Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 458: Luân hồi lâu




Thoạt nhìn thì lão bán hàng rong rất bình thường, nhưng Du Tiểu Mặc phát hiện lão là một tu luyện giả Đế cảnh, khí tức trên người được che giấu rất kỹ. Đại khái là nghe được đối thoại giữa hắn và Lăng Tiêu.
Trừ phi cần luyện chế không gian phù, còn bình thường rất ít người sẽ mua hắc ngọc, lão bán hàng rong không xác định được liệu họ có dùng cho bản thân hay không, vì thế mà giọng nói vô thức kèm theo chút cẩn thận.
“Ông có biết nơi nào bán không?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
Lão bán hàng rong kiêng kỵ liếc Lăng Tiêu, gật gật đầu: “Đúng, xem ra hai vị mới tới nơi này lần đầu, thành Trung Tâm có hai khu giao dịch lớn nhất, theo thứ tự là Thiên khu và Địa khu, nếu các ngươi muốn mua hắc ngọc hoặc không gian phù, chắc hai nơi này sẽ có.”
“Thế hai khu này ở đâu?”
“Chúng ở phía nam và phía bắc của thành Trung Tâm, hai khu giao dịch nằm ở hai hướng ngược nhau, nhưng rất dễ tìm, chỉ cần theo dòng người tìm tới là có thể thấy ngay.”
“Vậy thì cảm ơn nha.” Du Tiểu Mặc vui vẻ, sau đó mới quay sang nói với Lăng Tiêu: “Chúng ta tới Thiên khu xem sao.”
Thiên khu khá gần nơi họ đang đứng.
Lão bán hàng rong nhìn bóng lưng hai người rời đi, nét mặt như đang suy ngẫm điều gì, nếu lão không nhìn nhầm, nam nhân bên cạnh thiếu niên kia hẳn là người mới tên Thập Thần Bảng – Lăng Mặc. Lúc y chiến đấu với Diều Hâu, lão cũng có mặt, cho nên mới may mắn nhìn thấy rõ khuôn mặt y, nhưng tại sao họ lại muốn mua hắc ngọc? Chẳng lẽ…
Ý nghĩa kia vừa lóe lên trong đầu, lão bán hàng rong lập tức chấn động, nếu đúng như lão nghĩ, chỉ sợ đại lục Thông Thiên lại có thêm một cường giả đứng đầu nữa rồi.
Dù sao thì tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì trước đó họ cũng đề cập đến việc mua không gian phù, mà muốn đạt tới cảnh giới kia cũng khó lắm, nếu không thì cường giả Thánh cảnh ở đại lục Thông Thiên đã chẳng ít đến thế.
Nói thì nói vậy, nhưng lão cũng không chắc mình có đoán trúng hay không.
Lão bán hàng rong vẫn chưa quên, lúc hai người rời đi, nam nhân tên Lăng Mặc kia đột nhiên nhìn lão, tuy không rõ hàm nghĩa của ánh nhìn ấy, nhưng lão sẽ không chọc vào cường giả đâu, tính mạng quý giá lắm.
Vì vậy lão bán hàng rong liền quyết định “quên” chuyện này đi.
※※※
Thiên khu và Địa khu có thể trở thành khu giao dịch lớn nhất thành Trung Tâm, liên quan rất nhiều tới các thế lực đứng sau lưng, bởi vì đứng sau Thiên khu chính là Đan Sư Công Hội, còn sau lưng Địa khu là Ngự Thú Công Hội.
Nghe đồn, ban đầu Thiên khu và Địa khu là địa điểm giao dịch cố định của đệ tử ở hai công hội, nội tình của hai công hội vốn thâm hậu, dần dần hấp dẫn rất nhiều người tìm tới, trải qua nhiều năm đã trở thành khu giao dịch bây giờ.
Có điều, lão bán hàng rong vẫn chưa nói cho họ biết một chuyện khác.
Vì tiện lợi, giữa Thiên khu và Địa khu cũng có một khu giao dịch chung, chỉ là mang tính nội bộ, người ngoài không thể tùy tiện vào được.
