Truyền Kiếm

Chương 10: Ám sát\n





TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 10: Ám sát
Dịch giả: redtn2002
Biên tập: 123456vn
)
Nỗi sợ hãi tẩu hỏa nhập ma mãnh liệt làm cho Mạc Vấn dâng lên một cảm giác không cam lòng cực độ, vận mệnh mới vừa xuất hiện chuyển cơ, trời cao sao lại lần nữa lấy đi hết thảy!
Không! Ta tuyệt không cho phép! Sắc mặt Mạc Vấn nhăn nhó, mơ hồ mang theo một tia dữ tợn. Giờ này khắc này ý chí kiên cường mang lại tác dụng, khi tất cả tâm thần hắn rung chuyển, luồng kiếm khí đang đình trệ lại chậm chạp vận chuyển một chút, nhưng là không hơn. Mắt thấy luồng kiếm khí sẽ lại lâm vào đình trệ một lần nữa, trong đầu Mạc Vấn bỗng vận khởi thiên tâm pháp vô danh có được khi đúc lại thân thể. Tâm quyết huyền ảo ở trong lòng vang vọng, luồng kiếm khí trong đan điền phảng phất được rót vào sức sống, từng điểm từng điểm tránh thoát sự phong tỏa của hơi thở lạnh như băng quỷ dị. Khi một tia kiếm khí cuối cùng khôi phục, Mạc Vấn cảm thấy đan điền ầm ầm chấn động, phảng phất giống như một con nhộng phá kén chui ra, luồng kiếm khí chung quanh hơi thở lạnh lẽo rối rít tan ra sáp nhập vào trong kiếm khí. Một loại cảm giác cường đại rõ ràng quay lại trong tâm Mạc Vấn. Đang trong giây phút Mạc Vấn thầm kinh ngạc, lấy luồng kiếm khí làm trung tâm, sự đóng băng trong cơ thể nhanh chóng tan rã, cảm giác bản thân bị kiếm khí cắn nuốt không còn nữa.
“Điều này......” Mạc Vấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghe nói qua tẩu hỏa nhập ma còn có thể tăng tiến tu vi. Hiện tại hắn rõ ràng cảm ứng được tu vi kiếm khí của mình nhảy vọt tiến bộ bằng hơn một tháng khổ tu, hơn nữa so với trước càng thêm một chút chân thực, phảng phất trải qua một lần truy luyện.
Đây chắc chắn không phải là tẩu hỏa nhập ma! Trong nháy mắt Mạc Vấn liền đưa ra phán đoán. Bởi vì từ xưa tới nay người tẩu hỏa nhập ma cho dù không lập tức bỏ mình cũng phải trọng thương tán công, có thể giữ được tu vi đã là kỳ tích rồi, giống như tình huống của hắn bây giờ khẳng định không phải là tẩu hỏa nhập ma.
Run sợ một lát, Mạc Vấn đột nhiên nghĩ đến một thứ gì đó, đưa tay đặt lên ngực. Thần sắc vừa động, đưa tay thăm dò vạt áo trước ngực, khi rút tay ra ngoài sau đã có thêm một vật, một tiểu kiếm làm bằng ngọc xanh lam óng ánh trong suốt.
“Là nó!” Ánh mắt Mạc Vấn ngưng tụ, hơi thở lạnh như băng quen thuộc đang nhè nhẹ từ viên ngọc màu xanh lam trên tiểu kiếm truyền vào lòng bàn tay, khí tức này cùng lực lượng khí tức quỷ dị vừa mới xâm nhập trong cơ thể giống nhau như đúc, chẳng qua là bây giờ hoàn toàn nội liễm, đối với mình không gây chút nào tổn thương.
Nhìn lam ngọc tiểu kiếm trong lòng bàn tay, Mạc Vấn lâm vào trầm tư. Ngọc kiếm này có thể nói kể từ khi hắn có trí nhớ tới nay vẫn đeo ở trên người, cũng vẫn dùng nó là một bùa hộ mệnh bình thường, không nghĩ lại có thể phát sinh chuyện quỷ dị như vậy, đây rốt cuộc là thứ gì?
