Trường Sinh Bất Tử

Chương 101: Tử tiêu cung xuất hiện!




Nhân Tôn, Quỷ Xa đã tới phía đông Nam Chiêm Bộ Châu từ hôm qua, hơn nữa khóa vị trí ở trong phạm vi lớn.
Một tòa đỉnh núi cao, hai người lẳng lặng chờ đợi. Nhìn chằm chằm tứ phương, đợi chờ dị tượng xuất hiện.
Bởi vì hai người cũng vô cùng tin tưởng Đông Hoàng, năm ngày trở về Tử Tiêu Cung sẽ xuất hiện? Trong mắt hai người tràn đầy mong đợi.
Tử Tiêu Cung, trọng bảo của thiên hạ, không biết bao nhiêu người điên cuồng, bên trong phong ấn toàn bộ lực lượng của Hồng Quân! Người nào nhận được, là có thể trở thành tồn tại cao cấp nhất, đáng tiếc, đây hết thảy không ngờ cũng không có được Đông Hoàng Thái Nhất nhìn ở trong mắt.
Hai người cũng rõ ràng kế hoạch của Đông Hoàng Thái Nhất. Đây mới thực sự là đại khí phách.
Mang tâm tình kích động, hai người chờ đến ngày thứ hai, cũng chính là thời hạn năm ngày.
Ngày này, vừa lúc cũng chính là Phì Ca cùng Trúc Can cơm nước xong, đi ra ngoài từ trong thành của người phàm.
Hai người vừa nói chuyện tìm niềm vui, vừa đi vào trong núi rừng.
Trên đường đi vào trong rừng, bên hông Phì Ca bỗng nhiên toát ra đại lượng kim quang.
- Chà mẹ nó, chuyện gì xảy ra?
Phì Ca lấy thứ phát sáng ở bên hông ra.
Đồ vật này vừa đi ra ngoài, hai người mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy trong tay Phì Ca nắm một quả cầu, bên trong cầu có một viên Hằng Tinh, chín đại hành tinh chậm rãi xoay tròn chung quanh Hằng Tinh. Chính là đồ vật Tiếp Dẫn từng miêu tả cho Chung Sơn. Tử Tiêu Cung.
Chỉ bất quá. Giờ khắc này ở xung quanh bên ngoài cơ thể quả cầu này, bỗng nhiên xuất hiện đại lượng phù văn màu vàng, phù văn tỏa ra đại lượng kim quang.
- Này, đồ chơi này sao vậy?
Trúc Can ngạc nhiên nói.
- Chuyện gì xảy ra? Làm sao nó lại tự sáng lên?
Hai mắt Phì Ca cũng là mờ mịt.
Lấy tu vi của hai người, tự nhiên nhìn không ra ý tứ của phù văn, chỉ biết là một cổ phù văn bỗng nhiên toát ra.
- Phì Ca, có phải chúng ta có thể đi về hay không?
Ánh mắt Trúc Can sáng lên.
- Không biết, có thể là...
Phì Ca cũng lộ ra một cổ vui mừng.
Bành!
Phía trên quả cầu, kim quang nhất thời đại phóng, tiếp theo ầm ầm thoát khỏi bàn tay Phì Ca, xông lên trời.
- Không tốt!
Phì Ca hét lớn.
Hai người nhanh chóng lấy phi kiếm ra, đang muốn bay lên trời, thì quả cầu kia bỗng nhiên bất động dừng ở không trung.
- Di?
Phía trên quả cầu, bỗng nhiên toát ra đại lượng khói xanh, khói xanh mênh mông lay động, dần dần, bố trí ra một cái cung điện thật lớn ở trên hư không.
Cung điện vô cùng khổng lồ, chỉ có ngoại hình đã tạo ra một cổ áp bách cường đại cho tâm linh của tu giả. Dĩ nhiên, loại áp bách tâm linh này, đối với hai người không có tim không có phổi mà nói, hoàn toàn có thể loại bỏ.
Ong ong!
Không gian bốn phía bỗng nhiên rung chuyển.
