Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 268: Hổ Vương tái xuất





Tiễn đưa Hương Hương công chúa xinh đẹp thoát phàm xong, làm cho những người ngồi nơi đây vẫn đang còn hào hứng. Tuy tại trong phủ đệ Thành chủ cũng có ca nữ không tồi, nhưng đó là so với người khác thôi. Trước tiếng ca của Hương Hương công chúa, làm cho hoa dung của những nữ nhân này thất sắc ảm đạm, các nàng như ngôi sao nhỏ đặt bên cạnh thái dương, tìm kiếm cẩn thận cũng không nhìn thấy nó ở đâu. Cho nên tất cả những phiền muộn của chúng ta cũng đều nhanh chóng biến mất.
Dáng vẻ tức giận của thúc tổ nhìn chằm chằm vào ta, sau cùng khẩu khí của hắn cực kỳ bất mãn nói: "Ngươi là tên ngu ngốc? Ngươi không cần thì tặng cho ta cũng được mà? Đây chính là mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục đó? Ngươi … ngươi cứ như vậy *** thả đi sao?" Liền đó đột nhiên có chút ngộ ra cái gì đó nói: "Chẳng lẻ nói ngươi bất lực?"
Ta thật sự choáng váng! Bần đạo vì buồn bực mà chết a! *** nếu hiện tại linh lực đã khôi phục hết toàn bộ, hơn nữa hắn vẫn không phải là trưởng bối. Ta … ta ….! Nhưng mà hiện tại, ta một mực nhẫn nhịn .
"Ta đem nguyên lời này báo cho gia gia biết nha" Bần đạo hung tợn nói: "Đương nhiên. Ta sẽ thay ngươi biến không thành có, ngươi xem khi hắn nghe xong, liền đi tìm ngài bàn luận thiên địa kiếm thuật nha? Mười ngày hay nửa tháng gì đó?"
"Tiểu tử, ngươi quá độc ác nha?" Thúc tổ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh nhạy đối ta chịu tội nói: "Là ta sai lầm rồi, ngươi thật sự muốn sắp đặt ta sao, hắn không đánh chết khiếp ta thì không thể dừng. Lão già như ta đây còn giành chút sức lực để giúp ngươi nữa chứ?"
Hắc hắc! Cũng không tin hắn không phục. Vì ta đã sớm hỏi thăm qua, hai vị huynh đệ này lúc còn trai trẻ nhận được đãi ngộ không đồng nhất, gia gia tuổi lớn hơn, bổn sự cao hơn, nên luôn luôn quản giáo vị thân đệ đệ này, hơn nữa nghe nói năm đó thúc tổ là người chủ mưu vụ trộm cướp, nhưng mà nguyên nhân bên trong đó chắc là nghiêm trọng lắm đây, bằng không sẽ không bị đuổi ra khỏi gia môn, cũng không khiến cho gia gia đánh một cách tàn nhẫn như vậy được. Vì thế, mà thúc tổ dần dà dưỡng thành thói quen. Hắn sợ gia gia ta như chuột sợ mèo vậy.
Hiện tại ta ở trong cảm nhận của gia gia là cục cưng siêu cấp. Tuyệt đối nói cái gì hắn cũng tin tưởng vạn phần, chỉ cần ta xúi giục, phỏng chừng gia gia sẽ đánh cho thúc tổ cho bán thân bất toại cũng không thành vấn đề. Thúc tổ đáng thương này không còn cách nào khác ngoài chạy trốn mất dạng, hiện tại hai người con trai của hắn đều ở trên tay chúng ta. Hắc hắc! Sửa trị hắn thật sự rất đơn giản mà.
