Nghe thấy lời nói của tên lính này, Tiêu Thần cảm thấy rung động, cũng không biết trong quá khứ, những bằng hữu cùng địch nhân ngày xưa hiện giờ như thế nào?
Tiêu Thần đi vòng qua bọn họ, đi tới hơn mười dặm, tới bên bờ Hoàng Hà.
Sóng lớn xô bờ, nước chảy cuồn cuộn, giống như cự long gầm thét.
Tiêu Thần đứng nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, trong lòng hồi tưởng lại những ký ức ngày xưa, cho đến một lúc lâu sau hắn mới rời đi, hắn quyết địch đi du lịch khắp Cửu Châu, cảm nhận và ngắm nhìn
sự thay đổi những năm gần đây của Cửu Châu.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung động, tiếng ầm ầm truyền đến, phía trước con đường một đoàn người ngựa phi như bay tới, thiết kị tung vó tạo nên cuồn cuộn bụi mù.
Đi phía trước là một người áo giáp sáng loáng, trong tay cầm Xích huyết long kỳ, đại kỳ bay phấp phới, rất uy phong. Phía sau kỵ sĩ này là một đám thiết giáp, vũ khí ánh lên hào quang sắc bén.
Một thiếu niên khoảng mười bẩy mười tám tuổi cưỡi Long câu, đi giữa đội hình,trên người mặc hoàng kin giáp ( chắc mạ vàng ah ), lưng đeo Xích Long Kiếm, nổi bật lên như là chúng tinh củng nguyệt ( trăng giữa trời sao).
Thiếu niên giống như là người của hoàng tộc, có lẽ mục tiêu là Tử Thành gần đây? Sau khi nhìn rõ ràng tất cả, Tiêu Thần liền đi vào trong rừng, không muốn cùng bọn họ chạm mặt.
"Dừng"
Thiếu niên hoàng tộc mặc hoàng kim giáp quát to một tiếng, tất cả người ngựa đều nhanh chóng dừng lại, đứng ở giữa đường.
"Vừa nãy ta rõ ràng nhìn thấy một đạo huyết ảnh, như thế nào đảo mắt đã không thấy. Các ngươi tìm cho ta, tà ma quỉ vật cũng dám ở giữa ban ngày đụng đến bản thái tử, tìm được nhất định ta sẽ cho nó hồn phi phách tán."
Các binh sĩ này rõ ràng đều được huấn luyện rất tốt, lập tức đã chia nhau ra tiến vào trong rừng tìm kiếm huyết ảnh.
Tiêu Thần vốn không muốn gặp rắc rối không cần thiết. Nhưng nhìn thấy tên Thái tử ngang ngược như vậy, hắn liền đi từ trong rừng ra, đi tới con đường phía trước. Hắn thật muốn nhìn xem đối phương có thể làm gì mình.
"Yêu vật cũng dám ngang nhiên hiện ra trước mặt ta, không biết sống chết."
Bên cạnh thiếu niên một viên tướng liền giơ tay lên, lòng bàn tay hướng lên trời, mồm niệm một câu chú ngữ, rồi sau đó hướng Tiêu Thần bổ tới, quát: "Ngũ lôi oanh đỉnh."
"Ầm vang looong"
Tia chớp tuy rằng không to, nhưng bỗng nhiên hiện ra đánh xuống, thanh thế cũng thật kinh người. Nhưng là, chúng còn chưa đủ để có thể gây thương tổn đến hư ảnh của "Hồng Toản cốt thể"( dịch: không theo dõi nên không dịch được đoạn này - biên: tên riêng thì lão dịch làm gì hử?). Trực tiếp đánh xuyên qua khoảng không.
Tiêu Thần gật gật đầu, viên tướng này bản lĩnh cũng không kém, có lẽ đã tiếp cận bán thần lĩnh vực, là một gã tu tiên có chút tiềm lực . Nghĩ đến Cửu châu bây giờ linh khí nồng đậm, việc tu luyện bây giờ so với trước kia dễ dàng hơn.
