Truyền Kiếm

Chương 9: Lãnh nguyệt vô thanh\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 9: Lãnh nguyệt vô thanh
Dịch giả: Đế Thích Thiên
Biên tập: Blue
)
Ngô Bá cũng không rời đi lâu, dù sao hắn cũng sợ đối phương điệu hổ ly sơn, đuổi theo một lúc nhưng không thấy được gì thì lập tức quay trở lại, thấy Mạc Vấn phía sau vẫn bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu gia, nơi hoang dã này nguy cơ bốn phía, chúng ta mau ăn chút lương khô rồi lên đường thôi” Ngô bá ngưng trọng nói.
Mạc Vấn yên lặng gật đầu, từ giọng nói ngưng trọng của Ngô Bá, hắn đột nhiên cảm thấy một dự cảm xấu.
Dưới sự giám thị của Ngô Bá, Mạc Vấn uống xong chén thuốc đắng ngắt rồi gặm thêm một miếng lương khô vừa lạnh vừa cứng, sau đó hai người liền vội vã lên đường. Ngồi trở lại xe ngựa, tâm tình Mạc Vấn có phần phức tạp, đưa tay vuốt ve chiếc rương gỗ trong góc, từ nay về sau đây chính là tài sản duy nhất của hắn.
“Mẹ, người yên tâm đi, một ngày nào đó con nhất định sẽ trở về. Cha, người cứ nhìn đi, con của người không phải là phế vật, hắn nhất định sẽ trở thành linh kiếm sư cường đại vô địch thiên hạ!”
Mở chiếc rương ra, bên trong là mấy bộ quần áo được xếp thật chỉnh tề, ánh mắt Mạc Vấn đột nhiên có chút ướt át. Mấy món quần áo này tuy bình thường nhưng đều là mẹ của hắn một kim một chỉ tự tay may cho hắn, kìm nén đau thương trong lòng, Mạc Vấn tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Nằm trong góc rương là mười mấy bọc giấy màu vàng được xếp chồng lên nhau, bên trong tỏa ra mùi thuốc đắng. Kế bên là túi tiền, bên trong có ba trăm lượng kim phiếu của bảo khố Đại Triệu và một ít bạc vụn. Ba trăm lượng vàng, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, số lượng tiền này đủ để một gia đình bình thường năm miệng ăn ở Triệu Quốc sống no đủ mấy chục năm, còn nói riêng với kẻ chỉ còn sống được hai năm như hắn thì phải nói là quá thừa rồi.
Để túi tiền xuống, Mạc Vấn cầm lên món đồ cuối cùng trong rương, đó là một thanh đoản kiếm được tra trong bao. Trên bao kiếm có các hoa văn thô ráp màu xám, dầy cộm và nặng nề
“Tiểu Hắc…”
Trong mắt Mạc Vấn xuất hiện một tia ôn hòa, rút đoạn kiếm ra. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đoạn thân kiếm ngăm đen đã bị hư hao. Đột nhiên, một cỗ linh quang yếu ớt nhẹ nhàng rung động, một luồng linh lực như có như không xộc vào trong cơ thể hắn từ kinh mạch trên ngón tay.
Mạc Vấn hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không hoảng loạn. Dùng linh giác cảm ứng luồng linh lực yếu ớt này, thấy được chúng đi vòng vòng trong kinh mạch rồi cuối cùng chui vào đan điền
Trong một tích tắc, khi linh khí chui vào đan điền, đầu óc hắn bỗng chấn động. Một bức họa cổ xưa mang dáng vẻ tang thương hiện lên trong đầu, cả vùng đất đầy vẻ thê lương. Ở một ngọn núi nhỏ, có hai con Yêu Lang đang ngửa mặt lên trời gầm thét, một thân ảnh ngạo nghễ đang đứng, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen. Đột nhiên, trong vô thanh vô tức, trường kiếm màu đen khẽ động, chém ra một đường vòng cung huyền ảo xẹt qua thân thể cao lớn của Yêu Lang. Tiếng gầm thét của Yêu Lang ngưng lại, thân thể khổng lồ bị chia ra làm hai, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Mạc Vấn nhìn chăm chú những hình ảnh này dưới góc nhìn của người thứ ba. Đầu óc hoàn toàn chìm đắm trong một kiếm quỷ dị không thể nắm bắt kia, quên đi thời gian, quên đi chính mình…
“Thiếu gia! Thiếu gia......”
