Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 459: Đấu giá




Du Tiểu Mặc phát hiện ra sai lầm của mình, lặng lẽ nói sang chuyện khác.
Cuối cùng sau khi hỏi phụ trách tầng này mới cho biết, một trăm vạn linh tinh là chỉ giá trị của không gian phù, rất ít người có thể bỏ ra được số tiền này, cho nên tại đây không bắt buộc phải giao dịch bằng linh tinh, người ta thường lấy vật đổi vật.
Có điều, Du Tiểu Mặc không hiểu giá thị trường của linh đan và linh thảo ở nơi này, cho nên hắn cũng không biết phải bỏ ra cái gì mới đủ điều kiện, đành phải đi hỏi người của Luân Hồi lâu.
Mỗi tầng đều có một vị lão giả nhãn lực hơn người, toàn bộ đồ vật đều cho những người này ước định, giá cả rất phải chăng.
Lúc người của Luân Hồi lâu đưa họ tới trước mặt lão giả, ông ta đang ước định một cây linh thảo cho thanh niên nào đó.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, kiến thức về linh thảo của hắn cũng được coi là rộng rãi, cây linh thảo của thanh niên là linh thảo cấp mười thượng phẩm, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ là vậy, nhưng gốc rễ của linh thảo hơi tổn thương, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chất lượng của linh thảo, có khi còn kéo giá trị xuống một nửa.
“Thế nào?” Thanh niên thấy lão giả đặt cây linh thảo vào trong tay, lo lắng hỏi.
Lão giả vuốt chòm râu màu hoa râm: “Cây linh thảo này bị tổn thương ở gốc, chất lượng hạ thấp xuống trung phẩm, tối đa là ba mươi vạn linh tinh, năm cây linh thảo thượng phẩm khác có giá bốn trăm vạn linh tinh, cộng thêm những thứ khác, tổng cộng là sáu trăm mười vạn linh tinh.”
Thanh niên nhíu mày lại, giữa trung phẩm và thượng phẩm hơn kém nhau tới năm mươi vạn linh tinh, chênh lệch quá lớn, bây giờ hắn rất cần linh tinh, cũng đành phải thế.
Thanh niên đi rồi, cuối cùng cũng tới lượt họ.
Du Tiểu Mặc lấy một cái bình ngọc ra khỏi túi trữ vật, bên trong có hai viên linh đan cấp chín và một viên linh đan cấp mười đang lăn lăn trong bình ngọc.
Nét mặt hờ hững của lão giả bỗng trở nên nghiêm túc sau khi nhìn thấy linh đan, mở nắp bình ngọc ra, thận trọng ngửi một cái, trong mắt lóe lên sự sợ hãi xen lẫn vui mừng, “Đều là linh đan thượng phẩm, xem tỉ lệ này, chất lượng rất cao.”
“Làm phiền ông định giá giúp.” Du Tiểu Mặc nói.
Lão giả không trả lời hắn ngay, mà hỏi: “Các hạ chuẩn bị đặt ở Luân Hồi lâu, hay là đấu giá.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Đấu giá.”
Lão giả đổ viên linh đan cấp mười màu xanh nhạt ra, nói: “Thực ra chỉ cần dùng viên linh đan này các hạ đã có thể lên tầng ba, giá trị của nó cao hơn tất cả những món đồ ở tầng hai, nếu dùng nó để đấu giá thì… hơi lãng phí, giá trị của hai viên linh đan cấp chín khác cộng lại vẫn ít hơn linh đan cấp mười một chút.”
Du Tiểu Mặc ấp a ấp úng nói: “Vậy viên linh đan cấp mười này có thể đổi bao nhiêu linh tinh?”
Động tác của lão giả hơi sững lại, “Ngươi muốn bán đứt nó?” Đây là lần đầu tiên lão nghe thấy có người muốn bán linh đan cấp mười để lấy linh tinh đó.
Phải nói là, những thứ trân quý như linh đan thượng phẩm, nếu không lấy vật đổi vật, thì cũng giữ lại cho bản thân, hoặc là giao cho đấu giá hội, người đến thẳng cửa hàng để bán linh đan không nhiều lắm đâu, nếu thật sự phải dùng từ nào để hình dung, thì đó chính là kẻ đần.
Hứng chịu ánh mắt như nhìn kẻ đần của lão giả, khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật: “Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi.”
