Trường Sinh Giới

Chương 356: Cốt Tỉnh thông địa ngục, thần giáng xuống nhân gian




Trong giếng cổ, Tiêu Thần đang không ngừng chìm xuống, hắn bị một cỗ lực lượng kinh khủng giữ chặt nên không sao ngăn cản nổi. Cứ thế hắn rơi xuống đáy giếng.

Trên vách giếng có nhiều vết tích đao búa, cũng không biết là lưu lại từ niên đại nào. Trong quá trình rơi xuống thậm chí hắn còn thấy một khối Tử Toản cốt người vỡ vụn giắt trên vách giếng.

Bỗng nhiên, Tiêu Thần thất kinh. Khi hắn chăm chú quan sát vách giếng thì mới phát hiện, cái này tựa hồ . . . Không phải vách đá, nào ngờ giống như là bạch cốt đã đánh bóng bị che đậy.

Giếng cổ . . . Cốt động!

Tại sao có thể như vậy, cái này là bộ xương cốt lớn như thế nào, mở ra một cái giếng cổ sâu thẳm như vậy ? Nếu như đó là sự thật thì có thể nói làm kinh động lòng người.

Càng quan sát cẩn thận thì càng gia tăng sự suy đoán này của hắn, tựa hồ thật sự là một cái Cốt Tỉnh cổ xưa!

Cốt Tỉnh thần bí khó lường, tràn ngập ma tính !

Cũng không biết rơi xuống trong thời gian bao lâu, Tiêu Thần rốt cục đã tới đáy giếng. Cảnh nhìn thấy thật ghê người, dưới đáy giếng chất đống đầu khớp xương vỡ vụn, cũng không biết số lượng có bao nhiêu. Hào quang lóe ra, đại đa số lại đều là Thải Toản cốt làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.

Tiêu Thần trong lòng bỗng thấy lạnh cả người. Cái này quả thực chính là một phần của cường giả, cũng không biết Hỏa Chủng sinh vật khủng bố tới đâu đã được đưa tới nơi này. Dẫu vẫn không thể làm bất kì cử động nào, nhưng nằm ở trên Thải Toản cốt đủ mọi màu sắc thì hắn càng cảm giác khí tức Cửu Châu mãnh liệt hơn.

Thế này thật sự rất kì quái , vì sao lại như vậy? Trong Cốt Tỉnh tràn ngập lực lượng ma tính, vì sao lại cảm ứng được Nhân Gian Giới?

Nước giếng xanh biếc yên tĩnh không gợn sóng, giống như loại cổ xưa nhất, vĩnh viễn yên lặng như vậy .

Hỏa Chủng trong đầu lâu Tiêu Thần nhảy lên bừng bừng, làm cho đáy giếnghoàn toàn sáng rực. Nhưng theo thời gian trôi qua, thần hỏa dần dần dập tắt, xu thế có vẻ định tắt ngấm.

Vậy nhưng cũng vào lúc này, Tiêu Thần cảm giác ý thức dần dần mơ hồ, mà khí tức Cửu Châu càng thêm mãnh liệt , phảng phất như đang ở trước mắt.

Phủ đệ của Thành Chủ hoang vu yên tĩnh, những vật kiến trúc từ xưa nối liên miên thành một vùng. Ngày thường không có mấy Hỏa Chủng sinh vật nguyện ý đến gần chỗ quỉ quái này.

Tiểu Thiên Nhai đang khóc lớn, nước mắt ròng ròng mà kêu to: "Khô lâu tiên sinh. . . Ngươi mau ra đây nha, đừng làm ta sợ, ô ô. . ." Tiểu tử kia thật sự sợ hãi , nó sợ Tiêu Thần đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Nó lau nước mắt rồi nhanh chân chạy về chỗ thị trường trao đổi.

Đám người trẻ tuổi Thần Tộc coi như đều đã trao đổi được món vũ khí vừa lòng. Có mấy người cầm ở trong tay Chủy Thủ hiếm có từ vẫn thạch, có thể nói là thần binh, vô cùng sắc bén. Trong tay mấy người khác thì lóng lánh sắc tím, đó là Tử Toản đoản kiếm vô cùng hiếm thấy, mức độ cứng rắn so với vẫn thạch thì còn hơn một bậc.

Lão nhân Lý Mục trao đổi được một thanh bạch cốt đoạn đao, nhưng chỉ dài hơn nửa thước mà thôi. Nhìn thì nó chỉ là phế phẩm, nhưng mà thanh bạch cốt đoạn đao này lại không hề kém Tử Toản cốt kiếm, không ngờ nó có khả năng đẽo gọt vẫn thạch.

