Đối mặt với thứ cản trở đầu tiên của mình, Đại Minh hoàng triều, một hoàng triều mạnh mẽ, nếu là mười mấy năm trước thì Chung Sơn chắc chắn là sẽ cân nhắc tuy nhiên, hiện tại Chung Sơn là người như thế nào đây? Nguyên Chung gia quân của hắn hiện tại cũng đủ để đối phó với cả Đại Minh hoàng triều, huống chi hắn còn có hàng trăm vạn long xà, ba nghìn cường giả Đại Minh.
- Đại Minh động thủ với chúng ta, Thủy Vô Ngân mang viện binh tới, bốn mươi vạn long xà tiến vào tham chiến.
Thủy Vô Ngân ở trên thiên mã cất tiếng.
Mà Sấm Long vương lại khẽ nhíu mày, bốn mươi vạn lòng xa, chẳng lẽ sáu mươi vạn long xà còn lại thì nghỉ ngơi ngồi chơi hay sao?
Đương nhiên, trước đó mọi chuyện đã nói rõ ra, trừ phi Sấm Long vương mở miệng quấy nhiễu nếu không thì trăm vạn long xà chắc chắn sẽ chờ đợi mệnh lệnh của Chung Sơn, Chung Sơn trực tiếp bổ nhiệm một trăm vạn long xà, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là có mưu kế sắp sẵn từ trước.
Ở chỗ đại chiến, phong vân cuồn cuộn. Thủy Vô Ngân chỉ huy một trăm vạn Chung gia quân, Lâm Khiếu chỉ huy bốn mươi vạn long xà, chính thức nhào vào trong vòng chiến. Chung Sơn cũng đi theo chúng quân, đứng ở trên một ngọn núi yên tĩnh mà theo dõi.
Chung gia quân tuyệt đối là một lực lượng quân đội vô cùng tinh nhuệ, bất kể là tu vi hay là khả năng phối hợp với nhau thì bọn họ đều là hạng nhất. Có thể nhanh chóng phóng tên đòi mạng người.
Về phần Lâm Khiếu thì càng không cần phải nói thêm, tuy đây chỉ là lần đầu tiên Lâm Khiếu chỉ huy long xà chiên đầu nhưng thời gian qua, y cũng đã quen với tập tính của long xà, cho nên có thể chỉ huy dễ dàng.
Mệnh lệnh được phát ra, một lượng lớn xà từ phía dưới ầm ầm chui ra, tiến tới phía sau quân đội, ba trăm vạn đại quân của Đại Minh hoàng triều.
Đối mặt với đại quân của Chung Sơn, quân đội đối phương đều bị khống chế, Chung gia quân tựa như là một chỉnh thể, các cao thủ không ngừng di động, tiến lùi tung chiêu đều vô cùng hợp lý.
Đột nhiên có một lượng lớn long xà từ phía sau phóng lên trời, oanh động bốn phía. Đại Minh hoàng triều lập tức hỗn loạn vô cùng, quân đội tiến lùi không có trận pháp gì. Đại tướng quân bên đó cũng tựa như không thể chỉ huy nổi, cất tiếng nói:
- Bệ hạ, Chung Sơn này thật là yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt.
Hoàng đế mau chóng trấn an tướng sĩ xung quanh:
- Mau ổn định lại, giết cho ta.
- Bệ hạ, hay là chúng ta mau chóng rút lui đi, tên Chung Sơn này không thể nào đối phó được, lúc trước có hai đế triều đối phó với hắn nhưng không có cách nào chống lại được, chuốc lấy nhục nhã, hay là chúng ta rút lui đi.
Mưu sĩ lo lắng nói. Hoàng đế lập tức chuyển mình, nhìn về phía mưu sĩ, ánh mắt này khiên cho mưu sĩ phải run lên.
Một ngày sau, quân đội của Đại Minh hoàng triều đã tổn thất hơn một nửa, bọn họ bất đắc dĩ phải thu binh.