"Hừ hừ" Bần đạo cười gian nói: "Sau này thúc tổ đại nhân phải chú ý đó. Thận phận hiện tại của người chỉ là quản gia mà thôi"
"Hắc hắc!" Thúc tổ gượng cười, nói: "Đúng đúng. Kỳ thật ta nghĩ không thừa cơ hội này bắt bọn họ, uy hiếp đến Ngân Hồ quân đoàn quả thực có chút đáng tiếc. Hơn nữa, ta thấy tiểu tử ngươi là người đầy bụng gian trá, mà còn có ra vẻ là loại người quang minh chính đại anh hùng hào kiệt nữa cơ chứ?" Hắn còn biết tìm một cái lý do chính đáng nhất.
"Ha ha" Bần đạo đột nhiên cười ha hả, nói: "Xem ra ngài thật không hỗ là lão cáo già, lập tức nhìn ra. Ta thả bọn họ đi đích thật còn có ý đồ khác"
"Hắc hắc. Nói như thế nào ta cũng là thiên hạ đệ nhất sát thủ mà? Ta sao so với đám thủ hạ ngu ngốc của ngươi được?" Thúc tổ đắc ý nói: "Nhưng thật ra ngươi nói với ta, hôm nay ngươi rốt cuộc có cái mưu đồ gì? Để cho bọn họ thoải mái đi như vậy a?"
"Ai!" Bần đạo cười gian nói: "Hôm nay người cũng đã thấy tên tiểu tử trên thảo nguyên này rồi chứ? Tất cả bọn họ đều là người thà gãy chứ không muốn cong, nếu sau khi ta bắt được bọn họ, lão cha hắn sẽ không khuất phục, ngược lại làm ra quyết tâm đối với chúng ta. Ngài nói có đúng không?"
"Không sai" Thúc tổ lâm vào trầm tư một lúc rồi nói: "Lấy việc ta từng đánh với bọn họ mà nhìn, quả thật bọn họ sẽ làm như vậy, nhưng mà chúng ta có bọn họ ở trong tay, bọn họ ít nhiều cũng có điều cố kỵ? Lại nói, không phải là một mỹ nữ sao? Mà ngươi lại thả bọn họ có cái rắm chỗ tốt nào đâu?"
"Ha hả!" Ta khinh thường nói: "Nói ngươi đần ngươi còn không thừa nhận, cái này có rất nhiều chỗ tốt đó"
"Úc! Nói đi nói đi" Thúc tổ vội vàng hỏi?
"Thứ nhất: Những người này đại đa số điều là hán tử trọng tình trọng nghĩa, ta cho bọn họ một cái nhân tình, tất bọn họ không nói ra ngoài miệng, nhưng trong tâm lại cảm kích không ít? Ít nhất sau này ở thời điểm cùng chúng ta chiến đấu cũng có thể lưu giữ vài phần tình cảm a? Nếu bắt nhi tử của hắn, lập tức tình huống không giống nhau, mà còn cừu hận lớn nữa. Bọn họ có thể bộc phát ra vài lần sức chiến đấu so với lúc bình thường, không phải chúng ta tự mình đi tìm phiền toái sao?" Ta cười cười giải thích.
"Ân! Có lý" Thúc tổ nói: "Còn nữa đâu?"
"Thứ hai: Là trọng yếu hơn một chút. Ta lợi dụng cảm giác nghi kỵ lẫn nhau của bọn họ" Bần đạo thấy bộ dáng thúc tổ không hiểu lắm, đành phải nói tiếp: "Hương Hương công chúa chạy tới đây là vì tránh né sứ giả cầu hôn của Nhị vương tử Tạp Đặc, năm nay Nhị vương tử đã là 40 tuổi rồi, bộ dáng so với con heo còn khó coi hơn, danh dự lại bừa bãi, ai nguyện ý gã cho tên rác rưởi đó chứ?"
"Việc đó đâu có quan hệ gì đến chúng ta nào?" Thúc tổ vẫn như cũ – khó hiểu hỏi?
"Quan hệ nhiều lắm chứ" Bần đạo bất đắc dĩ giải thích: "Hiện tại, sứ giả của Nhị vương tử đang ở Ngân Hồ quân đoàn, bọn họ sớm đã biết tin tức bị ta vây ở nơi này. Nói vậy, dĩ nhiên cũng đã biết tin là rơi vào trong tay ta?"