Suy tư một chút Mạc Vấn quyết định mạo hiểm tìm tòi. Một đồ nguy hiểm như vậy nếu như không biết rõ thật đúng là không dám đeo ở trên người. Linh giác cẩn thận hướng lam ngọc tiểu kiếm dò xét, không có chút nào trở ngại, lam ngọc tiểu kiếm toàn thân óng ánh trong suốt hoàn toàn hiện ra trong đầu. Trừ hơi thở nhè nhẹ lạnh như băng vô hại cũng không khác thường, cũng không cảm giác được bất kỳ lực lượng nào tồn tại.
Tại sao có thể như vậy? Mạc Vấn hoàn toàn không hiểu. Khí tức nhè nhẹ đến từ nơi lam ngọc tiểu kiếm, vừa rõ ràng là kiệt tác của nó, nhưng bây giờ nhìn tới căn bản là vô hại, hơn nữa khí tức nhè nhẹ lạnh như băng còn có tác dụng nâng cao tinh thần, tỉnh táo đầu óc.
Không! Sẽ không đơn giản như vậy. Mạc Vấn không tin được, giữ lam ngọc tiểu kiếm tại lòng bàn tay, một lần nữa nhắm mắt vận khởi tâm pháp vô danh, thiên địa linh khí hư vô từ đỉnh đầu nhè nhẹ tiến vào thân thể, chuyển thành kiếm khí tinh thuần, nhưng lam ngọc tiểu kiếm trong lòng bàn tay rốt cuộc vẫn không có động tĩnh......

Mạc gia, Chú Kiếm sơn trang.
Trong một gian thạch thất đóng kín mờ mịt, Mạc Thiên đang quỳ trước một ngọn hương án, cây hương còn chưa hết tỏa ra khói xanh lượn lờ. Hương án cung phụng không phải linh vị cũng không phải là bài vị, mà là bốn giá để kiếm cùng một cuốn họa núi sông .
Bốn giá kiếm bằng đá có hai chỗ để trống, chỉ có cái thứ nhất và thứ tư để một thanh trường kiếm không vỏ. Một thanh có thân màu xanh biếc, giống như một cây thúy trúc; thanh còn lại thì đen nhánh như mực, giống như một hắc động bí ẩn. Ở sau giá kiếm là một bức họa đồ núi sông cổ, cảnh vật bên trong có chút quái dị, vị trí trung tâm có một ngọn núi cô độc, bên phải núi là một biển trúc xanh tươi một mảnh, một con cáo màu xanh chơi đùa trong rừng trúc. Bên trái là vạn nhận* vách đá, một con bạch điểu kỳ dị ở giữa trận gió đang ở trong bộ dạng tấn công. Còn lại phía trước ngọn núi là một cánh rừng lá phong đỏ rực, có một con quái ngưu cả người đỏ ngầu nằm lim dim dưới một cây Phong. Phía sau có một con sông chảy quanh co, một cự xà màu đen tiềm phục tại đáy nước.
Nhìn cuốn họa đồ núi sông cổ, Mắt Mạc Thiên lộ ra vẻ đau khổ sâu sắc và bất đắc dĩ: “Liệt tổ liệt tông, đây là lúc Mạc gia ta tuyệt diệt sao? Tại sao? Tại sao muốn rơi vào trên đầu Mạc Thiên ta? Tại sao?”
Khói xanh lượn lờ, trong thạch thất tĩnh lặng không có người trả lời.
Tiếng bước chân khẽ vang lên, thân hình Liễu Tuệ Tâm mảnh mai xuất hiện trong thạch thất, nhìn chằm chằm bóng lưng thống khổ của Mạc Thiên: “Tại sao nhất định phải như vậy? Chẳng lẽ không tìm được cách khác tốt hơn?”
Bả vai Mạc Thiên khẽ động, không quay đầu lại: “Chỉ có như vậy mới có thể đoạn tuyệt quan hệ với Chú Kiêm sơn trang , mặc dù đối với nó tàn khốc, nhưng lại có thể cho nó cuộc sống tự do hai năm. Nó vốn không nên sinh ra ở nơi này, hết thảy mọi chuyện của Mạc gia cũng không phải để nó gánh lấy.”
