Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 270: Lão đầu quỷ dị




Miêu Cầu Miêu Cầu, sao mà không hợp nổi đây!
Căn bản thì nó sinh ra chính là để dành cho đội bóng của Du Tiểu Mặc đó mà.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc nói tới chuyện Đằng Tử Tâm là đồ đệ của Khâu Nhiễm, Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc một chút, đúng là rất có “duyên phận” nhỉ, nhưng chuyện này thực ra cũng có một chút dấu vết.
Dùng bối cảnh của gia tộc Đằng Tử Tâm, đan sư có thể nhận nàng làm đồ đệ không phải là cấp chín thì chính là cấp mười.
Tuy nói đan sư cấp chín cũng là chọn một trong hàng vạn cường giả, nhưng còn chưa hi hữu đến nỗi làm Đằng gia kiêng nể, bởi vì chính Đằng gia cũng có đan sư cấp chín, nếu cân nhắc cẩn thận, thì cũng chỉ có Khâu Nhiễm mới đủ tư cách làm sư phụ của Đằng Tử Tâm rồi.
Có điều Du Tiểu Mặc đã không quan tâm tới chuyện này nữa.
Hắn có dự cảm, nửa năm tiếp theo chắc Đằng Tử Tâm sẽ không muốn gặp hắn đâu, về phần tại sao, cái này còn cần phải đoán hả?
Vừa nghĩ tới hai người từ quan hệ là bạn học thành sư thúc, Du Tiểu Mặc liền không nhịn được muốn cười trộm.
Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia của hắn, Lăng Tiêu không nhịn được nữa, ngứa tay gõ cho hắn vài cái, cũng không chú ý tới ánh mắt người qua đường đều nhìn hắn sao, cười đến ngu xuẩn như vậy, còn không ngại mất mặt hả?
Còn chưa đợi đi về phòng, Du Tiểu Mặc liền nóng lòng mở lễ gặp mặt Diêm Pháp cho hắn.
Lăng Tiêu cũng rất tò mò không biết Diêm Pháp sẽ tặng quà gì cho Du Tiểu Mặc, nếu như y nhớ không nhầm thì Diêm Pháp là một tu luyện giả, đã không phải đan sư, chắc trên người không có bao nhiêu thứ tốt để tặng cho đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên.
Đây là một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen, kích cỡ lớn hơn bàn tay Du Tiểu Mặc một chút.
Lúc cầm vào có cảm giác lạnh buốt, chiếc hộp ngọc nhỏ như vậy, chắc không đựng được bao nhiêu đồ.
Du Tiểu Mặc mở hộp ra, món đồ lọt vào tầm mắt lập tức làm cho hắn trợn tròn hai mắt.
Lăng Tiêu vuốt cằm, “Diêm Pháp này ra tay hào phóng ghê, ngay cả thẻ đỏ cũng cam lòng lấy ra, ta nhớ kể cả ở học khu A thì người có được thẻ đỏ cũng không hơn con số hai mươi.”
Đúng vậy, lễ gặp mặt của Diêm Pháp cho Du Tiểu Mặc chính là một tấm thẻ đỏ.
Vì Diêm Pháp biết rõ tốc độ kiếm điểm của Du Tiểu Mặc, nếu như tặng một tấm thẻ tím thì hoàn toàn không thể hiện được độ quan trọng, vì vậy mới đưa cho Du Tiểu Mặc một tấm thẻ đỏ, phần lễ gặp mặt này không thể kém Thiên Huyễn Miêu Cầu.
Du Tiểu Mặc cầm thẻ đỏ phấn khởi cực kì, mở ra ngắm nghía chính diện, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, lẩm bẩm phàn nàn: “Gì thế này, chẳng có điểm nào hết.” So với thẻ thì hắn càng thích điểm số hơn kìa, đây mới là thứ thực dụng nhé.
