Trường Sinh Bất Tử

Chương 97:




Thiên U công chúa cùng Chung Sơn nhìn về phía ma chủng trong tay Chung Sơn.
- Tiên sinh, ma chủng có khả năng thu nhận mình, bên trong nó còn có ma quân ấn kỳ, nếu ba ngày sau không mọc rễ nó sẽ tan biến đi và trở về trong tay của Tà Diễm.
Thiên U công chúa nói.
- Ừ, ta vừa thử qua rồi, ngay cả trữ vật thủ trạc cũng không nhập được vào.
Chung Sơn nhăn mặt nói.
- Tiên sinh định làm gì bây giờ?
Thiên U công chúa nói.
- Làm sao bây giờ? Ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới lấy ân để báo oán, nếu như đã hại chúng ta thì chúng ta phải trả thù.
Chung Sơn nói.
- Đi, chúng ta ra ngoài đã.
Chung Sơn nắm chặt ma chủng trong lòng bàn tay nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
Sau đó hai người mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài ba người vẫn kiên trì chờ đợi, A Đại và A Nhị tren mặt lộ vẻ lo lắng.
Thấy hai người đi ra, A Đại lập tức hỏi:
- Công chúa, người không sao chứ? Đã lấy ma chủng ra chưa?
Niệm Du Du kinh ngạc nhìn về phía Thiên U công chúa, bởi vì Niệm Du Du phát hiện thần sắc Thiên U công chúa vẫn như bình thường, không hề có vẻ xấu hổ. Lúc trước Thiên U công chúa có chút đỏ mặt xấu hổ thế nhưng hiện tại không như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì? Hay là Chung Sơn có biện pháp khác? Nhưng làm gì có biện pháp nào khác đâu.
Niệm Du Du trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, còn Chung Sơn thì mỉm cười mở lòng bàn tay ra, một quả ma chủng phập phồng trong đó/
Thấy ma chủng, A Đại và A Nhị đều thở phào một hơi/
A Đại trở tay thu hồi lại kỳ trận rồi nhanh chóng quay sang Thiên U công chúa đánh ra một pháp quyết để giải trừ pháp lực bị phong bế của nàng.
- Công chúa, tiên sinh, nhất định không thể buông tha cho Tà Diễm được.
A Đại tức giận nói.
- Ông chủ tửu **** kia đâu rồi?
Chung Sơn quay sang hỏi A Đại.
- Dám hãi hại công chúa há có thể sống được ở trên đời này sao.
A Đại lập tức nói.
Nghe A Đại nói như vậy,Chung Sơn không nói thêm gì nữa.
- Công chúa, thuộc hạ đã lấy Phong Thủy Ngư về rồi.
A Nhị lập tức lấy Phong Thủy Ngư ra.
- A, bắt Tiêu Thu Thủy rồi sao?
Thiên U công chúa hài lòng nói.
- Đúng vậy, Tiêu Thu Thủy đã bị thuộc hạ bắt trở về, lúc đó vì lo lắng cho công chúa nên không xử lý hắn mà chỉ khiến cho hắn ngất đi rồi đặt hắn trong phòng.
A Nhị nói.
- Tốt, A Nhị làm tốt lắm!
Chung Sơn lập tức hưng phấn nói.
- Đa tạ tiên sinh.
A Nhị có chút cổ quái nhìn Chung Sơn, tiên sinh tại sao lại khen mình như vậy?
- Đưa ta đi xem.
Chung Sơn nói.
Thiên U công chúa mỉm cười, dường như nàng cũng biết Chung Sơn muốn làm gì.
A Nhị dẫn mọi người tới một gian phòng, quả nhiên Tiêu Thu Thủy đang nằm trên mặt đất trong phòng.
Chung Sơn đi về phia trước rồi đặt ma chủng vào mũi Tiêu Thu Thủy, chậm rãi cấy ma chủng vào trong cơ thể hắn.