“Như vậy bọn chúng sẽ nhất định sẽ bỏ qua không hỏi tới sao?” Liễu Tuệ Tâm ứa nước mắt, thanh âm ai oán làm cho lòng người chua xót.
“Chờ cũng mười sáu năm rồi, cần gì chờ qua hai năm nữa. Nếu như một chút kiên nhẫn cũng không có, vậy thì cũng không cần phải bận tâm tới bọn chúng nữa.” Mạc Thiên lạnh lùng cười một tiếng, mang theo ý trào phúng nồng đậm, không biết là tự giễu hay là giễu cợt người khác.
Nghe được phía sau tựa hồ có tiếng khóc thầm, Mạc Thiên thở dài dịu dàng nói: “Nàng không cần quá lo lắng, có cao thủ Ám Đường đi theo bảo vệ, còn có lão Ngô ở bên cạnh hắn, bọn chúng cho dù thật muốn động thủ cũng không phải là dễ dàng như vậy.”
Liễu Tuệ Tâm không nói thêm nữa, chỉ cúi đầu lau nước mắt, Mạc Thiên cũng im lặng...
Trên cánh đồng hoang vu, một đội gần năm mươi chiếc xe ngựa tạo thành đoàn chậm rãi tiến vào. Ở cuối đoàn xe, trong một chiếc xe ngựa, ngón tay Mạc Vấn nhè nhẹ mân mê tiểu kiếm lam ngọc, cúi đầu trầm ngâm. Đã năm ngày rồi, hắn không hiểu rõ lam ngọc tiểu kiếm này rốt cuộc có bí ẩn gì. Trừ lần tu luyện năm ngày trước, lam ngọc tiểu kiếm vẫn vô cùng an tĩnh, mặc cho hắn loay hoay như thế nào cũng không có phản ứng, cho dù là rót vào kiếm khí, sử dụng kiếm khí kích thích! Duy chỉ biết được lam ngọc tiểu kiếm vô cùng cứng rắn, bởi vì cho dù là một khối cương thiết trải qua vùi dập như thế cũng trở thành cặn bã, nhưng lam ngọc tiểu kiếm vẫn không chút nào thay đổi.
Mạc Vấn lắc đầu, đem lam ngọc tiểu kiếm thu vào, nhắm mắt tiếp tục tham ngộ kiếm thức “Lãnh Nguyệt”. “Lãnh Nguyệt” là thức được khắc sâu nhất trong linh tính của Tiểu Hắc, chỉ có một sát na hình ảnh khi xuất kiếm, nhưng không có kiếm quyết tâm pháp cụ thể, Mạc Vấn chỉ có thể dựa vào hình ảnh tận lực lĩnh ngộ cái thần khi xuất kiếm, nhưng muốn chân chính thành kiếm cần một quá trình lâu dài.
Đoàn xe này chính là đội mà Mạc Vấn tá túc năm ngày trước, chủ đạo thương đội có ba mươi sáu cỗ xe vận tải, mục đích chính là đi Châu Thành ở Dự Châu, vừa lúc tiện một đoạn đường. Ngô bá vì an toàn liền quyết định đi theo thương đội. Những ngày qua Mạc Vấn hầu như đều ở trong xe ngựa, chỉ có thời gian nghỉ ngơi mới đi ra ngoài cùng ba huynh đệ Lâm Dịch hàn huyên tán gẫu một chút. Năm ngày trước, vào chập tối ba huynh đệ ra ngoài đi săn hữu kinh vô hiểm, may mắn không gặp phải dã thú, đều bình an trở về. Mấy ngày sống chung, song phương giao hảo hòa hợp cũng kết giao tình tương đối. Mỗi lần nói chuyện phiếm Mạc Vấn không bỏ sót một chữ, nhờ vào câu chuyện của ba huynh đệ tận lực làm quen với thế giới này. Ba gã kiếm khách cũng nhìn ra Mạc Vấn là một tiểu tử mới ra trường đời, cũng tận lực nói một chút những kiêng kỵ cơ bản khi hành tẩu giang hồ…, Mạc Vấn tham lam hấp thụ hết thảy, đã sớm không còn là tiểu tử miệng còn hôi sữa, đối mặt với cuộc sống mà không biết gì cả.
