Trường Sinh Bất Tử

Chương 96: Trên trời một ngày, dưới mặt đất một năm




Ads Trong Thiên Duyến Các, Chung Sơn cho quần thần lui, sau khi đưa đám hoàng hậu đi, liền một mình ngồi ở trong Thiên Duyến Các, ngồi một lần là ba, bốn canh giờ. Trong đầu tất cả đều hiện lên hình ảnh Ngụy Quỳ Nhi.
Đến lúc nửa đêm, Chung Sơn rốt cục động đậy, hít thật sâu một hơi nói:
- Ngươi đã đến rồi?
- Thần Ám Hoàng bái kiến Thánh thượng!
Trong thư phòng bỗng nhiên hiện ra ra một thân ảnh mờ ảo.
Sau lưng thân ảnh có một cái bố nang.
- Ám Hoàng? Tất cả thuận lợi chứ?
Chung Sơn hỏi.
- Vâng, lúc Diệp Khuynh Thành bại chạy trốn, bị thần đuổi theo, sau bị thần chém chết, đây là Hãm Tiên Kiếm của Thánh thượng!
Ám Hoàng cung kính nói.
Tiến lên một bước, Ám Hoàng xé bao vải bố phía sau lưng ra, bên trong hiện ra Hãm Tiên Kiếm, nhẹ nhàng đặt Hãm Tiên Kiếm tới lên bàn viết trước mặt Chung Sơn.
Nhìn Hãm Tiên Kiếm, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Ám Hoàng, trong quần thần Đại Tranh, tốc độ gia tăng tu vi của ngươi có thể nói là đuổi kịp trẫm, thế nhân đều khen Đế Huyền Sát thiên phú kinh người, ta thấy thiên phú của ngươi tuyệt không yếu hơn hắn, Diệp Khuynh Thành, Thiên Cực Cảnh tầng mười một, cầm Hãm Tiên Kiếm lại bị ngươi chém chết.
- Tạ ơn Thánh thượng quá khen, thần có tốc độ gia tăng như thế, ít nhiều đều nhờ sư tôn, thể chất của ta thích hợp với nhất mạch của sư tôn, có thể mạnh mẽ nạp Ám Dạ tinh tú lực, cho nên tu luyện rất chiếm tiện nghi.
Ám Hoàng cũng không giấu giếm Chung Sơn, tỉ mỉ nói.
- Ừ, trước khi khai thiên, gia tăng tu vi của ngươi đến phàm nhân đại viên mãn. Đến lúc đó ở dương gian theo trẫm nghênh đón thần phật đầy trời!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng!
Ám Hoàng đáp.
Dương gian nguy cơ rất lớn, Ám Hoàng ở lại dương gian nhưng mà lại không hề có 1 câu oán hận.
- - - -
Âm phủ, hướng nam Xương Kinh, tại một bờ biển không người.
Trên bờ cát có hai thân ảnh màu trắng, một nam, một nữ, là Lang tộc Đế Huyền Sát và Tiên Tiên!
- Gia gia, ngươi nói cái gì?
Tiên Tiên trợn trừng mắt, tức giận hỏi.
- Sau khi khai thiên, ta muốn làm chuyện của mình, toàn bộ Lang tộc giới này giao cho ngươi!
Đế Huyền Sát lắc đầu nói.
- Gia gia, ngươi làm sao có thể như vậy? Chung Sơn có gì không tốt? Ngươi vì sao phải phản bội hắn?
Tiên Tiên vội la lên.
- Phản bội? Ta và hắn không có phản bội hay không phản bội, Lang tộc là quốc thú Đại Tranh, ta cũng không phải thuộc hạ của hắn, hơn nữa, tạm thời cũng không có bất kỳ xung đột ích lợi gì!
Đế Huyền Sát nhíu mày nói.
- Nhưng, ngươi tại sao phải rời xa chúng ta, vì cái gì, Tiên Tiên có gì không tốt sao?
Tiên Tiên vẻ mặt đáng thương ủy mị nói.
