Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 378: Mỏ quạ đen




Hành lang không gian là một nơi bị bao phủ bởi bóng tối vô biên vô hạn, như một con quái thú đang ngủ đông, nơi này tràn ngập năng lượng không gian làm cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi, chỉ cần một chút thôi cũng khiến cường giả Tiên cảnh mất mạng ngay lập tức.
Lúc mới vào hành lang không gian, Du Tiểu Mặc đã cảm giác được nguy cơ mãnh liệt tuôn ra từ bốn phương tám hướng, tuy rằng ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong phạm vi một trăm mét, nhưng như vậy đã đủ làm cho hắn rung động rồi.
Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn bao phủ hai mắt, nhìn năng lương không gian liên tục đè ép mọi thứ, phảng phất như những vú khí bén nhọn, cuốn lấy những thứ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung nghiền mát thành bụi phấn, chỉ trong nháy mắt, nếu như là người, chắc hài cốt cũng chẳng còn…
Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên.
Quanh thân hai người tản ra một tầng hào quang nhàn nhàn màu trắng ngà, hẳn là hiệu quả của đá không gian, bởi vì có kinh nghiệm một lần rồi nên hai người không biểu hiện ra chút hoảng hốt nào.
Nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chú ý tới một điều, bộ dạng của Ngân Qua có khác biệt với lúc bình thường.
Thứ khác nhất chính là ánh mắt y, từ màu đen biến thành màu bạc, đồng tử đen cũng biến thành dựng thẳng, tuy rằng trên mặt y không hề có biểu lộ gì, nhưng đôi mắt này vẫn hiện ra sự tàn nhẫn luôn có ở Xà Hoàng. Sau khi kích phát huyết mạch Xà Hoàng trong cơ thể, thực lực của Ngân Qua cứ tăng lên liên tục, trực tiếp phóng qua bức tường lớn giữa cấp tám và cấp chín, thậm chí còn ẩn ẩn dấu hiệu gần tới cấp mười.
“Lăng Tiêu, chúng ta phải đi bao lâu mới đến?”
Du Tiểu Mặc thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, từ khi bọn họ tiến vào hành lang không gian đến giờ đã là ba ngày, nhưng đằng trước vẫn mịt mờ bóng tối, không hề có dấu hiệu nào của ánh sáng, hiển nhiên là còn cách lối ra một quãng thật dài.
Trước kia hắn còn lo lắng Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên sẽ không chịu được, nhưng giờ nhìn thấy cả hai người họ đều có vẻ rất bình tĩnh, hắn liền biết mình đã lo xa.
“Với tốc độ bây giờ của chúng ta, ước chừng còn nửa tháng nữa mới đến.” Lăng Tiêu đáp.
“Lâu quá đi mất.” Du Tiểu Mặc thất vọng la lớn.
“Đây là tính thời gian nhanh nhất rồi, nếu như không có gì ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn là?”
Tiếng Triễn Vũ Hiên vang lên từ đằng sau, “Là bão không gian, bão không gian là thứ đặc biệt chỉ hành lang không gian mới có, rất nguy hiểm, nghe nói toàn bộ bão không gian đều được tạo thành từ năng lượng không gian, mỗi năm sẽ xuất hiện một lần, khi gặp được thứ này, kể cả cường cả Đế cảnh cũng khó mà sống sót.”
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, chợt vui vẻ nói: “Mỗi năm mới xuất hiện một lần, vậy thì tỷ lệ chúng ta gặp phải bão không gian cực kỳ thấp, hoàn toàn không cần lo lắng.”
“Không sai.” Triễn Vũ Hiên cười cười gật đầu, “Trừ khi nhân phẩm tệ đến mức nhân thần cộng phẫn*, nếu không thì đúng là không có khả năng gặp được.”
“Xem ra một trong số các ngươi có nhân phẩm tệ đến nỗi nhân thần cộng phẫn.” Triễn Vũ Hiên vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Tiêu đã chậm rãi vang lên, bước chân đang đi cũng ngừng lại.
Ba người nhìn theo tầm mắt của y, ở phía trước khoảng một trăm mét, năng lượng không gian như những cơn gió tự xé rách lẫn nhau, phát ra âm thanh chói tai, một thứ như vòi rồng không ngừng chuyển động, khoảng cách càng gần hơn, dòng gió xoáy càng lớn dần.