Đoàn xe đi với tốc độ cũng không nhanh, nhưng năm ngày qua cũng đi gần bốn trăm dặm đường. Trên đường không gặp phải nguy hiểm đặc biệt gì, bởi vì thành Giang Châu là trung tâm của vùng Giang Châu, yêu thú lợi hại ở chu vi vài trăm dặm bên trong sớm đã không còn, còn loại yêu thú cấp thấp căn bản không dám tấn công kiểu đoàn xe lớn như vậy. Cho dù đói quá đánh vào đoàn xe cũng chỉ là để cho kiếm thủ luyện tay. Địa phương thực sự nguy hiểm là các châu ở khu vực biên giới, nhất là ở giữa giáp giới hai châu, nơi đó là dải đất không thuộc phạm vi thế lực loài người, cũng không thiếu những yêu thú cấp cao, yêu thú chân chính hoành hành.
“Sắp đến Lạc thành rồi!”
Gần buổi trưa, ven đường xuất hiện những bãi ruộng hoang màu xanh, lữ khách bên ngoài cũng biết, điều này báo hiệu sắp đến gần thành trì rồi. Bởi vì nơi đây yêu thú hoang dã hoành hành nên để bảo đảm an toàn cho ngũ cốc, người cày ruộng cũng chọn nơi gần thành trì khai khẩn, thấy bãi ruộng cũng có thể nói thành trì không xa.
Buổi nghỉ trưa mau chóng kết thúc, đoàn xe lại tiếp tục lên đường. Sau khi đi về phía trước chừng gần hai mươi dặm , một bức tường thành xuất hiện phía trước đoàn xe. Mạc Vấn đứng trên càng xe nhìn tòa thành từ xa, đáng tiếc nơi đây không để lại cho hắn quá nhiều ấn tượng, bởi vì lúc hắn ở Chú Kiếm sơn trang thì thường xuyên ra phía sau núi, lên chỗ cao nhất trên đỉnh núi nhìn về phía thành Giang Châu. Quy mô cùng khí thể của thành Giang Châu hơn xa so với tòa thành này. Thành trì trước mắt so với thành Giang Châu rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, Mạc Vấn làm một phép tính, diện tích thành Giang Châu so với tòa thành này phải gấp hai lần trở lên.
“Văn Mặc tiểu huynh đệ, chúng ta phải theo thương đội, trước tiên tạm thời từ biệt, hai ngày sau sẽ gặp lại.”
Trong khi xếp hàng vào thành, ba huynh đệ Lâm Dịch rảnh rỗi giục ngựa đi tới trước xe Mạc Vấn, chắp tay cáo biệt, Văn Mặc là tên giả bây giờ Mạc Vấn sử dụng, hắn đã bị trục xuất khỏi sơn trang, cái tên Mạc Vấn này đã không thể dùng được.
“Ba vị đại ca hai ngày sau gặp lại.” Mạc Vấn chắp tay bắt chược bộ dạng của ba người, thương đội muốn ở Lạc thành nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, sau đó mới có thể đi tiếp. Bởi vậy trước khi vào thành thương đội đã phái người nói rõ, muốn theo thương đội tiếp tục lên đường, sáng sớm hôm sau phải đến ngoài cửa thành phía Tây tập hợp.
Lạc thành là một tòa thành ở Giang Châu có kích thước trung bình. Từ Đông sang Tây dài chừng bảy dặm, từ Nam lên Bắc dài tám dặm, nhân khẩu cố định ba mươi vạn. Muốn đi tới những châu nằm ở phía tây Giang Châu thì phải qua thành này, thường ngày thương khách lui tới Lạc thành rất nhiều, biến nó trở thành một nơi cực kỳ phồn hoa. Ngô bá đánh xe ngựa đi trên đường phố rộng rãi, người đi đường nối liền không dứt cùng hàng loạt cửa hàng bên đường. Mạc Vấn nhìn hoa cả mắt, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Đi qua hai con đường, Ngô bá dừng xe ngựa ở ngoài một khách điếm, tiểu nhị của khách điếm lập tức ân cần chạy tới: “Khách quan ăn cơm hay là ở trọ?”