Leng keng, thanh âm phát ra liên tục, phần đông binh sĩ phía sau đều rút binh khí ra, hàn quang sáng loáng, hướng về phía Tiêu Thần xông đến.
"Xin thái tử lui ra phía sau, yêu vật này tựa hồ không đơn giản." Viên tướng đánh ra thần lôi hô, hắn giục ngựa về phía trước xông tới.
"Không cần." Thái tử cười lạnh hướng về phía trước đi tới, nói:" Khẳng định là cửu đầu xà mời đến yêu nhân này, nhưng ta thân là hậu nhân của một trong Ngũ đại cường giả luyện khí sĩ vùng duyên hải, sao có thể sợ hắn chứ."
Nhiều năm qua đi, nhân gian Cửu Châu đã có nhiều biến hóa, nữ hoàng Triệu Lâm để mượn sức các tu sĩ cường đại trong thiên hạ, đã thu mười nghĩa tử, phong làm Thập đại thái tử.
Bọn họ cha mẹ ruột tự nhiên khắp nơi đều là tu sĩ nổi danh, chính là vô địch phía Tây nam là Cửu đầu thần xà cùng với Ngũ đại cường giả vùng duyên hải.
Thập đại thái tử tự nhiên có mâu thuẫn, minh tranh ám đấu với nhau không ngừng.
Thất thái tử tên là Diệp Lăng Vân, phụ thân là Đông hải luyện khí sĩ Diệp Cửu Trọng, theo lời đồn đãi chính là hậu nhân mạnh nhất của Bán Tổ Tam Anh Thái Quân . Đại thái tử tên là Hứa Xương, chính là hậu nhân của Cửu đầu thần xà, cùng Thất thái tử Diệp Lăng Vân xưa nay không hợp, thường xuyên tranh đấu.
Diệp Lăng Vân dừng ở phía trước Hồng Toản cốt thể của Tiêu Thần,nói: "Con rắn chín đầu ngu ngốc, quá mức coi thường ta, tà vật bực này còn chưa làm khó được ta." Nói xong, hắn lấy ra một cái ngọc hồ lô, mở nắp ra hướng phía Tiêu Thần quát: "Thu".
Một đạo bạch quang bay tới, muốn thu Tiêu Thần vào pháp bảo hồ lô, nhưng là tất cả đều phí công vô ích, bởi vì Tiêu Thần chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi, có thể nói không gì có thể động tới thân được.
Tiêu Thần bình thản đứng ở nơi đó, nhưng trong lòng lại không giữ được bình tĩnh, năm đó hắn một mình xông vào hoang cung, làm cho Triệu Lâm chỉ có thể giả chết. Hiện tại Thất thái tử này ngang ngược như thế, có thể đoán được cường thế hiện nay của Triệu Lâm.
Nếu hắn biết Diệp Lăng Vân chính là hậu nhân của Ngũ cường luyện khí sĩ, trong long liền càng thêm khó có thể bình tĩnh, năm đó hắn còn ở Tu Chân Giới, Thập đại cường giả cực mạnh đấu với hắn đều không chết thì thương nặng, hiện tại hậu nhân của Ngũ cường năm đó lại dám hướng tới hắn động thủ, thế sự quả là khó liệu.
"Ngươi là ai?". Thất thái tử Diệp Lăng Vân thấy dù sử dụng pháp bảo bảo mệnh thế nhưng không có một chút công hiệu, rốt cục có chút hốt hoảng.
Tiêu Thần cũng không trả lời, cất bước hướng về phía trước đi đến. Hắn mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, nhưng đã từng đánh khắp thiên hạ, làm cho hắn có một loại khí thế thiên hạ ít có. Khí thế do hắn phát ra làm cho binh sĩ không tự chủ được lùi về phía sau, chiến mã thì kinh hoảng lồng lên, thiết kị đại đội nhất thời loạn cả lên.
Long câu của Thất thái tử Diệp Lăng Vân cũng bị dọa cho hoảng sợ, lập tức lồng lên, làm hắn bị quăng xuống.
Đột nhiên, một đạo tiếng cười truyền đến, phía xa một bóng người lao tới gần, nói:"Buồn cười, đây gọi là thái tử sao? Chẳng qua là cậy thế mà thôi."