Hai người cũng chỉ muốn tìm mua hắc ngọc hoặc không gian phù mà thôi, chắc chắn hai khu giao dịch lớn này sẽ có.
Bỏ ra gần một giờ, cả hai mới tới được Thiên khu.
Thiên khu vốn là một quảng trường rộng bát ngát, sau này phát triển thành một thành trấn loại nhỏ, chính là bộ dạng của lúc này, Thiên khu được cấu tạo từ vài phố giao dịch vừa dài vừa rộng.
Du Tiểu Mặc sợ làm người ta chú ý, ngay từ đầu đã đi nghe ngóng chỗ nào bán không gian phù.
Không gian phù rất hi hữu, dù là ở khu giao dịch lớn thế này cũng hiếm người bán, cho nên bọn họ chỉ năm dò được đúng một nơi, đó chính là Luân Hồi Lâu.
Luân Hồi lâu là điểm giao dịch lớn nhất Thiên khu, nếu có người không biết giá trị của một vật, nhưng lại muốn mang nó đi bán, vậy thì có thể tới Luân Hồi Lâu để ước định, sau đó gửi lại để bán, nếu món đồ được bán đi, Luân Hồi Lâu sẽ thu một ít phí tổn từ số tiền đó.
Luân Hồi Lâu sẽ đặt vật phẩm được ước định xong xuôi trên đài triển lãm, hơn nữa còn ghi giá quy định, nếu có người cảm thấy thích sẽ đưa ra cái giá của mình, ai trả giá cao hơn thì món đồ sẽ thuộc về người đó.
Hình thức đấu giá này rất đặc biệt, nhưng lại vô cùng nổi danh ở Thiên khu, nghe nói Địa khu cũng có, bởi vì muốn bán đồ dễ và nhanh hơn, khá nhiều người đều chọn Luân Hồi lâu.
Không cần người khác dẫn đường, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tìm được Luân Hồi Lâu kia.
Luân Hồi Lâu là nơi rất bắt mắt, kiến trúc hình hồ lô, hơn nữa lưu lượng khách đặc biệt cao, chỉ cần đi theo dòng người là có thể tìm tới.
“Không hổ là điểm giao dịch lớn nhất Thiên khu.”
Du Tiểu Mặc đứng ở cửa vào là có thể nhìn thấy tình hình trong lâu, không gian bên trong rất lớn, nhưng người cũng nhiều, mỗi đài triển lãm đều có rất nhiều người đứng chen chúc.
Lăng Tiêu ngẩng đầu, “Bên trong có một cường giả Thần cảnh tọa trấn.”
“Chúng ta vào thôi.”
Vật phẩm trưng bày trên đài triển lãm cũng chỉ có linh đan, linh thảo, công pháp và kỹ pháp, thực ra cũng có mấy thứ kỳ kỳ quái quái mà Du Tiểu Mặc không biết tên.
Có điều những món đồ này không phải vật phẩm thông thường, bởi vì giá quy định mà Luân Hồi Lâu đặt ra không thấp hơn một trăm vạn linh tinh.
Du Tiểu Mặc nhìn qua loa mấy vật triển lãm trên đài, gặp được mấy bản công pháp và kỹ pháp làm hắn không ngừng động tâm, chỉ đáng tiếc là quá cả cao quá.
Từ khi hắn đưa phần lớn linh tinh cho Lăng Tiêu, hắn cũng chưa làm gì để kiếm lại, vậy là túi trữ vậy càng ngày càng hom hem rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà phàn nàn với Lăng Tiêu, “Đưa cho anh nhiều linh tinh như thế mà anh dùng hết luôn hả, rốt cuộc anh đã dùng vào việc gì vậy, sao không thấy mua gì về, có biết kiếm linh tinh khó thể nào không?”
“Ta không tiêu.” Lăng Tiêu bình tĩnh nói.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại, hùng hổ nhìn y chằm chằm, “Anh không tiêu, vậy đám linh tinh kia đi đâu hết rồi, chẳng lẽ chúng tự có chân bỏ chạy hả?”
Lăng Tiêu nói: “Không phải bỏ chạy, bị thân tín của cha ta lấy mất rồi.”