Nhìn thấy như vậy, Niệm Du Du bất giác bi ai, bi ai vì Tiêu Thu Thủy và cũng bi ai vì Tà Diễm. Nửa năm nữa ma chủng hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Tiêu Thu Thủy và sẽ trở thành nữ nô để Tà Diễm triệu hồi. Hơn nữa nếu như cấy ma chủng vào người thì sau nửa năm ngay cả Tà Diễm cũng không thu hồi lại được.
- Công chúa, coi như đã báo được thù.
Chung Sơn nói.
- Ừ, A Nhị, tìm một nơi nào không có người rồi vứt Tiêu Thu Thủy ở đấy.
Thiên U công chúa gật đầu thỏa mãn nói.
- Vâng.
A Nhị lập tức đáp, sau đó khiêng Tiêu Thu Thủy đi.
Bên trong một căn phòng ở Phong Linh Thành, Tà Diễm đang nhíu mày suy nghĩ.
- Thiếu chủ, làm sao vậy?
Sơ Bát Ma La nói.
- Ta cảm thấy có chút khác thường, nhưng không sao, hẳn là Thiên U công chúa đang tìm người lấy nó ra thế nhưng nó khôi phục lại rồi. Hừ, ma chủng của ta có thể lấy ra dễ dàng như vậy sao? Nếu như không lấy ra được thì chờ nửa năm sau mà biến thành nữ nô của ta đi. Ha ha ha ha!
Tà Diễm cười ha hả nói.
- Chúc mừng thiếu chủ.
Sơ Bát Ma La nói.
- Ừ.
Tà Diễm thỏa mãn gật đầu.
Ba tháng sau, đã đến giờ theo như lời Huyền Nguyên nói.
Từ mười ngày trước Phong Linh Thành đã bắt đầu bố cáo toàn thành, trong phong thủy đại trận có tuyệt thế hung mà Bát Cực Thiên Vĩ, mười ngày sau toàn bộ người dân không được ra khỏi thành.
Trên một ngọn núi.
- Thái tử, chúng ta không đi sao?
Tả tiên sinh nhíu mày hỏi.
- Ha ha, chúng ta đợi lâu như vậy chẳng lẽ không nhìn một chút sao? Tuyệt thế hung vật, rốt cuộc tuyệt thế hung vật là cái gì, trong thành có ba mươi vạn đại quân thì còn sợ cái gì nữa. Vạn nhất đó là Bát Cực Thiên Vĩ chẳng phải là chúng ta đã bở lỡ sao?
Hàn Tuyệt thái tử nói.
- Thái tử anh minh.
Tả tiên sinh lập tức đáp.
Ở trên một ngọn núi khác, Tà Diễm mang theo một nụ cười dâm đãng nhìn về phía ngọn núi của Thiên U công chúa, dường như không bao lâu nữa thì Thiên U công chúa là của hắn vậy. Sơ Bát Ma La đứng bên cạnh Tà Diễm để bảo về sự an toàn cho Tà Diễm.
Tiêu Thu Thủy thì không quay trở về, hắn bị A Nhị ném ra khỏi thành, lại mất Phong Thủy Ngư nên đã sớm ly khai, thế nhưng vẫn còn có chút không cam lòng.
Trên ngọn núi của Thiên U công chúa có Chung Sơn, A Đại, A Nhị và cả Niệm Du Du nữa. Tất cả đều nhìn chằm chằm về phía sơn cốc bị sương mù dày đặc bao phủ.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào sơn cốc bởi vì trong cốc có phong thủy trận nguyên.
Bát Cực Thiên Vĩ? Đúng là Bát Cực Thiên Vĩ sao? Đó là vật gì vậy, tại sao tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói đến? Thiên Vĩ là một loại hoa giống như đóa hoa Hồ Vĩ mà cũng có thể trở thành hung vật được sao?
Chung Sơn tỉ mỉ quan sát hồng loan phấn liên, phát hiện hồng loan phấn liên căn bản không chuyển sang màu lam, nói cách khác từ là không có đại hung. Lẽ nào Hàn Tuyệt thái tử lại cố ý lừa gạt dân chúng Phong Linh Thành?