- Động đất?
Mặt Trúc Can liền biến sắc.
Trên trời, hư ảnh Tử Tiêu Cung to lớn vừa ra, phong vân biến sắc, hư không phía trên lại càng chấn động.
Nhân Tôn cùng Quỷ Xa ngồi ở ngọn núi cao nhất cách đó không xa ánh mắt sáng lên. Bởi vì vị trí chỗ hai người cực kỳ trùng hợp, hư ảnh của Tử Tiêu Cung đang ở cách đó không xa.
- Đi, Nhân Tôn, đi!
Quỷ Xa kêu lên.
Tiếp theo, hai người nhanh chóng vọt tới hư ảnh Tử Tiêu Cung.
Nam Chiêm Bộ Châu, bắc Đạo tràng.
Giang Vũ Thánh Nhân đang nói gì đó với một đám Tổ Tiên. Bỗng nhiên, Giang Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đông nam.
- Sư tôn!
Mặt Hồng Y Tổ Tiên liền biến sắc, nói.
- Tử Tiêu Cung xuất hiện, đi!
Thân hình Giang Vũ biến mất không thấy gì nữa.
Một đám Tổ Tiên cũng là mau đuổi theo.
Tây Đạo tràng!
- Thánh vương, khí tức này, Tử Tiêu Cung?
Vương Khô bỗng nhiên cả kinh kêu lên,.
Tổ Tiên khác mặt cũng liền biến sắc. Hiển nhiên cũng cảm nhận được một cổ khí tức kỳ lạ.
- Xa sao?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Phía đông, tương đối xa!
Vương Khô nói.
Những người khác cũng là gật đầu.
- Nếu đã cảm giác được, vậy thì khẳng định rất nhiều cường giả đi tới, chúng ta không cần phải đi!
Chung Sơn lắc đầu.
- Rõ!
Mọi người đáp.
Trong một cái sơn cốc, một lão giả ngồi bên trong trận pháp, ánh mắt lão giả vừa mở, thân hình thoắt một cái đã biến mất.
Đáy sông của một con sông lớn, một cô gái trẻ tuổi ngồi đó, hai mắt cô gái vừa mở, thân hình thoắt một cái đã biến mất.
Chỗ sâu trong một cái ao đầm, một gã đồng tử áo lục ngồi đó, hai mắt vừa mở, thân hình thoắt một cái đã biến mất.
Nam Chiêm Bộ Châu nhất thời thiên hạ đại loạn, vô số Tổ Tiên cũng cảm nhận được áp bách đến từ sâu trong tâm linh, trong nháy mắt đã hiểu ra mấu chốt, men theo mục tiêu, bắn nhanh đi.
Nhân Tôn cùng Quỷ Xa cũng không có che dấu khí tức, mà là buông khí tức cường đại ra, toàn lực bay đi, bởi vì hai người biết, Tử Tiêu Cung xuất thế, khẳng định kinh động vô số cường giả, không được bao lâu, vô tận cường giả sẽ tụ tập tới.
Hai người tới nơi này, phóng thần thức ra ngoài để cảnh giác. Điều tra một chút, nhất thời thở phào một cái, bởi vì bốn phía ngay cả một người tiên nhân đều bình thường cũng không có.
Về phần Phì Ca cùng Nhân Tôn hai người yếu này, trực tiếp bị hai người coi như không thấy.
Hai người vừa tới, khí tràng buông ra, áp bách tới, nhất thời áp cho Phì Ca cùng Trúc Can không thở nổi.
Mới vừa rồi, áp bách Tử Tiêu Cung mang tới chẳng qua là áp bách tâm linh, hai người không hãi sợ, nhưng cổ áp bách thực lực này lại làm cho hai người nhất thời không cách nào ngẩng đầu.
- Nhân Tôn, cầm đồ vật này rồi đi mau!
Quỷ Xa nói.
- Ừm!
Nhân Tôn gật đầu.
Xuyên qua hư ảnh của Tử Tiêu Cung, Nhân Tôn với tay bắt được hạt châu kia.