Một hắc y thanh niên, dàng người khỏe mạnh, vạm vỡ, quần áo theo gió bay phất phới, ở trên hư không cất bước đi tới, tư thế oai hùng, nhất là phía trên đầu hắn còn có một đôi Long Giác.
Tiêu Thần chấn động, kia dĩ nhiên là Tiểu quật long! Muốn lên tiếng gọi, nhưng cuối cùng lại thôi. Bây giờ không phải lúc nhận nhau.
"Ngươi là... Nghịch long vương!" Thất thái tử hiển nhiên phi thường khiếp sợ, các binh sĩ cũng hoảng sợ nhưng vẫn đem Thất thái tử bảo hộ ở giữa.
"Ngươi... là tới để giết ta sao?" Thất thái tử tâm thần hoảng loạn, lời nói còn có chút bối rối.
Nghịch long vương danh chấn thiên hạ, cùng cái "Người kia" đã chết có quan hệ phi thường, thường xuyên tìm nữ hoàng gây phiền toái, trong thiên hạ người có thể động đến hắn chỉ có số ít.
"Ta nếu ra tay cũng là giết Triệu Lâm cùng phụ thân ngươi, giết loại tôm tép như ngươi để làm gì?" Nghich long vương cường thế, làm cho mọi người đều run sợ, khí thế hắn phát ra cả thiên hạ tu giả đều sợ hãi.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:"Nghịch long vương quả nhiên hảo khí phách, nhiều năm qua ta vẫn muốn gặp ngươi, hôm nay hy vọng có thể được thỏa tâm nguyện."
Xoát
Hào quang màu bạc chợt lóe, trên bầu trời hiện ra một bóng người, một đầu ngân phát theo gió vũ động, tuy rằng là dáng người, tướng mạo bình thường, nhưng là lại thấu phát ra khí thế làm cho người ta cảm thấy uy áp cường đại, giồng như một pho tượng thái cổ ma sơn sừng sững đứng đó.
"Cửu đầu thần xà?" Tiểu Quật Long sắc mặt không thay đổi, không hề bận tâm, phi thường bình thản nói:"Như ngươi mong muốn, vậy đến đây làm một hồi long xà đại chiến đi".
Phía dưới, Diệp Lăng Vân không khỏi biến sắc, vừa lúc nãy hắn còn lớn tiếng mắng "Con rắn nhỏ chín đầu", không nghĩ lúc này lại gặp Thần xà
"Như thế rất tốt." Quang hoa chợt lóe, Cửu đầu thần xà phân thân ra làm chín, trên bầu trời liền hiện ra chín ngân phát thanh niên giống nhau như đúc.
Không khí sặc mùi tranh đấu, hai đại cường giả khí thế ngập trời, ẩn chứa uy áp cùng lực lượng khủng bố vô tận, tựa như hai phiến thiên địa đối lập, làm cho người ta tâm hồn run rẩy, chân lạnh tay run.
Chiến ý ngưng tụ, khí thế từ từ dâng lên, hai cường giả mặc dù chưa động, nhưng thân thể bọn họ đều tỏa ra thần quang, giống như là hai tòa thần sơn tỏa ra hào quang chói lọi,
Uy thế như vậy, kinh thiên động điện.
Tiêu Thần bị hại đại cường giả bộc phát khí thế kích động, hồi tưởng lại cảm giác sảng khoái khi năm xưa đại chiến cùng anh hùng trong thiên hạ, ngay tại giờ khắc này, thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra vô tận thần quang, hắn cảm giác cơ thể mình như từ từ ngưng thật, hai chân đạp mạnh xuống đất, một quyền hướng lên trời chính là nhằm về phía Cửu đầu thần xà đánh tới.
Không ngờ Hồng Toản cốt quyền thế nhưng lại có thể phóng ra trận gió, Tiêu Thần trong lòng rung động. Đây không phải ảo giác mà tất cả đều là chân thật ah.