Nghe vậy, Lăng Tiêu nở nụ cười, “Vậy thì quá dễ, bán tấm thẻ đỏ này đi là có rồi.”
“Ây…” Du Tiểu Mặc bị nghẹn một chút, “Hay là thôi đi.”
Trưởng bối mới cho lễ gặp mặt, đảo mắt một cái đã đòi bán đi, nhìn sao cũng thấy đây là hành vi không coi ai ra gì, không tôn trọng trưởng bối, hơn nữa cho dù có muốn bán, cũng là bán Thiên Huyễn Miêu Cầu ấy.
Sau khi hai người trở về, Thiên Huyễn Miêu Cầu lập tức bị đám Xà Cầu nhiệt liệt vây xem.
Miêu Cầu nho nhỏ, dung mạo còn đáng yêu hơn cả Tiểu Cầu, đặc biệt là hai con mắt to tròn kia kìa, đúng là mắt to xứng đáng với tên gọi đó, long lanh đầy nước như hai viên đá quý óng ánh, nhưng thực lực kém hơn Tiểu Cầu một chút.
Xà Cầu lười biếng đưa ra bình luận: “Nhóc này rất may mắn.”
Tiểu Hắc lãnh diễm cao quý thì: “Lại thêm một thằng ngu.”
Mao Cầu xinh đẹp yêu nghiệt nhận xét: “Thật tốt.”
Tiểu Cầu vui vẻ đi vào con đường ngốc nghếch: “Ta lại có thêm một người bạn nữa rồi, về sau sẽ có người cùng chơi với ta.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Lăng Tiêu cười dữ dội đến nỗi bả vai run run.
Vì vậy, Thiên Huyễn Miêu Cầu không cần đổi tên nữa, cứ gọi là Miêu Cầu, sau khi được Du Tiểu Mặc khế ước thì nó chính thức trở thành thành viên mới của đội bóng, vừa đủ năm đứa, cũng may mà bây giờ hắn là đan sư cấp năm, nếu trong tương lai đội bóng của hắn có xuất hiện đầy đủ trước mặt người khác, cũng không cần lo lắng có vấn đề gì.
Thực ra hắn còn có một quả trứng, quả trứng kia lấy được ở trong Thiên Đường Cảnh đó, từ sau khi mang về, Du Tiểu Mặc chưa thấy quả trứng kia nở ra được yêu thú nào, cũng không biết có phải thời gian ấp trứng khá dài không.
Về sau lúc Tiểu Cầu đang đùa nghịch lỡ tay để trứng rơi vào trong hồ, quả trứng kia cũng không có phản ứng gì, sau đó hắn có dặn đám Xà Cầu canh chừng, chỉ là sau khi chúng ra ngoài thì nguyên một đám ít khi chịu về lại không gian, cũng không biết tình hình sao rồi, còn cả hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng nữa.
Lại nói tiếp, hình như có một đoạn thời gian dài hắn chưa vào không gian, đồ vật bên trong bừa bộn quá mà hắn cũng chưa có thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp lại, xem ra cần phải bỏ thời gian để sửa sang lại một lượt mới được.
Sau khi khế ước, Du Tiểu Mặc không có đưa hóa hình thảo cho tiểu Miêu Cầu.
Chủ yếu là bởi vì tiểu Miêu Cầu là do Khâu Nhiễm đưa cho, khẳng định sẽ có một vài người biết đến chuyện này.
Nếu để cho người khác biết tiểu Miêu Cầu chưa đến cấp chín mà đã biến hóa được, sẽ mang tới phiền toái, đương nhiên, hóa hình thảo không phải là thứ không thể lộ ra ngoài, chủ yếu là vì lý do an toàn, nói sau, hình thái yêu thú của tiểu Miêu Cầu đúng là rất đáng yêu.
Về biến hóa, chờ sau khi nó tu luyện đến cấp chín lại đưa cho nó một cây hóa hình thảo, lúc ấy sẽ gia tăng xác xuất biến hóa thành công.
