạnh về rừng cây. Dĩ nhiên rừng cây trong nháy mắt liền héo rũ.
Khóe mắt liếc vào chỗ đám cây héo rũ, Tiêu Sơn cong lên khóe miệng, hắn quay về phía nữ nhân xinh đẹp của tộc xà nhân kia. Xà nữ không chút nào để ý nửa trên thân thể của mình đang xích lõa trước mặt của Tiêu Sơn mà ngây ngẩn nhìn hắn. Một thanh niên có mái tóc bạch kim, con ngươi màu xanh lam thâm thúy như nước biển. Bộ ngực trần hở ra, làn da trắng hồng mềm mại nhưng chúng lại cuồn cuộn đầy sức mạnh bó thành từng khúc lại. Thanh niên có cái đuôi rắn đen uyển chuyển lắc lư cực kỳ khỏe mạnh.
Nhìn hơn nửa ngày thì nữ nhân xinh đẹp của tộc xà nhân che miệng của mình cười dài: “Hì hì, tiểu soái ca, ngươi thật là đẹp trai… Ngươi là từ bộ lạc nào tới? Nói ra ý định của ngươi, biết đâu tỷ tỷ sẽ tha cho ngươi một cái mạng. Ngươi đẹp trai như vậy, tỷ tỷ giết ngươi có vài phần không đành lòng a!”
Tiêu Sơn đã nhận ra nữ nhân này, nàng không phải là xà nữ Nguyệt Mị của tộc trưởng tộc Mị Xà hay sao? Hai tay Tiêu Sơn khoanh lại, hắn đạm mạc nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp! Nếu như ta nói rằng nhìn thấy ngươi xinh đẹp như vậy hơn nữa ngươi còn hoàn toàn lõa thể trong hồ thế nên ta muốn nhìn trộm ngươi, ngươi tin sao?”
Bàn tay mềm mại che lên miệng, Nguyệt Mị cười nói: “Hảo tuấn mỹ đệ đệ, ngươi lại không thành thật rồi!” Theo ngón tay của Xà nữ đang vũ động, trong khu rằng rậm rạp, đột nhiên một đạo kinh khí âm lãnh hướng về phái sau lưng Tiêu Sơn bắn tới.
Tiêu Sơn xoay người lại, hắn dùng bàn tay bắn ra một ngọn lửa đánh về phía kình khì. Thì ra kình khí phóng tới là một con rắn. Con rắn này bây giờ đã là một con rắn nướng. Nguyệt Mị cả kinh thầm nghĩ: “Thế nào tiểu tử này ta lại không nhìn ra sâu cạn. Chẳng lẽ hắn là cường giả đấu hoàng!” Nguyệt Mị vội vàng bác bỏ: “Tộc xà nhân từ trước đến nay nếu như có cường giả đấu hoàng hẳn ta phải rõ hơn ai hết! Di… hắn dùng loại sức mạnh hệ hỏa!?”
“Tiểu tử qua nhiên có chút bản lãnh. Bất quá ở trong rừng ẩn giấu hơn một ngàn độc xà. Ngươi chẳng lẽ muốn đem bọn chúng giết hết sao ?”Thản nhiên liếc mắt nhìn con rắn nhỏ bị đánh chết, đôi môi đỏ mọng xà nữ hé mở, một tiếng sóng âm kỳ dị từ trong miệng truyền ra.
Theo tiếng sóng âm truyền ra, những tiếng sột soạt vang lên, chỉ trong chốc lát, Cây cối xung quanh Tiêu Sơn xuất hiện các loại độc xà. Những con mắt tam giác của độc xà nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn. Chỉ cần xà nữ ra lệnh một tiếng, tất cả liền phun độc về phía Tiêu Sơn.
Nhìn độc xà ở xung quanh, Da đầu Tiêu Sơn từng đợt tê dại, bổng đột nhiên hiểu ra, khó trách nữ nhân này phát hiện ra tung tích của mình, nguyên lai mình quên các nàng có bản lãnh thao túng độc xà, đây chính là vô số những ánh mắt được sắp xếp trong rừng rậm.
“Nguỵêt Mị đại nhân có cần giết hắn không ạ ?” phía trong rừng cây, bóng người chợt hiện lên, liền xuất hiện mấy Xà nữ canh giữ bên ngoài, đột nhiên xuất hiện xung quanh rừng cây lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Sơn nói.