Ánh sáng càng ngày càng mờ đi, bầu trời càng trở nên tối sầm lại.
Giờ hợi.
Bên trong sơn cốc bỗng nhiên hiện ra một tia sáng màu vàng rực rỡ.
Ánh sáng chợt lóe lên, tất cả mọi người đều ngưng thần tỉ mỉ quan sát.
Lóe lên, lóe lên, lại lóe lên, cứ lóe lên như thế giống như hô hấp vậy.
Phong ấn mở ra, tất cả mọi người đều chú tâm nhìn về phía trung tâm sơn cốc.
Tách tách tách tách tách….
Phía dưới sơn cốc đột nhiên hiện ra hai mươi bốn vòng tròn, ở giữa mỗi vòng tròn đều có những ô vuông nhỏ khác nhau, ở ô vuông trung tâm thiên can bỗng nhiên hiện ra rất nhiều nét viết.
Hai mươi bốn vòng, la bàn, sơn cốc chính là la bàn sao? La bàn có hai mươi bốn vòng xoay tròn, cái thuận cái nghịch, cái nhanh cái chậm, mơ hồ toát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ở trung tâm thiên trì bỗng nhiên cũng tỏa ra rất nhiều kim quang.
Một chữ Cựu thật lớn chậm rãi bồng bềnh giữa không trung phát ra ánh sáng hàng vạn trượng, không ngừng áp chế thiên trì.
Bên cạnh còn có chữ Điền quay quanh bốn phía, dường như đang thu gom năng lượng lại cho chữ Cựu.
Cùng lúc đó bên trên mặt la bàn bỗng nhiên hiên ra một ảo ảnh hình trảo rồng. Trảo rồng bắt đầu từ thiên trì duỗi thẳng ra xuyên qua dưới chân ngọn núi, không biết còn kéo dài tới đâu nữa.
- Tiên sinh, đây là Phong Thủy Trận, chắc là một Hạn Thì Trận.
Thiên U công chúa nói.
- Hạn Thì Trận?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đúng, Hạn Thì Trận có quy định thời gian nhưng không biết đó là bao nhiêu năm, nhưng có thể khẳng định ngày hôm nay đã đến giờ nó khai mở.
Thiên U công chúa nói.
- Đây là Vạn Niên Trận, Hạn Thì Vạn Niên Trận.
Niệm Du Du bỗng nhiên nhíu mày nói.
- Vạn Niên Trận?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Ử, bởi vì phong ấn có liên quan tới phong thủy đại sư, phong thủy đại sư đã phong ấn hàng vạn năm để xóa đi tất cả những gì liên quan đến mình. Vạn năm sau phong thủy đại sư không quản bất cứ cái gì nữa, thế nhưng chữ Điền ở thiên kia hẳn là do một Bồ Tát ở Cực Lạc Niết Bàn lưu lại. Không ngờ phong ấn này hết liên quan tới phong thủy đại sư rồi lại tới Cực Lạc Niết Bàn.
Niệm Du Du nói.
- Phá.
Hàn Tuyệt thái tử bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
- Vâng.
Từ bốn phía bỗng nhiên truyền đến tiếng của các binh sĩ.
Hàng vạn mũi Phá cương tiễn đồng thời bắn thẳng vào chữ Điền.
Ầm!
Chữ Điền này bị phong ấn cả ngàn năm nên hết sức suy yếu, hơn nữa bên trong Bát Cực Thiên Vĩ năng lượng lại tiêu hao rất nhiều nên hàng vạn phá cương tiễn phá nát.
Ầm!
Ầm!
Phong Linh Thành liên tục vang lên những tiếng nổ, tất cả mọi người cô cùng kinh ngạc nhìn về bốn phía. Chữ Điền bị phá nát, trảo rồng trên la bàn bỗng nhiên cũng tan biến mất.
Bốn phía lại truyền đến những tiếng nổ lớn, những tiếng nổ này phát ra từ phía cửa thành.
Chuyện gì xảy ra vậy? Cửa thành có chuyện gì sao?
