Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 34: Từ Từ Rồi Về




Vẫn bị thấy rồi.
Ninh Oản sắp khóc….
Nhưng nàng không có cách nào giải thích được, xuân cung đồ này từ trong lòng nàng rơi ra, tuy nàng chưa xem nhưng mà… nhưng mà cũng định xem. Ninh Oản cắn môi, cái này…. y sẽ nhìn nàng thế nào đây, một tiểu cô nương lại đi xem xuân cung đồ?
Chuyện này còn kinh người hơn cả lần nguyệt sự trước đó. Ninh Oản cúi đầu, bàn tay nắm chặt như bị bỏng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải?
”Oản Oản?” Bùi Khuyết thử lên tiếng.
”Huynh huynh huynh…. huynh đừng nói gì hết”.
Ninh Oản nóng nảy, bây giờ đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, biện pháp nào cũng không nghĩ ra. Đột nhiên nhớ tới câu nói của Hòa Nguyệt ngày ấy, vất hết đống sách trong lòng ra, sau đó ngẩng đầu đón ánh mắt của Bùi Khuyết, hai bước liền nhảy đến ôm lấy cổ y.
Mặc kệ, cứ ép hôn trước nói sau.
Cánh môi mềm mại thơm hương, Bùi Khuyết nhất thời sửng sốt, nhưng tiểu cô nương trong lòng nhắm chặt hai mắt, mím chặt lấy môi y. Đột nhiên Bùi Khuyết bị bộ dạng ngốc nghếch này của nàng chọc cười, đưa tay giữ lấy gáy nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cánh hoa, mút mát.
Lưỡi của nàng mềm mại, ngậm trong miệng còn có mùi của điểm tâm, y dịu dàng giữ lấy nó, quấn quít.
Vừa hôn xong, Ninh Oản dựa cả người vào lòng y, trán đặt trên ngực y, cúi đầu. Cảm giác này, như thể cả người nàng phiêu phiêu trên mây bay qua bay lại vậy.
”Cái kia….. muội, muội còn chưa xem”. Ninh Oản đỏ mặt, đột nhiên lại thấy câu này giống như kiểu về sau mình sẽ xem, vội bổ sung: “Sau này cũng không xem đâu”.
Bùi Khuyết nhìn nàng đáng yêu như vậy, khiếp sợ vừa rồi cũng tiêu tan, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, giọng trầm trầm: “Ừ, không được xem đâu”.
”Muội….. muội không nhìn mà”. Ninh Oản gắng giải thích, cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, “Chỉ là tò mò thôi”.
Nàng không hiểu chuyện này lắm, nhưng nghĩ đến chuyện sau này làm cùng Bùi Khuyết, nên thấy tò mò, mới rồi lúc gặp Hòa Nguyệt, nàng không cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, hình ảnh bên trong cũng khiến nàng tim đập mặt đỏ rồi, trong đầu chỉ nhớ đến lần duy nhất cùng Bùi Khuyết đời trước kia.
Nhưng mà…. nào có như Hòa Nguyệt nói, cảm giác tiêu hồn thực cốt gì đó. Chỉ có đau, và đau thôi.
Về chuyện này Bùi Khuyết cũng không biết nên nói nàng thế nào, cứ như huynh trưởng bình thường đưa tay ra: “Đưa đây”.
Ninh Oản ngừng một chút, rồi mới lưỡng lự đưa mấy bản phù dung trướng trình lên, còn nói: “Vậy lần sau huynh trả muội, được không?” Hoàn toàn quên mất câu vừa rồi đã nói “sau này cũng không xem”.
Bùi Khuyết cũng hết cách với nàng, cầm lấy rồi nghiêm trang dặn: “Không được”. Thứ này sao để nàng xem được.
Ninh Oản cực kì uất ức, bĩu môi, đôi mắt ngập nước nhìn y chằm chằm: “Sau khi thành thân cũng không được sao?” Đợi đến khi thành thân, những thứ trong sách này đều làm mà, làm được còn không được xem à?
