Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 271: Đa nhân cách




Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn qua, nhưng lão đầu vẫn nhắm mắt như trước, không có động tĩnh gì, chỉ có lô đỉnh thỉnh thoảng vẫn vang lên những tiếng “xì xì”, cứ như thể cảm giác mới nãy chỉ là ảo giác vậy.
Hắn còn chưa nghĩ nhiều thì động tĩnh trong lô đỉnh đã càng ngày càng lớn, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được một cỗ năng lượng khổng lồ truyền tới từ bên trong lô đỉnh, phảng phất như có một bàn tay vô hình, thoáng chốc đã đẩy hắn ra xa cả mét.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở to mắt.
Bây giờ hắn có thể khẳng định, lão đầu kia đúng là đang luyện đan.
Nhưng mà, loại thủ pháp luyện đan này đúng là khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, không ngờ còn có thể làm như vậy.
Không biết qua bao lâu, Đoàn Kỳ Thiên đột nhiên mở mắt, nghe thấy lão hét một tiếng: “Ngừng cho ta!”
Vừa dứt lời, lô đỉnh đột nhiên kêu “vù vù”, cứ như có một lực hấp dẫn nào đó khiến linh khí trong phòng luyện đan dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được mà tuôn vào bên trong lô đỉnh, tốc độ hấp thu điên cuồng hình thành một vòng xoáy không nhỏ.
Tình hình này kéo dài đến gần một giờ, tốc độ hấp thu mới chậm lại một chút, dần dần biến mất.
Du Tiểu Mặc cảm giác được dòng năng lượng bên trong lô đỉnh dần dần biến mất, dưới ánh nhìn soi mói của hắn, một viên linh đan vàng lấp lánh bay ra khỏi lô đỉnh, cứ như có mắt, vì nó bay thẳng về phía cửa.
“Muốn chạy? Quay lại ngay!”
Lão đầu cười lạnh một tiếng, viên linh đan kia như thể đâm vào một tấm màn bông, bị bắn trở lại, rơi chính xác vào trong tay Đoàn Kỳ Thiên, chỉ là vừa rơi vào trong tay lão là đã không có động tĩnh, yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Du Tiểu Mặc nhìn mà trợn mắt há miệng, linh đan có thể biết bay đi sao, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đó.
Đoàn Kỳ Thiên liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên giải thích: “Đây là linh đan cấp tám Phượng Hoàng đan, người dùng Phượng Hoàng đan có thể niết bàn trùng sinh trước cửa ải sống chết, hơn nữa không có bất cứ tác dụng phụ gì, người may mắn còn có thể nhờ cơ hội này để lên cấp, là linh đan còn chân quý hơn cả Bỉ Mệnh đan.”
Du Tiểu Mặc rốt cục lại nuốt nước miếng một cái, lợi hại như vậy sao, “Sư phụ, sao mới nãy nó lại bay đi?”
Lão đầu hờ hững nói: “Sự khác biệt lớn nhất giữa linh đan cao cấp và linh đan trung cấp là, linh đan cao cấp có linh tính, chúng sẽ chuẩn bị đào tẩu ngay giây phút ra lò, cho nên lúc luyện linh đan cao cấp phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Sư phụ, có phải linh đan có cấp bậc càng cao, thì linh tính càng cao không ạ?”
Ánh mắt của lão đầu bỗng trở nên nghiêm khắc, “Ngu xuẩn, có điểm ấy mà cũng không biết, bình thường người học thế nào vậy?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Thì cứ học như thế đó.”
Lão đầu lại nói: “Vừa mới có nhìn rõ chưa?”
Du Tiểu Mặc: “Nhìn rõ cái gì?”
Lão đầu lập tức giận tái mặt, chỉ trích mãnh liệt: “Ngươi đi ra ngoài không mang theo mắt hả?”
Du Tiểu Mặc: “… Không cần mang, tự nó cũng sẽ đi theo con mà.”
Lão đầu: “…”
Du Tiểu Mặc cảm thấy lão đầu này có điểm gì kì lạ lắm, “Sư phụ, có phải ngài luyện đan nhiều quá, nên ở đây có chút vấn đề không?” Hắn chỉ chỉ vào đầu mình.
Lão đầu: “…”
Du Tiểu Mặc đi quanh lão một vòng, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ngài có điểm gì là lạ á, so với ngày hôm qua thì quả thực như hai người, cứ như thể có đa nhân cách ấy.”