Nhưng ngay tại lúc sau, hào quang bỗng nhiên chợt lóe, Hồng Toản cốt thể đột nhiên biến mất, điều này làm cho tất cả mọi người tại đó đều chấn động.
Vừa mới ngưng tụ lại, nhưng mới đánh ra một quyền mà thôi thì ngay trong nháy mắt lại hóa thành hư vô. Tiêu Thần cảm giác như không thể ngăn cản, trước mắt như có vô tận hào quang ngọc lưu ly bảy màu lóng lánh, Tiêu Thần xuyên qua không gian, ly khai Cửu Châu.
Không bao lâu Tiêu Thần đã về tới đáy Cốt Tỉnh (giếng xương cốt), rõ ràng nhìn thấy một khối Hồng Toản cốt thể (xương cốt màu đỏ), nằm giữa vô tận xương cốt vỡ vụn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Vô tận xương cốt vỡ vụn chồng chất lên nhau, phát ra ánh sáng mờ ảo, không có một tia âm khí nào.
Hồng Toản cốt thể nằm ở đáy giếng kia dĩ nhiên chính là hắn, hư ảnh của Tiêu Thần bay đến, hai người hợp nhất. Hỏa Chủng trong đầu lâu từ trạng thái lập lòe gần như tắt ngấm bỗng nhiên bộc phát ra quang mang mãnh liệt.
Phảng phất như giấc mộng Nam Kha, Tiêu Thần từ đáy giếng ngồi dậy, hồi tưởng lại những điều vừa xảy ra, hắn trong lòng kích động, mời vừa rồi thật sự là mộng sao? Ta từng trở về Cửu Châu một lần!
Ở dưới đáy giếng tĩnh tọa thật lâu, sau khi suy nghĩ kỹ lại, Tiêu Thần mới hướng về phía trước đi lên .
Cốt động vách tường cũng không phải đặc biệt trơn tuột, Tiêu Thần đi khoảng nửa canh giờ, mới dần dần nhìn đến phía trên có ánh sáng chiếu xuống.
."Ôi chao."
Khi Tiêu Thần từ dưới giếng đi lên, phía trên liền truyền đến tiếng kinh hô.
" Khô lâu tiên sinh, ngài rốt cục cũng đi ra, thật tốt quá." Tiểu Thiên Nhai lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, rốt cục vẫn chỉ là một đứa nhỏ, buồn vui hoán đổi cho nhau vẫn rất nhanh.
Lý Mục dẫn một đám thần tộc trẻ tuổi đã ở phụ cận miệng giếng, lập tức giúp hắn đi lên.
Lí Mục mỉm cười nói:"Ngài rốt cuộc đã đi lên, nếu không ta đang nghĩ phái người đi xuống."
Mới vừa rồi Cốt Tỉnh( giếng xương cốt -- để thế này cho hay ) bộc phát ra thần quang, đem tất cả mọi người xung quang miệng giếng đánh bay ra ngoài, rồi sau đó hào quang cũng không tiêu tan, ngăn cách mọi người tiếp cận. Cho đến khi qua một khoảng thời gian dài, mới dần biến mất.Lúc này người Thần Tộc mới lại tới gần miệng giếng, cũng chính là lúc Tiêu Thần tự mình leo lên.
"Thực xin lỗi, đã làm các vị lo lắng." Tiêu Thần lắc người mãnh liệt vẩy tung nước giếng toàn thân cho rơi xuống đất.
"Đều do Thiên Nhai không hiểu chuyện, may mắn ngài đã bình an lên đây." Lí Mục hướng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhai, nói:"Trước kia đối với cháu ta đã nói qua, địa phương này có điểm tà môn, đừng tới nơi này mà cháu thật sự là rất bướng bỉnh."
"Cháu đã biết..." Tiểu tử kia biểu hiện đúng là rất ngoan ngoãn.
"Kỳ thật đều là do ta tự hại minh thôi." Tuy nói như vậy nhưng Tiêu Thần cảm giác rất đáng giá, cốt động phía dưới đối với hắn mà nói có ý nghĩa trọng đại.