Chung Sơn cũng không truy đuổi đến cùng, mà đem tàn binh của Đại Minh hoàng triều vây ở trong một sơn cốc, tuy nhiên tuyệt đối không cho bọn họ ra ngoài.
- Chung Sơn ngươi làm gì vậy?
Sấm long vương cau mày nói.
- Chiến tranh! Thế nào? Long vương cho rằng ta làm vậy là không tốt sao.
Chung Sơn cười nói.
- Đám người kia, phải cho bọn họ nhanh chóng tiến tới cực lạc tịnh thổ.
Sấm long vương nói.
- Ta là tiên phong, mong muốn diệt địch, về phần hướng về cực lạc tịnh thổ, hiện tại chưa phải lúc.
- Tại sao?
Sấm long vương trừng mắt hỏi.
Tại sao à? Hiện tại tiến tới cực lạc tịnh thổ thì chết là cái chắc. Ngươi đã đạt tới đế cực cảnh, còn một trăm vạn đại quân của ta còn chưa đến nổi phật đà nữa.
- Thánh lệnh là như thế.
Chung Sơn cũng không muốn nói nhiều.
- Long vương nếu như có hứng thú thì có thể đến cực lạc tịnh thổ mà xem xét.
Chung Sơn cười nói. Sấm long vương thấy vậy thì cũng chỉ có tể nhíu mày.
Chung Sơn đã nắm được đại trận, tuy nhiên viện binh tự nhiên cũng sẽ tới.
Quả nhên, năm ngày sau có ba tông môn tới đây. Tông môn tự nhiên là do Đại Minh hoàng triều phái tới để đối phó, mà quân đội hoàng triều, căn bản không cần Chung Sơn chỉ huy, Lâm Khiếu và Thủy Vô Ngân cũng đã đủ rồi.
Đợi một ngày nữa, Chung Sơn hướng về phía chúng tướng mà vung tay lên, toàn quân xông tới tiêu diệt tàn quân của Đại Minh hoàng triều, mà lúc này, ở bên ngoài Phật cấm thập vạn đại sơn, bầu trời cũng trở nên đen kịt. Tam đại thánh thượng thiên triều hiện tại toàn bộ đã đi ra. Ở phía Nam, chính là quân đội của Cổ Thần Thông. Ở phía tây nam là Doanh Thừa, quân đội vô tận, ở phía Tây Bắc, Niết Phàm Trần ngồi trên không trung, xung quanh là vô số phượng hoàng.
Ba lực lượng đại quân chủ đạo toàn bộ đã dừng ở bên ngoài Phật cấm thập vạn đại sơn, lạnh lùng nhìn phật cấm thập vạn đại sơn khổng lồ bên trong, ở phía Nam sắc mặt của Cổ Thần Thông lạnh lẽo.
- Thiên lão, Thái Cổ thành đô.
Ở phía Tây Nam, Doanh Thừa ngồi trên xe do chín con rồng kéo nói:
- Quỷ cốc, Hàm Dương thánh đô.
Ở phía Tây Bắc, Niết Phàm Trần ở trên không lạnh lùng nói:
- Đại sư, Ly Hỏa Thánh đô.
Ở xung quanh, phong cảnh trở nên biến hóa ghê gớm, núi non sông ngòi phía trước đều tiêu tán, tựa như thế giới được tẩy rửa vậy, từ từ biến mất, từ từ tiêu tán, chuyển thành những hình ảnh mới, phái tây nam đột nhiên bốc lên một lượng lớn số mệnh, vô số kiến trúc xuất hiện. Thiên địa chợt biến, thế giới chợt biến, phong cảnh phía trước lập tức biến thành phong cảnh của Thái cổ thánh đô.
Diễn sanh xuất thái cổ thánh đô, diễn sanh biến thành thái cổ thánh đô phức tạp. Ở trên trời, những ngôi sao vô tận cũng thay đổi.
Thái cổ thánh đô, phồn hoa thịnh cảnh toàn bộ đã hiện ra, Cổ Thần Thông bắt đàu tích góp từng chút một thiên thế, lập tức khiến cho Thái cổ thánh đô này rộng lớn ra.