Sau khi thành thân….
Mắt Bùi Khuyết thẫm đi, nhớ tới mùi vị tuyệt vời của nụ hôn nàng, trong lòng lại bừng khô nóng, nhưng vẫn cực kì có nguyên tắc: “Sau khi thành thân…. cũng không cho”. Nếu y có may mắn lấy được nàng, chuyện này, nàng không cần biết, y…. y sẽ dạy nàng.
Trong lòng Ninh Oản hơi giận dỗi, cũng quên luôn chuyện mất mặt kia, cười cười kéo tay áo người trước mặt, ngửa đầu nói: “A Khuyết, thực ra… huynh cũng thích hôn muội phải không?”
Bằng không, vừa rồi sẽ không mạnh mẽ như thế, giống như… giống như nuốt vào…. nhưng mà, nàng thích cảm giác ấy.
Nói trắng ra như vậy khiến cho Bùi Khuyết nhất thời sửng sốt, y ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng: “Sau này đừng nói thế…. vậy không tốt đâu”.
Ninh Oản mới không sợ, tiến lên ôm thắt lưng y, cực kì ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng, tự nhiên nói: “A Khuyết, huynh yên tâm đi, mấy lời này muội chỉ nói với huynh thôi”. Nàng cúi đầu cười khẽ, nói tiếp: “…. cũng chỉ hôn mình huynh thôi”.
Câu nói này khiến Bùi Khuyết ấm lòng, nhưng nghĩ tới Cố Giang Nghiêu. Giờ lại thấy Ninh Oản như vậy…. Y lo lắng hỏi: “Vậy trước kia thì sao?”
Có ai hôn muội chưa, hay là…. y thực sự muốn hỏi là: Cố Giang Nghiêu đã hôn muội chưa?
Ninh Oản híp mắt lại, đôi mi rung nhè nhẹ, khẽ than thở một câu: “Chỉ có huynh thôi, A Khuyết, mỗi huynh mà”. Tuy nàng từng ái mộ Cố Giang Nghiêu, nhưng chưa bao giờ dám vượt qua việc đó.
Tâm tình Bùi Khuyết đang chua lè bỗng trở nên ấm ngọt, kìm lòng không đậu khẽ cong môi: “… Thành thân rồi, huynh sẽ trả cho muội”.
Một lúc sau Ninh Oản mới hồi thần, tựa vào lòng y cười khanh khách không ngừng, A Khuyết của nàng càng ngày càng đáng yêu, thật muốn hôn quá.
Nhưng mà… không cần chờ y trả, dù sao bên Hòa Nguyệt vẫn còn nhiều, nàng đương nhiên không cần chờ đến lúc thành thân xong. Chuyện này nước tới chân mới nhảy không tốt, phải học trước, nắm vững mới được kìa.
*
Trong sương phòng tình ý kéo dài, như ngày xuân phơi phới.
Cảm giác khắc nghiệt của mùa đông cũng tan bay.
Cố Tang Chỉ mặc một bộ váy mềm tinh xảo, khoác thêm chiếc áo lông cáo màu trắng trân quý, lướt trên mặt đất, thấy mấy nô tài trong điện cả người run rẩy, nàng thong dong nói: “Mấy người lui xuống đi, ta tự đi được”.
Mấy nô tài như thấy vị cứu tinh, nhưng chủ mình chưa lên tiếng, cũng không dám lộn xộn, chỉ cẩn thận ngẩng đầu nhìn vị nhị hoàng tử điện hạ tôn kính Đại Chiêu một cái….
Bùi Chiếu trừng mắt, tức giân: “Còn không mau cút đi”.
Như được lệnh đặc xá, chúng nô tài bối rối hành lễ rồi lui xuống.
Trong điện chỉ còn Cố Tang Chỉ và Bùi Chiếu.
Cố Tang Chỉ dung mạo xuất chúng, mười tám xuân xanh như đóa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ, ngón tay nhỏ dài như ngọc, sơn lên màu đỏ rực như đậu khấu, nàng đưa tay vuốt ve mặt Bùi Chiếu, dịu dàng nói: “Điện hạ”.