Phiến kiến trúc này từ ngày xưa đã âm khí dày đặc, mọi người cũng không có trì hoãn, liền đi ra ngoài.
Ở bên ngoài đứng tụ lại giữa ngã tư đường có không ít sinh vật Hỏa Chủng, chúng nó biết rõ nơi đây có điểm tà dị vì vậy không có dám tùy tiện tiến vào.
"Là do tiểu hài tử chạy loạn gây lộn xộn, không có chuyện gì phát sinh, mọi người giải tán đi nào."
Ai ai cũng biết Lí Mục là cao thủ Thần Tộc, vì vậy khi lão vừa nói mọi sinh vật Hỏa Chủng đều rút lui.
Rồi sau đó Lí Mục mang theo người Thần Tộc đi ra khỏi thành trì, hướng thần thôn trở về.
Cho đến khi đã cách xa thành , Lí mục mới hướng Tiêu Thần hỏi:" Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?"
Tiêu Thần hơi do dự, rồi sau đó liền quyết định nói ra sự thật.Người thần thôn đúng là duy nhất làm cho hắn có cảm giác đồng loại, không nghĩ có gì phải dấu diếm.
"Cái gi?" sau khí nghe Tiêu Thần kể lại Lí Mục trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.
Tiểu Thiên Nhai luôn đi bên cạnh hai nguời bọn họ, cũng trợn tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bưng, nói:" Cửu Châu ... Ta nằm mơ đều muốn đi, lần sau ta cũng xuống đáy giếng thử xem sao."
Lí Mục tức thì trừng mắt nhìn nó một cái, nói."Không được nói lung tung."
Phía sau liền có Thần Tộc thiếu niên chạy lên hỏi:" Cửu Châu làm sao vậy, các ngươi đang nói cái gì?"
"Không có gì." Lí Mục lườm Tiểu Thiên Nhai một cái, làm tiểu tử này chỉ đành quệt quệt miệng, không dám nhắc lại.
Việc này quan hệ trọng đại, lão không muốn gặp phải phong ba.Dù sao Thần Tộc thiếu niên đều là kẻ to gan, có khi lại phi thường xúc động, nói cho bọn họ chỉ sợ lại mang đến phiền toái.
Một đường đi tới, cũng không bàn đến vấn đề này nữa, cho tới lúc về tới thần thôn, Lí Mục lưu lại một mình Tiêu Thần cùng Tiểu Thiên Nhai được đưa đến nhà của thằng nhãi. Tiểu tử kia bị lưu lại tự nhiện là gây loạn, làm lão phải hứa lần sau mua cho nó mười quả nhân sâm thì tiểu tử kia mới thống thống khoái khoái đáp ứng, chạy đến mời bà nội Triệu Anh của nó.
Hai lão nhân nghe Tiêu Thần kể lại một lần nữa, sau đó không nói gì, suy nghĩ rất lâu, cũng không thể nói rõ ràng được.
"Chẳng lẽ nơi đó thật sự cùng Cửu Châu có một ít liên hệ nào đó hay sao, có lẽ hy vọng đi Cửu Châu niết bàn của chúng ta là ở nơi đó."
"Năm đó có một Quân Vương ngã xuống ở nơi đó, có khi cùng chuyện này có quan hệ hoặc bởi vậy mới tạo nên nơi đó?"
Hai lão nhân đưa ra các loại phán đoán, nhưng đều cảm thấy vẫn thiếu một cái gì đó.
Mặc kệ như thế nào mà nói, đây cũng là một phát hiện trọng đại, hai lão nhân quyết định qua một thời gian cùng Tiêu Thần đi dò xét một lần nữa.
"Ha hả.. ." Lí Mục lão nhân nở nụ cười, hướng Tiêu Thần nói:"Đây là một lần đại cơ duyên của ngươi a."
"Ngươi nói đó là Thải Toản ( xương màu )?" Hôm nay tới nhìn tận mắt thị trường trao đổi, Thải Toản chính là loại hàng đáng tranh giành nên Tiêu Thần tự nhiên hiểu được giá trị của Cốt Tỉnh kia.