“Ở trọ.” Ngô bá nói.
“Khách quan theo tiểu nhân.”
Gã tiểu nhị dẫn Ngô bá đi tới hậu viện khách điếm: “Khách quan để xe ngựa ở nơi này, nơi đây chúng tôi có người chuyên trông coi ngựa.”
Ngô bá ném cho gã tiểu nhị một thỏi bạc: “Dùng cỏ khô thượng đẳng, lại chuẩn bị hai gian phòng hảo hạng gần nhau.”
“Khách quan ngài yên tâm, sẽ làm ngài trăm điều mãn ý.” Gã tiểu nhị nắm đồng bạc, trên mặt nhanh chóng nở ra một đóa hoa.
“Khách quan, hai gian này như thế nào? Không chỉ thoáng mát sáng sủa, hơn nữa mở cửa sổ ra có thể thấy đường cái.” Gã tiểu nhị đưa Ngô bá cùng Mạc Vấn tới lầu hai khách điếm, chỉ vào hai gian phòng cạnh nhau nói.
Ngô bá gật đầu: “Không tệ, ngươi chuẩn bị hai phần thức ăn nhẹ mang tới đây, tiền còn dư lại cũng cho ngươi.”
“Ai u! Đa tạ khách quan, Đa tạ khách quan!” Gã tiểu nhị hưng phấn liên tục, gấp gáp thở dài, Ngô bá cho hắn thỏi bạc chừng ba lượng, khấu trừ hết thảy ít nhất còn có thể dư lại một lượng bạc, một tháng tiền công của hắn cùng lắm chỉ có tám trăm đồng*.
“Ngô bá, ta muốn ăn ở bên ngoài.” Mạc Vấn đột nhiên mở miệng nói.
Ngô bá nhìn Mạc Vấn một cái. Ba ngày nay, biến hóa trên người Mạc Vấn ngày càng rõ ràng, thân thể sớm không còn yếu như người phải kiêng gió giống lúc trước. Thậm chí mỗi lần Mạc Vấn thừa dịp lão không có ở đây ăn vụng thịt nướng cùng ba huynh đệ Lâm Dịch hắn cũng biết, so sánh với trước kia quả thực tưởng như hai người. Nếu như không phải từng nhìn Mạc Vấn lớn lên, cơ hồ lão cho là đây là người khác giả mạo. Sống hơn nửa đời người, lão nhạy cảm phát giác trên người thiếu gia đã có sự thay đổi không tầm thường, tuy nhiên lão vẫn không hỏi thăm mà làm bộ như không biết chút nào. Lão hiểu được, đến một lúc nào đó, Mạc Vấn nhất định sẽ nói cho lão biết.
“Tốt, tuy nhiên không nên về quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.” Ngô bá dặn dò.
“Dạ biết rồi, Ngô bá.” Mạc Vấn cười cười, rồi đi xuống lầu.
Khách điếm này tên gọi Duyệt Lai, quy mô rất nhỏ, chỉ là một tòa tiểu lâu ba tầng. Đại sảnh ở lầu một phục vụ các khách thương ăn cơm, lầu hai lầu ba là phòng ở, phía sau có một tiểu viện để đỗ hàng hóa và xe ngựa. Một người có thân phận sẽ không tới nơi này, ăn ngủ ở chỗ này chỉ là một một vài khách thương bình thường, kiếm khách lưu lạc. Lúc này tại đại sảnh ở tầng một có một đám hán tử thô bì đang ngồi, nói chuyện không chút kiêng kỵ, đến chỗ cao hứng liền bộc phát ra tiếng cười hào sảng.
Mạc Vấn ngồi ở trong góc, lặng lẽ nghe đông đảo lữ khách uống rượu pha trò.
“Ngươi có nghe nói không ? Một tháng trước Định Bắc Hầu* Phương Dã chết thảm ở thành Nhạn Sơn, đại quân Yến quốc ở Bắc phương rục rịch chuyển động, tùy thời sẽ xua quân xuôi nam, đại chiến có lẽ sắp tới rồi.” Một hán tử trung niên chậm rãi nói.