Một đám già trẻ Thần Tộc đều vừa lòng, chuẩn bị lại đổi một ít đồ vật nữa. Nhưng tại lúc này, Thiên Nhai khóc lớn chạy tới rồi tức thì nói rõ tất cả.

"Cái gì, các ngươi đi đến phủ đệ kia?" Sắc mặt Lý Mục đột nhiên thay đổi, lão không hề do dự liền dẫn dắt một đám người trẻ tuổi nhằm khu hướng tây phóng đi.

Hành động như thế tự nhiên khiến rất nhiều Hỏa Chủng sinh vật cảm thấy bất ngờ, dù sao Lý Mục được xem như siêu cấp cường giả ở khu vực này. Nên có không ít Hỏa Chủng sinh vật chạy theo để tham gia náo nhiệt, muốn nhìn qua xem rốt cuộc xảy ra điều gì.

Phủ đệ Thành Chủ cổ xưa cũng không biết đã để hoang phế bao nhiêu năm, mỗi đời Thành Chủ đều không có cách nào hủy diệt, nơi này là địa điểm của điềm xấu.

"Theo truyền thuyết, Quân Vương có khả năng ra lệnh cho thiên hạ năm đó đã ngã xuống ở chỗ này. Tòa thành do Quân Vương lập nên này đã trở thành phế tích. Vùng phủ đệ Thành Chủ này không phải đất lành . . ." Lý Mục từ sau khi đi vào quần thể kiến trúc từ xưa này liền nhíu mày.

Quân Vương quá cường đại, một tiếng vừa hô làm tất cả thiên hạ chuyển động , tứ phương không ai dám từ chối. Ngay cả là chủ nhân các tòa thành lớn ở chỗ sâu trong đại lục thì cũng không dám dễ dàng trêu chọc.

Khi đi tới bên cạnh giếng cổ, lúc ấy Lý Mục cả kinh nói: "Miệng giếng cổ xưa này rất kì quái. Trước kia ta từng đến nơi đây mà chưa bao giờ nhìn thấy, chẳng lẽ là từ dưới đất phá phong bế mà bay ra?"

Mười mấy thiếu niên Thần Tộc đều vây quanh miệng giếng, bọn họ cẩn thận đánh giá giếng cổ, đương nhiên sẽ không cho rằng là Tiêu Thần bị trượt chân rơi xuống.

Tiểu Thiên Nhai lau nước mắt, cặn kẽ kể lại một lần chuyện đã trải qua.

Lý Mục nhíu mày, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng búng viên đạn lên vách giếngtường, lộ ra vẻ kinh hãi. Lão vội vàng lau sạch miệng giếng rồi lập tức như bị sét đánh, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Không ngờ là Cốt Tỉnh bị một cái xương cốt lớn đục xuyên qua."

"Rào . . ." Chính lúc này, nước giếng xanh ngắt kia vốn đang tĩnh lặng lại bắt đầu lục bục. Đồng thời muôn trận âm vụ phun lên. Từ bộ xương lớn đục xuyên qua giếng cổ xưa lại càng có muôn vàn đạo ô quang lóe ra.

"Lui về phía sau, tất cả mọi người lui về phía sau!" Lý Mục kinh hãi, trước hết ôm lấy Thiên Nhai, bay ngược đi.

Thiếu niên Thần Tộc cũng nhanh như chớp rời xa Cốt Tỉnh.

Còn Tiêu Thần ý thức mơ hồ, phảng phất như đang lâm vào trong giấc ngủ say, nhưng chính vào lúc này khí tức Cửu Châu quen thuộc lại ào ào tràn đến.

Cốt Tỉnh thông xuống địa ngục, chẳng lẽ thật sự nối thông được về Cửu Châu trong mộng sao?

Liền sau một khắc, hắn cảm giác chính mình phảng phất lơ lửng bay lên, một trận hào quang mãnh liệt bao phủ xuống đưa hắn đi vào một thế giới được chiếu sáng rực rỡ tựa như ảo mộng. Ở phía trước có một thế giới mờ ảo to lớn.

Núi cao chứa sức mạnh, sông dài réo âm thiêng. Mặt đất mênh mông, non sông tráng lệ, linh khí đậm đặc.

Đó không phải là Cửu Châu sao? Sông núi đất đai trải dài phía trước, hào quang không ngừng nhấp nháy, thỉnh thoảng lại lóe lên vụt qua.

Tiêu Thần vô cùng kích động , nhưng hắn lại sợ đây chỉ là một giấc mộng. Thái Sơn hùng vĩ, Hoa Sơn hiểm trở . . . Những ngọn núi nổi tiếng, những con sông dài cứ đều lần lượt hiện lên trước mắt.