Lão đầu: “…”
Thấy lão im lặng, Du Tiểu Mặc dừng một chút, sau một lát đột nhiên giật mình chỉ vào ông ta: “Sư phụ, đừng bảo là ngài… Thật sự có đa nhân cách chứ?” Cũng chỉ có vậy mới giải thích được hành vi quái dị vừa nãy thôi.
Lão đầu ông nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào hắn, rồi hung tợn uy hiếp: “Nếu dám nói lung tung ra bên ngoài thì coi chừng ta giết ngươi.”
Lời này rõ ràng là thừa nhận mà.
Du Tiểu Mặc: “… Sư phụ, thì ra ngài thật sự có đa nhân cách.”
Hắn cũng chỉ thuận miệng đoán mò thôi, căn bản không hề xác định Đoàn Kỳ Thiên thật sự có đa nhân cách hay không.
Lão đầu: “…”
Sau khi xác nhận lão đầu có đa nhân cách, Du Tiểu Mặc lập tức hào hứng dâng trào: “Sư phụ sư phụ, lúc nào thì ngài phát hiện ra nhân cách khác, đa là có mấy kiểu, hai? Ba? Hay là bốn?”
“Câm miệng!” Mặt lão đầu đều giận đến đen thui rồi kìa.
Du Tiểu Mặc lập tức ngậm miệng, bởi vì hắn đã cảm nhận được sát khí trên người lão đầu rồi, xem ra người trước mắt này vẫn khó tính như người hôm qua vậy đó, nhưng hiển nhiên là nhân cách này nóng nảy hơn người hôm qua rất nhiều, động một chút là giết giết giết.
Lão đầu nói: “Tuy hắn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng đã muốn làm đồ đệ của ta, trừ khi làm cho ta hài lòng, nếu không thì ta không cần biết ngươi có phải là đồ đệ của hắn hay không, lúc nào cũng có thể đuổi ngươi đi, hiểu chưa?”
Du Tiểu Mặc, “… Đã hiểu.”
Lúc này lão đầu mới hơi hài lòng một chút, gật đầu, “Tốt lắm, bây giờ cho ngươi một khắc để dọn dẹp phòng luyện đan, dọn xong thì qua bên cạnh tìm ta.” Dứt lời lão liền phất tay áo rời đi.
Du Tiểu Mặc nhìn bóng lưng của Đoàn Kỳ Thiên, khóe miệng co giật, sao hắn lại có cảm giác rơi vào miệng cọp thế này.
Nhìn phòng luyện đan bừa bộn dễ sợ kia, Du Tiểu Mặc rũ vai, loại cảm giác này có so sánh như từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng chẳng đủ để hình dung nữa.
Nếu như hôm qua, có lẽ Du Tiểu Mặc sẽ phản kháng rồi.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy cách luyện đan của lão đầu này, hắn mới ý thức tới một điều.
Tự học và gì đó, quả nhiên là tự hạn chế tầm mắt của mình, có nhiều thứ chưa chắc đã đọc được trong sách, bảo sao những đan sư kia lại tốn trăm phương ngàn kế để bái một sư phụ giỏi.
Vì vậy, vì sự nghiệp học đến già, Du Tiểu Mặc quét dọn rất nghiêm túc.
Cũng may mà hắn thường xuyên quét dọn phòng ở, cho nên hoàn toàn chẳng cần tới mười lăm phút đã làm xong tất cả, chờ tới lúc hắn tìm được lão đầu kia, chỉ còn dư lại hai ba phút.
Ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc không có làm theo ý nguyện học đến già được, bởi vì hắn toàn bị sai vặt thôi.
Lúc đầu thì quét dọn phòng luyện đan, sau đó là thư phòng, rồi phòng ngủ, cuối cùng là tưới nước cho linh thảo, vân vân và vân vân, khiến cho hắn cảm giác như mình tới đây để làm việc nhà vậy đó, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, lão đầu mới giải thoát cho hắn.
“Ngươi có thể đi, ngày mai lại tới.” Lão đầu phẩy phẩy tay, đuổi người không chút lưu luyến.
“…” Sao Du Tiểu Mặc lại hy vọng lão đầu ngày hôm qua xuất hiện thế nhỉ, tuy tính cách người kia cũng khó chịu lắm, nhưng ít nhất ổng tuyệt đối sẽ không làm vậy với mình.
Làm việc mệt mỏi cả ngày, cuối cùng lại bị đạp đi, đã thế còn chẳng học được gì chứ.
Du Tiểu Mặc mang tâm trạng vô cùng phiền muộn rời khỏi biệt viện của lão đầu, không ngờ, hắn lại gặp phải một người quen trên đường.