"Sự tình lớn như vậy làm sao bọn họ không biết cho được?" Thúc tổ nói.
"Như vậy, bọn họ sẽ chứng kiến Hương Hương công chúa và nhi tử độc nhất của Quân đoàn trưởng đột nhiên bình an vô sự trở về, thì nghĩ như thế nào đâu?" Bần đạo cười ha hả nói.
"Nhất định Ngân Hồ quân đoàn đã thông đồng với Đại Hán, bằng không dù là ai đi nữa khi bắt được huynh muội Hương Hương công chúa cũng không có khả năng phóng thích một cách dễ dàng như vậy được? Cái này nếu bên trong không có yêu mị thì ai tin được?" Nhãn tình thúc tổ sáng lên, cao hứng hô: "Tiểu tử là ngươi châm ngòi nổ quan hệ giữa Ngân Hồ quân đoàn và Tạp Đặc, hơn nữa Hương Hương công chúa trở về một cách bình an, tất nhiên vương thất Tạp Đặc có hoài nghi rồi, không, bọn họ nhất định cho rằng Ngân Hồ quân đoàn cấu kết với Đại Hán là chuyện có thật"
"Hắc hắc!" Bần đạo cười cười đắc ý.
"Ta đã nói rồi? Tiểu tư ngươi có một bụng ý nghĩ xấu xa mà còn làm ra vẻ ta đây là người nhân từ?" Thúc tổ rung đùi đắc ý nói.
Trời ạ! Sao lại đánh giá ta như vậy cà, thực không nên nói ra chân tướng cho lão già này nghe. Bần đạo một bụng hối hận đứt ruột, ta thề rằng từ nay về sau sẽ nói sự thật cho tên Giáo hoàng vô liêm sĩ kia biết mà thôi, chứ không bao giờ nói thật cho thúc tổ biết. Người này rất không biết phân biệt.
Có lẽ là vận may của bần đạo đã hết, mà cũng có lẽ bần đạo gặp xui xẻo, và có lẽ đi đêm nhiều lắm nên rốt cục cũng gặp được ma quỷ chăng. Sáng sớm ngày hôm sau, bần đạo nhận được tin tức mới nhất từ vương thất Tạp Đặc truyền đến. Huy Hoàng Hổ Vương Tây Tư Nhĩ-Tạp Đặc thân vương tái xuất giang hồ, chấp chưởng bội kiếm Nguyên soái, nắm binh mã toàn cả nước, toàn quyền phục trách chiến tranh đối với Đại Hán.
Nghe được tin tức này, đầu óc bần đạo phát ra một trận mộng mị. Cái này thật sự ra ngoài dự kiến của ta. Ta vốn tưởng rằng nhân vật lĩnh quân chính là Quân đoàn trưởng Thiết Bích quân đoàn - Mông Đại Nhĩ, hoặc là vị thừa kế duy nhất vương vị Tạp Đặc là Nhị vương tử, thậm chí là quốc vương Tạp Đặc ngự giá thân chinh là ta đã nghĩ qua, nhưng lại duy nhất không nghĩ tới nhân vật lĩnh quân lại là hắn – Huy Hoàng Hổ Vương Tây Tư Nhĩ-Tạp Đặc thân vương. Hắn không phải bị Tạp Đặc quốc vương canh phòng nghiêm ngặt sao? Như thế nào cho hắn nắm binh quyền. Chẳng lẻ nói, Tạp Đặc quốc vương sẽ không sợ hắn soái vị sao? Thật sự làm bần đạo nghĩ mấy cũng không hiểu?
