Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 33: Đợi Chờ Hoa Nở




Môi nàng như cánh hoa thơm hương mềm mại, yếu ớt như thể chỉ cắn một cái cũng có thể chảy thành nước. Nàng cứ thế im lặng nằm trong ngực y, ngoan ngoãn như mèo nhỏ, lại còn cười khẽ.
Y đương nhiên không dám lỗ mãng quá, chỉ nhẹ nhàng ấn môi mình xuống, lại rời đi.
Bùi Khuyết nhìn Ninh Oản khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng ngượng ngùng nhìn mình mãi, nhất thời khiến y cảm giác hành vi của mình cầm thú cỡ nào – dù sao vẫn là một tiểu cô nương, y lại sốt ruột đến vậy.
Nhưng vừa rồi, y thực sự không khống chế được…. không khống chế được mà gần gũi nàng.
Mấy ngày nay, từ sau khi nàng trở về, thái độ của nàng với y thay đổi nhiều lắm, y vừa mừng lại vừa sợ hãi. Y thích gần nàng như thế, nhưng lại sợ gần quá sau này rất khó dứt ra được. Từ nhỏ tới lớn, y muốn gì điều gì đều có được, nhưng với nàng, y lại không dám. Cũng may lòng nàng chưa bao giờ đặt trên người y, nên y cũng không phải lựa chọn – nàng thích Cố Giang Nghiêu, cho nên y sẽ không phá vỡ tình cảm đó.
Mà hiện tại…. nàng thích ở cùng y, đối với Cố Giang Nghiêu lại không đề cập tới, giống như thể người đó…. nàng chưa từng thích.
Thực sự, y rất vui, nàng gần mình như thế, y cực kì vui vẻ. Nhưng nàng chỉ mới là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, chuyện tình cảm, gần quá sẽ không tốt, nên y không dám quá tới gần.
”A Khuyết”. Ninh Oản nhìn y, đưa tay kéo kéo ống tay áo y, giờ phút này, bộ dạng mình nàng không nhìn cũng đoán được, nhất định mặt mũi đỏ bừng. Nàng là tiểu cô nương, da mặt có dày đi nữa, thân thiết như thế cũng sẽ ngại ngùng, nhưng là…. Người kia là A Khuyết mà, ngoại trừ thẹn thùng, nàng càng vui mừng nhiều hơn.
Y rốt cục cũng gần nàng, rốt cục…. hiểu được tâm ý của nàng. Ninh Oản tựa vào lòng y, ngửi hương vị dịu nhẹ trên người y, bụng đau cũng giảm đi vài phần. Từ khi sống lại tới nay, nàng thích nhất là được làm mèo con bên cạnh y, nhưng bây giờ, niềm hạnh phúc còn xa hơn lúc đó.
Dưới thân phận của Ninh Oản, nàng được y ôm, được y hôn.
”Ừ”. Bùi Khuyết cúi đầu trả lời, với cử chỉ lỗ mãng vừa rồi của mình, y không hề hối hận, đưa tay vuốt lên mặt nàng, “Có phải rất đau không?” Y đã hỏi qua Yên Chi, Oản Oản mỗi lần nguyệt sự đều đau đến khó chịu.
Tuy chẳng qua chỉ mới hôn như chuồn chuồn chạm nước, nhưng Ninh Oản bây giờ đầu óc cứ mơ hồ, hoàn toàn không biết nên hỏi gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cười dài, bộ dạng vô cùng ngốc. Nghe Bùi Khuyết trả lời một lúc lâu nàng mới phản ứng được, vội bật người khỏi ngực y, rầu rĩ nói: “Đừng nhìn”.
Nàng bây giờ xấu như vậy, không muốn bị y nhìn thấy đâu, chỉ là….. sao bây giờ y lại như thế?
Bùi Khuyết bị bộ dạng của nàng chọc cười, xoa nhẹ đầu nàng nói: “Để ý đến thế à?” Để ý y nhìn thấy bộ dạng không đẹp của nàng.
Ninh Oản chôn đầu vào ngực y, bàn tay nhỏ bé túm lấy áo choàng, liên tục gật đầu: “Cực kì để ý”. Nhớ tới chuyện gì đó, nàng nói tiếp: “Nam tử đều thích những cô nương xinh đẹp mà, nếu muội xấu, huynh sẽ không thích muội”.
Nha đầu này thật là…. cái gì cũng dám nói. Bùi Khuyết hoàn toàn không có cách nào với nàng, chỉ thấy má mình nóng lên, từ từ nói: “…. Oản Oản của huynh, vĩnh viễn tốt đẹp nhất”.