Đây chính là bão không gian!
Triễn Vũ Hiên và Du Tiểu Mặc quay sáng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Triễn Vũ Hiên cười ha ha một tiếng, “Ta thấy nhân phẩm của mình cũng ổn, lần trước đâu có gặp bão không gian.”
Du Tiểu Mặc rụt cổ lại, “Gần đây nhân phẩm của ta cũng được lắm.”
Sau khi trốn tránh trách nhiệm xong, hai người cùng nhìn về phía Ngân Qua, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là ngươi đấy.
Ngân Qua bình tĩnh liếc nhìn hai người: “Mỏ quạ đen.”
Cả hai: “…”
“Làm sao bây giờ?”
Nửa ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cam chịu phá vỡ sự yên lặng.
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lúc mở ra mắt y đã đổi thành một màu tím thần bí sâu thẳm, “Các ngươi đều đứng đằng sau ta đi.”
Nơi này là hành lang không gian, khắp nơi đều tràn ngập năng lượng, dù có không gian tùy thân cũng không thể mở, nếu không sẽ dẫn tới chấn động, có lẽ hành lang không gian cũng sẽ hỏng theo.
Ngân Qua và Triển Vũ Hiên làm theo lời bay đến phía sau lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc thì được Lăng Tiêu tạm thời giao cho hai người họ.
Du Tiểu Mặc vội vàng dặn dò: “Lăng Tiêu, anh cẩn thận một chút.”
Lăng Tiêu quay lại, khẽ gật đầu.
Bão không gian đã chắn kín lối đi tới phía trước của hành lang, ngay cả khe hở cũng không chừa, nếu muốn lách qua mà đi là chuyện không thể, cho nên chỉ có một cách, đó là gắng gượng vượt qua.
Lăng Tiêu nói: “Ta sẽ dùng lửa làm một cái ***g khoảng hai mét, nhớ kỹ, không được rời khỏi ***g một bước, nếu không thì ta cũng không thể cứu nổi.”
Ba người trịnh trọng gật đầu.
Lúc bọn họ muốn hỏi khi nào thì hoàn thành, bão không gian đã lan tới gần, chỉ còn khoảng mươi mét nữa, lực hút khủng khiếp như muốn cuốn toàn bộ mọi vật, ngoài Lăng Tiêu thì ba người đều vội vàng lui lại.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên không hề có điềm báo trước.
Âm thanh truyền tới từ bên trái, nhưng không chỉ có một, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền tới, nhưng chỉ giằng co vài giây rồi biến mất, còn lại tiếng rít đoạt mệnh của bão không gian.
“Có có có… Có chuyện gì xảy ra thế, ở đây có người sao?” Du Tiểu Mặc sợ tới mức bắt đầu nói lắp.
Lăng Tiêu nói: “Có người cũng gặp bão không gian như chúng ta, xem ra đều chết hết rồi.”
Du Tiểu Mặc lau mồ hôi lạnh cứ túa ra, quá khủng khiếp!
“Mọi người cẩn thận một chút, bão không gian đã đến.” Âm thanh nghiêm túc của Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên, trong giọng điệu mang theo cả sự chăm chú mà bình thường tuyệt đối không có, xem ra y cũng rất xem trọng sự uy hiếp của bão không gian.
Vừa nói xong, bão không gian đã gào thét cuốn cả bốn người bọn họ vào, hai ngọn lửa màu đỏ và tím bị gió lốc giằng xé, nhưng dù có vặn vẹo thế nào thì cái ***g lửa ấy vẫn đều đặn lao về phía trước.
Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động.
Gặp phải bão không gian mà còn có thể bình tĩnh đến thế, hiếm hoi như lông phượng sừng lân.
Đáng tiếc, những người có thể chứng kiến đều đã chết hết rồi.
Hai canh giờ sau, trên trán Lăng Tiêu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, phải vận dụng hỏa diễm bản mệnh để ngăn cản bão không gian trong khoảng thời gian dài như vậy, chính y cũng không chịu đựng nổi, hơn nữa tốc độ linh lực tiêu hao quá nhanh.
Du Tiểu Mặc thấy lo lắng không thôi, bỗng nhớ tới linh thủy trong không gian, lập tức luống cuống lấy ra một lọ linh thủy còn thừa trong túi trữ vật, bên trong chỉ còn khoảng mười giọt, dù sao thì có chút ít vẫn hơn không.
