Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 377: Xuất phát




Tốn khoảng hai tháng rưỡi, cuối cùng thì Lăng Tiêu cũng dựng được hành lang không gian, nhanh hơn dự định một tháng, nhưng vì đợi năng lượng không gian ổn định lại, bọn họ còn phải chờ thêm vài ngày nữa, như Lăng Tiêu nói thì, chọn ngày hoàng đạo để xuất phát…
Chỉ là trước khi đi, còn có một vấn đề cần phải giải quyết.
Trong hành lang không gian, năng lượng không gian tràn ngập vô biên, người bình thường mà đi vào, ví dụ như Du Tiểu Mặc chẳng hạn, chắc vừa bước vào đã bị năng lượng không gian xoắn cho chẳng còn mảnh vụn luôn quá.
Du Tiểu Mặc có Lăng Tiêu dẫn theo, chắc chắn không có vấn đề, nhưng Ngân Qua và Triển Vũ Hiên thì khác.
Cũng may mà Ngân Qua và Triển Vũ Hiên đã sớm cân nhắc đến vấn đề này, dù sao hai người họ cũng có kinh nghiệm rồi mà, cho nên thời điểm đưa ra đề nghị muốn đi cùng tới vị diện cao cấp, cả hai đã cân nhắc kỹ càng.
Ba ngày sau, Lăng Tiêu thật sự chọn ra một ngày hoàng đạo.
Cái gọi là ngày hoàng đạo, thực ra là ngày thứ mười một sau khi hành lang được dựng lên, năng lượng không gian sẽ cân đối hơn, cũng là lúc an toàn nhất.
Trước khi xuất phát, tất cả bạn bè và người quen của Du Tiểu Mặc đều tới phòng hắn để tiễn biệt, bởi vì Lăng Tiêu dựng lối vào của hành lang ngay ở trong phòng.
Căn phòng vốn khá rộng rãi, sau khi chen chúc đám người Bách Lý Thiên Dật đã trở nên chật hẹp quá nhiều.
Du Tiểu Mặc nhìn một phòng toàn người là người, đi vào gian trong, nói với Lăng Tiêu đầy bất đắc dĩ: “Sao lúc trước anh không tìm chỗ nào rộng rộng một chút?”
Lăng Tiêu lười biếng liếc hắn, y nói: “Chuyện về hành lang không gian càng ít người biết càng tốt, tuy rằng sau một thời gian ngắn sẽ tự động biến nhất, nhưng nếu có người cố ý lợi dụng thì phiền toái lắm, học khu A có đám người Hắc Thiên, chỉ là họ không thể nào chú ý tất cả mọi chuyện được.”
Du Tiểu Mặc vuốt mũi, hóa ra còn có lý do này nữa.
Lúc trước hắn nghe Lăng Tiêu nói hành lang không gian mà gã trung niên kia dùng biến mất ngay sau khi gã rời đi, còn tưởng cái này cũng giống thế chứ.
Chắc cũng chẳng có mấy người nghĩ ra được Lăng Tiêu lại dựng hành lang không gian trong phòng.
“Tiểu Mặc…” Tiếng của Bách Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng vọng vào.
Du Tiểu Mặc đi tới, không chỉ có một mình Bách Lý Tiểu Ngư mà còn có cả Bách Lý Thiên Dật và Đường Ngọc Lân, “Các ngươi làm sao thế?”
Bách Lý Tiểu Ngư mang cái vẻ mặt muốn nói lại thôi, “Các ngươi thật sự phải tới vị diện cao cấp hả?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, “Đương nhiên, cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư thăm dò: “Thế, liệu có thể…”
“Không thể.”
Không đợi hắn nói hết câu, Bách Lý Thiên Dật đã thẳng thừng bác bỏ.
“Nhị ca!” Bách Lý Tiểu Ngư bất mãn liếc y một cái.
“Có gọi mẹ cũng vô ích.” Bách Lý Thiên Dật mạnh miệng, “Bách Lý Tiểu Ngư, đừng tưởng rằng ta không biết đệ đang suy nghĩ gì, đệ cho rằng thực lực của mình bây giờ có thể sống sót ở vị diện cao cấp hả? Chưa kể bọn họ cũng không phải đi chơi.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Tiểu Ngư, ngươi muốn đi cùng chúng ta hả?”
Bách Lý Tiểu Ngư mím môi, không nói lời nào.
Du Tiểu Mặc coi như hắn cam chịu, chỉ là hắn đành phải tiếc nuối nói: “Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng chỉ sợ là không được, điều kiện không cho phép.”