Có thể nói, tại Tạp Đặc có người làm cho ta cố kỵ chính là vị thân vương các hạ này đây. Là đại danh tướng huy hoàng nhất một thời ở trên đại lục, danh khí của hắn tuyệt đối không dưới Tứ đại danh tướng, nếu sau này hắn không gác kiếm, bài trong Tứ đại danh tướng cũng sẽ có tên của hắn. Ta từng chuyên môn tìm kiếm một chút điển tích chiến trận điển hình của hắn mà nghiên cứu, và cùng với Ni Cổ Lạp Tư và phụ thân cùng nhau đàm luận qua hắn, nên đối với hắn tương đối hiểu biết.
Phụ thân lúc còn tại Thánh Quang Ma Vũ học viện cao cấp từng có hai người bạn thân, vô cùng thân, thậm chí có thể nói là bạn tri kỷ sinh tử a. Lúc ấy bọn họ đều là đệ tử tối xuất sắc nhất ở học viện, lại thường xuyên cùng ở một chỗ. Được người ta gọi là Thiết Tam Giác. Trong ba người, phụ thân là người có vũ kỹ cường đại nhất, hắn lúc ấy ở thời điểm năm thứ năm trở thành vô địch trong học viện, được xưng là thiên tài võ học kiệt xuất nhất trong lịch sử của học viện.
Ni Cổ Lạp Tư là chiến lược gia ở trong Thiết Tam Giác, tại trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn ở khoa Diễn luyện Học viện quân sự tuyệt đối là đệ nhất, hơn nữa ngay cả lão sư khoa này cũng không phải là đối thủ của hắn, có thể nói, lúc hắn còn chưa có tốt nghiệp, danh của hắn cũng đã truyền ra hải ngoại. Lúc đó, mọi người dự cảm đến một tuyệt thế danh tướng sắp sinh ra. Tam đại đế quốc từng trực tiếp phóng xuất tước vị Bá tước, thăng cấp lên Sư đoàn trưởng làm điều kiện mời chào hắn. Nhưng mà hắn lại dứt khoát trở về nước. Bắt đầu từ chức vị Nghìn đoàn trưởng mà tiến lên. Sau mười năm, hắn làm Thống soái Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn liệt vào danh sách người đứng đầu trong Tứ đại danh tướng trên đại lục. Hơn nữa danh hiệu đệ nhất cũng không có ai dị luận. Ba người khác cũng là tâm phục khẩu phục.
Mà người cuối cùng trong Thiết Tam Giác là Huy Hoàng Hổ Vương Tây Tư Nhĩ, bổn sự của hắn cũng không kém cạnh gì so với hai người kia, một tí tẹo cũng không. Hắn mặc dù ở trong Khoa tỷ thí chưa từng đạt danh hiệu đệ nhất như là hai người quá mức biến thái kia. Nhưng mà tính trên tổng thể toàn diện, hắn thật sự xứng đáng đệ nhất. Bởi vì hắn ở mỗi khoa đều là người về thứ hai. Luận võ kỹ, hắn chỉ kém cạnh phụ thân có một chút xíu, nhưng lại cao hơn Ni Cổ Lạp Tư một đoạn khá xa. Luận về chiến thuật, hắn chỉ kém một chút so với Ni Cổ Lạp Tư.
A….! cho nên chiến thuật của cha ta thường thưởng chỉ đạt tiêu chuẩn mà thôi, hoặc là sử dụng động tác nhỏ đến quan trên, tỷ như dựa vào hai lão bằng hữu mà làm bừa, hoặc là trực tiếp dùng quyền đầu ân cần hỏi thăm vị lão sư chủ khảo v.v…. Cho nên, sau khi hắn lọt vào danh sách tứ đại danh tướng, tất cả các sư phụ chiến thuật dạy cho cha ta điều bị sốc nặng.
Cho nên, tổng hợp lại có thể nói Tây Tư Nhĩ thân vương là người toàn diện nhất. Mà lúc ta nghiên cứu chiến trận điển hình của hắn lại phát hiện, trên phương diện chiến pháp của hắn cùng ta có điểm tương tự nhau.