Ninh Oản ngây người, một lúc sau trong lòng đầy vui vẻ. Nàng thật không ngờ, ngày thường nhìn Bùi Khuyết không biết nói chuyện như vậy, nhưng lại nói ra được lời khiến nàng vui….. nàng rất thích A Khuyết như thế đây.
Ninh Oản dựa vào ngực y cười khanh khách, cực kì sung sướng.
Bên tai là tiếng cười dễ nghe của nàng, Bùi Khuyết không kìm được khóe môi, từ từ cong lên.
*
Tuy bị Bùi Khuyết hôn đến quay cuồng trời đất, đầu óc choáng váng, nhưng nguyệt sự vẫn tàn bạo tra tấn nàng một phen. Qua nhiều ngày đông lạnh giá, nguyệt sự lần này càng mãnh liệt hơn, nhớ hôm qua dính lên …. tay Bùi Khuyết, nàng càng không cách nào nhìn thẳng y được.
Đúng là…. bộ dạng này mà bị y nhìn đến nàng không thể không lo lắng. Dù sao y nói, trong mắt y mình luôn là tốt nhất, lời ngon tiếng ngọt là vậy, nàng cũng không phải cô nương mười bốn tuổi thật, đương nhiên sẽ không quá tin, nhưng không kìm được ngọt ngào đầy ắp.
Thật tốt.
Lần nguyệt sự này, cũng là xứng đáng. Ninh Oản xoa xoa bụng, mặt mày tái nhợt, nhưng tâm tình lại vô cùng tốt.
Lúc Hòa Nguyệt tới, thấy Ninh Oản tóc tai bù xù, ngẩn người cười ngây ngô, nhất thời thổn thức không thôi, búng vào cái trán trơn bóng của nàng, nói: “Hoàn hồn đi”.
Ninh Oản cau mày sờ trán: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế?” Minh Nguyên đế tuy sủng Hòa Nguyệt nhưng giờ nàng cũng không còn nhỏ, việc học hành thực sự rất vất vả, chưa từng có lúc nào nhàn rỗi quá. Nàng vào cung làm thư đồng của Hòa Nguyệt, hôm nay vì thân thể không khỏe mới được nghỉ mấy ngày, nhưng mà…. Hòa Nguyệt không được nghỉ ngơi.
”Ngày nào cũng đọc sách viết chữ, đau đầu quá”. Hòa Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Có nàng thật tốt, giờ nàng nghỉ rồi, ta một mình chả thú vị gì”.
Ninh Oản cười cười: “Mấy ngày nữa khỏe rồi sẽ học với công chúa điện hạ”.
Nghe thấy vậy Hòa Nguyệt vô cùng hưởng thụ, híp mắt cười, một lúc sau mới nhớ tới mục đích lần này, nàng quan tâm hỏi: “Thân thể nàng không sao chứ?”
Nguyệt sự của nữ nhân đương nhiên không thể tùy tiện nói, nhưng Hòa Nguyệt cũng không phải người ngoài, nàng đã sớm nói cho nàng ta biết, nên lắc lắc đầu: “Ta từ nhỏ cơ thể mang hàn, không có việc gì đâu”.
Nói xong Hòa Nguyệt cũng thấy yên tâm. Nấn ná hồi lâu: “Hôm qua phụ hoàng ta tìm đại hoàng huynh, là vì chuyện lập phi của huynh ấy, không biết đại hoàng huynh ta có nhắc với nàng không?”
Ninh Oản đã hoàn toàn quên việc này, lúc Bùi Khuyết tới, nàng bị y hôn một cái đã mê hoặc hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, làm sao còn có tâm tư mà hỏi này hỏi nọ, nhưng mà nghe ngữ khí của Hòa Nguyệt, nàng biết là không có chuyện gì tốt cả, mệt mỏi nói: “Hoàng thượng thật muốn A Khuyết lấy Phó Dư Thù?”
”Phụ Hoàng muốn vội ôm hoàng tôn thôi”. Hòa Nguyệt nói. Mấy năm nay thân thể phụ hoàng càng ngày càng kém, nên người càng nóng nảy. Người vốn không thích nhị hoàng huynh, cho nên đem hết hi vọng phó thác lên đại hoàng huynh, tuy nàng muốn cho Oản Oản cùng đại hoàng huynh thành một cặp, nhưng mà…. Oản Oản chỉ mới quá mười lăm tuổi, nếu muốn thành thân, ít nhất phải chờ tới sau khi cập kê mười sáu tuổi…
Nhìn bộ dạng trầm tư của Ninh Oản, Hòa Nguyệt đưa tay vỗ vỗ vai nàng, an ủi: “Không cần lo quá, nàng phải tin tưởng đại hoàng huynh của ta chứ”.