- Không phải không tốt, ngươi vĩnh viễn là cháu gái tốt nhất của ta, tuy nhiên, ngươi quá ham chơi.
Đế Huyền Sát lắc đầu nói.
- Ta làm gì có ham chơi?
Tiên Tiên không thừa nhận nói.
- Ngươi nhìn xem ngươi kìa, đến bây giờ mới là Đế Cực Cảnh.
- Đế Cực Cảnh thì sao? Với tuổi này của ta, Đế Cực Cảnh đã rất lợi hại! Hơn nữa phải không bao lâu nữa thì sẽ đột phá Thiên Cực Cảnh, Lang tộc bây giờ có ai tu luyện nhanh như ta.
Tiên Tiên quật cường nói.
- Vậy vì sao trận chiến cuối cùng này, Chung Sơn không có cho ngươi tham gia?
- Đó là bởi vì, bởi vì...!
Tiên Tiên quệt quệt cái miệng nhỏ nhắn.
- Với căn cốt kia của Chung Sơn, là kém cõi nhất mà ta từng thấy, nhưng mà hắn dụng công, dụng tâm, mặc kệ thông qua thủ đoạn gì, phương pháp gì, hắn đều dùng thực lực đi tới được như bây giờ, Thiên Cực Cảnh tầng thứ chín, mà ngươi thì sao, thiên phú của ngươi so với ta còn tốt hơn, kết quả đến bây giờ còn chưa đột phá Thiên Cực Cảnh!
- Ta...!
- Gia gia phải đi, về sau phải dụng công một chút!
Đế Huyền Sát xoa xoa đầu Tiên Tiên nói.
- Gia gia ngươi không đi được không! Tiên Tiên không muốn rời xa gia gia. Cho dù âm dương xa cách như trước kia, ta cũng có thể bất kể lúc nào về gặp gia gia, nhưng mà ngươi mà đi, Tiên Tiên sẽ không tìm thấy gia gia.
Tiên Tiên rơi nước mắt.
- Gia gia vì Lang tộc mà bị bận bịu suốt mấy ngàn năm, hiện tại cũng muốn làm một chút chuyện mình thích, ta sẽ còn trở về, chờ sau khi ta tiến vào Thích Thiên Thánh Cảnh, ở đại thế giới du lịch một phen, sau đó sẽ trở về!
Đế Huyền Sát đã sớm không còn thấy vẻ ác nghiệt lúc trước, bây giờ giống như một người ông khuyên bảo cháu gái.
- Không, ta cứ có cảm giác lần này gia gia mà đi thì sẽ vĩnh viễn không trở lại, gia gia, nếu không ta và ngươi cùng đi!
Tiên Tiên cắn cắn môi nói.
- Ngươi không muốn ở lại bên cạnh Chung Sơn sao?
Đế Huyền Sát cười nói.
Tiên Tiên lưỡng lự một hồi, cuối cùng nói:
- Ta càng muốn ở cùng với gia gia!
Hít thật sâu một hơi, Đế Huyền Sát lắc đầu nói:
- Không được, lần này ta đi, nhất định sẽ rất nhiều nguy hiểm, ngươi ở lại bên cạnh Chung Sơn ta ngược lại sẽ yên tâm, tuy rằng Chung Sơn bị bốn phía áp bách, nhưng mà Chung Sơn vẫn có năng lực bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ngươi, bảo hộ ngươi khẳng định không thành vấn đề!
- Nhưng mà, gia gia, ta!
Tiên Tiên nước mắt không ngừng chảy.
- Đừng khóc, về sau phải cố gắng một chút, giống như trận chiến cuối cùng lúc trước, lúc Chung Sơn cần ngươi giúp nhất, ngươi cũng không thể hỗ trợ hắn, còn phải ở lại âm phủ để Chung Sơn bảo hộ, ngươi cảm thấy rất thỏa mãn sao?
Đế Huyền Sát hỏi.
- Không, kỳ thật trong lòng Tiên Tiên không thích thú gì, về sau ta nhất định sẽ cố gắng!