Lão giả đặt viên linh đan lại trên bàn, nói: “Giá khởi điểm của viên linh đan này là một ngàn năm trăm vạn linh tinh, nếu như các hạ thật sự muốn bán đi, tốt nhất là bán đấu giá, chắc chắn giá cả sẽ nhân lên hơn một lần, còn hai viên linh đan cấp chín, giá quy định là khoảng bốn trăm năm mươi vạn linh tinh, bán đấu giá cũng được kha khá.”
“Đa tạ.” Du Tiểu Mặc lấy lại bình ngọc, dừng một chút lại hỏi: “Xin hỏi chỗ các ông có hắc ngọc để chế tác không gian phù không?”
Giá không gian phù quá cao, vì được cường giả Thánh cảnh chế tác nên cái giá của nó chỉ có cao hơn mà thôi, nếu cứ bỏ linh tinh đi mua mãi, sẽ là một số tiền rất lớn, còn không bằng tự làm cho rồi.
Lão giả nghi ngờ nhìn hắn.
Cũng như hắn nói, hắc ngọc là vật liệu dùng để chế tác không gian phù, nhưng mua hắc ngọc cũng chưa chắc đã dùng để chế không gian phù, dù sao chỉ cần cường giả Thánh cảnh muốn chế tác, với thân phận của họ thì việc gì phải tự đi mua, nói thẳng một câu là có vô số người dâng hắc ngọc lên ngay.
Lão giả chưa từng gặp Lăng Tiêu, cho nên không lập tức liên tưởng tới cường giả Thánh cảnh, bởi vậy cho dù trong lòng còn nghi hoặc, lão cũng không nói gì thêm.
“Tất nhiên là có hắc ngọc, chỉ là vì số lượng rất ít, cho nên giá khá cao.”
“Các ông có bao nhiêu?”
Lão giả lấy tay ước lượng, “Lớn khoảng như vậy, tầm một ngàn vạn linh tinh.”
Như vậy của lão là tầm trái bóng rổ, đúng là giá cao thật, nhưng hắn vẫn mua nổi, giờ bảo hắn bỏ một ngàn vạn linh tinh ra mua một khối không gian phù, còn không bằng mua hắc ngọc, chẳng phải lời hơn sao?
Đương nhiên, Du Tiểu Mặc không nghĩ tới việc Lăng Tiêu chưa từng chế tác không gian phù, có thể khẳng định ban đầu y cần luyện tay một chút, trừ khi Lăng Tiêu giỏi giang may mắn hơn người, có thể chế tác thành công 100%, chỉ là khả năng rất thấp, còn chưa kể đến việc hắc ngọc là một thứ mong manh dễ vỡ.
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc dùng một viên linh đan cấp chín để đổi hắc ngọc.
Tuy lão giả đưa ra giá ước định là khoảng bảy trăm vạn, nhưng giá thị trường cao hơn thế nhiều lắm.
Đang lúc hắn muốn rời đi, Lăng Tiêu đột nhiên giữa chặt hắn.
“Làm gì thế?”
“Mua tấm không gian phù này lại.”
“Vì sao?”
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Lúc nãy em vừa biểu hiện hứng thú rất lớn với không gian phù, bây giờ chỉ mua hắc ngọc mà không mua nó, chẳng phải em đang nói cho người khác biết mình mua hắc ngọc là để chế tác không gian phù đó sao? Hơn nữa ta không thể đảm bảo mình có thể chế tác không gian phù thành công đâu.”
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.
Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Việc chế tác không gian phù có yêu cầu rất nghiêm khắc với khả năng khống chế năng lượng không gian, ta chưa từng thử qua, cho nên không biết liệu có thể thành công được không.”
Ngụ ý là, cứ bỏ ra một ngàn vạn linh tinh mua một miếng phù không gian là được rồi.
Du Tiểu Mặc trầm mặc một hồi, yên lặng bỏ tiền.
Phía trước mỗi vật phẩm trên đài triển lãm đều có một cái rương nhỏ, sau khi xác định vật phẩm mình muốn đấu giá, hãy ghi tên mình và giá cả hoặc đồ vật muốn dùng để đổi vào một tấm thẻ nhỏ màu trắng, sau đó bỏ vào rương, đợi đến khi thời gian kết thúc, Luân Hồi lâu sẽ lấy thẻ trong rương ra tiến hành đối lập, sau khi định giá sẽ lấy tấm thẻ ra giá cao nhất kia.