“Aa, đừng vội...Ta muốn biết là người của bộ tộc nào sai phái hắn đến đây.”Xà nữ được gọi là Nguỵêt Mị quyến rũ cười nói, đuôi rắn khẽ di động, ưu nhã bơi lên bờ, thân thể mềm mại đứng ở bờ hồ.
Hai đạo bóng người xuất hiện phía sau Nguyệt Mị, đem một cái áo choàng màu đen lập tức bao phủ lấy thân thể làm cho nam nhân thú huyết sôi trào bao bọc lại.
Tùy ý để cho thuộc hạ mặc áo, Ngón tay Nguyệt Mị vuốt vuốt những giọt nước dính trên tóc, nhìn Tiêu Sơn cười dài nói : “Tiểu tử kia, nói cho Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại đến chỗ này? Phải biết rằng mỗi một tộc nhân của một bộ lạc đều có giới hạn khi đi vào địa giới của tộc xà nhân khác? lạc...Chẳng lẽ ngươi là thám tử của tên Mặc Ba Tư kia còn là của nữ tử kia!?”
Nói đến lời cuối cùng,Tiêu Sơn có thể cảm giác được rõ ràng, Khuôn mặt của Nguyệt Mị đang tươi cười cuốn rũ thoáng xuất hiện sự lãnh lẽo.
Tiêu Sơn cười khổ nhún nhún vai, hắn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi của mình sau đó nói tiếp: “Tỷ tỷ, ngươi quả thực có vài phần quá võ đoán rồi! Theo lý thuyết nếu ta là thám tử của mấy người đó thì chí ít ta cũng không trương dương đến như vậy. Nếu như ta nói ta rất hâm mộ tỷ tỷ muốn đến đây cầu thân, ngươi tin sao?” Cái đuôi rắn của hắn vẫy nhẹ.
Xà nhân Nguyệt Mị che miệng cười nói: “Khanh khách… thật sự là như vậy sao? Vậy thì ngươi theo tỷ tỷ đến bộ lạc chơi đùa chứ?” Ánh mắt nàng quét về phía mấy người hộ vệ một chút. Mấy thân hình xà nữ đột nhiên di động, độc mâu trong tay có chút u mang hung hăng hướng về phía Tiêu Sơn.
Bị mấy cây độc mâu chỉ về phía mình thì Tiêu Sơn cau mày nói: “Tỷ tỷ, đây là đạo đãi khách của tộc Mị Xà hay sao?”
Ánh mắt ngước nhìn về phía Tiêu Sơn, Nguyệt Mị bình thản nói: “Thân phận của đệ đệ có nhiều nghi vẫn! Vì vậy tỷ tỷ không có cách nào khác chỉ có thể mời người trở về bộ lạc đến lúc đó sau khi tìm hiểu rõ được thân phận của ngươi thì tỷ tỷ sẽ thả ngươi ra. Ngươi thấy thế nào?” Ánh mắt nhìn về phía mấy hộ vệ xà nữ, Nguyệt Mị nói: “Nếu như đệ đệ ngoan cố chống cứ thì mấy hộ vệ của tỷ tỷ có thể sẽ làm cho đệ đệ rất đau a!”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn khoanh trước ngực của mình lạnh nhạt nói: “Tại thế giới này chính là cường giả vi tôn. Nếu như các người muốn khuất phục ta theo cách này vậy đến đây đi!” Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Mị nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, họ chưa chắc đã là đối thủ của ta. Tỷ tỷ xem có lẽ cũng nên luôn đi!”
Thực lực của Tiêu Sơn hiện nay đã đạt đến địa cầu kỳ đỉnh phong tương đương với tam tinh đấu linh. Nếu như dùng tín ngưỡng khôi giáp thì thực lực sẽ đạt đến cửu tinh đấu linh. Nguyệt Mị có thực lực là đấu vương tứ tinh mà thôi. Nếu như Tiêu Sơn muốn hắn tin hắn có đủ tư cách đánh với Nguyệt Mị một phen.
“Bắt lấy hắn!” Phất tay, Nguyệt Mị nhàn nhạt nói, trong giọng nói tràn ngập sát ý.