Cũng như vậy, ỏ phía Tây Bắc, Ly Hỏa thánh đô đột nhiên hiện lên từ dưới mặt đất, thay đổi thế giới, mà ở phía Tây Nam, đột nhiên một thành trì vô cùng lớn xuất hiện, so với Thái Cổ Thánh đô và Ly Hỏa thánh đô thì cũng không kém. Tam đại thánh đô hiện ra, hướng về phía Phật cấm thập vạn đại sơn, đây không phải là một người đi tới mà toàn bộ thế giới đi tới, diễn sanh giới thay đổi. Nơi nào đi qua thì sẽ san bằng tất cả thành bình địa.
Trong vùng đất của Diễn sanh giới, tất cả biến hóa vô cùng. Cách ở một nơi thật xa, Chung Sơn nhìn thấy thế giới mênh mông phía trước, tuy nhiên hắn hoàn toàn không dám tiến tới, va chạm thế giới, mình có thể nghiền thành bụi phấn, bởi vậy mình cứ ở bên ngoài diễn sanh giới này. Bởi vậy, Chung Sơn liền dẫn đầu đại quân từ từ đi tới.
- Xuất hiện đi.
Lão hạt tử ở đằng sau Chung Sơn đột nhiên kêu lên.
Lão hạt tử này vừa mở miệng, Sấm Long vương liền nhíu mày lại, sau đó đồng tử co rụt, khẽ nhíu mày nhìn về phía bồ tát đài.
Ở phía xa xa, thần sắc của Niệm Du Du trở nên hơi phức tạp, kỳ thực mấy ngày trước Niệm Du Du đến tìm Chung Sơn bởi vì năng lực huyết mạch truyền thừa của nàng hiện nay có thể nói đã đạt đến mức khiến cho cường giả đế cực cảnh cũng không thể phát hiện ra mình, muốn giết Chung Sơn cũng là điều không phải không thể. Nhưng không hiểu tại sao, mấy ngày nay nàng lại ngây ngốc nhìn Chung Sơn từ phía xa xa, mãi đến khi Chung Sơn dẫn đạt quân khởi hành đi rồi, tâm tình của nàng mới hồ phục, khiến cho lão hạt tử phát hiện.
Đã bị phát hiện ra thì không thể nào hạ thủ được, năng lự của Sấm Long vương và Lão hạt tử thế nào nàng cũng biết, thậm chí còn có thể cao hơn cả mình, hơn nữa ở bên cạnh còn có cả Tây Độc Hoàng. Đáng tiếng, đã bỏ qua một cơ hội, Niệm Du Du liền thở dài một cái, tâm tình bất giác buông lỏng đi.
- Tam đại thiên triều tấn công Cực lạc tịnh thổ, chuyện lớn như vậy, thần châu đại địa đã đại náo, không biết có bao nhiêu người tới đó xe xét, ta
chỉ là một thành viên thôi.
Niệm Du Du nói ra. Nhìn xem cuộc chiến, Chung Sơn bất giác mỉm cười.
- Đúng thế, chúng ta đi xem xem.
Chung Sơn cất tiếng mời.
- Được.
Niệm Du Du gật gật đầu, nàng hơi trầm tư một chút, tựa như là có tâm sự. Chung Sơn cũng không tìm hiểu, đại chiến sắp xảy ra hắn cũng không có thời gian.
Nếu là bằng hữu của Chung Sơn thì mọi người cũng không để ý, chỉ có Minh Thai bồ tát là cau mày, người khác không biết, nhưng hắn thì vô cùng tinh tường, bởi vì có một chút sơ hở cho nên mình mới phát hiện ra Niệm Du Du.
Chung Sơn rất tin tưởng Niệm Du Du, vài năm trước cuộc sống vợ chồng cứ quanh quẩn trong lòng hắn, bởi vậy hắn tự giác không khỏi tin tưởng Niệm Du Du. Dù sao con người cũng có tình cảm, hơn nữa tình cảm sâu đậm kia vẫn còn đọng lại.