Tiên Tiên nhịn nhẫn nước mắt nói.
- Ừ, về sau cố gắng thật tốt, Lang tộc ta cho tới bây giờ đều là hạng người anh hùng, cho tới bây giờ đều là kiệt ngạo, chúng ta không có thiên phú như long, phượng, chúng ta chỉ có ý chí, chúng ta không sợ khổ, không sợ mệt, có thể thích ứng bất kỳ môi trường nào, có thể mạnh hơn tất cả yêu thú!
- Ừ!
Tiên Tiên trịnh trọng gật gật đầu.
- Gia gia đi rồi, ta sẽ ở phương xa cầu phúc cho ngươi!
- Ta sẽ không để gia gia thất vọng!
Tiên Tiên nhịn lại nước mắt nói.
- - - -
Dương gian, dưới Lăng Tiêu Thiên Đình.
Lại một năm khoa cử nữa bất đầu.
Thủy Kính và Thủy Vô Ngân làm giám thị.
Nhìn thí sinh đông nghìn nghịt kia, Thủy Vô Ngân không khỏi cảm thán:
- 800 vạn thí sinh, thật sự là khó tin, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới lại sẽ gặp phải toàn trường như thế.
Thủy Kính phe phẩy quạt lông nhìn quần thể cuộc thi khổng lồ, khẽ cười nói:
- Đại quân Triệu Sở Hướng, Lâm Khiếu đã tây chiến, Thần Châu sắp nhất thống, những quan viên rút ra từ đây, có rất nhiều người đều được đưa đến phương tây.
- 800 vạn thí sinh, cuối cùng chỉ tuyển ra 800 người, những người này không tránh khỏi tranh giành chức vị đổ máu rơi đầu à!
Thủy Vô Ngân hơi hơi cảm thán nói.
- Vô Ngân ngươi là Thánh thượng tự tay dạy dỗ ra phải không?
Thủy Kính phe phẩy quạt lông hỏi.
- Không sai, ta có thành tựu hôm nay, đều là nhờ Thánh thượng, bản lĩnh khi ta còn sống đều do Thánh thượng truyền thụ, hoặc là Thánh thượng lệnh cho người khác chuyên gia truyền thụ. Cả đời Vô Ngân không thể một lời cảm kích Thánh thượng!
Thủy Vô Ngân quay sang Lăng Tiêu Thiên Đình làm một đại lễ nói.
- Ha ha, Thánh thượng coi trọng ngươi như thế, khẳng định là vì ngươi có chỗ hơn người, ta cũng nhìn không ra đó là cái gì, đối với nhìn người, thiên hạ này không có ai thể so sánh được với Thánh thượng, Thánh thượng nhìn ra ưu điểm của ngươi, vậy khẳng định sẽ có, cái ưu điểm này ngươi có biết không?
Thủy Kính nghi hoặc hỏi.
- Ta cũng không biết!
- Đúng vậy, ai cũng không nhìn ra được, nhưng Thánh thượng có thể nhìn ra được thì là đủ rồi, ưu điểm của ngươi có lẽ đến thời khắc mấu chốt mới hiện ra hiệu quả của nó, tại hạ cũng rất hâm mộ đấy!
Thủy Kính cười nói.
- Thủy Kính ngươi không cần cười ta, tuy rằng ta được Thánh thượng bồi dưỡng, nhưng trí mưu, quyền mưu, dẫn quân đánh giặc, cái nhìn đại cục cũng không bằng các ngươi, ta hâm mộ ngươi mới đúng!
Thủy Vô Ngân khiêm tốn nói.
- Ngươi không phải mới vừa nói vì sao bọn họ phải tranh đấu vỡ đầu với một vạn người mới có được chức vị sao? Không biết ngươi có từng nghe qua một câu này chưa?
Thủy Kính nói.
- Ồ? Nguyện nghe nói rõ!
- Một ngày trên bầu trời bằng một năm dưới mặt đất!