Mỹ nhân như ngọc, giận mấy cũng tiêu tan. Bùi Chiếu kéo nàng vào lòng, tự nhiên uất ức như đứa trẻ gọi nàng: “Chỉ Nhi”.
Cố Tang Chỉ thuận thế ngồi lên đùi y, hai tay vòng qua cổ, cánh tay áo chảy xuống lộ ra làn da trắng noãn, “Chỉ Nhi ở đây”. Nàng vẫn luôn bên cạnh y.
Bên tai là giọng nói dịu dàng của nàng, Bùi Chiếu nghe xong mà mặt mày giãn hẳn, thấp giọng: “Nàng thật lòng phải không?”
Từ khi biết hoan ái nam nữ đến nay, bên cạnh y không thiếu nữ nhân, xinh đẹp đáng yêu có, thanh tú như lan cũng có, có người dùng cả võ thuật đón hùa theo y, muốn ở lại bên cạnh y. Mới đầu y cũng nghĩ Cố Tang Chỉ như những nữ nhân khác, y cũng chưa tính nhiều, hoan ái qua đi, nàng tình ta nguyện, đương nhiên không có gì tốt hơn. Nhưng một thời gian dài qua đi, Bùi Chiếu không ngốc, tâm tư của nàng, y hiểu rõ.
Nàng là danh môn khuê tú, mà giờ cứ lén lút bên cạnh y như vậy, nhưng chưa từng nói về danh phận trước mặt y.
Những nữ nhân xung quanh, ai mà chẳng muốn lên làm chính phi của Bùi Chiếu.
Cố Tang Chỉ vốn thông minh, người ngạo mạn như Bùi Chiếu, đương nhiên sẽ cảm giác bị vũ nhục, giờ là lúc y yếu đuối nhất.
Mỹ nhân trong lòng khẽ cười, tự nhiên nói: “Cố Tang Chỉ thiếp thề với trời, lòng thiếp vời điện hạ trời đất chứng giám, cả cuộc đời này… điện hạ là nam nhân duy nhất của thiếp, nếu vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt”.
Trong lòng Bùi Chiếu ấm dần.
Y tin, giờ phút này, y tin.
”Chỉ Nhi, sau này…. ta sẽ cho nàng làm hoàng hậu”.
Y nói…. không phải là chính phi, mà là hoàng hậu.
Cố Tang Chỉ không hề cảm thấy khác thường, giữ lấy mặt y khẽ hôn lên: “Lòng Chỉ Nhi nhỏ lắm, chưa từng nghĩ tới hoàng hậu hoàng phi gì cả….” Nàng cười yếu ớt: “Thiếp chỉ muốn làm thê tử của chàng”.
Nàng dịu ngoan rúc vào lòng người bên cạnh, đôi mi hạ xuống – Cố Tang Chỉ nàng từ đầu đến cuối, mong muốn chỉ là thân phận thê tử của Bùi Chiếu mà thôi.
*
Năm mới đến, Minh Nguyên đế đồng ý cho Hòa Nguyệt nghỉ một thời gian, qua năm lại tiếp tục học. Chuyện này làm Hòa Nguyệt mừng như điên – chỉ cần không phải học, cái gì cũng được cả.
Ninh Oản nhìn nàng mà cũng thấy vui lây, nàng vốn cũng không ưa gì đọc sách, giờ tiến cung làm thư đồng cho Hòa Nguyệt cũng chỉ mượn cơ hội gần Bùi Khuyết, bồi đắp tình cảm mà thôi, giờ… Ninh Oản cong môi, chuyện này có chút thuận lợi rồi.
Sau lễ mừng năm mới, nàng đã mười lăm, chờ thêm một năm nữa là sẽ được gả cho y.
Nghĩ đến đây tâm tình Ninh Oản càng thêm vui vẻ, nhưng đột nhiên nàng nghĩ, Hòa Nguyệt không cần đọc sách, vậy nàng cũng không có lí do ở lại trong cung rồi.