Chúng ta cũng không thích tại trên chiến trường chém giết, đả thương một vạn địch thủ nhưng bản thân mình lại tổn thương ba ngàn, thắng như vậy cũng là thắng thảm. Chúng ta thích đánh nhau ở bên ngoài chiến trường, sau khi phóng hỏa đốt hậu viện người ta, sau đó nắm lấy cơ hội đâm một kích trí mạng diệt gọn địch thủ.
Tỷ như lúc trước hắn công kích các bộ tộc trên thảo nguyên vậy, chính là không cứng rắn cùng với người ta, mà là phân hóa địch nhân tự tan rả với nhau, làm cho nhân tâm người ta có sự bất đồng, mẫu thuẫn đến cực độ, hắn mới đột nhiên nhảy ra, một kích tiêu nhanh diệt gọn đối thủ, sau đó chiêu hàng những phần tử ngoan cố. Ta lúc trước cũng dùng cách đó để thu thập Ni Cổ Lạp Tư, trước dùng quỷ kế tiêu diệt bộ đội của hắn, lại lợi dụng mâu thuẫn nội bộ Ngõa Nạp, liền thu thập hắn làm thủ hạ dưới trướng.
Chúng ta còn có một điểm giống nhau nữa là thu phục nhân tâm, giống như lần này vậy, bần đạo phóng ra một bó kim tệ giải cứu nô lệ còn tặng không đất đai, đơn giản chính là thu phục nhân tâm. Mà Tây Tư Nhĩ thân vương cũng làm như thế này, hắn sau khi thu phục được các bộ tộc thảo nguyên, dụng tiền của chính mình cải thiện cuộc sống cho bọn họ, mời đến mục sư xem bệnh cho người ở trên thảo nguyên, kết quả mà hắn thu được chính là sự ủng hộ của tất cả các bộ tộc trên thảo nguyên. Cho đến hiện tại, uy tín của hắn trên thảo nguyên vẫn như cũ không có người nào có thể đụng tới được.
Có một đối thủ như vậy, nhưng thật ra bần đạo không có tịch mịch a, nhưng điều làm ta buồn bực là, dựa vào cái gì mà ta luôn gặp phải những địch thủ cứng cựa như vậy? Trước đó là Ni Cổ Lạp Tư - được xưng là đệ nhất danh tướng trên đại lục, ta chỉ dựa vào may mắn mà thắng được người ta mà thôi. Sau đó là Phùng Tu Tư – một kẻ không chỉ có tâm trí trầm ổn tàn nhẫn, hơn nữa bản thân hắn là một quỷ vương hút máu cao cấp, nếu không có Cái Thứ hộ giá, cái mạng nhỏ của chính mình đã xong đời. Hiện tại a, đến nơi đây lại đụng phải Tây Tư Nhĩ thân vương – được người ta xưng tụng là "Huy Hoàng Hổ Vương", cái tên này cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ rồi, sự lợi hại so với hai người kia lên đến tám thành. Hơn nữa bần đạo đang đánh trên sân khách, lợi thế sân nhà là thuộc về người ta. Ai! Chưa đánh đã thua.
Ở thời điểm bần đạo đang còn buồn bực, thì không khí tại Vương đô Tạp Đặc là một mảnh nặng nề. Dân chúng nơi nơi hỗn loạn bối rối. Bọn họ biết, Thanh Long thiết kỵ nổi tiếng trên đại lục có hay không ngày mai sẽ xuất hiện ở nơi này, mà chuyện Phùng Tu Tư là Ma tộc và sử dụng Vạn Độc Huyết Chú ám hại đại Nguyên soái Long gia lại càng thêm huyên náo. Lúc này, tại quân bộ Tạp Đặc mọi người cũng đang chờ đợi một nhân vật có thế giải cứu được mọi người.