- Người dẫn người đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Tuyệt thái tử quay sang một gã thuộc hạ nói.
- Vâng.
Gã quan viên này lập tức đáp rồi dẫn theo một số người vội vàng chạy về phía cửa thành.
Những người khác tuy rằng có nghi hoặc nhưng không ai đi bởi vì phong ấn đã mở, chiếc la bàn dừng lại không chuyển động nữa, đồng thời lúc đó cũng hiện ra một động khẩu đen ngòm.
Bên trong động khẩu tràn ngập tà khí, dường như hắc động này giống như nhiếp thần vậy.
Tất cả mọi người bên trong đểu ổn định lại tâm trạng, sau đó lẳng lặng chờ xem rốt cuộc trong động có cái gì?
Già nha!
Bên trong động bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu hết sức đáng yêu.
Già nha! Già Nha!
Lại thêm hai tiếng nữa, tất cả mọi người đều nuốt nuốt nước bọt bởi vì chưa bao giờ nghe qua thanh âm như thế này, có thể nói không loài động vật nào có tiếng kêu quái lạ như vậy.
Rốt cuộc đó là cái gì?
Bên trong động khẩu bỗng nhiên lộ ra một cái đuôi hồ ly màu trắng, cái đuôi này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vù vù.
Bên trong động lại xuất hiện thêm một cái đuôi hồ ly màu trắng nữa.
Vù vù, vù vù……
Liên tiếp nhưng cái đuôi màu vàng, màu lam, màu tím vươn ra.
Mọi người rốt cuộc cũng thấy rõ đó là cái, đây chính là cái đặc biệt của Phong Linh Thành, thiên vĩ, đó là một loài hoa đặc biệt.
Bát Cực Thiên Vĩ? Đây là Bát Cực Thiên Vĩ sao?
Chung Sơn nhíu mày nhìn Bát Cực Thiên Vĩ, tuy rằng Bát Cực Thiên Vĩ rất khả ái nhưng Chung Sơn cũng không dám tiến lên bởi vì sau khi nó đi ra, hắc động trong thiên trì bỗng nhiên tan biến mất, nói cách khác nó là vật phong ấn, bị phong thủy đại sư và một bồ tát nữa phong ấn lại. Bọn chúng tuyệt không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Già nha! Già nha!
Bát Cực Thiên Vĩ này thấy trên ngọn núi có rất nhiều tu giả dường như rất hài lòng, hết sức hưng phấn. Còn về phần vì sao chúng hài lòng và hưng phấn thì mọi người cũng không biết.
- Thiên Vĩ thành tinh sao? Đây không phải là thực vật sao? Vì sao lại giống như động vật vây?
A Đại kinh hãi nói.
Đây không phải là thiên vĩ thành tinh mà là toàn bộ thiên vĩ trong Phong Linh Thành đều từ những vật đơn giản biến hóa thành bởi vậy cho nên nó mới có rất nhiều hình dạn màu sắc giống trang trí như vậy.
Thiên U công chúa nheo mắt nói.
- Không sai.
Chung Sơn gật đầu, vì sao ở ngoài thành không có mà chỉ ở đây mới có? Nhất định đây là Bát Cực Thiên Vĩ rồi.
Phù gia! Phù nha!
Bát Cực Thiên Vĩ dường như rất hưng phấn, nhanh chóng bay về phía một ngọn núi gần đó.
Những người trên ngọn núi thấy Bát Cực Thiên Vĩ bay tới cũng hết sức hưng phấn, rất nhanh muốn xông tới cướp đoạt. Người ở những ngọn núi khác cũng rục rịch, có một số ít người cũng bay vọt tới.
Người bay nhanh nhất khi tới trước mặt Bát Cực Thiên Vĩ khuôn mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ như muốn phát điên vậy, lúc này Bát Cực Thiên Vĩ cũng tỏ ra hưng phấn, dường ra cả vạn năm rồi không gặp người nên rất muốn gần gũi người.
Thế nhưng, ngay sau lúc đó tất cả mọi người đều dừng lại, thậm chí có một số người hoảng sợ mà bỏ chạy.