Từng tiếng gọi như được truyền đến từ không gian xa xôi nào đó, Mạc Vấn thức tỉnh, Tiểu Hắc vẫn yên lặng nằm trong tay hắn như cũ.
“Có chuyện gì vậy Ngô bá?” Mạc Vấn nhìn về phía Ngô Bá vừa vén rèm thò đầu vào.
“Trời đã tối, vừa lúc nơi này có thương đội cắm trại, chúng ta tá túc một đêm tại đây, ngày mai lại tiếp tục lên đường.”
Mạc Vấn vén rèm cửa sổ lên, phía chân trời chỉ còn lại một vài tia nắng le lói làm cho nửa bầu trời đượm màu đỏ sậm, bất tri bất giác đã qua một buổi chiều rồi…
Lúc này, không xa ở phía trước mắt bọn họ có những cọc gỗ nhọn xếp thành vòng tròng, tạo thành một doanh địa đơn sơ rộng khoảng hai mươi trượng., Đi vào bên trong khoảng hai trượng, mấy chục chiếc xe nặng nề đầu đuôi nối với nhau tạo thành tầng bảo hộ thứ hai. Bởi vì có những chiếc xe này che mất tầm nhìn nên không thể thấy được tình hình ở bên trong.
“Ngô Bá, tùy ngươi sắp xếp vậy.” Mạc Vấn thu hồi ánh mắt, gật đầu với Ngô Bá.
Đúng lúc này, một tiếng vang rất nhỏ phát ra từ trong tay. Mạc Vấn cả kinh, vội vàng cúi đầu xem xét. Thân kiếm vốn đã đầy những vết nứt của Tiểu Hắc giờ đã vỡ ra thành những cái khe dữ tợn, sau đó rơi lả tả xuống như những tảng đá bị phong hóa.
Điều kỳ quái chính là Mạc Vấn không hề cảm thấy thương tâm gì hết. Ngược lại, hắn còn cảm nhận được một niềm vui sướng từ tận đáy lòng của sự giải thoát. Cảm nhận cái cảm giác kỳ dị đó, trên mặt Mạc Vấn xuất hiện một nụ cười, hắn biết Tiểu Hắc không bị hủy diệt hay biến mất mà chỉ tiến vào trong người, trở thành một phần của thân thể hắn.
Nhận được tia linh lực còn sót lại cuối cùng của Tiểu Hắc, vùng kiếm khí hư hư thực thực trong đan điền lại mơ hồ lớn mạnh hơn một phần. Nhưng thu hoạch lớn nhất của lần này là một chiêu kiếm sắc bén của thân ảnh như u linh trong đoạn ký ức không đầy đủ kia.
Kiếm đi vô hình, vô thanh vô tức, như Lãnh Nguyệt lạnh lùng tịch mịch, đã như vậy thì chiêu kiếm này liền gọi là “ Lãnh Nguyệt “ đi. Trong lòng Mạc Vấn liền đặt tên cho chiêu kiếm vừa rồi.
Ngô Bá đánh xe đến cổng doanh địa thì bị hai gã kiếm thủ mang trường kiếm chặn lại, Ngô Bá đã sớm có chuẩn bị, chắp tay nói : “Hai vị tiểu ca, chúng tôi đến từ thành Giang Châu, vì trong nhà xảy ra biến cố, già đây được lão chủ nhân nhờ cậy mang thiếu gia chạy đến Du Châu nương nhờ họ hàng, khi đi ngang đây thì sắc trời đã tối, đành mượn tạm nơi đây để nghỉ ngơi một đêm, xin các vị hiểu cho.”
Sau khi nói xong, Ngô bá bắn ra hai cục bạn vụn, một gã kiếm thủ đưa tay ra bắt được, vẻ mặt căng thẳng lộ ra vẻ mỉm cười rồi nói : “Các ngươi chờ ở đây, ta đi báo cho lão gia một tiếng, có được hay không thì còn phải chờ Các lão gia gật đầu đã.”