Chín giờ sáng, Huy Hoàng Hổ Vương Tây Tư Nhĩ-Tạp Đặc thân vương một thân quần áo chỉnh tề xuất hiện ở nơi này, sau vài thập niên xa cách, vị thống soái trẻ trung năm nào giờ trên đầu đã bắt đầu lốm đốm vài phần bạc trắng. Bất quá, khuôn mặt của hắn vẫn nghiêm nghị như xưa, trạng thái tinh thần của hắn vẫn là làm cho người khác phấn chấn hẳn lên. Ngay lúc hắn bước vào đại môn, cái vị từng quét ngang thiên hạ - Huy Hoàng Hổ Vương xuất hiện tại trước mặt mọi người. Lúc này tâm tình của tất cả mọi người nghênh đón hắn đều dâng lên niềm kích động, nhiệt liệt vỗ vỗ vẫy vẫy tay cùng nhiệt lệ (nước mắt vui mừng) biểu đạt một loại tình cảm kính ngưỡng đến vị Thống soái truyền kỳ của bọn họ.
"Ta không quản việc trước kia đã xảy ra cái gì. Ta vẫn là ta, vĩnh viễn vì Tạp Đặc mà chiến đấu đến cùng" Tây Tư Nhĩ thân vương đứng ở trên cái bục lộ thiên, dụng thanh âm đủ to truyền xuống phía dưới dài có những mấy ngàn người. Tại thời khắc quốc gia lâm nguy, hắn dứt khoát buông thả ân oán với người khác, đứng ở chỗ này hướng mọi người thốt ra cõi lòng mình.
"Thân vương vạn tuế, Tạp Đặc vạn tuế" Dưới mấy ngàn thanh âm trực tiếp hô lên, lại có vô số mũ nón ném lên bầu trời, tiếng nhiệt liệt vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang đến tận trời xanh.
"Không quản Phùng Tu Tư là người gì. Cũng không luận hắn đã làm cái gì. Hiện tại tổ quốc Tạp Đặc của chúng ta bị người ta xâm lấn lãnh thổ" Sau khi đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại Tây Tư Nhĩ thân vương nói tiếp: "Ta chỉ biết một việc. Vô luận là ai, vô luận đến đây với lý do gì, chỉ cần hắn dám xâm chiếm một mảnh đất của Tạp Đặc, ta sẽ cùng với hắn chiến đấu đến cùng"
Dưới một phen cổ động của Tây Tư Nhĩ thân vương, cuối cùng quân đội Tạp Đặc cũng thoát khỏi bóng ma Phùng Tu Tư cùng Ma tộc, tại khí thế tự cấp cho chính mình một cái lý do chính đáng để chiến đấu. Sau đó, Tây Tư Nhĩ thân vương hạ lệnh triệu hồi bộ hạ cũ và chấn chỉnh lại Hổ Hoàng quân đoàn. Cùng lúc đó, cũng hạ đạt một cái tổng động viên ra toàn bộ cả nước và ngoài nước. Mà sau khi Tây Tư Nhĩ thân vương sau khi hạ đạt một loạt điều quân lệnh, tự bản thân đi tới quân bộ, đi tới các xưởng đóng tàu, quặng mỏ của Tạp Đặc, mục đích của hắn chỉ vẻn vẹn có một, hướng đến những bộ hạ cũ lưu lại đến nơi này mà giải thích. Mỗi một nơi hắn đến, trước là triệu hồi bộ hạ cũ đến, sau đó quỳ xuống trước mọi người biểu đạt rằng vương thất Tạp Đặc và hắn hướng những dũng sĩ bị đãi ngộ không công bằng mà tỏ vẻ thành thật xin lỗi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thân phận của một thân vương như hắn, lại quỳ xuống hướng đến những bộ hạ cũ buộc phải làm nô lệ tại xưởng đóng tàu mà giải thích, còn có ai không vì nó mà cảm động chứ? Ngay đương trường, làm biến mất đi những ủy khuất, những oán khí của dũng sĩ đó, các tướng sĩ này cùng ôm đầu khóc rống lên. Ngay lúc ấy, tình cảm lúc này của mọi người thật có thể nói là cảm động đến thiên địa. Lập tức các chiến sĩ này đều tỏ vẻ nguyện ý thề sống chết trung thành Tạp Đặc, nhất trí vì quốc gia mà bỏ ra chút sức lực cuối cùng.