“Vì sao chứ?” Bách Lý Tiểu Ngư rầu rĩ.
“Bởi vì chúng ta không thể bảo đảm an toàn cho ngươi.” Triễn Vũ Hiên bước vào, theo sau hắn là Ngân Qua, hiển nhiên là hai người họ đã nghe được cuộc đối thoại này.
Lần này cũng chỉ có Triễn Vũ Hiên và Ngân Qua đi cùng Du Tiểu Mặc tới vị diện cao cấp, nhưng không liên quan tới việc họ là người tới từ vị diện cao cấp, mà liên quan tới một thứ có tên là đá không gian.
Đá không gian là một loại vật rất quý giá, chỉ có ở vị diện cao cấp, hơn nữa còn rất khan hiếm, nhưng nó có một công dụng quan trọng, đó chính là giúp bọn họ ngăn cản lại năng lượng hung bạo của không gian.
Lúc trước, khi Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tới vị diện trung cấp có mang theo bốn khối đá không gian, lúc đến đã dùng hết hai khối, cho nên chỉ còn lại hai khối, cho dù những người khác muốn đi cũng không có điều kiện.
Bách Lý Tiểu Ngư không ngờ lại nguy hiểm như vậy, lúc trước hắn thấy Du Tiểu Mặc biểu hiện rất nhẹ nhàng, còn tưởng rằng việc qua lại giữa hai vị diện đơn giản lắm, bây giờ không cần người khác khuyên nhủ, hắn tự động bỏ cuộc.
Cao Dương cũng định tới tiễn Du Tiểu Mặc, nhưng hôm nay trùng vào phiên trực, y lại là đội trưởng, không thể xin nghỉ, đành phải nhờ Bách Lý Thiên Dật chuyển lời.
“Cao đại ca luôn giúp đỡ người khác, chờ ta đi rồi, nói giúp ta một tiếng cám ơn với huynh ấy.” Du Tiểu Mặc phát hiện, từ sau khi tới học khu A, số lần hắn gặp mặt Cao Dương vẫn không nhiều lắm, mà Cao Dương lại là một vị đại ca hắn có hảo cảm từ lúc tuyển sinh rồi.
“Được, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi.” Bách Lý Thiên Dật đáp.
Một phút trước khi xuất phát, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên cũng tới.
Hắc Thiên bảo mọi người đứng ngoài chờ, sau đó nói Du Tiểu Mặc dẫn ông tới gặp Lăng Tiêu, ngay ở gian trong, chỉ là bây giờ Lăng Tiêu không dễ dàng tiếp khách.
Từ sau khi thân phận của Lăng Tiêu bại lộ, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên đều ăn ý không nhắc tới việc y làm giả số tuổi để nhập học, tuy rằng quy củ không thể bỏ, nhưng đây là một thế giới dùng sức mạnh làm đạo lý.
“Lần này tới, chủ yếu là muốn nói với các ngươi về việc của viện trưởng Hàn Công.” Hắc Thiên chủ động lên tiếng, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước, vùa nhìn đã biết đây là một người rất nghiêm khắc trong việc kiềm chế bản thân.
“Hàn Công?” Lăng Tiêu hơi nhướn mày.
“Không sai.” Hắc Thiên gật đầu, “Đúng là viện trưởng Hàn Công đã tới vị diện cao cấp, hơn nữa ông ấy đã rời khỏi đại lục Long Tường gần hai ngàn năm rồi, còn nguyên nhân, chắc ngươi đã biết.”
Lăng Tiêu trầm ngâm mộ lát, mới nói: “Đại lục long tường bị hạn chế bởi cấp bậc của vị diện, cường giả Đế cảnh muốn đột phá thành cường giả Thần cảnh còn khó khăn hơn ở vị diện cao cấp vài lần, ngoài ra, cường giả Thần cảnh cũng khó mà lên cấp được, hẳn là vì những điều này nên ông ta mới tới vị diện cao cấp phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy, mục đích ngươi nói những điều này cho chúng ta là gì?”
Hắc Thiên lấy ra một chiếc ngọc giản bình thường, “Trong này có chân dung của Hàn Công, ta muốn nhờ các ngươi, nếu tương lai có gặp được Hàn Công, hãy nói tình hình của học viện Đạo Tâm cho ông ấy biết.”
Sau khi kết giới bị phá vỡ, tuy rằng tình hình đã được cải thiện phần nào, nhưng đây không phải là kế dài lâu, hơn nữa cả đám yêu thú cao cấp trong thâm sơn đều rục rịch, nhất định phải dựng lại kết giới.
Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ từ chối, ai ngờ y lại nhận lời.
Lăng Tiêu nói, “Về sau nếu có gặp, ta sẽ chuyển lời giúp các ngươi.” Ngụ ý là nếu không gặp thì sẽ không đi tìm đâu.
Hắc Thiên cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.
Sau khi hai người nói xong, Đoàn Kỳ Thiên đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, cầm chặt tay hắn thật tình cảm, “Đồ nhi à…”
Da gà da vịt của Du Tiểu Mặc rơi đầy đất.
Chỉ là Đoàn Kỳ Thiên chẳng hề phát hiện ra, nói tiếp: “Vị diện cao cấp không phải là đại lục Long Tường, cường giả ở nơi đó nhiều gấp bội, còn nhiều cường giả có thực lực cao hơn Lăng Tiêu, rất nhiều, con phải cẩn thận, nếu phát hiện tình huống kì lạ phải lập tức bỏ chạy, hiểu chưa?”
“Hiểu, con hiểu mà.” Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, chắc chắn bây giờ là nhân cách thứ nhất nè, xem ra tuy linh hồn đã được chữa trị nhưng vấn đề hai nhân cách vẫn chưa có thay đổi.
“Nếu Lăng Tiêu dám khi dễ con, con phải nói cho vi sư.” Đoàn Kỳ Thiên nói.
“Sư phụ sẽ khi dễ lại giúp con sao?” Du Tiểu Mặc cảm động.
“Không, vi sư sẽ nguyền rủa hắn giúp con.”
“…”
“Đồ nhi, con phải thông cảm cho vi sư, vi sư không đánh lại được hắn.” Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói lời nào, còn tưởng hắn đã thất vọng với người sư phụ này.
Thật sự là Du Tiểu Mặc không thể chịu nổi thái độ buồn nôn thế này của sư phụ, hắn nghĩ rất có thể hắn bị cuồng ngược đãi lắm, nếu không thì sao tự nhiên lại nhớ nhân cách thứ hai của lão đầu đến thế, lại còn hoài niệm thời gian bị mắng nữa chứ.
“Sư phụ, con biết sư phụ không đánh lại được, ngài yên tâm, con sẽ không để đi sư phụ đi đánh hắn đâu.” Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua đám da gà đang nổi đầy người, thông cảm an ủi.
Đoàn Kỳ Thiên cảm động muốn rơi lệ, “Đồ nhi à…”
Du Tiểu Mặc nói tiếp, “Con sợ sư phụ sẽ bị đánh thành đầu heo, thế thì con sẽ thấy mất mặt lắm ấy.”
Đoàn Kỳ Thiên: “…”
Sư phụ ngốc, đồ đệ cũng ngốc.
Lăng Tiêu đã biết sự tình sẽ đi đến bước này mà, nhưng mỗi lần xem y đều thấy cực kỳ sung sướng.
Đại khái thì đây là lần đầu Hắc Thiên được chứng kiến một Đoàn Kỳ Thiên ngốc như vậy, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện một vết nứt.
Sau khi hai sư đồ tâm sự xong, cũng là thời gian lên đường.
Bởi vì phải giữ bí mật về hành lang không gian, cho nên rất ít người biết bọn họ sẽ rời khỏi đại lục Long Tường vào hôm nay, chỉ có những người thân thiết với Du Tiểu Mặc mới biết thôi.
Sau khi Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên rời đi, Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên liền bước vào.
“Những người khác đâu rồi?” Đoàn Kỳ Thiên hỏi.
“Đại trưởng lão bảo họ về hết rồi.” Triễn Vũ Hiên trả lời, bởi vì một đám người tụ tập ở bên ngoài quá gây chú ý, cho nên dù có lưu luyến đến mấy cũng bị đuổi đi hết.
Lăng Tiêu đi tới, liếc nhìn hai người, “Đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi.”
Giờ khắc này, một thứ như dòng nước xoáy nho nhỏ trôi nổi giữa không trung đột nhiên bùng nổ ra một luồng năng lượng khổng lồ, sau đó xoáy nước càng ngày càng lớn, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, một lực hút truyền ra từ xoáy nước, ngay cả bàn ghế trong phòng cũng bị hút vào.
Lăng Tiêu vòng tay ôm chặt hông của Du Tiểu Mặc, quay đầu nói với hai người kia: “Đi!”
Một lát sau, bóng dáng của bốn người hoàn toàn biến mất, khoảng nửa canh giờ nữa, xoáy nước trở về kích thước ban đầu, lẳng lặng xoay tròn giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.