“Một trong tứ đại quân soái của Triệu quốc, Phương Dã? Không phải hắn là Kiếm Sư cấp tám hay sao ? Năm nay hình như mới vừa hơn bốn mươi tuổi, đang lúc tráng niên, làm sao đột nhiên lăn ra chết?” Một gã lữ khách phát ra nghi vấn.
“Cái này ai biết? Trên công văn triều đình không nói tới chỗ này, bây giờ Lang Nha doanh quần long vô thủ, Yến quốc nhất định sẽ nắm lấy cơ hội xuôi nam.” Tên kia nhìn về phía hán tử nói.
“Chẳng lẽ thật sự sắp có chiến tranh sao ?” Rất nhiều khách thương cũng lộ ra thần sắc lo lắng, chiến tranh xảy ra không chỉ có làm ăn không tốt, cho dù là kiếm khách cũng có thể bị triều đình mộ binh đi tham chiến ở phương bắc.
“Cũng không phải, cũng không phải.” Một gã trung niên bán rong trang phục bình thường rung đùi đắc ý nói: “Nửa tháng trước triều đình đã phái ra Hổ Bí doanh tiến về phía bắc tới biên cương tiếp nhận phòng ngự của Lang Nha doanh, Yến quốc sẽ không có cơ hội.”
“Hổ Bí doanh!” Mọi người trên mặt lập tức lộ ra vẻ nghiêm trọng. Hổ Bí doanh giống với Lang Nha doanh, là một trong Tứ Đại Kiếm Sĩ Doanh của Triệu quốc, quân soái Bạch Vũ long lại là Linh Kiếm Sư bát cấp đỉnh, nghe nói chỉ thiếu chút nữa có thể đạt tới cấp chín. Hơn nữa Hổ Bí doanh là kiếm sĩ doanh của hoàng gia, bảo vệ xung quanh kinh thành, thực lực so với Lanh Nha doanh chỉ cao chứ không thấp hơn, hai đại kiếm sĩ doanh cùng phòng thủ phương bắc, Yến quốc không có bất kỳ một cơ hội nào.
“Nghe nói Định Bắc hầu Phương Dã có một trai một gái, nữ nhi Phương Nhu thanh lệ thoát tục, được khen là một trong hai người con gái đẹp nhất kinh thành, không biết thừa dịp tiện nghi chỉ là đồ rùa đen.” Một gã kiếm khách ực mạnh một hớp rượu giọng căm hận nói.
Chúng khách thương sắc mặt lập tức trở nên cổ quái. Phương Nhu với vẻ thùy mị khuynh thành, người mộng tưởng tới nàng chắc chắn có rất nhiều. Trước kia có một người cha Định Bắc hầu đứng sau lưng, phần lớn người người chỉ có thể nghĩ tới không dám đắc tội, bây giờ Định Bắc hầu vừa chết, ai còn có thể nhịn được nữa ? Sợ rằng những kẻ kia bị sắc dục khuynh tâm liền da cả xương nuốt vào, những tên vương hầu quý tộc đều muốn ăn tươi nuốt sống chủ nhân! Nói về phương diện này những người nảy sinh lòng hèn mọn trong đại sảnh đều tự dằn mình lại, Định Bắc hầu Phương Dã một đời danh tướng, thủ hộ vùng đất biên cương phía Bắc mười mấy năm, đàm luận về nữ nhi nhà người ta bây giờ có chút xúc phạm anh linh, cho nên sắc mặt của mọi người biểu hiện có phần cổ quái.
“Ngô bá, Định Bắc hầu Phương Dã là ai vậy? Lợi hại hơn phụ thân sao?” Mạc Vấn nhỏ giọng hỏi thăm Ngô bá, hắn có chút tò mò đối với vị Linh Kiếm Sư cấp tám này.