Thủy Kính khẳng định nói.
- Một ngày trên bầu trời bằng một năm dưới mặt đất?
Thủy Vô Ngân nhíu mày.
- Đúng vậy, hiện tại chỉ có Thánh thượng mới thể hội được sâu sắc nhất, sau khi khai thiên, triều đình Đại Tranh ta chính là 'Bầu trời', chỗ dân chúng chính là trên mặt đất!
Thủy Kính phe phẩy quạt lông cười nói.
- Ồ?
- Ở 'Bầu trời' tu luyện một ngày, thì tương đương với trên mặt đất tu luyện một năm hoặc là còn hơn! Đây là nguyên nhân vì sao mỗi người đều hâm mộ 'Bầu trời', ngươi tu mấy chục năm, còn hơn người khác tu luyện vạn năm. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ tranh nhau vỡ đầu.
Thủy Kính cười nói.
- Một ngày trên bầu trời, một năm dưới mặt đất!
Thủy Vô Ngân gật gật đầu.
- Trường sinh ai mà không muốn, chỉ có gia nhập triều ta, dưới số mệnh bao phủ, tu luyện mới nhanh hơn, trong thời gian ngắn mới có thể đột phá, thọ nguyên mới có thể gia tăng, chỉ có gia nhập triều ta, mới càng dễ dàng trường sinh hơn!
Thủy Kính cười nói.
- Đầy trời số mệnh, đúng là khiến vô số người phát cuồng!
- Đây chỉ là bắt đầu!
Thủy Kính phe phẩy quạt lông cười nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng nhiên nhìn về phía Lăng Tiêu Thiên Đình, 1 cổ khí tức kinh khủng đến cực điểm tràn về bốn phương tám hướng. Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, bầu trời ban đầu lập tức biến thành màu tím, đồng thời kéo dài về hướng xa xa vô tận.
800 vạn thí sinh đều dừng bút, đều kinh hãi nhìn bầu trời màu tím này.
- Thánh thượng lại đột phá!
Thủy Vô Ngân khiếp sợ nói.
- Ừ!
Thủy Kính cảm thán gật gật đầu.
Cùng nhìn về phía hoàng cung trên Lăng Tiêu Thiên Đình còn có các nhân viên quan trọng khác của Đại Tranh, từng tên thần tử vô cùng cảm thán, sùng bái nhìn về hướng hoàng cung.
Thánh thượng đột phá. Lại đột phá? Mới không qua bao lâu à? Phải tu luyện nhanh hơn mới được, bởi vì khi khai thiên thực lực càng cao, nhận được chỗ tốt cũng càng lớn.
Chung Sơn đột phá, Bát Cực Thiên Vĩ nuốt trảm tiên hồ lô bị rạn nứt, nuốt Hãm Tiên Kiếm, hai kiện tuyệt thế chí bảo khiến tu vi Chung Sơn tăng vọt lên.
Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười!
Thiên Cực Cảnh tầng thứ mười một!
Cho tới khi đạt tới Thiên Cực Cảnh tầng mười một, tu vi Chung Sơn mới dừng lại. Thiếu 1 chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là lên tới phàm nhân đại viên mãn.
Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà Chung Sơn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, Tru Tiên Tứ Kiếm tụ đủ, trong Bát Cực Thiên Vĩ, có bốn cái đuôi đều chứa khí tức của tuyệt thế hung kiếm. Mà Tru Tiên Tứ Kiếm, cũng hoàn toàn trở thành lịch sử, cho dù là kiếm hồn cũng không còn.
1 tầng cuối cùng, Chung Sơn chuẩn bị bằng vào tu luyện của bản thân mạnh mẽ đột phá.
Đầy trời số mệnh tích lũy, khiến cho tốc độ tu luyện hiện giờ của Chung Sơn tăng lên tới 400 lần, tu luyện 25 năm đã tương đương với người thường tu luyện 1 vạn năm, chỉ là một tầng này không biết hao phí của Chung Sơn bao nhiêu thời gian?
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.