Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 120: Đường Hầm 2




Nhưng trong tình hình đàn muỗi đột biến đầy khắp trước mặt, cô không có biện pháp nào lái xe chính xác theo chỉ thị "dẫn đường", trong đó tất nhiên có đôi chút sai lệch.
Kiều Sơ không để ý, bởi vì y biết con người mà không có chip hỗ trợ, không được biến đổi gen tương ứng, khi tốc độ xe không chậm như thế này, không thể nào làm được chuyện tương tự. Y nói chính xác chính là để sự sai lệch có thể ở trong phạm vi chấp nhận được.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:
"Có thể mặc thiết bị bộ xương ngoài rồi lái xe."
Lúc trước Kiều Sơ đã nhìn thấy thiết bị bộ xương ngoài quân dụng ở cốp sau của xe, suy nghĩ thoáng qua rồi lập tức gật đầu:
"Phải thật nhanh."
Thiết bị bộ xương ngoài bình thường đều có năng lực định vị trong phạm vi nhỏ, đây thường tích hợp trong "Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp", thông qua con chip hỗ trợ để cung cấp sự thuận tiện cho người mặc.
"Để tôi đi." Tưởng Bạch Miên xung phong nhận việc.
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không dị nghị, lập tức xoay người kéo thiết bị bộ xương ngoài quân dụng từ cốp sau tới đây.
Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, Tưởng Bạch Miên nhanh chóng điều chỉnh xong độ dài của xương kim loại, mặc xong trang bị.
"Được rồi." Sau khi hệ thống tự kiểm tra hoàn thành, cô nhanh chóng nói.
"Dừng xe." Kiều Sơ lập tức dời mắt khỏi đồng hồ đeo tay.
Bạch Thần không chút do dự đạp chân phanh.
Trong tiếng két, xe Jeep dừng lại đột ngột, đám người Thương Kiến Diệu theo quán tính đều nhào người ra phía trước, may là đều có dây an toàn kéo lại. Mà đàn muỗi chi chít trên kính chắn gió, cửa kính xe hai bên đều bị hất đi không ít.
Về phần Tưởng Bạch Miên không có dây an toàn để thắt, bởi vì mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng nên loại quán tính mức độ này có thể bị triệt tiêu rất dễ.
Xe vừa mới dừng hẳn lại, Bạch Thần lập tức bấm chốt mở đai an toàn, điều chỉnh cầm lấy phanh tay.
Tiếp đó, cô từ hộp kê tay bò về hàng ghế sau.
Tưởng Bạch Miên duỗi đôi tay bọc trong xương kim loại màu đen, bế Bạch Thần lên, trực tiếp đặt vào bên chỗ Long Duyệt Hồng.
Sau đó, cô men theo "đường" Bạch Thần bò tới, nhanh chóng bò lên chỗ ghế lái.
Bộp bộp bộp!
Đàn muỗi đột biến đầu đỏ sậm lại một lần nữa nhao nhao vọt tới chỗ cửa kính, bao phủ kín cả lớp kính.
Tưởng Bạch Miên với sau lưng là ba lô năng lượng nên không cách nào ngồi dựa vào sau, chỉ có thể đưa người tới phía trước rồi mới khởi động lại xe.
Cô vừa một tay điều khiển vô lăng, vừa thắt đai an toàn cho mình.
Kiều Sơ lại cúi đầu xuống, phân biệt sự biến hóa của kim chỉ nam trên đồng hồ, không ngừng đưa ra phương hướng thời gian để lái đi.
Tưởng Bạch Miên có con chip hỗ trợ nên thao tác rất chính xác, trong hoàn cảnh phía trước là bầy muỗi đen sì rậm rạp, cô điều khiển xe Jeep hiểm trở đi qua đầm lầy và giữa đám dây leo.
Trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ, thời gian trôi qua như thế nào dường như đều trở nên mơ hồ.