“Anh nói gì?” Du Tiểu Mặc đột nhiên dừng lại, âm lượng cũng vô thức cao lên.
Giọng nói cực lớn của hắn khiến mọi người chung quanh nhíu mày nhìn lại, một số người còn khó chịu.
Du Tiểu Mặc vội vàng hạ giọng, “Đến cùng thì đã có chuyện gì?”
Lăng Tiêu im lặng một chút, giải thích: “Lúc trước ta đã nói với em rồi, ông ấy tạo dựng một thế lực, nhưng hình như thế lực đang rất cần tiền, cả đám đều ủ rũ, về sau ông ấy phát hiện trong túi trữ vật của ta có không ít linh tinh, liền lấy luôn.”
“Đây là cướp bóc!” Du Tiểu Mặc hùng hồn lên án.
Lăng Tiêu gật đầu tán đồng: “Ta cũng nói vậy, nhưng ông ấy nói thế lực kia xây dựng cho ta, ta cũng ngại lấy lại.”
Du Tiểu Mặc hết hồn: “Anh mà cũng biết ngại hả?”
Lăng Tiêu khẽ cười: “Đừng nói thế, thực ra ta là người biết kính già yêu trẻ.”
Du Tiểu Mặc cười ha ha, “Đúng rồi đúng rồi, một ngày nào đó mặt trời mọc từ đằng tây, thì có khả năng lắm.”
Lăng Tiêu lắc đầu thở dài, “Ta nói thật.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Em cũng nói thật mà.”
Ba hoa xong, dù sao linh tinh cũng hết rồi, có đòi cũng chẳng lấy lại được, Du Tiểu Mặc không muốn xoắn xuýt với y nữa, bằng không thì người cuối cùng bị thương luôn là hắn thôi.
Luân Hồi lâu có ba tầng, mỗi tầng đều có một người phụ trách.
Người phụ trách tầng một là một phụ nữ, khi biết bọn họ muốn mua không gian phù, liền bảo người dẫn bọn họ lên tầng hai.
Không gian phù là loại vật phẩm hi hữu quý giá, đương nhiên mấy thứ ở tầng một sao có thể đủ đẳng cấp để trưng bày, bình thường đều đặt ở đài triển lãm của tầng hai hoặc tầng ba.
Không gian phù cấp thấp đặt tại tầng hai, trung cấp ở tầng ba, còn cao cấp thì là hàng không bán. Một là vì giá cực cao, rất nhiều người đều để lại cho mình dùng, hai là chỉ có cường giả Thánh cảnh cao sao mới luyện chế được, có thể nghĩ, không gian phù cao cấp không đời nào được bày bán.
Lại nghĩ đến cái túi trữ vật đầy phiền muộn kia, Du Tiểu Mặc tạm thời không có ý định lên tầng ba.
Có điều lúc hắn nhìn thấy không gian phù cấp thấp có giá một trăm vạn, mắt trợn tròn hết cỡ.
Hắn đã hiểu rồi, cái giá Vu Bộ đưa ra không cao chút nào.
Bỏ ra một vạn linh tinh một lúc, trừ khi là các thế lực giàu có, chứ còn đại đa số người bình thường chỉ có thể đưa mắt nhìn mà thôi, hơn nữa không gian phù cấp thấp đã đắt như thế, có thể tưởng được cái giá khủng khiếp của không gian phù trung cấp.
Du Tiểu Mặc ưu thương sờ túi trữ vật, tiền của hắn chỉ có tầm hơn ngàn vạn thôi, nhưng ngẫm lại không chỉ có mình hắn muốn mua miếng không gian phù này, còn có mấy người đứng trước đài triển lãm, đảm bảo sẽ nâng giá lên không ít, vậy thì hắn có lấy cả gia sản ra cũng chẳng mua được, xem ra đành phải đổi mục tiêu thành mua hắc ngọc rồi.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, bên người có một tên phá sản thật khổ mà, nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiêu càng u oán hơn.
Lăng Tiêu sờ mũi một cái, “Tuy yết giá là linh tinh, nhưng không nhất định phải mua bằng linh tinh đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.