Ngày hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, Du Tiểu Mặc có thương lượng một chuyện với Lăng Tiêu.
Bây giờ chắc thỉnh thoảng hắn sẽ phải tới chỗ Đoàn Kỳ Thiên để học tập, số lượng đan luyện được mỗi này nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên sau này chỉ có thể dựa vào Lăng Tiêu thôi.
Du Tiểu Mặc chỉnh quần áo, rồi quay đầu nói với Lăng Tiêu đang đứng ở cầu thang: “Anh không nên lười biếng nữa, nếu như ở đài thi đấu không ai chịu đánh với anh, thì anh có thể đi bán linh thảo, đám linh thảo anh đào trong thâm sơn em vẫn chưa dùng hết đâu, nếu không đủ thì, có thể lựa lúc mà lấy chút linh thảo thượng phẩm mang đi bán.”
Nghe lời này, Lăng Tiêu cười tủm tỉm đáp lại: “Em không sợ linh thảo thượng phẩm như vậy sẽ làm người khác ngấp nghé sao?”
Du Tiểu Mặc nói: “Không nên bán quá nhiều là được, nhớ tăng giá cao cao một chút, em cứ dự cảm những người khác nhất định sẽ mua, không nên để cho họ chiếm lời.”
Nói xong hắn liền lấy ra linh thảo đã chuẩn bị từ trước.
Bởi vì hắn không có hộp ngọc lớn như của Đường Ngọc Lân, cho nên đành phải để trong túi trữ vật, chỉ cần thời gian để bên ngoài không dài quá, thì sẽ không ảnh hưởng mấy tới chất lượng linh thảo.
Lăng Tiêu không có quá nhiều hứng thú với đài thi đấu, có thể ví dụ như một cường giả Hoàng cảnh đang khi dễ một đám người có tu vi Thiên cảnh vậy đó, cảm giác đánh thắng mà chẳng có chút thành tựu nào, cho nên y không có dị nghị gì với lời dặn của Du Tiểu Mặc.
Sau khi xác định giá cả linh thảo, còn đưa linh đan đã luyện được hai ngày này cho Lăng Tiêu, rồi lại nghiêm túc giao trách nhiệm xong, Du Tiểu Mặc mới đi ra ngoài.
Đạo sư khu hai đều ở Cúc Uyển, đương nhiên không bao gồm Đoàn Kỳ Thiên.
Tuy Đoàn Kỳ Thiên cũng là một đan sư cao cấp của học viện, nhưng lão có một tòa biệt viện ngay bên cạnh Cúc Viện, còn có cả một mảnh vườn linh thảo chiếm diện tích không nhỏ, nghe nói linh thảo trong vườn đã được trồng mấy thập niên rồi, đa số là linh thảo trung cấp, có loại đã sắp thành thục.
Đến Lan Uyển nơi Đoàn Kỳ Thiên ở, Du Tiểu Mặc lại gặp được nam tử đã dẫn đường cho mình hôm qua.
Nam tử không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, biểu cảm thờ ơ, hoàn toàn không có vì hắn là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên mà ra vẻ nịnh nọt, dẫn hắn tới thẳng chỗ lão đầu, nhưng lại nói cho hắn là lão đang luyện đan trong phòng, rồi bảo hắn tự đi vào trong đó mà tìm người.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam tử, cảm thấy người này là lạ sao đó, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng luyện đan ra rồi đi vào.
Phòng luyện đan của lão đầu rất lớn, đứng ở cửa vào cũng không nhìn thấy bóng người.
Du Tiểu Mặc liền đi tìm từng gian một, rốt cục cũng tìm được tung tích của ông ở gian phòng lớn nhất trong cùng.
Cách một cánh cửa nhưng hắn có thể cảm giác được bên trong đó đang có một cỗ năng lượng rất cường đại đang chấn động, đúng lúc do dự có nên đi vào hay không, thì bên trong đã truyền ra giọng nói lạnh lùng của lão đầu, “Còn không mau đi vào cho ta!”