Khuôn mặt vui vẻ phút chốc suy sụp hẳn.
Quả nhiên Minh Nguyên đế truyền khẩu dụ, để cho nàng hồi phủ mừng năm mới, có một tháng nghỉ ngơi, cộng thêm ít vật phẩm ban cho, còn phái người đưa nàng về Việt quốc công phủ.
Ninh Oản đương nhiên phải tạ chủ long ân.
Điều duy nhất mà Ninh Oản thấy, đó là mai trở về, nàng sẽ có cơ hội gặp Bùi Khuyết.
Tuyết đọng lớp dày chưa tan, Ninh Oản không để Yên Chi đi cùng, một mình đi ra, nàng muốn đến Đông cung gặp Bùi Khuyết, nghĩ đến muộn y mới có thể gặp mình, liền không nhịn nổi.
Nếu giờ gặp rồi, đêm y sẽ không đến nữa.
Phó Dư Thù thấy Ninh Oản hốt hoảng đi tới, lại nhớ đến tin sáng nay vừa nghe, khẽ nhếch môi một cái, phất tay cho cung tì bên cạnh lui ra, bước tới bên Ninh Oản. Mấy ngày nay nàng đương nhiên biết Ninh Oản thường xuyên gặp Bùi Khuyết, cũng không biết nàng ta dùng biện pháp gì dụ dỗ, khiến cho Bùi Khuyết thần hồn điên đảo, ngay cả lời Hoàng thượng nói cũng không nghe, từ chối nàng.
Phó Dư Thù nàng dù sao cũng xuất thân danh môn, vũ nhục này khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng mà…. cô khuyên nàng không được nóng nảy, cũng sẽ nghĩ cách cho nàng, khi đó nàng mới thấy xoa dịu đôi phần.
Đúng vậy, nhiều năm chờ đợi như thế, giờ mới mấy ngày đâu thể gấp, bây giờ phải an tâm chờ thời cơ, sau đó Bùi Khuyết… sẽ là của nàng thôi.
”Ai da, không phải là Ninh muội muội sao, sao lại đi một mình vậy?” Phó Dư Thù vốn là đại mỹ nhân, dáng người thướt ta, cười như trăm hoa đưa nở, khiến cho cảnh đông bừng sắc xuân.
Tình địch kìa, Ninh Oản đương nhiên không thích Phó Dư Thù, nhưng cũng không thể bộc lộ bất mãn quá mức, tùy tiện nói: “Đi giải sầu thôi”.
Phó Dư Thù trang điểm tinh xảo, từ từ đến bên cạnh nàng, nàng ta cao hơn Ninh Oản rất nhiều, đứng bên tự nhiên lại thấy khí thế kinh người, NInh Oản rõ ràng lùn hơn hẳn.
Phó Dư Thù liếc nàng một cái, nói: “Giải sầu?” Nói xong liền hé môi cười. “…Giải sầu này chắc là muốn đến Đông cung rồi”.
Trước kia nàng không sợ nữ tử khác tán thưởng Bùi Khuyết, nhưng Ninh Oản này khác hẳn. Nàng biết, nếu Ninh Oản yêu Bùi Khuyết, chỉ sợ nàng không phải là đối thủ, quả nhiên… Mới qua mấy ngày, mà Bùi Khuyết đã không để ý người đời đàm tiếu, ngày ngày chạy đến Giáng đào các.
Ban đêm gặp nhau tuy ít người biết nhưng nàng lại nghe được chuyện, nửa đêm, cô nam quả nữ ở chung có thể làm cái gì, không cần nghĩ cũng biết. Nàng nghĩ, cô gái mới gần mười lăm, dáng người ngây ngô như thế, nhưng lại khiến cho Bùi Khuyết mê mệt, nàng càng thêm nghi hoặc.