Hắn dốc hết khả năng lao về phía trước. Nếu đây chỉ là một giấc mộng thì như vậy sẽ tan vỡ. Nếu như là chân thật, vậy hắn liền hoàn toàn chìm đắm vào đó.

Hào quang bảy màu tựa như ảo mộng vỡ vụn , Tiêu Thần cảm giác chính mình đang xuyên qua ngăn cản rồi xuất hiện ở trên mặt đất đã lâu không gặp.

Những luồng khí tức trường tồn xa xưa ùa vào mặt. Đúng vậy, đây là khí tức Cửu Châu mà không phải ảo giác, không ngờ hắn đã trở về!

Không thể tưởng tượng nổi, cảnh vật sông núi không ngừng biến hóa, tựa hồ như hắn đang xuyên qua không gian. Cuối cùng lại xuyên qua không gian nhằm hướng miền tây Cửu Châu -- Ung Châu.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, hiện tại rốt cuộc là thời đại nào. Tiêu Thần thật sự sợ cảnh bể dâu, sợ tất cả đều phai mờ trước năm tháng vô tình .

Nếu như tất cả người quen trước đây đều không còn tồn tại , như vậy hắn trở về còn có ý nghĩa gì đây?

Cảnh vật rốt cục cố định, hắn xuyên qua không gian đi ra. Mặt đất mênh mông dưới chân tỏa ra lực lượng sao mà quen thuộc. Xa vút tầm mắt là bóng núi liên miên, còn xung quanh là một cảnh tượng hoang vu.

Một tòa thành hùng vĩ nguy nga cao lớn, toàn thân đen nhánh, đứng sừng sững ở phía trước. Nó yên tĩnh không tiếng động, giống như trường tồn qua muôn đời năm tháng.

Đó . . . lại là Tử Thành!

Trở về nhân gian, không ngờ đã trở về sao? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Điều này sao có thể? Điều này sao có thể!

Từ Tử Thành ngã xuống vực sâu, dĩ nhiên có lại thấy ánh mặt trời một ngày? Tất cả trước mắt đều rõ ràng như thế, tuyệt đối là Tử Thành không nghi ngờ, chỉ là. . . Hồng hoang Cổ Thôn đâu? Vì sao biến mất.

Tiêu Thần thất thần một hồi , thôn xóm sinh ra hắn nuôi dưỡng hắn đã đi nơi nào? Hắn giống như tượng đất, lẳng lặng đứng yên một lúc lâu.

Cuối cùng thật lâu sau hắn mới động đậy thân thể rồi đi về phía trước, cho đến lúc này

Hắn mới chú ý tới thân thể, Hồng Toản cốt thể!

Sơn hà vẫn đó, cố thổ không đổi, nhưng đã sớm là người và vật không còn.

Tiêu Thần muốn hướng lên trời cao rống lớn, nhưng lại không phát ra âmthanh. Chẳng qua hắn chỉ là một khối khung xương.

Chung quanh Tử Thành thật hoang vu, vết chân hiếm khi thấy. Cửa thành cao vòi vọi gắt gao đóng chặt. Ngay cả lúc ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng mà khi tới bầu trời phía trên Tử Thành lại hóa thành một bóng ma, nơi đó Âm Khí tràn ngập.

Nhưng mà bên ngoài hồng hoang Cổ Thôn đã có những dấu vết hoạt động của con người ở đây. Tiêu Thần bước dài về phía trước, nơi đó lại có nhiều giấy tro bụi, tựa hồ thường xuyên có người đến đây thăm viếng rồi hoá vàng mã.

Hồng hoang Cổ Thôn hoang vu yên lặng, nơi này đã trở thành một vùng đất của điềm xấu.

Xa xa, trong khu rừng cổ có ánh lửa nhấp nháy, lại có người đến đó cúng tế. Tiêu Thần vừa định đi tới xem một chút. Nhưng tại một phương hướng khác trong rừng hắn thấy được một bóng hình quen thuộc.

Là nó, Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu!

Nó đã trưởng thành là một thanh niên cường tráng, trên đầu đầy tóc vàng có hào quang quay vòng, như ánh mặt trời mãnh liệt chói mắt. Tư thế oai hùng bộc phát, đúng là nó đang trong thời điểm phong nhã hào hoa. Thân thể hắn cao lớn tràn ngập lực lượng khủng bố , ngay cả khi không có tiếp xúc thì cũng có thể cảm giác nó đã tu thành công một chiến thể tối cao.