Kiếm thủ đi không bao lâu thì đã trở lại: “Các lão gia đồng ý, nhưng mà có quy định thế này, đoàn xe đi vào phải nghe theo chỉ huy, không được tự tiện hành động. Các đoàn xe khác sẽ cố hết sức bảo đảm an toàn của mọi người, nhưng nếu thật sự phát sinh điều gì ngoài ý muốn, chúng ta không chịu bất cứ trách nhiệm nào. Đồng ý thì vào đi.”
Ngô Bá đã sớm đoán được, chắp tay nói: “Làm phiền tiểu ca dẫn đường.”
Hai gã kiếm thủ đẩy các chướng ngại vật ra khỏi cửa doanh địa cho Ngô Bá đánh xe chạy vào, sau đó tên kiếm thủ vừa truyền lời dẫn bọn họ tiến vào phía trong doanh địa.
“Các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, đừng chạy loạn, lỡ đụng phải quý nhân nào đó thì không ai cứu được các ngươi đâu.”
Kiếm thủ dẫn Ngô Bá đến một góc vắng vẻ, nói một hai câu rồi lập tức rời đi.
“Thiếu gia, ban đêm gió lạnh, người ở trên xe nghỉ ngơi một chút, ta đi chuẩn bị chén thuốc cùng thức ăn.” Khi xe ngựa dừng hẳn, Ngô Bá nói với Mạc Vấn ngồi bên trong xe ngựa.
“Ngô Bá, ta muốn xuống xe một chút.” Rèm xe được vén lên, thân thể Mạc Vấn chui ra ngoài.
Khuôn mặt Ngô Bá liền biến sắc: “Thiếu gia, thân thể của ngài…”
“Không có gì đáng ngại cả Ngô Bá, bây giờ ta cảm thấy thân thể mình đã khá lên nhiều.” Mạc Vấn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ở Sơn Trang mệt nhọc cả đời, hai năm cuối cùng ta muốn làm một người bình thường.”
Ngô Bá đau xót trong lòng, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt được: “Được rồi, nhưng thiếu gia đừng ở ngoài lâu quá, nếu như cảm thấy thân thể khó chịu thì phải lập tức trở về trong xe.”
“Ừm!” Trên mặt Mạc Vấn hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu rồi từ trên xe xuống.
Trong lòng Ngô bá có chút khó hiểu, thiếu gia bây giờ hình như có chút gì đó không giống trước kia. Theo độ tuổi, ảnh hưởng của tàn mạch sẽ ngày càng rõ, khi đó đi đường xa sẽ phải hết sức mệt mỏi, nhưng hôm nay đánh xe đi cả chiều mà thiếu gia vẫn khỏe mạnh, thật quá mức khác thường. Dưới sự cảm ứng của Linh Giác cấp bảy, Ngô Bá rõ ràng phát hiện thiếu gia có chút kỳ lạ, khuôn mặt vốn vàng vọt gầy gò của thiếu gia giờ lại có vẻ hồng hào khỏe mạnh. Hơn nữa là thân thẻ gầy ốm nhìn cũng không còn vẻ yếu đuối mà mơ hồ cảm thấy trong đó tràn đầy lực lượng. Tuy hắn đã cảm ứng một cách cẩn thận nhưng vẫn không nhìn ra được.
Bất kể Ngô Bá đang suy nghĩ điều gì, lúc này tinh thần Mạc Vấn đang bị hấp dẫn bởi những hình thù, màu sắc của đoàn lữ hành. Từ nhỏ hắn lớn lên trong sơn trang, chưa rời đi bao giờ, mười sáu năm vẫn chỉ nhìn đi nhìn lại những cảnh vật đơn điệu. Gần như không hề giao tiếp với thế giới bên ngoài, có chăng là mấy vị khách đến bái phỏng sơn trang. Những lữ nhân với các loại trang phục khác nhau này vừa lúc lại lấp đầy sự tò mò hiếu kỳ của hắn.
Những người ăn mặc sang trọng là thương nhân, những người mang kiếm là Linh Kiếm Sư! Không đúng, kiếm của rất nhiều người không có linh tính, chỉ là kiếm khí bình thường mà thôi, đúng rồi, bọn họ là kiếm khách! Kiếm khách, những người không tu kiếm khí, chỉ tu kiếm thuật! Còn có mấy cái bội kiếm không có dao động của linh khí kia thì họ chỉ là người những kẻ lữ hành bình thường. Còn kia là….
