Truyền Nhân Thần Y

Chương 118: Ông nội




Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt đều không ngờ tới, vừa rồi sinh mệnh của Thiện Vũ Băng còn đang ở trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, thế mà thật sự đã tỉnh lại chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nếu không phải có nước da hồng hào, Thiện Bản Thanh còn tưởng đó là hồi quang phản chiếu.
“Vũ Băng, Vũ Băng, cháu cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy thoải mái hơn không?” Nước mắt Thiện Bản Thanh trào ra từ khóe mắt, ông ấy ngồi ở mép giường ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiện Vũ Băng, quan tâm hỏi.
“Khụ khụ!”
Ho thêm hai lần nữa, Thiện Vũ Băng nói với giọng yếu ớt: “Ông nội, nóng quá!”
Nóng? Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Thiện Vũ Băng nói với người ta mình nóng, trước đây, ngay cả trong những ngày hè nóng nực, toàn thân cô bé đều lạnh lẽo và thậm chí không đổ mồ hôi.
Đối với người bình thường, mùa hè đắp chăn bông của mùa đông thì chắc hẳn sẽ có cảm giác nóng bức.
“Được rồi, cụ Thiện, cháu gái của ông tạm thời không sao nữa, nửa năm nữa tôi sẽ quay lại, đến lúc đó tôi sẽ có cách diệt trừ tận gốc.”

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh, cả đời này tôi sẽ luôn ghi nhớ ơn lớn này.” Thiện Bản Thanh xoay người lại, cúi đầu thật sâu với Tô Vũ.
Nhưng Cố Hồng Đào đứng gần đó hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Phương pháp châm kim mà Tô Vũ sử dụng vừa rồi giống hệt như “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, nhưng vào lúc đó, ông ấy thấy rõ ràng rằng không có kim bạc nào trong tay Tô Vũ cả.
Làm thế nào anh lại làm được tất cả những điều này? Chẳng lẽ tên nhóc xấu xí trước mặt này chính là vị thần tiên mà tổ tiên đã nhìn thấy hàng ngàn năm trước?
Dù thế nào đi nữa, Tô Vũ đã chữa khỏi căn bệnh mà rất nhiều bác sĩ ở Trung Quốc bất lực chỉ bằng một cái vung tay, đó là một sự thật không thể chối cãi trong mắt Cố Hồng Đào.
Và lúc này sau khi phục hồi tinh thần lại, ông ấy lại một lần nữa nhớ lại truyền thuyết xưa do tổ tiên mình truyền miệng lại.
Ông ấy tiến lên hai bước và chắp tay hỏi: “Xin hỏi có phải là tiền bối Thanh Mộc không ạ?”
Tô Vũ nhìn Cố Hồng Đào không trả lời, bởi vì anh không biết người đàn ông này đang nói gì, anh đi ra ngoài cùng Tiêu Tuyết Ny.
“Bác sĩ Tiêu, tình hình bên trong thế nào rồi? Chúng tôi đều rất lo lắng.” Thân Diễm Hà đi tới hỏi Tiêu Tuyết Ny.
Tiêu Tuyết Ny coi như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt Tô Vũ thờ ơ quay lại nhìn Thân Diễm Hà nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi.”
“Cái gì, bệnh nhân đã tỉnh rồi ư?” Trước khi Thân Diễm Hà kịp lên tiếng, đám đông xung quanh bà ấy đã bùng nổ rồi.
“Tôi đã nói mà thấy chưa? Trên đời này không có bệnh gì mà ông Cố không chữa được!”
“Đúng, đúng, đây mới là thần y chân chính! Đợi lát nữa tôi nhất định phải đi xin chỉ bảo mới được!”

“Hahaha, chỉ bảo, ông xứng sao?”
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Cố Hồng Đào đã chữa khỏi cho Thiện Vũ Băng, không ai để ý đến sự tồn tại của Tô Vũ.
Tiêu Tuyết Ny nhịn không được nữa, bênh vực cho Tô Vũ: “Thật ra…”
Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny muốn nói gì. Anh không quan tâm đến những điều hư danh đó, lý do tại sao anh quyết định ra tay cứu Thiện Vũ Băng hoàn toàn là vì tình cảm của Thiện Bản Thanh dành cho cháu gái khiến anh cảm động.
“Được rồi, đến lúc phải đi rồi!” Tô Vũ vươn tay vỗ vỗ đầu Tiêu Tuyết Ny, đẩy cô ấy ra khỏi đám đông.
“Sư phụ, sao không giải thích rõ ràng sự việc chứ?” Tiêu Tuyết Ny bĩu môi, có chút bất mãn hỏi.
“Nếu nói thì sao, nếu không nói thì sao? À đúng rồi, làm sao Cố Hồng Đào đó biết được về Thanh Mộc?” Tô Vũ chắp tay sau lưng đi ra khỏi khu nhà họ Thiện.
Tiêu Tuyết Ny nghe được giọng điệu của Tô Vũ, có vẻ như biết người tên Thanh Mộc, vì vậy cô ấy hiếu kỳ nhảy đến trước mặt Tô Vũ, hỏi ngược lại: “Sư phụ, sư phụ biết người tên Thanh Mộc kia sao?”
“Không biết, tôi chỉ cảm thấy cái tên này cũng khá hay. Sao thế, người này là ai thế?” Trên thực tế, trong lòng Tô Vũ đã đoán được đại khái Thanh Mộc này là ai, nhưng cũng chỉ là đại khái mà thôi.

Bởi vì trước đây Tiêu Tuyết Ny đã nói đến “Huyền Môn Thập Cửu Châm” và “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” là cha truyền con nối, mối liên hệ ràng buộc giữa cả hai có lẽ là Thanh Mộc này.
Chỉ là Tô Vũ hiện tại không biết Thanh Mộc có quan hệ như thế nào với nhà họ Cố.
Tiêu Tuyết Ny nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó kể cho Tô Vũ nghe câu chuyện xưa mà Cố Hồng Đào đã kể.
Tô Vũ nghe xong lắc đầu, coi như hiểu được chuyện gì xảy ra, cái tên Thanh Mộc là do Tô Vũ đặt cho. Và con nai sừng tấm khổng lồ đó là thú cưng của Thanh Mộc, nhưng điều mà Tô Vũ không biết là có truyền thừa giữa Quỷ Y Môn và trái đất hàng ngàn năm trước. Nghĩ đến đây, mọi chuyện thật sự là do ông trời sắp đặt, hết thảy đều do số phận an bài.
“Ông Cố thần thông, tôi đay ngưỡng mộ không thôi.” Khi Cố Hồng Đào bước ra khỏi phòng đã bị một đám người vây quanh, những lời khen ngợi không ngớt bên tai.
“Vị tiên sinh vừa rồi đâu?” Cố Hồng Đào ở trong đám người nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng hai người Tô Vũ.
“Hình như bọn họ đi rồi.” Có người thuận miệng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.