Du Tiểu Mặc lấy một cái thẻ trắng, viết tên mình và viên linh đan cấp mười kia vào.
Chủ nhân của không gian phù có một yêu cầu, đó là người nọ chỉ lấy linh đan và linh tinh, điều này làm Du Tiểu Mặc đang định mang linh thảo ra đấu giá đành phải dùng viên linh đan ít ỏi để đấu giá.
Giá trị của linh đan cao hơn linh thảo nhiều, cho nên trừ phi đối phương là một đan sư, nếu không đa số chỉ cần linh tinh, linh đan hoặc công pháp kỹ pháp.
Tin tức không gian phù cấp thấp xuất hiện đã được lan truyền từ ba ngày trước, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới đúng ngày cuối cùng, đợi bọn họ vừa bỏ thẻ vào rương không lâu, thời hạn cũng tới.
Những người báo giá đang nhao nhao chạy đến, trong đó có một người gây chú ý nhất, đó chính là một tên mập tới nỗi muốn chảy mỡ.
Quần áo của tên mập khá đẹp cũng có vẻ đắt, tầm quạt trắng trong tay, tuy gã rất muốn bày cho mọi người xem vẻ phong độ nhẹ nhàng của mình, nhưng không biết sao mà hiệu quả nhỏ quá, thậm chí còn có chút buồn cười, có điều hình như gã không hề phát hiện tiếng cười trộm của mọi người xung quanh, cao ngạo nâng cằm, ánh mắt nhìn người phụ trách cầm rương đi ra.
“Trương thiếu gia, ngài yên tâm, không gian phù này chắc chắn là của ngài rồi.” Tên lâu la chân chó bên cạnh gã mập ân cần cười nịnh nọt.
Gã mập nghe xong thấy ưng lắm, nhưng vẫn hoạnh họe: “Làm sao ngươi biết không gian phù sẽ là của ta?”
Chân chó nói: “Cái này còn phải nói sao, đối thủ của ngài toàn một đám nghèo kiết hủ lậu, sao có thể so với ngài được, ngài là Trương thiếu gia của Song Ngư Lâu cơ mà, làm gì còn ai giàu có hơn ngài đây.”
Gã mập cười tới nỗi mắt biến mất luôn, gật đầu liên tục, “Không tệ không tệ, tiểu tử ngươi cũng tinh mắt thật.”
Tiếng hai người trò chuyện không nhỏ, có lẽ còn cố nói cho những người khác nghe thấy.
Tuy đúng là không nhiều người giàu, nhưng đâu thể dùng bề ngoài nhìn người, càng không thể dùng linh tinh để cân nhắc.
Có vài người giàu có, eo quấn bạc triệu, có thể họ không có linh tinh, nhưng linh dược trên người có giá trị liên thành, tùy tiện lấy ra cũng hơn một ngàn vạn ấy chứ.
Nhưng sau khi nhắc tới tửu lâu Song Ngư, lửa giận trong lòng mọi người lại tắt ngóm.
“Tửu lâu Song Ngư có nhiều thiếu gia lắm sao?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Hình như tửu lâu Song Ngư có mấy vị quản sự, như Vũ Thành và tên mập này đều là con trai của quản sự, khó tránh khỏi hung hăng càn quấy.” Lăng Tiêu cũng không rõ lắm.
Có điều gã mập này khác với Vũ Thành, gã mập là nhị thế tổ điển hình, chỉ biết ăn uống vui đùa, thường xuyên tới Mỹ Nhân quật, không có thực tài, nhưng thói xấu thì nhiều vô kể, lúc nào cũng ỷ vào thân phận để đè đầu người khác, đây cũng là lý do vì sao Vũ Thành có thể hỗ trợ ở sòng bạc, còn gã thì không.
Thật ra thì có rất nhiều người hứng thú với không gian phù, đâu chỉ mình sáu người có mặt ở đây.
Sở dĩ ít người như vậy, cũng liên quan tới tên mập, bởi vì đa số đã bị gã uy hiếp mới đành phải bỏ cuộc, việc này phát sinh vào ngày hôm qua và hôm kia, cho nên Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc không gặp phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.