Ngô bá cười nhạt, vê râu nói: “Định Bắc hầu Phương Dã là quân soái của Lang Nha doanh, một trong Tứ Đại Kiếm Sĩ Doanh của Triệu quốc, nghe nói năm xưa có kỳ ngộ, ngẫu nhiên có được y bát của cổ Linh Kiếm Sư, tu vi thâm hậu kiếm pháp siêu tuyệt. Tuy nhiên so ra vẫn còn kém mẫu thân người. Phần Thiên kiếm quyết của Mạc gia là một trong những kiếm quyết đỉnh cấp đương thời, mẫu thân người lại có tuyệt phẩm linh kiếm Xích Tiêu, thực lực thực sự đã không kém gì một cường giả cấp chín. Tuy nhiên Phương Dã một tay ‘Quỷ kiếm’ quỷ bí khó lường, cũng đương dương danh nhất đại tông sư, chỉ tiếc là cái chết đến quá sớm.”
“Vậy còn nhị bá tam bá ?”
“Cuồng Lôi kiếm quyết của tam bá nhà người cương mãnh bá đạo, vừa lúc khắc chế Quỷ kiếm của Phương Dã, hai người đều là cấp tám, nếu giao thủ, tam bá người có khả năng thắng lớn hơn một chút. Vân Liễu kiếm quyết của nhị bá người giống với Phương Dã quỷ kiếm cùng lấy khinh linh phiêu hốt để thi triển, hai người bọn họ không ai là mạnh hơn, nếu so thắng bại hẳn là năm ăn năm thua.”
Mạc Vấn như có điều suy nghĩ gật đầu.
Đang lúc này một gã kiếm khách tay cầm trường kiếm đi vào khách điếm. Người này tuổi chừng ba mươi, vóc người gầy gò, sắc mặt khô vàng, một thân kiếm màu đen thoạt nhìn rất phong trần, xem bộ dáng không phải người từ xa tới.
“Tiểu nhị, mang đây một bình rượu ngon, hai cân thịt bò thượng đẳng .”
“Ai, khách quan chờ chút, rượu thịt lập tức tới ngay.” Tiểu nhị chào hỏi một chút rồi chạy xuống hậu đường lấy rượu.
Kiếm khách ao đen nhìn đại sảnh chung quanh một cái, cả một lầu đại sảnh hầu như ngồi đầy người, chỗ trống không nhiều lắm, trùng hợp phía sau lưng Mạc Vấn có một bàn trống, kiếm khách áo đen liền sải bước đi tới nơi này.
Ngô bá híp ánh mắt lại lộ ra một tia tinh quang, trong nháy mắt nhìn thấu áo thực hư của gã kiếm khác áo đen, chỉ là một tên nhị lưu kiếm khách. Trước mắt không tạo nên uy hiếp, tinh quang trong mắt tùy ý thu lại, cúi đầu cụp mắt, cùng một lão già bình thường không có gì khác nhau.
Kiếm khách áo đen từng bước từng bước đi tới, rất nhanh cách chỗ Mạc Vấn ngồi chưa đầy hai trượng. Mạc Vấn trong lòng đột nhiên thấy rùng mình một cái, tự dưng cảm giác lông tóc dựng đứng. Hắn ngồi thẳng lên, ánh mắt chuyển động đánh giá bốn phía, muốn tìm ra nguyên nhân khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác như vậy. Bên trái phải khách nhân đều phối hợp uống rượu nói chuyện phiếm, nhìn qua không có bất kỳ khác thường nào, kiếm khách áo đen kia đi tới chỗ mình, mặc dù là đi về phía này, nhưng từ đầu tới cuối hình như đối phương cũng chưa từng liếc nhìn mình một cái, mà là nhìn chằm chằm bàn trống phía sau lưng mình, mục tiêu rõ ràng.

Rốt cuộc ở đâu? Mạc Vấn không cho là cảm giác của mình là sai lầm, ba ngày qua hắn đã vô cùng quen thuộc với thân thể mới của mình, trừ hóa thân làm linh kiếm ra, còn có linh giác cực kỳ nhạy cảm, linh giác này thậm chí có độ nhạy cảm vượt xa Ngô bá. Trong vòng mấy trăm mét bất luận là dấu vết gì cũng không thoát khỏi sự dò xét của hắn, đối với nguy hiểm lại càng mạnh. Điều này đêm hôm trước đã được kiểm chứng. Đêm đó lúc rạng sáng, có một con yêu lang cấp ba đánh lén về phía doanh địa, trước đó có một lúc tâm thần hắn không yên, cho đến khi Yêu Lang tập kích sự hồi hộp trong lòng mới hết, mà Từ bá phát giác nguy hiểm muộn hơn rất nhiều.