Một nữ nhân tộc xà nhân lao về phía Tiêu Sơn, trên độc mâu có chứa đấu khí màu xanh đậm đặc. Nàng vung độc mâu lên trọc thẳng về phía hắn. Từ độc mâu một luồng kình khí đánh về phía hắn. Trong bàn tay của Tiêu Sơn xuất hiện một ngọn lửa đem kình khí đánh tan. Đồng thời một đoàn kính khí mang theo ngọn lửa cháy rừng rực bắn về phía nữ tử tộc xà nhân đem nàng đánh bay.
Đám người nhìn trong tay Tiêu Sơn xuất hiện một ngọn lửa màu vàng kim thì kinh hãi hô lên: “Dị hỏa. Ngươi vốn là tộc xà nhân tại sao lại lắm giữ dị hỏa trong tay? Ngươi rốt cuộc là ai!?”
Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nói: “Chỉ cần linh hồn biến dị là có thể nắm trong tay đấu khí hệ hỏa. Mặc dù tộc xà nhân phần lớn chính là âm hàn trời sinh. Tuy nhiên có một số người vẫn xảy ra biến dị trong huyết mạch có thể chứa hỏa hệ đi.” Lời Tiêu Sơn nói hoàn toàn chính là sự thật. Tộc xà nhân từ khi mới sinh ra thì đã có thuộc tính âm hàn trời sinh. Vì vậy trong tộc xà nhân xuất hiện một luyện dược sư gần như là không thể nào. Xác suất này so với luyện dược sư của loài người thấp hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, một số trường hợp có xuất hiện thân mang hỏa cùng với mộc hai loại thuộc tính đấu khí. Bất quá thường thường những người này linh hồn khá yếu hoặc là do xung đột với huyết mạch mà tốc độ tu luyện cực kỳ khó khăn.
Nguyệt Mị nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi có chút bản lãnh a! Vậy để tỷ tỷ bồi người vậy!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn trêu trọc nói: “Tỷ tỷ đã có tâm như vậy tất nhiên làm người đệ đệ như ta sẽ bồi. Tuy nhiên như vậy không vui chút nào. Chúng ta đãnh cược đi!?”
“A, a, a…” Nguyệt Mị nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn hỏi: “Đệ đệ tuấn tú, ngươi muốn đánh cuộc gì đây!?”
Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, sau đó Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Nếu như ta thua vậy thì ta sẽ tùy thuộc vào tỷ tỷ quyết định. Nếu như tỷ tỷ thua ta hy vọng ngươi sẽ dẫn ta đi gặp nữ vương Mỹ Đỗ Toa!”
“Muốn gặp nữ vương bệ hạ?”Nghe vậy,Nguyệt Mị đôi mắt đẹp liền ánh lên vẻ xinh đẹp mà đầy nguy hiểm, cười lạnh nói: ”Tiểu đệ đệ, ngươi tại sao muốn gặp nữ vương bệ hạ đây! Nếu như ngươi nói ra mục đích của ngươi như vậy biết đâu tỷ tỷ sẽ giúp ngươi một tay!”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc hắn bình thản nói: “Nếu ta nói ta nghe danh tiếng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa rất xinh đẹp. Ta muốn đi truy cầu nàng làm thê tử, tỷ tỷ ngươi tin hay không!?”
Nguyệt Mị hiển nhiên không tin lý do này của Tiêu Sơn. Nàng che miệng cười nói: “Đệ đệ, ngươi thật biết nói chuyện a!”
Đầu Tiêu Sơn lắc lắc, hắn quẫy cái đuôi khá mạnh, sau đó hai tay vung lên đấm đá vài cái. Ngón tay cái không nhịn được quẹt mũi của mình một cái. Sau dó bàn tay hướng về phía Nguyệt Mị phẩy phẩy khiêu khích nói: “Đại tỷ, đến đây đi!”
Che đôi môi đỏ mọng đang cười, trên mặt lại hiện lên vẻ lạnh như băng có chứa sát ý, Ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơn đang đưa tay ra với lời khiêu khích, liền phất tay với các xà nữ xung quanh nói: “Các ngươi lui ra đi, ta sẽ tự mình đối phó với hắn!”
“Vâng. Đại nhân!” Vài xà nữ đang muốn tấn công Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì lập tức lùi xuống, cung kính thi lễ với Nguyệt Mị, sau đó không chút do dự lắc mình tiến vào trong rừng cây. Nhanh chóng biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.