Hoàng Kim Sư Tử Vương ba đầu, trong đó mắt trái đại diện cho Luân Hồi, mắt phải đại diện Hủy Diệt, có thể nói đều là phép tắc cấm kỵ thần kì. Hiện nay hai mắt đều đang mở ra, không gắt gao nhắm tịt giống như trước đây vậy. Có thể nghĩ nó đã hoàn toàn nắm giữ lực lượng của luân hồi cùng hủy diệt, có khả năng khống chế tự nhiên .

Nhưng mà con mắt dựng thẳng ở giữa trán lại vẫn nhắm tịt, đó là lực lượng khủng bố nhất. Cho đến nay không ai biết nó cường đại cùng đáng sợ đến cỡ nào.

"Đáng tiếc đáng tiếc, chư thần đi hết cả rồi, thiên hạ không còn cao thủ cái thế nữa." Hoàng Kim Sư Tử Vương khí thế hơn đời đứng một mình đối mặt Tử Thành, tựa hồ trong lòng có cảm khái. Nó thở dài nói: "Trên đời ai có thể bất tử? Mặc cho ngươi vô cùng hào hoa, khiến cả thiên hạ hâm mộ, đến cùng cũng là phấn hồng khô lâu; cho dù ngươi là thiên kiêu một đời, nắm giữ vạn dặm giang sơn thì kết quả là cũng hóa thành một vốc đất đen."

Nói xong những câu này, nó lạnh lùng nhìn về hướng Tiêu Thần, tựa hồ có thể mặc kệ rừng cây ngăn cản mà thấy rõ tất cả.

Hoàng Kim Sư Tử Vương bước dài mà đến, sau khi thấy Hồng Toản thì nó cười lạnh nói: "Lại có oan hồn không tiêu tan." Nó điểm một ngón tay về phía trước, một chùm tia sáng màu vàng giống như là một chiếc cầu vồng sắp tan.

Tiêu Thần lướt ngang nửa thước, né tránh khỏi một kích. Hắn không ngờ tới lai găp sư tử vương tiềm lực vô hạn này. Trước mắt trong loại trạng thái này mà kịch chiến thì e là chỉ có bại mà không thắng nổi.

Nhưng là không thể từ bỏ, không thể không chiến.

Hoàng Kim Sư Tử Vương mạnh mẽ mà lại tự tin, cứ một bước mười trượng nên trong khoảnh khắc liền đi tới gần Tiêu Thần.Nó nâng quyền liền nện tới, hoàng kim thần quang vô cùng rực rỡ.

Tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đối kháng, Tiêu Thần Hồng Toản bổ chưởng đao ra.

Nhưng ngay lúc đó, chuyện làm cho người ta kinh dị đã xảy ra. Quyền của Hoàng Kim Sư Tử Vương cùng chưởng đao Tiêu Thần xuyên lẫn nhau mà cũng không bị hao tổn.

Hồng Toản cốt thể của Tiêu Thần giống như là cái bóng nên không chịu lực, cũng khó mà phát lực.

"Nguyên Thần tạm thời không tiêu vong, chẳng qua chỉ là một lũ u hồn thôi." Hoàng Kim Sư Tử Vương bước ra một bước là đã cách xa hơn mười trượng.Nó bảo: "Ta đưa ngươi đi luân hồi." Mắt trái của hắn bắn ra một đạo ô quang, không ngờ trong thiên địa lại vâng lên âm thanh thánh ca cùng những lời hiến tế nghe vô cùng khủng bố . Nhưng rồi ô quang lại đi xuyên qua thân thể, ở xa xa nó mở ra cửa luân hồi mà căn bản không làm gì nổi một đốt xương của Hồng Toản cốt thể.

Hoàng Kim Sư Tử Vương tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn, nó nhìn chăm chú chỉ chốc lát mới nói: "Ngày đó đã sớm tan thành tro bụi, chỉ là oán giận không tiêu tan nên hiển linh ra bóng dáng hư ảo này thì có ý nghĩa gì? Đã chết thì cũng không còn lại gì cả, oán khí dẫu có tiêu tan thì, tất cả đều không còn tồn tại."

"Đáng tiếc cho một nhóm cường giả. Nếu không đều phải làm hòn đá mài cho ta tiến vào cảnh giới vô thượng." Hắn bước dài rời đi, lẩm bẩm: "Một ngày nào đó, khắp nơi đều phải quì xuống dưới chân của ta . Ta đem sẽ quét sạch các vị vương trong thiên hạ, trở thành chủ nhân miền đất này."