Bởi vì vừa rồi, mọi người đã chứng kiến một cảnh tượng hết sức kinh khủng.
Bát Cực Thiên Vĩ vô cùng khả ái khi tới gần người kia bỗng nhiên cái miện của nó há rộng ra, rộng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nó há mốm ra nuốt chừng người đầu tiên bay tới.
Người nọ không kịp kêu lên một tiếng thì đã bị cắn nát r
a, phần lớn máu và thịt đều trôi xuống bụng Bát Cực Thiên Vĩ.
Già nha, già nha, duy nha!
Nuốt xong một người nhưng hình dáng Bát Cực Thiên Vĩ không hề thay đổi. Sau đó nó lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, trông rất khả ái.
Nhưng lúc này còn có ai cho rằng nó khả ái nữa đâu, nó hưng phấn không phải là muốn gần gũi người mà cả vạn năm rồi nó không được ăn mỹ thực nên mới hưng phấn như vậy.
- Người bị ăn vừa rồi chính là một Kim Đan kỳ.
Thiên U công chúa nhỏ giọng nói.
Già nha, già nha, duy nha.
Bát Cực Thiên Vĩ rất nhanh lại nhắm về phía những người khác, những người có thực lực yếu thì vội vàng lui ra phía sau, có một gã nam tử Nguyên Anh kỳ hung hăng tiến lên.
Một đạo kiếm khí rất lớn bắn thẳng vào cái miệng rộng của Bát Cực Thiên Vĩ nhưng dường như đã bị nó nuốt xuống bụng, đồng thời lại tiếp tục lao thẳng về phía nam tử kia.
Nam tử kia kinh hoảng đâm trường kiếm tới, kiếm cương bắn thẳng tới Bát Cực Thiên Vĩ.
Hô!
Bát Cực Thiên Vĩ vẫn không dừng lại, ngay cả trường kiếm cũng bị nó nuốt vào cái bụng không đáy của mình.
Nam tử vô cùng kinh hãi, kiếm khi từ bốn phía bắn tới nhưng đều bị Bát Cực Thiên Vĩ nhẹ nhàng đẩy ra đồng thời nuốt nam tử vào mồm.
Nam tử Nguyên Anh kỳ dùng cương tráo để bao phủ toàn thân mình thế nhưng dường như cương tráo không có tác dụng. Bát Cực Thiên Vĩ cắn một cái, toàn bộ cương tráo và nam tử kia đều nát ra.
Cân nha, già nha, duy nha!
Bát Cực Thiên Vĩ hưng phấn không ngớt, tỏ vẻ rất sung sướng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, một cường giả Nguyên Anh kỳ mà bị nó nuốt mất, đây là quái vật gì? Tại sao từ trước tới giờ chưa nghe nói tới?
Hàn Tuyệt thái tử nuốt nuốt nước bọt nhìn.
- Thái tử, có vẻ chúng ta vừa ra một quyết định sai lầm.
Tả tiên sinh lo lắng nói.
- Cứ xem đi đã.
Hàn Tuyệt thái tử nói.
- Vâng.
Tả tiên sinh nói.
Bát Cực Thiên Vĩ vẫn đang hưng phấn kêu lên, rất nhanh nó lại lao tới một người, người này kinh hoảng quay đầu bỏ chạy, thế nhưng lại bị Bát Cực Thiên Vĩ đuổi theo với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Sinh mệnh đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, người nọ bỗng nhiên lấy Phong Thủy Ngư ra.
Phù nha, cha nha!
Bát Cực Thiên Vĩ dường như rất ghét Phong Thủy Ngư, nó quay đầu sang nuốt người bên cạnh, không để ý người kia nữa.
Nhìn thấy như vậy những người có Phong Thủy Ngư đều lấy ra, còn nhưng tu giả Kim Đan kỳ không có Phong Thủy Ngư thì quay đầu bỏ chạy, những tu giả Nguyên Anh kỳ cũng kinh hãi nhìn Bát Cực Thiên Vĩ, không biết nên chạy hay nên ở lại.