Ninh Oản vốn không muốn hại ai, nhưng thấy nàng ta nói khó nghe như vậy, cũng không ôn tồn nữa, đôi mắt đảo qua mỉm cười: “A Khuyết thích ta, đương nhiên là hoan nghênh ta đến chơi rồi. So với ai kia bị cách li ngoài cửa thì tốt hơn nhiều, không phải sao?” Đôi môi cong lên đắc ý, như tiểu hồ ly giảo hoạt.
Ninh Oản từ nhỏ đã được nghìn vạn sủng ái, là viên ngọc quí trên tay Việt quốc công phủ, là chí bảo trong lòng phụ huynh, làm sao chịu được lời vũ nhục của người khác. Nàng không chịu được uất ức, cho nên càng không chịu nổi uất ức không biết từ đâu mà đến này.
Ninh Oản nàng tuy nhỏ nhưng không phải quả hồng mềm, muốn bóp thì bóp.
Phó Dư Thù chán nản, bàn tay dưới áo nắm chặt, móng tay như khảm vào lòng bàn tay. Ninh Oản nói không sai – mấy ngày nay Bùi Khuyết không hề gặp nàng, dù nàng có ra vẻ “ngẫu nhiên” gặp gỡ Bùi Khuyết cũng rất xa lạ.
Đủ chuyện mấy ngày qua càng khiến nàng mất kiên nhẫn. Giờ thấy Ninh Oản càng không kìm nổi giận.
Dựa vào cái gì chứ? Phó Dư Thù nàng tài tình, dung mạo, gia thế… mọi thứ có thua kém gì nàng ta, sao Bùi Khuyết lại kinh thường nàng như vậy.
Phó Dư Thù hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tư thái tao nhã.
”Đúng là kì lạ, biểu ca sao lại coi trọng nàng chứ… cơ thể thì còn quá ngây ngô, cứ như nam tử, đúng là làm khó huynh ấy rồi”. Phó Dư Thù cười cực kì xinh đẹp, đưa tay nhấc chân vạn phần quyến rũ, ra vẻ giật mình nói: “Ôi, có khi là do lớn lên cùng nhau, cho nên nể mặt nàng, huynh ấy mới chịu đựng không nói. Ninh muội muội à, nếu thật lòng thích biểu ca ta, cũng phải chăm sóc bản thân đi chứ, nữ tử phải có đầy đủ, sơ sẩy là không được đâu”.
Nói xong, đôi mắt xếch liếc qua ngực Ninh Oản rồi dừng lại, sau đó nghênh ngang rời đi, bóng dáng thướt tha yểu điệu.
Ninh Oản nhìn dáng người lả lướt của Phó Dư Thù, âm thầm cắn răng, tức giận cực kì: nàng ta….. dám chê nàng nhỏ!
*
Sau khi trở về Giáng Đào các, Ninh Oản tức giận đóng cửa phòng lại. Cởi hết áo quần của mình ra rồi soi gương.
Ban đầu còn thấy không sao, nhưng vừa rồi nhìn dáng người của Phó Dư Thù, so sánh với….. nàng đúng là nam nhân rồi.
Ninh Oản nhíu mày, nhưng mà…. Bùi Khuyết cũng không nói ghét bỏ nàng? Không đúng… dù có ghét với tình tính của y, và cả tình cảm của y với mình, chuyện này đương nhiên y không thể nói ra.
Nàng nhớ Hòa Nguyệt từng nói với mình, nam tử đều thích ngực lớn, dáng người đầy đặn, nếu vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu, chính là dáng người hoàn mỹ của Phó Dư Thù kia.
…Sự thật chính là như thế. Ninh Oản nhất thời cúi đầu, như cà gặp sương.
Nàng lại nhìn qua gương, không thể không thừa nhận, đúng là ngây ngô quá. Nếu sau này thành thân, Bùi Khuyết không thích nữa thì làm sao bây giờ? Ninh Oản buồn rầu nhíu mày, từ từ cầm quần áo mặc lại.
Mãi đến khi dùng bữa tối, Ninh Oản còn phiền não không thôi.