Hoàng Kim Sư Tử Vương đã sớm đi xa, nhưng là Tiêu Thần lại đang ngẩn người. Khi hắn thử nghiệm nhặt lên một cành khô thì, lại lập tức không tin đươc. Hắn giống như thật sự chỉ là một đạo hư ảnh.

"Ta chẳng lẽ thật sự hoàn toàn đã tan thành tro bụi , chỉ là một cơn oán giận sao?" Tiêu Thần hoàn toàn ngây dại, trải qua thế giới tử vong chẳng lẽ đều là hư ảo sao? Chỉ là duy trì vì oán giận?

Tiêu Thần cũng không biết đứng yên bao lâu ở trong rừng rồi mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Hắn lặng lẽ đi tới Hoàng Hà cách xa hơn mười dặm .

Đi ra khỏi rừng cây lại phát hiện, những con đường bên ngoài đi vào thôn bị không ít quân binh phong tỏa. Bọn họ hông đeo chiến đao, tất cả áo giáp quanh thân có khắc bùa chú. Xem ra bọn họ đã đóng quân nơi này trong thời gian dài, giống như đang theo dõi điềm xấu Tử Thành.

Những người này đang nghị luận.

"Kẻ vừa mới rời đi kia , các ngươi biết là ai sao? Được xưng là vô địch Hoàng Kim Sư Tử Vương đánh khắp Tây Vực. Nghe nói trước mắt không có mấy người có khả năng làm đối thủ của hắn."

"Vô địch? Khẳng định không phải nó. Nhai Tí Toan, ba con rồng lớn uy chấn Nam Cương, không người nào dám tranh phong cùng nó. Chỉ trong bọn họ mới có khả năng nhất xuất hiện một nhà vô địch ."

"Ta cảm giác đáng sợ nhất chính là Ổi Tỏa Vương Kim Tam Nhân ức, làm kẻ địch của hắn nhất định phải chịu đau buồn. Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối. Ổi Tỏa Vương chẳng phân biệt được mười năm hay một ngày, nếu không hành hạ đối thủ đến suy sụp thì thề không bỏ qua."

Đối với điều này, những binh tướng này dường như tràn đầy đồng cảm, cảm giác người hơi run run.

Đương nhiên, cũng có nhiều người không đồng ý, có kẻ nói: "Ta cảm giác cường đại nhất chính là cửu đầu thần xà, uy chấn tây nam, đã mở ra một đoạn truyền thuyết vô địch ."

"Không có quyết đấu đích thực thì khó nói ai mạnh ai yếu." Một người lão binh cầm lấy hồ lô rượu uống một hớp lớn rồi nói: "Năm đó cường giả bị chết nhiều lắm, nhất là ở nơi này. . ." Hắn lại mãnh liệt hớp một ngụm rượu lớn, chỉ vào Tử Thành phía trước mà tiếp tục: "Các ngươi có còn nhớ rõ thanh niên họ Tiêu kia hay không . Nếu như hắn còn sống, chỉ sợ trong lớp bọn họ kia sẽ không có ai làm địch thủ của hắn."

"Đương nhiên còn nhớ." Một lão binh khác nói: "Năm đó người kia chính là đánh khắp thiên hạ mà không có địch thủ. Nếu như sống đến bây giờ, ai có thể cùng hắn đối kháng?"

"Đúng, người kia thật là đáng sợ, nghe nói những Bán Tổ ngã xuống này đều là người kia tự mình ra tay tiễn lên đường." Nói tới đây, những tên lính này đều rùng mình một cái.

"Không được nói , cái tên đó là nữ hoàng bệ hạ kiêng nhắc đến."

"Đúng, không được nói. Người kia đã ngã xuống trong Tử Thành trước mặt. Chúng ta không nên nhắc tới làm kinh động hồn phách của hắn thì sẽ không tốt."

Tiêu Thần đứng cách đó không xa, hắn cũng nghe được tất cả vào trong tai, yên lặng đứng thời gian dài ở ven rừng.

Không nghĩ tới vẫn có người còn nhớ hắn, có điều những người này tựa hồ ngay cả tên cũng không dám nhắc tới. Đó bởi vì là nguyên nhân từ Triệu Lâm Nhi hay bởi vì hắn đã làm trước đây?

Như bài ca về chuyện cũ, huy hoàng trước đây tựa hồ chỉ như ngày hôm qua, nhưng cuối cùng một đi không trở lại nữa.

Các bằng hữu năm đó có khỏe không, kẻ thù trước đây liệu có càng cường đại hơn chăng. Tiêu Thần lại muốn giáng xuống đích thực đến thế gian này.

Sớm sớm chiều chiều, vui buồn lẫn lộn, hồi tưởng trước kia, có thể nào quên?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.