Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 119: Đường Hầm 1




Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều nghe Bạch Thần nhắc tới đàn muỗi đột biến, biết với con người mà không chuẩn bị thì chúng rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào:
Chúng nó luôn hoạt động theo số lượng lớn, tốc độ bay lại còn không chậm;
Chúng có thể chịu được nhiệt độ cao và thấp trong một mức độ nhất định;
Cơ thể chúng tương đối nhỏ, là mục tiêu mà đạn khó bắn trúng, cho dù gặp phải tay súng thiện xạ, hoặc quần thể phân bố quá đông, cũng vì số lượng động nên không sợ tổn thất. Số lượng đạn và bom bình thường mà một đoàn đội có thể mang đi không thể nào so được về số lượng với loại đàn muỗi như thế này;
Chúng sống bằng chất lỏng của thực vật, lại thèm khát máu tươi, vừa có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, lại có khả năng công kích cực kỳ khủng khiếp;
Chúng không có đầu óc, không biết e sợ, cho dù quần thể tổn thất quá nửa, chúng cũng sẽ tiếp tục lao tới vì máu tươi;
Cú đốt của chúng kèm theo độc tố, có thể khiến cơ thể con người và động vật tê dại, tư duy chậm đi;
So với muỗi chưa đột biến, vòi của chúng càng dài hơn, cứng hơn và lợi hại hơn, có thể xuyên thủng sợi vải quần áo, chọc vào da của mục tiêu...
Với rất nhiều thợ săn di tích và dân du cư hoang dã mà nói, đây chính là cơn thủy triều địa ngục có thể nuốt mất sinh mạng, một khi gặp phải, cho dù người đông thế mạnh cũng khó may mắn thoát được.
Đương nhiên, con người với tư cách là một trong những sinh vật hung ác nhất trên Đất Xám không phải là không có biện pháp đối phó được loài muỗi đột biến này, chỉ là tất cả các biện pháp đều phải dựa vào trang bị khá đặc thù, ví dụ như súng phun lửa, hoặc súng phun dịch đuổi muỗi đặc chế, hoặc "Đạn trừ cỏ" của Sinh Vật Bàn Cổ, hay là một bộ quần áo sinh hóa có thể phòng chống được cả khí độc, hoặc như đủ đạn gây cháy, hoặc áo giáp động lực mà kỹ thuật còn chưa được hoàn thiện, hoặc  như loại bom khủng khiếp với số lượng cực ít tới từ thế giới cũ, có thể tạo ra một khu vực nhiệt độ cao ở trung tâm vụ nổ...
Tiếc rằng, tổ điều tra thế giới cũ chẳng có thứ nào trong những thứ này.
Nhưng điều đáng ăn mừng là con xe Jeep bọn họ lái khá kín, đàn muỗi đột biến không thể nào chui vào được. Hơn nữa xe này là loại dùng điện, không sợ đàn muỗi hung hãn không sợ chết lao tới làm tắc ống xả, đồng thời vòi của lũ muỗi đột biến cũng không mạnh tới mức có thể chọc thủng được lốp xe cao su.
Với đám người Tưởng Bạch Miên mà nói, điều này là một tin tốt, nhưng đồng thời cũng có điểm không tốt:
Hoặc là chủ động tắt hệ thống thông gió, hoặc chờ bị đàn muỗi đột biến chặn lại.
Cứ như vậy, chất lượng không khí trong xe sẽ nhanh chóng giảm xuống, cho đến khi không thể chịu được nữa, đám người Thương Kiến Diệu bắt buộc phải khiến xe Jeep lao ra khỏi "vòng vây" của đàn muỗi đột biến trước thời điểm đó.
Bạch Thần đã có kinh nghiệm đối phó với loại sinh vật đáng sợ này, cùng lúc khi Kiều Sơ ra lệnh, cô đã đóng cửa kính xe lại, làm cho hệ thống thông gió ngừng chạy.
Cô vừa tiếp tục đạp chân ga, vừa theo thói quen trấn an mọi người trong xe:
"Đừng lo, loại đàn muỗi đột biến này sẽ không rời xa chỗ có lượng lớn thực vật. Chỉ cần chúng ta đi qua khu vực dây leo này, chúng nó hẳn là sẽ từ bỏ."
"Trái..." Kiều Sơ vừa gật đầu, vừa chỉ hướng đi.
Tưởng Bạch Miên thì như có suy nghĩ, nói nhỏ:
"Cho dù là sinh vật biến dị thì vẫn có bản năng kéo dài quần thể, cho nên loại đàn muỗi này mới không rời khỏi chỗ có nhiều thực vật... Đây mới là một trong những điều kiện tất yếu để duy trì sự sinh tồn cho bọn chúng. Máu của con người và động vật chỉ là một loại đồ ăn ngon có sức hấp dẫn vô cùng lớn mà thôi...
Cũng đúng, thế giới cũ bị hủy diệt nhiều năm như thế rồi, những sinh vật đột biến mà không có bản năng duy trì quần thể sớm đã chết hết..."
Kiều Sơ không để ý tiếng lẩm bẩm của Tưởng Bạch Miên, y càng chú ý phân biệt mặt đường bị dây leo màu xanh xám che phủ hơn ban nãy.
Vài giây sau, xe Jeep đang chạy lao thẳng vào đàn muỗi đang vọt tới.
Bộp bộp bộp!
Những con muỗi to bằng đầu ngón tay với phần đầu màu đỏ sậm hệt như những chiếc máy bay ném bom thu nhỏ, lấy bản thân làm bom như con sau nối tiếp con trước lao vào kính chắn gió.
Ở trong mắt Thương Kiến Diệu, đây giống như cảnh lần đầu trong đời hắn thấy mưa to lúc ở trấn Thủy Vi, vô số giọt mưa rầm rầm đánh lên tấm kính.
Nhưng khác với mưa, những "giọt nước mưa" này sẽ không trượt xuống, mà vẫn có thể dừng trên kính.
Bộp bộp bộp!
Trong âm thanh vang lên không ngớt gần như là dồn dập này, bất kể kính chắn gió hay kính cửa sổ hai bên đều bị lũ muỗi to lớn đen sì này nhào tới kín mít, những cái đầu đỏ sậm và vòi dữ tợn chi chít, khiến người ta nhìn mà ghê răng.
Bạch Thần và Kiều Sơ đều không nhìn thấy tình hình đường đi phía trước, xe Jeep hệt như con ngựa hoang thoát cương đang chạy bên rìa vách núi, căn bản không biết sẽ chạy về đâu.
Long Duyệt Hồng mặt trắng bệch cả đi, muốn cố gắng tự cứu bản thân, nhưng lại không biết có thể làm được gì, nên hỗ trợ thế nào.
Toàn thân Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều căng thẳng, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa có chút nghi hoặc, bản năng bảo mệnh và sự kích thích khi đang điên cuồng lao đi giữa lằn ranh sự sống cái chết dường như khiến bọn họ lại nhận ra sự dị thường của tình cảnh hiện tại.
Lúc này, Kiều Sơ không nhìn phía trước nữa, mà cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
Trên mặt đồng hồ có kèm theo kim chỉ nam đầy các vạch đo.
"Hướng ba giờ mười hai phút." Kiều Sơ như tạo ra một bản đồ mặt phẳng của chỗ sâu trong đầm lầy này trong đầu, sau đó dựa vào thiết bị để "điều hướng thủ công".
Bạch Thần không lạ lẫm gì cách dùng thời gian để chỉ hướng, chỉ là những gì cô gặp được trước kia không cụ thể đến mức độ này, cho nên cô thoáng sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, bắt đầu đánh tay lái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.