Du Tiểu Mặc không do dự nữa, đẩy cửa đi vào.
Lọt vào tầm mắt là Đoàn Kỳ Thiên đang đưa lưng về phía hắn, lão đang đứng trước một cái lô đỉnh thật lớn, lô đỉnh cao khoảng hai mét, rộng một mét, mà cỗ năng lượng kia chính là truyền tới từ bên trong lô đỉnh.
Âm thanh uy nghiêm của lão đầu lại vang lên, “Lấy hết linh thảo từ chiếc giá thứ hai bên phải tới cho ta.”
Tuy cảm thấy lão đầu bây giờ chỗ nào cũng kì cục, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn làm theo lời lão, hắn vừa đi qua đã phát hiện trên giá linh thảo thứ hai có bốn mươi cây, do dự một chút, hỏi: “Sư phụ, nơi này có rất nhiều, ngài muốn loại nào?”
“Ngu xuẩn, ta đã bảo ngươi lấy hết tới.” Lão đầu mắng không chút khách khí.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sao cái tiếng “Ngu xuẩn” này quen thế nhỉ, rõ ràng là câu cửa miệng của Lăng Tiêu mới bị hắn sai đi bán linh thảo mà, nhưng giọng điệu của Lăng Tiêu khác kìa.
Bình thường Lăng Tiêu đều cười tủm tỉm mà mắng người, còn lão đầu này hả, gương mặt lạnh lùng, cứ như thể người ta nợ ổng mấy ngàn điểm ấy.
Du Tiểu Mặc cố nhịn một chút, đem tất cả linh thảo đưa tới trước mặt lão.
Lão đầu không nhìn cũng không liếc, “Bỏ tất cả vào bên trong lô đỉnh.”
Du Tiểu Mặc nhíu mày, lô đỉnh cao như vậy, chẳng lẽ muốn hắn đứng bên dưới rướn người lên mà ném vào? Còn đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhìn thấy bên cạnh lô đỉnh còn có một cái thang nhỏ, vì vậy hắn liền mượn cái thang để trèo lên, xem xét bên trong lô đỉnh, chẳng nhìn thấy gì hết, bên ngoài lô đỉnh như có một lớp gì đó bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ những thứ bên trong, vì vậy hắn đổ hết linh thảo trong giá vào trong.
“Ngu xuẩn, còn không xuống mau, cái này cũng cần ta nhắc nhở sao?” Giọng nói chán ghét của lão đầu lại vang lên lần nữa, cũng không biết uống nhầm thuốc gì rồi, cứ như đột nhiên biến thành người khác vậy.
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn lão đầu với khuôn mặt lạnh lùng, đang nhắm mắt lại kia, trèo xuống khỏi thang rồi đứng một bên.
Lão đầu không nói gì nữa, cả người cứng đơ như một cây gỗ, không nhúc nhích, vừa nhìn thì thấy không giống như đang luyện đan, nhưng cũng không thể bảo là không luyện đan, chứ không thì ổng bảo hắn bỏ linh thảo vào trong lô đỉnh làm gì chớ.
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.
Nếu như lão đầu đang luyện đan, tại sao ổng còn chẳng thèm động một cái, chẳng lẽ cứ đứng yên là có thể luyện đan được hả.
Trong đầu Du Tiểu Mặc vô thức hiện lên một cảnh tượng.
Một lão đầu đứng trước cái lô đỉnh thật to, hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào lô đỉnh không ngừng lẩm bẩm: “Luyện đan cho ta, luyện đan cho ta, luyện đan cho ta….”
“Phì —— “ Du Tiểu Mặc bị tưởng tượng của mình làm cho hết hồn, không nhịn được mà bật cười
Một giây sau, hắn cảm giác có một ánh mắt cứ như tia laser đang lia vào người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.