Già nha, già nha.
Bát Cực Thiên Vĩ lại nuốt thêm một cường giả Nguyên Anh kỳ nữa, những cường giả Nguyên Anh kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà quay đầu bỏ chạy.
Chung Sơn không đi bởi vì hồng loan phấn liên ở mi tâm vẫn như lúc trước. Lẽ nào tình cảnh như vậy vẫn chưa nguy hiểm sao?
Phần lớn mọi người ở đây đều có Phong Thủy Ngư, thế nhưng Chung Sơn thì không có.
- Tiên sinh, cầm lấy Phong Thủy Ngư.
Thiên U công chúa lập tức lấy Phong Thủy Ngư lúc trước đoạt được từ Tiêu Thu Thủy ra đưa cho Chung Sơn.
- Không cần đâu.
Chung Sơn lắc đầu nói.
Niệm Du Du thì cứ nhìn chằm chằm vào Bát Cực Thiên Vĩ, rốt cuộc đây là vật gì? Niệm Du Du rất muốn thử năng lực của nó thế nhưng lại nhịn xuống.
Cuối cùng thì Bát Cực Thiên Vĩ lại nhằm về phía Tà Diễm.
Phù nha, phù nha.
Dường như thấy được thức ăn cực phẩm, Bát Cực Thiên Vĩ hết sức hưng phấn lao về phía Tà Diễm.
Sơ Bát Ma La vọt lên đứng chắn trước mặt Tà Diễm, trường kiếm trong tay trong nháy mắt đã chém về phía Bát Cực Thiên Vĩ.
Cự nhận viêm dương!
Hỏa diệm chiếu sáng bốn phía, một kiếm giống như vầng thái dương nện thẳng xuống Bát Cực Thiên Vĩ.
Phù nha, phù nha.
Bát Cực Thiên Vĩ dường như sắp được ăn cực phẩm mỹ vị nên hưng phấn kêu lên, thế nhưng Sơ Bát Ma La thì lại không cười nổi.
Không có thái dương? Kiếm trong tay Sơ Bát Ma La cũng đột nhiên biến mất. So với lần trước gặp Huyền Nguyên thì còn kinh khủng hơn. Bát Cực Thiên Vĩ đã nuốt mất vũ khí của một cường giả Hoàng Cực Cảnh sao?
Hộc!
Thanh kiếm bị ăn mất khiến cho Sơ Bát Ma La thổ ra một ngụm máu tươi.
- Đi.
Sau thi thổ máu xon, Sơ Bát Ma La không còn thời gian để sợ hãi, hắn vội vàng ôm lấy Tà Diễm rồi bắn người đi, thoáng cái đã biến mất trước mặt mọi người.
Phù nha, phù nha, duy nha.
Bát Cực Thiên Vĩ nhanh chóng đuổi theo, có vẻ như không muốn bỏ qua món ăn ngon như Tà Diễm và Sơ Bát Ma La, thoáng cái nó đã biến mất trước mặt mọi người. Những cường giả còn lại thì ngơ ngác nhìn, chuyện gì xảy ra vây? Đây không phải là đang nằm mơ sao?
Bốp!
A Đại đánh một chưởng vào người đứng gần đó rồi cướp lấy Phong Thủy Ngư đưa cho Chung Sơn.
Hồng loan phấn liên tuy rằng không đổi màu nhưng Chung Sơn vẫn có được Phong Thủy Ngư để tế luyện.
Tất cả mọi người đều ngây ngất người, Sơ Bát Ma La, không biết tu vi của người này như thế nào nhưng nói chung là hắn rất mạnh. Một kiếm vừa nói quả là siêu mạnh, có người nói hắn có tu vi Hoàng Cực Cảnh, thế nhưng tại sao vận bị Bát Cực Thiên Vĩ nuốt mất kiếm.
- Bẩm báo, thái tử, không xong rồi, bốn cửa thành đều bị đóng, những người bên trong thành không ai ra ngoài được.
Người được hàn tuyệt thái tử đi thăm dò vội vàng chạy tới bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.