Phía dưới, Phì Ca chật vật ngẩng đầu lên, nhất thời thấy Nhân Tôn cầm hạt châu Tử Tiêu Cung lên.
- Không tốt, Trúc Can, có người đoạt đồ vật của chúng ta!
Phì Ca giận kêu lên.
- A?
Mặt Trúc Can liền biến sắc, chật vật ngẩng đầu lên. Vừa lúc vô cùng rõ ràng nhớ kỹ khuôn mặt hai người. Đối với Nhân Tôn cùng Quỷ Xa, Phì Ca cùng Trúc Can cũng không nhận ra, nhưng ở trong tư tưởng cua hai người, nhất thời đã biến Nhân Tôn cùng Quỷ Xa thành cấp bậc địch nhân.
Nhân Tôn một trảo bắt được hạt châu, hư ảnh của Tử Tiêu Cung xung quanh nhất thời biến mất. Nhân Tôn cùng Quỷ Xa bắt được Tử Tiêu Cung, quay đầu đi xa, căn bản không dám trì hoãn.
- Đứng lại!
Phì Ca nhấc một thanh Tam Lưu Phi Kiếm kiếm lên, đuổi tới.
- Đứng lại
Trúc Can cũng nhấc một thanh Tam Lưu Phi Kiếm lên, đuổi tới.
Hai người hổn hển, trong hạt châu kia chính là nhà của bọn họ a. Nhà bị người đoạt?
Tu vi hai người bất quá là Nguyên Anh kỳ, ngồi Tam Lưu Phi Kiếm, tốc độ thật "Quá kinh người", bay hồi lâu cũng không bay qua một tòa sơn mạch. Mà, Nhân Tôn cùng Quỷ Xa đã sớm bay đến ngoài ngàn dặm.
- Các ngươi đứng lại, trả mập mạp lại cho ta!
Trúc Can cả giận nói.
- Con rùa chết, còn hoa hoa của ta!
Phì Ca giận kêu lên.
Nhưng là, mắt thấy hai đạo thân ảnh biến mất, tâm hai người lạnh như băng.
- Muội a!
- Tỷ a!
- Còn muội tử của ta!
- Còn tỷ của ta!
Thanh âm hai người có chút rống lên, nhưng căn bản không cải biến được chênh lệch thực lực. Căn bản đuổi không kịp người ta.
Cũng là nửa ngày thời gian.
"Bành!
Một Tổ Tiên đầu tiên đã tới chỗ hư ảnh Tử Tiêu Cung ban đầu.
Tiếp theo, các cường giả liên tiếp chen chúc mà đến, đều là Tổ Tiên, Tổ Tiên cường thế.
Nhưng là, mọi người nhìn chung quanh, căn bản không có Tử Tiêu Cung.
Mọi người lo lắng, nhanh đến dò xét bốn phía. Tốc độ vô cùng kinh khủng, đảo mắt đã dò xét vô số khoảng cách, bởi vì tất cả mọi người biết, Tử Tiêu Cung không thể nào giấu ở bên trong vòng tay trữ vật, nhất định phải tìm được.
Nhưng, cường giả càng ngày càng nhiều, nhưng không có tin tức của Tử Tiêu Cung.
Các cường giả vừa đề phòng, vừa sốt ruột.
Qua nửa ngày, mọi người vẫn là không thu hoạch được gì, xung quanh sớm bị thần thức của các Tổ Tiên bao trùm. Căn bản không có cái gì đặc dị.
Nếu nói ó, chỉ có hai người yếu một mập một gầy đang không ngừng kêu khóc ở dưới chân núi nơi xa.
- Muội a, ca thật xin lỗi ngươi, hai tên mất dạy kia thật lợi hại, ca cứu không được ngươi a! Hoa hoa, còn có hoa hoa trong bụng, a...
- Ngươi trả tỷ tỷ cho ta, còn có mập mạp, mập mạp, ta còn thành thân với ngươi như thế nào a!
Một đôi anh không ra anh, em không ra em khóc tới kinh thiên động địa, khóc vô cùng thê thảm, càng khóc càng vô cùng dọa người.