Không biết bao lâu sau, khi đám người Thương Kiến Diệu bắt đầu hoảng hốt, đám muỗi to trên kính chắn gió trước và sau xe với kính cửa sổ hai bên rầm rập bay lên.
Rồi những con sinh vật đột biến này nhanh chóng rời khỏi xe Jeep, dường như "vô cùng lưu luyến" bay về phía sau.
Lúc này Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mới nhìn rõ phía trước là nước bùn màu đen thuần khôn cùng, trên mặt không hề có bất cứ cây cối nào mọc lên, nhưng thi thoảng lại nổi lên bọt khí.
"Hai giờ hai mươi tư phút." Kiều Sơ ngẩng đầu lên, không còn chú ý tới sự thay đổi phương hướng của kim chỉ nam nữa.
Tưởng Bạch Miên đánh lái xong, mọi người trong xe lập tức nhìn thấy một con đường đi xuống bên dưới.
Nó đi chếch vào trong đầm lầy, ở cuối là một cái hang lớn khá sâu và tối om.
"Lái vào đi." Kiều Sơ ra lệnh.
Tưởng Bạch Miên mặc thiết bị bộ xương ngoài không chút do dự làm cho xe Jeep chạy vào con đường kia.
Đất màu đen trên mặt đường khá mềm, khiến bánh xe lún xuống không ít, nhưng ở sâu dưới lớp đất bùn kia dường như có thứ gì đó khá cứng chống đỡ, làm cho xe Jeep có trọng lượng không nhẹ vững vàng lại.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào trong cửa hang kia. Cùng lúc đó, Tưởng Bạch Miên mở hệ thống thông gió và đèn trước xe.
Đám người Thương Kiến Diệu lập tức há hốc mồm, cũng qua lớp kính thủy tinh quan sát cảnh tượng xung quanh:
Hang động này tối om, chỉ có tiếng nước tí tách rơi xuống đất thi thoảng lại vang lên, mà nơi ánh đèn xe chiếu tới, vách đá, mặ đường đều khá phẳng, có dính chút bùn đất.
"Không giống như được hình thành tự nhiên." Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa đánh giá một câu.
"Đường hầm của thế giới cũ." Kiều Sơ đáp một câu gọn lỏn.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, suy nghĩ vài giây rồi nói:
"Không có sự tồn tại của rêu, có chút quái dị... Hoàn cảnh phía trước không phù hợp cho sinh vật?"
Kiều Sơ không để ý cô, chỉ bình thản nói:
"Cứ lái xe đi thẳng."
Trong đường hầm vốn không có chút âm thanh nào, nhưng xe thì thi thoảng sẽ đụng phải kẽ nứt hoặc điểm gồ lên trên mặt đường, vì vậy thi thoảng nơi đây lại vang lên tiếng loảng xoảng, vang tới sâu trong đường hầm, không thấy âm thanh vọng lại.
Ở trong sự yên tĩnh quái dị và sâu thẳm này, đám người Thương Kiến Diệu không ai nói gì, hệt như đang đi tới tận cùng của thế giới.
Mấy phút đồng hồ trôi đi, phía trước dần có ánh sáng, rồi nhanh chóng hình thành một cửa ra hình vòm.
Tưởng Bạch Miên đội mũ có lớp kính quang lọc không bị ảnh hưởng của sự giao thoa sáng tối, tiếp tục lái xe chạy ra khỏi đường hầm.
Bên ngoài, mặt trời đang xuống phía tây. Ánh nắng chiều chiếu khắp vùng đất, hệt như phủ thêm một tầng vàng lên cho nơi đây.
Mà cách đó không xa là mấy chục hơn trăm tòa nhà cao tầng tới hơn trăm mét sừng sững đứng sát nhau, không có bất cứ động tĩnh gì truyền tới, cũng không thấy cuối.
Những tòa nhà đó tắm trong ánh nắng ửng hồng, hệt như một khu rừng rậm tĩnh mịch được đúc nên từ sắt thép và bê tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.