Truyền Nhân Thần Y

Chương 117: Tôi hại người




Sự hài hòa của âm dương là nền tảng của Đông y. Nhưng cái gì cũng có đặc điểm đặc biệt, và “Cửu Âm Tuyệt Mạch” của Thiện Vũ Băng là một thể chất rất đặc biệt.
Áp dụng phương pháp điều hòa âm dương với cô ấy chẳng khác gì đổ nước vào lửa nhưng lại có tác dụng ngược lại. Vì là thể chất đặc biệt nên phải có phương pháp đặc biệt. Cách tốt nhất là nuôi dưỡng âm mạch trong cơ thể cô ấy, để chúng phát huy hết tiềm năng.
“Tôi hại người? Vậy thôi. Đã như vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa, Tuyết Ny, chúng ta đi thôi.” Vừa nói xong, anh không nhìn Thiện Vũ Băng nữa, gọi Tiêu Tuyết Ny rồi chuẩn bị rời đi.
“Sư phụ...” Tiêu Tuyết Ny đuổi theo anh hai bước, muốn nói gì đó, đúng lúc Tô Vũ đi ngang qua Thiện Bản Thanh.
Đường nét sườn mặt của anh phản chiếu trong mắt Thiện Bản Thanh, vừa rồi vì quá phấn khích và lo lắng cho Thiện Vũ Băng nên ông ấy không nhận ra Tô Vũ.
“Tiên sinh xin dừng bước.”

Thiện Bản Thanh chạy đến trước mặt Tô Vũ hai bước, đưa tay ra ngăn cản anh lại, nói: “Tiên sinh, chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?”
“Triển lãm châu báu thành phố Tân Hải.” Thiện Bản Thanh về già mắt bị lão hoá không nhận ra, nhưng Tô Vũ đã gặp qua là không thể quên được.
Vừa rồi khi anh nhìn Thiện Vũ Băng, Tô Vũ đã phát hiện ra cô gái này đã từng đeo viên đá hoa mai mà anh bán cho Thiện Bản Thanh, nhưng không biết vì lý do gì, lúc này viên đá không ở trên người Thiện Vũ Băng.
“Tiên sinh, quả nhiên là cậu. Xin hỏi tiên sinh, cậu còn có loại bảo vật mà lần trước cậu đã bán cho tôi không?” Thiện Bản Thanh cũng có thái độ muốn thử một lần, nếu có thể mua thêm một pháp khí khác, ông ấy cũng vừa lòng thoả ý.
“Nếu tôi không nhầm, viên đá hoa mai lần trước đã cho cô ấy đeo, phải không? Cụ khá thông minh. Viên đá đó quả thực có ích lợi rất lớn cho cô gái này, nhưng tại sao lại biến mất rồi?”
Thiện Bản Thanh lắc đầu kể lại chuyện đã xảy ra, lời nói đầy tự trách.
“Cho nên tôi muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, hãy cứu đứa bé đáng thương đó.” Khi nói lời này, Tô Vũ thấy hai mắt Thiện Bản Thanh đỏ hoe, có ý van xin khẩn thiết.
“Haha, tôi nghe Tuyết Ny nói cụ là anh hùng dựng nước của Trung Quốc, là anh hùng dân tộc, nhưng lúc này tôi cảm thấy cụ là một ông nội đầy tình yêu thương. Bỏ đi, tôi sẽ giúp.” Sau khi Tô Vũ nói xong, Thiện Bản Thanh suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại xua tay nói: “Cụ không cần phải đa lễ như thế, chỉ là tiện tay giúp mà thôi.”

Sau đó Tô Vũ đi đến bên giường của Thiện Vũ Băng, dưới sự hội tụ của linh khí, anh đã vê vê một cây kim châm vô sắc phản quang trong tay.
Cửu Âm Tuyệt Mạch là một thể chất độc nhất vô nhị trời sinh, những người có loại Tuyệt Mạch này, thân thể sẽ lạnh lẽo dị thường khó có thể chịu đựng nổi. Nếu dùng thuốc bổ có tính ôn hòa sẽ có tác dụng ức chế nhất định đối với Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Tuy nhiên, trị phần ngọn không trị được phần gốc, ngược lại trong quá trình bổ sung liên tục, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn, cơ thể sẽ không theo kịp.
Theo thời gian, khi sự áp chế của Cửu Âm Tuyệt Mạch dừng lại, cơ thể vốn đã yếu ớt sẽ bị áp đảo, và cuối cùng, nhẹ thì bệnh không dậy nổi, nghiêm trọng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa rồi Tô Vũ đã kiểm tra, Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người Thiện Vũ Băng gần như đã lan tràn khắp cơ thể cô ấy, nếu không phải có viên đá hoa mai trước đó thì cô ấy đã chết từ lâu rồi.
Và bây giờ điều Tô Vũ cần làm là phong ấn các mạch âm trong cơ thể cô ấy và biến cô ấy thành một người bình thường. Sau đó đợi đến khi thân thể cô ấy có thể chịu đựng được mới lấy cực âm lực luyện hóa thân thể để cô ấy có thể chịu được âm mạch trong cơ thể.
Đến lúc đó, tu vi của cô bé này có lẽ sẽ có thực lực của tông sư siêu phàm trong giới võ thuật.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, những vết châm trên da Thiện Vũ Băng hiện lên như thể bị châm mà không có kim bạc nào chạm vào.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra, mặc dù lúc này Thiện Vũ Băng vẫn đang hôn mê nhưng trên mặt thỉnh thoảng lại có những phản ứng.
Động tác của Tô Vũ rất nhanh, khoảng hai ba phút, anh đã phong ấn Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người Thiện Vũ Băng.
Lập tức thu hồi châm bạc vô sắc phản quang vào, bấm vào huyệt vị chính của mười hai kinh mạch của Thiện Vũ Băng, đột nhiên trên khuôn mặt xanh tím ban đầu của Thiện Vũ Băng xuất hiện một tia khí huyết hồng hào.
Điều bất ngờ hơn nữa là sau khi làm xong tất cả những điều này, khóe mi của Thiện Vũ Băng co giật hai lần, sau đó ho hai tiếng và từ từ mở mắt ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.