Một đám Tổ Tiên nghe được thanh âm của hai người này, trong lòng nhất thời rối rắm.
"Bành!
Một đạo thân ảnh màu lam bỗng nhiên xuất hiện.
- Tham kiến Giang Vũ Thánh nhân!
Chúng Tổ Tiên cung bái, nói.
Giang Vũ Thánh nhân gật đầu, tiếp theo nhìn chung quanh một chút, các Tổ Tiên cũng nhìn chằm chằm Giang Vũ.
Đáng tiếc, cho dù là Giang Vũ cũng tìm không được nơi hạ lạc của Tử Tiêu Cung, Nhân Tôn cùng Quỷ Xa tới đây, khẳng định cũng đã che đậy Thiên Cơ, che đậy hành tích. Giang Vũ tìm một hồi, khe khẽ thở dài.
Một tiếng thở dài này cũng nói cho mọi người, Tử Tiêu Cung mới vừa rồi chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt đã không còn.
Một đám Tổ Tiên tới đây, tự nhiên không làm kinh động người phàm bốn phía, trong thành trì của người phàm ở nơi xa hết thảy vẫn như cũ. Giang Vũ nhìn thành trì của người phàm một chút, không thu hoạch được gì, lại nhìn về tổ hai người mập gầy ở nơi xa đang ôm đầu khóc rống.
- Phì Ca, tỷ ta, còn ngươi muội hoa hoa của ngươi nữa, cũng bị hai tên kia đoạt đi. Bây giờ làm như thế nào a? Ta còn chưa mua máy kéo cho các nàng a?
Trúc Can kêu khóc nói.
- Hai tên mất dạy, đoạt đi lão bà của lão tử, đoạt muội tử của lão tử, bọn họ sinh con ra sẽ không có lỗ đít!
Phì Ca cũng nguyền rủa, nói.
- Đúng, sinh con ra không có lỗ đít, sinh nữ nhi cũng không có lỗ đít
Trúc Can vẻ mặt đưa đám.
Trên mặt một đám Tổ Tiên co quắp một trận, nguyền rủa này cũn quá dung tục a, cũng quá độc.
- Sư tôn, đạo lữ của hai người này bị người ta đoạt sao? Khóc thương tâm như vậy?
Một người bên cạnh nói.
- Cõi đời này, chuyện như vậy nhiều lắm, căn bản không quản được, đi thôi.
Giang Vũ Thánh nhân lắc đầu, khe khẽ thở dài, tiếp theo tay áo vung lên, một nhóm người biến mất.
Mà những Tổ Tiên khác nhìn tổ hai người kêu khóc ở phía xa, cũng là cổ quái.
Tu giả, phần lớn cũng là hạng người tâm như bàn thạch, bởi vì một chút chuyện giống như vậy mà đã ôm đầu khóc rống, thật đúng là không thể nói lý.
Lắc đầu, rất nhiều Tổ Tiên cũng đi.
Cho dù người lưu lại, chờ hai ngày hai đêm vẫn là không có tin tức cũng đã đi.
Phì Ca cùng Trúc Can, bất kể nhân phẩm như thế nào, nhưng phần chấp nhất này cũng là chân tình thực lòng, hai người thấy đuổi không kịp Nhân Tôn cùng Quỷ Xa, ôm đầu khóc rống suốt ba ngày ba đêm.
Mấy trăm năm qua, hai người phải dựa vào "Địa Cầu" trong hạt châu kia để ký thác tinh thần, giờ bỗng nhiên bị người đoạt, hai người tự nhiên thương tâm không thôi.
- Phì Ca, giờ làm như thế nào?
Trúc Can khóc, nói.
- Mấy tên mất dạy, ta nhớ được bộ dáng của bọn họ, vì hoa hoa, vì em gái ta, nhất định phải tìm quả cầu kia trở về!
Phì Ca quát.
- Ừm, vì mập mạp, vì tỷ ta, ta nhất định phải tìm được hai tên kia!
Trúc Can cũng kiên cường lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.