Mạc Vấn vừa nhìn vừa suy đoán thân phận của bọn họ
“Không biết những Linh Kiếm Sư này có tu vi thế nào…” Mạc Vấn nhìn về phía bốn gã linh kiếm sư, trong đó có hai người đang đứng bên cạnh một thương nhân mặc quần áo sặc sỡ. Hai người đó chắc là được thương nhân kia thuê, mà hai người ở phía ngoài thì mỗi người chiếm lấy một nơi, bộ dạng như hù dọa người khác chớ có đến gần, bọn họ nhất định là các Kiếm Sư độc hành.
Trong mắt “kiếm thể” như hắn, đan điền của bốn người này đều có một vùng khí thể trong suốt không màu, những vùng khí này đang phiêu phiêu lơ lửng, không thể dày đặc chân thực được như “kiếm khí” trong đan điền hắn. Tiếc rằng hắn không biết cách đánh giá nên không đoán được tu vi của bốn người này, nhưng hắn có thể đoán được phẩm chất của linh kiếm trong tay bọn họ. Nơi hắn sinh ra chính là Chú Kiếm sơn trang, ít nhiều gì cũng con mắt nhìn kiếm. Linh kiếm của bốn người là hạ phẩm, hơn nữa cũng không phải là hạ phẩm bậc cao, đồng thời hắn cũng phát hiện một hiện tượng kỳ quái, đó là những linh kiếm sư khác không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
Đó là bởi vì linh kiếm của linh kiếm sư có chứa linh khí rất đặc biệt, khi ở gần nhau thì sẽ đều cảm ứng được, mặc dù linh kiếm sư cấp thấp không cảm ứng được thực lực của linh kiếm sư cấp cao, nhưng luồng khí thế thì không thể nào che giấu được, những người này và ngay cả Ngô Bá cũng không phát hiện hắn đã trở thành linh kiếm sư. Điều này làm cho hắn không biết phải giải thích thế nào, cuối cùng hắn chỉ có thể cho rằng đó là do thân thể đặc biệt của hắn.
“ Hắc, tiểu tử, đừng có nhìn lung tung, chọc giận mấy tên đó thì cẩn thận chúng cho ăn mấy cái bạt tai đấy.” Một âm thành truyền vào trong tai Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhìn theo hướng tiếng nói truyền đến, ở cách chỗ hắn không xa, có ba tên nam tử đang vây quanh đống lửa, treo trên đống lửa là một cái nồi đất, đang nấu cái gì đó. Người vừa lên tiếng là một gã tráng hán, trên mặt có râu quai nón, đang cầm một thanh thiết kiếm nặng nề, hắn đang nướng một con vật không biết tên nào đó bằng kiếm của mình, có vẻ cũng đã sắp chín rồi, thỉnh thoảng có vài giọt dầu vàng vàng rơi xuống đống lửa làm phát ra những tiếng xèo xèo, mùi thịt thơm nồng bay về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nuốt nước miếng, trước kia thấy thức ăn mặn thì hắn sẽ buồn nôn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy như muốn cướp lấy miếng thịt nướng kia vậy.
“Vị đại ca này, các ngươi là kiếm khách sao?” Mạc Vấn nén cơn ham muốn xuống, hỏi.
“Tiểu tử cũng có chút nhãn lực đấy. Không sai, chúng ta là kiếm khách.” Gã râu quai nón tán thưởng rồi nhìn hắn một cái.
“Vậy kiếm thuật của các vị chắc cao lắm.”
Nghe được lời khen của Mạc Vấn, gã râu quai nón rất hưởng thụ, ha hả cười nói: “Đó là tất nhiên, không chém gió với ngươi chứ nếu một đấu một thì linh kiếm sư cấp hai cũng không nhất định là đối thủ của chúng ta.”