Cứ như vậy, ngắn ngủi hơn mười ngày thời gian, những thủ hạ cũ của Hổ Hoàng quân đoàn cũng được triệu tập đến hơn 30 vạn người, số còn lại bởi vì đường xá xa xôi hoặc là bị bệnh mà chết đi cũng không có đến được. Đúng là chưa từng nghe qua có ai đó công nhiên cự tuyệt qua cách chiêu mộ binh của Tây Tư Nhĩ thân vương. Cho dù là cách xa ngàn dặm, cho dù bị bệnh nặng quấn lấy thân chỉ còn có một hơi, lại nghe nói Tây Tư Nhĩ chiêu mộ thuộc hạ cũ, cũng có thể nhanh chóng mà đến đây. Chính là ở khu Tây bộ dưới quyền khống chế của Đại Hán ta, mỗi ngày đều có hơn trăm người thừa lúc ban đêm nhập cư trái phép vượt qua Lưu Hòa Hà mà tìm đến Tây Tư Nhĩ thân vương mà nương tựa.
Rất nhiều người bị Thanh Long thiết kỵ bắt được, càng có nhiều người lúc nhập cư trái phép chìm xuống đáy sông, nhưng mà không làm giảm đi nhiệt tình của bọn họ, nhập cư trái phép càng không giảm mà càng tăng lên. Nhìn thấy mấy tên này khẳng khái chịu chết, bần đạo cũng không biết phải làm gì cho đúng. Giết thì không đành lòng, tha bổng thì hậu hoạn khó lường a. Tây Tư Nhĩ thân vương rốt cục là thuộc dạng người gì vậy? Không ngờ lại có mị lực cự đại như vậy, lại làm cho thuộc hạ nguyện ý chết như vậy.
Một thân vương quỳ xuống quả nhiên lợi hại. Bần đạo liền liên tưởng đến danh tướng một thời - Bạch Khởi. Hắn từng vì binh lính của mình mà hút mủ vết thương trên chân của thuộc hạ, mẫu thân một sĩ tốt thấy được, liền khóc rống lên, nàng nói, con trai lớn của nàng cũng được hút mủ như vậy, vì thế con trai trưởng của nàng cảm động rất nhiều, ra sức mà giết địch, rốt cục lại chết trận. Hiện tại Bạch Khởi lại đối con trai của nàng cũng làm như vậy, chỉ sợ con của nàng cũng không thể sống lâu được. Quả nhiên, không lâu sau, con trai của nàng vì Bạch Khởi mà chết trận.
Tây Tư Nhĩ thân vương cũng dụng tâm kế giống như Bạch Khởi. Một quỳ này của hắn. Một quỳ này hình thành một quân đội thép thề một lòng sống chết đi theo hắn. Có thể cùng giao thủ với một vị anh hùng như vậy, bần đạo không biết là vinh hay là nhục đây.
Nhận được tin tức Hổ Vương tái nhậm chức, năm vị đội trưởng dưới trướng của ta và Tổng tham mưu trưởng Thạch Trữ quản lý tạm thời hơn sáu mươi vạn bộ binh ở Chiếm lĩnh khu, cùng nhau tụ tập lại ở Tạp Đạp Nhĩ thành. Bởi vì vào trưa hôm nay, cha ta mang theo quân viện đến nơi đây. Sáng sớm, mấy người bọn họ đến phòng của ta chờ, bần đạo vừa bước ra cửa liền thấy mấy tên này đang khoe khoang lẫn nhau gì đó. Ta xem xem cách ăn mặc của bọn họ một hồi, thiếu chút nữa vì tức mà chết. Cái này đến cùng là cái quái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.