Uống xong linh thủy, linh lực trong cơ thể bắt đầu từ từ khôi phục.
Lăng Tiêu lại giữ vững tinh thần thêm một lần nữa, nửa canh giờ sau, cuối cùng thì bọn họ cũng lao ra khỏi bão không gian, còn cơn bão không gian khủng khiếp kia đã dần dần đi xa.
Ba người đồng thời thở dài một tiếng.
“Lăng Tiêu, anh không sao chứ?” Du Tiểu Mặc bảo Ngân Qua buông hắn ra, sau đó bổ nhào vào trên người Lăng Tiêu, giọng điệu có chút lo lắng.
“Không sao, chẳng qua là linh lực bị tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.” Lăng Tiêu khẽ cười, mặc dù mới qua hai canh giờ rưỡi nhưng linh lực đã tiêu hao hết chín phần, chỉ cần không gặp phải bão không gian nữa thì sẽ không sao.
Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Nếu biết trước thì em đã chuẩn bị thêm một ít linh thủy rồi.”
Nghe vậy, Lăng Tiêu liếc nhìn Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên phía sau, sắc mặt hai người không thay đổi, như thể không nghe thấy Du Tiểu Mặc nói gì, y mới đáp: “Không sao, nếu không có linh thủy thì ta vẫn có cách.”
Nói thì nói thế nhưng Du Tiểu Mặc vẫn rất phiền muộn.
Sau khi bão không gian đi qua, hành trình kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm như bão không gian nữa, mà linh lực bị tiêu hao của Lăng Tiêu cũng đã khôi phục lại.
Nửa tháng sau, cả bốn người cũng được nhìn thấy lối ra của hành lang.
Một đốm sáng nho nhỏ, lóe sáng lóe sáng ngay phía trước, tâm trạng căng thẳng bị Du Tiểu Mặc đè nén rất lâu cũng được thả lỏng.
Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thở dài một tiếng.
“Sắp ra khỏi đây rồi, cẩn thận một chút, nhớ đừng chủ quan.” Lăng Tiêu dặn dò ba người, chỉ cần chưa ra ngoài, thì dù lối đi ngay gần trước mắt cũng có thể thất bại trong gang tấc.
Ba người lại tiếp tục giữ vững tinh thần.
Nhìn thì có vẻ như lối ra đang ở ngay trước mắt, nhưng thật ra vẫn cách một đoạn rất xa.
Một tiếng sau, đốm sáng đã lớn gấp đôi, nhưng vẫn còn một đoạn dài nữa.
Ngoại trừ Du Tiểu Mặc, ba người còn lại biểu hiện khá bình tĩnh, thực ra thì hình huống này có thể coi như thử thách ẩn hình của hành lang không gian, để cho ngươi thấy lối ra ngay trước mắt dẫn tới nôn nóng. Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang cực kù nôn nóng, nhưng thấy cả ba người đều bình tĩnh, hắn đành phải kiềm chế tâm tình này.
Mãi tới khi khoảng cách chỉ còn lại không tới trăm mét.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh xem, anh xem kìa…”
Lăng Tiêu thấy hắn nở nụ cười, cũng cười theo, đang lúc định nói chuyện, y đột nhiên biến sắc, còn chưa lên tiếng, một âm thanh cầu cứu đã vang lên từ phía xa.
“CỨU MẠNG!!!”
Sắc mặt của Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thay đổi, bọn họ không nhìn người cầu cứu, dứt khoát học theo Lăng Tiêu, cùng tăng tốc, chỉ có Du Tiểu Mặc là ngơ ngác.
Người cầu cứu đã thấy họ, lập tức mưu mừng lao về phía này vẫy tay.
“Các vị đại ca, cứu mạng với!”
Theo tiếng gào của hắn là một trận tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, ngay cả động đất cũng không mãnh liệt như vậy, hành lang không gian chấn động kịch liệt, lung la lung lay, như thể một giây sau sẽ vỡ nát.
Du Tiểu Mặc tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa đã rớt luôn cả hai mắt ra ngoài, phía sau người nọ là một đàn quái thú bộ dạng dữ tợn đang đuổi theo, chí ít cũng phải trên trăm con, mà thực lực của mỗi con đều là…
Cấp mười!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.