Có thể so với linh kiếm sư cấp hai, thực lực ba người chắc cũng phải là kiếm khách nhị lưu. Nhìn tướng mạo của ba người này có vẻ cũng chưa quá ba mươi tuổi, tại độ tuổi như vậy thì có thể xem kiếm thuật đã có chút thành tựu, thiên tư của bọn hắn không tệ, chỉ tiếc là không có linh căn, thành tựu cao nhất thì cũng đến kiếm khách nhất lưu thôi, cũng tương đương với linh kiếm sư cấp bốn. Từ lời nói của gã râu quai nón, Mạc Vấn đã phỏng đoán được chút ít.
“Được rồi lão tam, ngươi không sợ chém nhiều quá râu rụng mất à.” Nam tử ngồi đối diện râu quai nón khẽ quát rồi cười cười với Mạc Vấn nói Vị tiểu huynh đệ này, gặp tức là có duyên, cùng ngồi xuống uống vài ly nào.”
Nam tử mặc một bộ y phục của kiếm thủ màu xanh, nhìn khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vóc người cân xứng sáng sủa, một thanh kiếm dài ba xích đặt bên cạnh, vỏ kiếm hình như làm bằng da, phía ngoài đã hơi mòn, chắc là đã dùng được khá lâu, chỉ tiếc đó lại là một thanh trường kiếm bình thường hoàn toàn không có linh tính.
Nghe nam tử nói, trong lòng Mạc Vấn nóng lên, đây chẳng phải là cuộc sống giang hồ hào hiệp mà hắn luôn hướng tới đấy sao? Không hỏi xuất thân, không hỏi lai lịch, gặp mặt tức là có duyên, sảng khoái uống rượu ăn thịt, không câu nệ bất cứ điều gì. Mạc Vấn nhìn thoáng về phía sau, Ngô bá đi lấy củi vẫn chưa về, hắn liền đi đến chỗ ba kiếm khách.
“Tiểu huynh đệ, nếm thử miếng thịt Xà Điêu này nào.” Gã râu quai nón cười cười bẻ một cái chân nướng xuống đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn không khách khí, sảng khoái nhận lấy cắn một miếng, mỡ chảy đầy miệng, mùi thịt làm hắn muốn ăn nhiều hơn, bắt đầu cắn từng miếng lớn.
“Ha ha, tiểu huynh đệ cứ ăn tự từ, chỗ này còn có rất nhiều.” Nhìn thấy tay nghề của mình được thưởng thức như thế, râu quai nón vui mừng dị thường.
Nam tử sáng sủa mỉm cười lắc đầu, gỡ cái túi da từ bên hông xuống đưa tới: “Tiểu huynh đệ, uống chút rượu đi, cẩn thận nghẹn.”
Mạc Vấn rất đói bụng, linh lực khổng lồ của tàn kiếm chữa hết căn bệnh nan y tàn mạch của hắn, lại cho hắn lực lượng to lớn, nhưng cũng không thể giúp hắn bù lại thiệt thòi của những ngày tháng suy nhược, thân thể đang có nhu cầu cấp bách bổ sung dinh dưỡng. Từ lúc hắn thức tỉnh, tinh thần của hắn vẫn còn trong trạng thái xúc động, bây giờ mới bình tĩnh trở lại, lập tức cảm thấy cực kỳ đói bụng. Lúc này hắn bất chấp tất cả, nhận lấy túi rượu từ nam tử, hớp liền một ngụm lớn. Một cảm giác vừa cay vừa nóng tràn ngập cổ họng hắn, giống như vừa nuốt phải một ngọn lửa.
“Oa!” Mạc Vấn phun một hớp ra ngoài, ho sặc sụa, khuôn mặt tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.
Bộ dạng của Mạc Vấn làm ba tên kiếm khách cùng cười to, hành tẩu giang hồ gần mươi năm, đây là lần đầu họ gặp một thiếu niên thú vị như thế.
Râu quai nón cười ngoác cả mồm, cầm lấy kiếm quơ loạn xạ, ngón tay chỉ Mạc Vấn cười to: “Tiểu huynh đệ, đây là rượu mạnh tinh thuần của phương bắc, ngươi coi nó là nước lã à?”