Từ sau khi sự việc ở Kỹ Pháp Các qua đi, hắn chưa gặp lại Đằng Tử Tâm, cũng không ngờ lại đụng phải trên đường, nhìn phương hướng của cô nàng, có vẻ là muốn tới tòa biệt viện nào đó mà hắn vừa đi ra.
Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, sắc mặt Đằng Tử Tâm khẽ thay đổi.
Du Tiểu Mặc cũng tình cờ nhìn trọn bộ dạng này của nàng, lập tức nở nụ cười vui vẻ, “Đằng sư điệt, gần đây khỏe không?”
Sắc mặt Đằng Tử Tâm có chút khó coi, lúc trước nàng không biết Du Tiểu Mặc lại bái sư công của nàng làm sư phụ, cũng nhờ sư phụ trở lại nói cho nàng biết, sư phụ biết rõ nàng và Du Tiểu Mặc có chút ít ân oán, bởi vậy cũng dặn dò nàng sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được đối nghịch với hắn, nhưng càng như vậy, nàng càng phẫn hận.
Nghe được câu này, Đằng Tử Tâm hung hăng lườm Du Tiểu Mặc một cái, rồi bỏ qua hắn chuẩn bị đi.
Du Tiểu Mặc cũng không ngăn đón nàng, chỉ thản nhiên nói: “Vài ngày trước sư phụ còn nói đồ đệ của đại sư huynh là một người rất lễ phép, xem ra điều ngài biết và sự thật có chút khác biệt rồi.”
Câu này vừa nói ra, cả người Đằng Tử Tâm cũng cứng đờ.
Du Tiểu Mặc thấy sắc mặt nàng xanh lét như nước ép rau củ vậy đó, tâm tình tốt cực kì.
Hắn biết rõ với sự kiêu ngạo của Đằng Tử Tâm sẽ không đời nào chịu cúi đầu, ngược lại hắn cũng không nóng lòng, chỉ tiện thể nói: “Ta cũng không chờ mong chút lễ phép của ngươi, nhưng nhớ kỹ ước định nửa năm sau.”
“Du sư thúc, nửa năm sau, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận.” Đằng Tử Tâm nhìn hắn, nhả ra từng chữ.
“Mỏi mắt mong chờ.” Khí thế của Du Tiểu Mặc cũng không hề thua kém.
Sau đó hai người đồng thời quay người rời đi, một người về phòng, còn một người đi gặp sư công.
Lúc về phòng, Lăng Tiêu đã sớm bán hết linh đan và linh thảo, lúc này nhìn thấy Du Tiểu Mặc uể oải thế kia, kinh ngạc một chút: “Bị cướp rồi hả?”
Du Tiểu Mặc bĩu môi: “Còn thảm hơn cả bị cướp ấy.”
Sau đó hắn kể lại chuyện lão đầu kia có đa nhân cách, còn có cả việc hắn bị sai vặt cả một ngày cho Lăng Tiêu, tuy lúc trở về có tìm được chút an ủi nhờ mỉa mai Đằng Tử Tâm, nhưng vẫn không thể san bằng nỗi phiền muộn trong lòng hắn.
“Không nhìn ra lão đầu kia lại có đa nhân cách, thật thú vị.” Lăng Tiêu cười híp mắt.
“Thú vị cái đầu anh ấy.” Du Tiểu Mặc lắc lắc đầu, nhân cách hôm nay không dễ nói chuyện như hôm qua, động chút là mắng hắn ngu xuẩn, đức hạnh giống hệt Lăng Tiêu ấy.
“Em cố chịu một chút đi, dù gì ông ta cũng là sư phụ em, từ từ sẽ dạy bảo thôi.” Lăng Tiêu cũng đoán được ý nghĩ đại khái của hắn.
Du Tiểu Mặc nói thầm: “Em cảm thấy ổng cố ý chơi em thì có.”
“Đợi sau này tìm cơ hội chơi lại là được.” Lăng Tiêu đưa thẻ cho hắn, “Đây là số điểm bán được hôm nay, chuyển qua thẻ của em đi.”
Du Tiểu Mặc nhìn điểm số trong thẻ, cuối cùng cũng thấy được an ủi, sau đó lại lấy thẻ đỏ mà Diêm Pháp cho ra, tấm thẻ đen đã bị hắn trả lại cho Ninh Tĩnh đạo sư, bởi vì trong mỗi tấm thẻ có thông tin của học sinh đó, cho nên mỗi người chỉ có thể sở hữu một tấm thẻ, nếu đã có thẻ đỏ thì hắn không thể dùng thẻ đen nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.