"Đương nhiên, tại thế giới tử vong này, đối với kẻ đạt đến cảnh giới như ngươi mà nói, dó thật sự như một cái bảo tàng." Lão ẩu Triệu Anh cũng cười nói.
"Nếu không có Thiên Nhai, ta cũng không phát hiện ra, nên nó cũng là thuộc về thần thôn" Tiêu Thần khôgn muốn độc chiếm.
Lí Mục cười lắc đầu nói:"Không cần nói như vậy, bảo tàng đối với chúng ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng, đừng nhìn chúng ta cũng đi thị trường trao đổi, chẳng qua là vì thỏa mãn hứng thú của mấy đứa nhỏ mà thôi."
Tiêu Thần nhất thời sáng tỏ, hai lão nhân này tu vi thực sự rất khủng bố.
Sau khi hai lão nhân rời đi, Tiêu Thần hồi tưởng lại những gì trải qua ngày hôm nay, hắn thật lâu không thể bình tĩnh. Rốt cục cũng thấy được hy vọng trở lại Cửu Châu, cho dù không thể chân chính trở về, cũng có thể làm cho linh thức của mình đi cảm giác hết thảy của cố hương.
Có lẽ sau này hắn có thể đi lại giữa hai giới, một bên tại đây thế giới tử vong thần bí tu luyện, đồng thời cũng tùy thời có thể trở lại Cửu Châu.
Hơn mười ngày sau, hai lão nhân cùng nhau mang đội, dẫn Thần Tộc thiếu niên lại đi tới thành trì cách mấy trăm dặm.
Từ xưa, trong thành trì tự nhiên có cao thủ tọa trấn, thành chủ có thực lực mạnh mẽ chấn nhiếp một phương, bất quá hai lão nhân có thể cùng nhau đối kháng, nếu không nơi này Hỏa Chủng sinh vật không có khả năng cung kính như thế.
Nhóm thần tộc thiếu niên cao hứng ở trong thành đi lại, mà Tiêu Thần cùng hai lão nhân rất nhanh phân tán ra, rồi sau đó theo các hướng khác nhau cùng đến Cốt Tỉnh.
Cốt Tỉnh chung quanh yên tĩnh, chỉ có khi tức âm u từ cung điện tỏa ra, không có sinh vật Hỏa Chủng nào muốn đến nơi này.
Nhìn xuống Cốt Tỉnh sâu thẳm, Lí Mục nói:" Ta cùng với Tiêu Thần xuống dưới thăm dò."
"Các ngươi phải cẩn thận." Lão ẩu Triệu Anh nói, đồng thời đưa cho Tiêu Thần một cái nhẫn, nói " Đây là một cái không gian Giới Chỉ,ngươi đem bảo tàng của ngươi dưới đó chuyển vào trong này. Ta nghĩ nếu như sau này thao tác thích đáng thì sẽ giúp ngươi bớt đi nhiều cuộc chiến sinh tử, trực tiếp có thể mang đi đổi lấy thứ cần thiết từ sinh vật Hỏa Chủng cường đại."
"Ta cũng đi Cửu Châu nhìn một cái." Lí Mục tựa hồ so với Tiêu Thần còn vội hơn, liền nhảy xuống trước.
Tiêu Thần theo sát ngay sau đó,, tái thâm nhập Cốt Tỉnh.
Qua một đoạn thời gian, miệng giếng bắt đầu tỏa ra hào quang, đem Triệu Anh đẩy lùi lại, lão nhân liền cảm thấy kinh dị, bằng tu vi của bà ít người có thể lay động, không ngờ hào quang của một cái giếng có thể làm được.
Ước chừng qua hơn một canh giờ, hào quang mới chậm rãi thu lại. Ngay sau đó rầm một tiếng nước chảy ào ạt, Lí Mục vọt lên, sắc mặt không tốt.
"Làm sao vậy?" Triệu Anh kinh ngạc hỏi.
"Thật là đáng sợ, cái Cốt Tỉnh... Tựa hồ là xương cốt một người biến thành!"
"Cái gi? !"
"Hơn phân nửa là do siêu việt Quân Vương làm."