Khuôn mặt Mạc Vấn nóng ran, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu, hắn bắt chước giống như miêu tả trong sách du hiệp, nâng ly uống những ngụm thật lớn, không nghĩ tới lại gặp tình huống xấu hổ như vậy. Nhưng hắn cũng không định chịu thua như vậy, đã biết đó là rượu mạnh, khi uống hắn sẽ chuẩn bị sẵn tâm tư, lại tiếp tục hớp một ngụm, một ngọn lửa nhỏ chảy từ cổ họng vào ngực vào bụng, rồi tan vào trong ngũ tạng làm cho cả thân thể cũng thấy ấm áp dễ chịu.
“Hay!” Ba gã kiếm khách trầm trồ khen ngợi, không thể nghi ngờ biểu hiện của Mạc Vấn đã lấy được thiện cảm của họ. Mấy người tự lấy túi rượu riêng của mình, ăn thịt nâng ly.
Dù sao Mạc Vấn cũng mới uống rượu lần đầu, không có tí tửu lượng nào, quất mạnh vài hớp đã bắt đầu có chút tê tê, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn còn tỉnh táo, trải qua sự tẩy lễ của ngàn vạn tàn kiếm, không biết sau này có ai có thể so sánh về ý chí với hắn không, nhưng từ trước đến giờ là chưa hề có. Mặc dù chỉ tê tê nhưng không say, hắn cũng không dám uống nữa. Ngô Bá mà nhìn thấy hắn uống rượu chắc sẽ lo lắng đến chết mất.
“Tửu lượng của tiểu huynh đệ khá thật.” Người thứ ba cũng đã mỉm cười nói với Mạc Vấn. Người này mặc một bộ áo giáp màu xám, tay chân thon dài, có vẻ rất linh hoạt.
“Đại ca nói đùa, ta có tí tửu lượng nào đâu, đây là lần đầu ta uống rượu.” Mạc Vấn xấu hổ cười một tiếng.
“Lần đầu tiên uống rượu, uống liền mấy ngụm lớn rượu mạnh này mà mặt không đổi sắc, tương lai chắc chắc là bợm rượu như chúng ta rồi…” Râu quai nón vừa cười vừa nói.
Có thể vì số tuổi bề ngoài của Mạc Vấn nên ba tên kiếm khách cũng không có phòng bị nhiều, cũng không kiêng kỵ đề tài gì, chỉ cần Mạc Vấn hỏi thì bọn hắn sẽ trả lời. Từ cuộc nói chuyện Mạc Vấn đã biết được thêm vài điều, ba người kiếm khách lưu lạc này vì tâm đầu ý hợp mà kết làm huynh đệ, lão đại là nam tử sáng sủa tên Lâm Dịch, lão nhị là người mang áo giáp màu xám gọi là Yến Minh, lão tam là râu quai nón tên là Hồ Danh Sơn. Khoảng thời gian trước, ba người du lịch đến thành Giang Châu, gặp phải thương đội đang chiêu mộ kiếm khách để làm hộ vệ, thuận tiện nên nhận luôn, hôm nay là ngày đầu theo cố chủ ra khỏi thành.
Đang lúc mấy người nói chuyện hứng thú thì một tiếng ho khan lạnh như băng từ đằng sau cắt đứt cuộc nói chuyện.
Mạc Vấn nhìn theo tiếng ho, thấy một lão đầu đứng ở cách đó không xa, vóc người khô gầy như que củi. Lão chắp tay sau lưng, cái cằm hơi ngửa lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn ba người Lâm Dịch.

Thấy lão đầu, ba tên kiếm khách mỉm cười, Lâm Dịch đứng lên nói: “Dương quản sự có điều gì phân phó?”
Khuôn mặt lão đầu vẫn lạnh tanh, không biến hóa nói: “Thiếu gia muốn ăn món ăn thôn quê, ba người các ngươi mau đi ra ngoài doanh địa, bắt con gì đó mang về đây.”
Sắc mặt ba người Lâm Dịch lập tức trở nên có chút khó coi, nhưng cuối cùng cũng không phản đối, Lâm Dịch chắp tay nói: “Rõ, ba người tại hạ lập tức đi làm.”
Lão đầu khẽ hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn tới ba người, xoay người chắp tay rời đi.