Nàng thích Bùi Khuyết, cho nên muốn xuất hiện trước mặt y với một mặt tốt nhất, tuy nàng tin y sẽ không thích những nữ tử khác, nhưng nàng vẫn muốn Bùi Khuyết thích hình dáng của mình…
Đúng là đau đầu mà.
Lúc Bùi Khuyết đến Giáng đào các, Ninh Oản đang chống cằm trầm tư, dáng vẻ không yên lòng, không như ngày thường vui vẻ đón mình. Y nghĩ, có lẽ ngày mai xuất cung rồi, cho nên nàng mới lưu luyết mình, mới buồn như vậy.
Nghĩ thế tâm tình Bùi Khuyết tràn đầy sung sướng bước tới bên nàng.
Yên Chi lặng lẽ lui ra.
”Mai về phủ rồi, thu dọn đồ đạc hết chưa?” Bùi Khuyết dịu dàng hỏi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vừa nghe tiếng Bùi Khuyết, Ninh Oản mới hồi thần, đúng rồi, mai nàng về rồi, sẽ rất lâu không gặp Bùi Khuyết, nếu…. nếu Phó Dư Thù giở thủ đoạn gì chiếm tiện nghi của A Khuyết, nàng khóc mất.
Tiểu cô nương trước mặt không nhìn mình, lại uất ức cúi đầu, nhẹ nói: “Thu dọn xong rồi”.
Bùi Khuyết không biết phải an ủi nàng thế nào, đành nắm lấy tay nàng: “Một tháng thôi, nếu có thời gian huynh sẽ đến thăm mà”.
Ninh Oản buồn bực ngẩng đầu, đôi mắt mở thật to, hung dữ như con mèo nhỏ xù lông: “Cái gì mà một tháng thôi? A Khuyết, huynh không lưu luyến gì sao?” Còn chưa đi mà nàng đã nhớ y rồi, sao y lại nói thế, càng khiến cho lòng nàng khó chịu.
Bùi Khuyết vốn không giỏi nói chuyện, cũng không biết dỗ người ta, chỉ có thể đưa tay xoa đầu nàng: “Đương nhiên là tiếc chứ”.
”Cũng không nói gì cho muội vui cả”. Ninh Oản khẽ than thở.
Bùi Khuyết bất đắc dĩ cười: “Sau này sẽ học, được không?”
Ninh Oản thấy y thành thật như thế thì bật cười, cầm tay y cắn nhẹ một cái, cũng không dám mạnh quá, sợ làm y đau. Nnagf cúi đầu nhìn dấu răng trên tay, cười ngây ngốc, rồi học theo xoa xoa đầu y, nói: “Thế mới ngoan”.
Thấy tâm tình nàng tốt hơn, Bùi Khuyết mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Y thích nàng nghịch ngợm vui vẻ như thế.
”Đúng rồi”. Ninh Oản thiếu chút nữa quên, nhìn thẳng Bùi Khuyết, nói: “A Khuyết, muội hỏi huynh một chuyện, nam tử các huynh… có phải đều thích cô nương có dáng người đẹp không?” Giống như Phó Dư Thù ấy.
Đột nhiên hỏi cái này, Bùi Khuyết hơi kinh ngạc, cười hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
Ninh Oản bĩu môi, không nói mấy câu của Phó Dư Thù ra, cắn răng cầm tay Bùi Khuyết đặt lên ngực mình, nghiêm trang hỏi: “A Khuyết, nơi này của muội… có phải nhỏ lắm không?”
Còn chưa kịp hiểu Ninh Oản nói gì, nhưng cảm giác dưới bàn tay khiến Bùi Khuyết nghẹn lời. Ninh Oản đã sắp mười lăm, cơ thể cũng lớn hơn nhiều, nơi mềm mại trước ngực cũng….
Ninh Oản thấy Bùi Khuyết không trả lời mình, nàng uể oải cúi đầu, đôi lông mi dài chớp chớp, tự ti nói: “Hóa ra…. nhỏ thật”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.