Kiếm khách áo đen vẫn duy trì tốc độ đều đặn, một bước, hai bước, ba bước......
Khi kiếm khách áo đen bước vào trong khoảng cách một trượng, lập tức trong lòng Mạc Vấn rúng động đạt tới cực hạn. Cũng chính là lúc này, kiếm khách áo đen bình thường không có gì lạ đột nhiên trong nháy mắt khí thế toàn thân thay đổi. Một luồng khí tức hung lệ, lạnh băng đột ngột tuôn ra cuồn cuộn, kiếm khách áo đen trong chớp mắt dường như hóa thân thành hung kiếm tuyệt thế, trong cơ thể phảng phất ẩn chứa một luồng sức mạnh khổng lồ.
“Soạt!”
Vừa nghe âm thanh rút kiếm, một đạo kiếm quang màu trắng đã xuất hiện ở trước mặt Mạc Vấn, một kiếm này nhanh đến mức không có cách nào hình dung. Ngay cả Ngô bá ngồi đối diện cũng không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn kiếm khách áo đen rút kiếm đâm tới mi tâm Mạc Vấn.
Ánh mắt Mạc Vấn trong một khắc mở lớn, nhìn chằm chằm trước mắt thấy hình ảnh mũi kiếm nhanh chóng lớn lên. Trong giây lát cảm giác tử vong bao phủ toàn thân của hắn, một lần nữa hắn cảm nhận được cảm giác của mấy ngày trước khi biết mình trời sinh tàn mạch. Tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này làm cho hắn nổi điên! Nổi điên!
Không!
Tinh thần Mạc Vấn phát ra một tiếng gầm không cam lòng, sau đó choang một tiếng, giống như một cái gì đó bị phát vỡ, cả tâm thần trong nháy mắt tiến vào một trạng thái an tĩnh kỳ diệu. Trong trạng thái này, bốn phía hết thảy vô cùng yên tĩnh, vạn vật phảng phất chậm lại vô số lần, mũi kiếm trước mắt cách lông mày hắn chưa đầy ba tấc, vào giờ khắc này chậm như rùa bò, khoảng cách ba tấc phảng phất vĩnh hằng.
Một loạt đường kiếm bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu Mạc Vấn trong đầu, những đường này bao hàm lộ tuyến một kiếm đi tới cùng với tất cả biến hóa. Tâm thần Mạc Vấn ngừng tất cả mọi thứ xáo trộn, giống như một cỗ máy lạnh như băng nhanh chóng tính toán phương pháp ứng phó, sau đó tìm ra một cách hợp lý nhất rồi truyền lại cho thân thể mình thi hành.
Tạch...!
Mạc Vấn đột nhiên bẻ gảy chân ghế phía dưới, rồi sau đó thân thể ngã ngửa về phía sau, cả quá trình lưu loát tự nhiên, không có một dấu hiệu báo trước, giống như một việc ngoài ý muốn. Mũi kiếm của kiếm khách áo đen đâm sượt đầu Mạc Vấn đang ngã ngửa ra sau, mang theo một dúm sợi tóc, một kiếm thất bại!
“Tặc tử ngươi dám…!”
Tránh thoát một kiếm , Mạc Vấn cảm thấy hồn phi phách tán. Trước khi ngất đi, trong thoáng chốc nghe được tiếng Ngô bá kinh sợ thét lớn, rồi tiếng gió rít mãnh liệt, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
---------------------------------------------------------------------------
* Một nhận chừng tám thước (1,84m), là đơn vị đo lường cổ thời nhà Chu ở Trung Quốc.
* 1 lượng bạc = 10 đồng
* Định Bắc Hầu: hầu tước cho người có công bình định phương bắc. Hầu tước là tước vị cao thứ hai trong năm tước vị thời phong kiến: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.
:yy67:
:oe75:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.