Nhận thấy ba vị đại ca sắc mặt âm trầm, Mạc Vấn do dự hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Dịch thở dài, nhìn hắn một cái:“Ngươi ra ngoài lần đầu, có một số việc còn không biết. Tại dã ngoại, thời điểm nguy hiểm nhất chính là ban đêm, vào ban đêm yêu thú sẽ là vương giả. Cho dù là linh kiếm sư mà không có thực lực cấp năm trở lên cũng không dám tùy tiện ra ngoài một mình. Bây giờ sắc trời đã khá muộn, nhiều lắm thì khoảng hai khắc* nữa là hoàn toàn vào đêm, lúc này còn cho chúng ta đi ra ngoài bắt cái khỉ gì nữa......”
Lâm Dịch không nói gì nữa, Mạc Vấn đã hoàn toàn hiểu rõ, thanh niên kia căn bản không hề quan tâm đến tánh mạng của ba người Lâm Dịch.
Đối với mệnh lệnh như vậy, trong lòng Mạc Vấn cảm thấy vừa giận vừa bất bình, nhưng không thay đổi được cái gì, ba người Lâm Dịch đã đi rồi, nhìn bóng lưng ba người rời đi, Mạc Vấn đột nhiên có chút giật mình, đây là cuộc sống của các kiếm khách ở tầng dưới chót giang hồ.
“Thiếu gia, sao ngài lại ở đây?”
Giọng nói của Ngô Bá gọi tỉnh Mạc Vấn. Hắn xoay người nhìn thấy trên tay Ngô Bá có một bó củi khô lớn, tay khác xách theo hai cái túi nước, trong ánh mắt hắn toát ra một tia lo lắng
“Mới vừa rồi làm quen mấy bằng hữu, cùng nhau hàn huyên một chút.” Mạc Vấn giải thích.
Ngô Bá gật đầu, cũng không có ý hỏi thêm, chẳng qua nói: “Nếu thiếu gia không thoải mái thì nên về xe đi.”
Mạc Vấn chính đang có chút mất hứng, đáp một tiếng rồi đi về hướng xe ngựa…
Đêm đã khuya rồi, cả doanh địa chìm trong yên tĩnh, chỉ có khu hoang dã phía xa thỉnh thoảng truyền đến một tiếng sói tru thê lương, chỉ có kiếm thủ tay cầm chuôi kiếm ở bên ngoài doanh địa gác đêm, cảnh giác nhìn chăm chú hết thảy động tĩnh trong ngoài doanh địa. Mệt mỏi rong ruổi suốt một ngày, trong xe ngựa, Mạc Vấn khoanh chân mà ngồi, yên lặng vận chuyển tâm pháp huyền ảo nhận được từ kiếm trì ngày đó. Đây là lần đầu hắn tu luyện từ khi đạt thành kiếm thể, Mới vừa vận chuyển, một cỗ thiên địa linh khí nồng nặc truyền vào cơ thể từ trên huyệt bách hội, thông qua kiếm mạch bị rèn luyện thành kiếm khí rồi dung nhập vào trong đan điền. Tốc độ tu luyện so với trước kia mượn Tiểu Hắc nhanh hơn không chỉ là mười lần! Có thể cảm giác được rất rõ ràng nguyên lực bên trong đan điền đang lớn mạnh từng chút một.
Trong lòng Mạc Vấn có thêm một niềm tin, tiếp tục như vậy, rất nhanh hắn có thể trở thành linh kiếm sư hàng đầu.
Trong lúc tâm tình của hắn hết sức phức tạp, đột nhiên cảm thấy bộ ngực lạnh tanh, một cổ lạnh lẻo thấu triệt tim phổi trực tiếp thấm từ ngực vào cơ thể, theo kinh mạch xộc thẳng vào trong đan điền.
Cái lực lượng lạnh như băng này cực kỳ bá đạo, giàu tính xâm lược, nơi nó đi qua Mạc Vấn cảm giác như chết lặng, nhất là khi nó tiến vào đan điền, việc vận chuyển của kiếm khí tựa hồ như cũng muốn ngừng lại! Chuyện kinh khủng này không phải chuyện nhỏ, điều này làm hắn nhớ lại điều đáng sợ nhất của linh kiếm sư, đó chính là tẩu hỏa nhập ma!
-----------------------------
*khắc: bằng ¼ giờ.
:yy67:
:oe75:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.