Đôi mắt Ninh Oản vụt sáng ngời. Đúng rồi, nàng sẽ tin tưởng Bùi Khuyết.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt tinh anh lại tiếp tục ảm đạm đi… Y chẳng qua chỉ hôn mình một cái thôi, đã hứa hẹn gì đâu, cũng chưa từng nói…. muốn cưới nàng. Nàng tự nhận Bùi Khuyết chỉ thích mình nàng, nhưng có một số việc, không phải thích là có thể giải quyết được.
Đời trước nàng không biết Bùi Khuyết giải quyết vấn đề Phó Dư Thù như thế nào, từ sau khi vào cung, nàng cũng chưa từng nghe chuyện Bùi Khuyết và Phó Dư Thù trước đó…. không đúng, nếu thực sự có chuyện gì, với năng lực của Bùi Khuyết tất nhiên sẽ không để chuyện đó vào tai nàng, huống hồ khi đó… nàng cũng chẳng có tâm tư tìm hiểu.
Tưởng là dễ như trở bàn tay, giờ mới thấy phiền não không thôi, trong lòng Ninh Oản đầy khó chịu.
*
Đã nhiều ngày Bùi Khuyết bề bộn công việc, không có thời gian đến thăm mình, nghe Yên Chi nói, buổi tối Bùi Khuyết vẫn đến nhìn nàng, chẳng qua khi đó nàng ngủ, Bùi Khuyết lại không muốn đánh thức.
Buổi tối, Ninh Oản cố chịu đựng không ngủ, chờ đến khi Bùi Khuyết tới.
Đang lúc nàng mơ mơ màng màng hết sức thì nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Oản giật mình, mở to hai mắt.
”Sao còn chưa ngủ?” Bùi Khuyết nhìn nàng vẫn còn tỉnh thì hỏi.
Ninh Oản từ trên giường đứng dậy, nắm lấy tay Bùi Khuyết, cố ý cười cười nói; “Vậy còn huynh? Buổi tối chạy đến khuê phòng cô nương nhà người ta, huynh muốn làm gì?”.
Bùi Khuyết khẽ ho khan vài tiếng, da mặt y vốn cực kì mỏng, hành động lần này thực sự đã quá thất lễ rồi, nhưng y lại không nhịn được. Từ ngày ấy hôn nàng, y phát hiện mình càng muốn nhiều hơn….
”Nếu muội không muốn, mai ta sẽ không đến nữa”. Chuyện này ảnh hưởng đến danh tiết của nàng, tuy là…. tuy là trong đầu y muốn cưới nàng, nhưng chưa đến thời điểm cuối cùng, y cũng không nắm chắc có thể thuận lợi cùng nàng thành thân hay không. Nếu không, nàng gả cho người khác, sự tình này bị người ta biết được, chỉ sợ khó có ngày gặp lại.
Mặc kệ người bên cạnh nàng là ai, y đều muốn nàng sống tốt.
Ninh Oản vốn chỉ định đùa chút thôi, thấy y nói như vậy nàng càng khiếp đảm, vội ôm lấy thắt lưng y, cả người dựa vào người Bùi Khuyết, liên tục nói: “Muội nói đùa mà, huynh không thấy sao?”
”Đương nhiên là biết, nhưng mà…”. Bùi Khuyết ôm nàng chặt hơn, nhẹ giọng: “Muội còn nhỏ như vậy, có một số việc còn chưa hiểu được”. Nàng không hiểu, nhưng y thì hiểu, y không thể vì muốn mình sung sướng mà không nghĩ cho nàng.
Ninh Oản thực rất muốn nói cho y chuyện nàng trọng sinh, khi đó y sẽ biết nàng “còn nhỏ” nữa không, nhưng mà chuyện này, nàng lại không cách nào mở miệng. Nàng không thể nói, giờ nàng thích y như vậy, nguyên nhân ban đầu lại là vì tiếc nuối của đời trước.
”Huynh yên tâm, sẽ không ai biết đâu mà, A Khuyết, huynh trộm đến thăm muội, được không?” Y có thể làm đến bước này, nàng đã rất vui rồi, đương nhiên không dám cưỡng cầu nhiều hơn.
Nghe thanh âm mềm nhẹ của nàng, y làm sao có thể nói không chứ, xoa xoa đầu nàng một cái rồi đặt nàng lên giường, thay nàng kéo chăn, “Trễ vậy rồi, mau ngủ đi”.
Tiểu cô nương trước mắt mở đôi mắt to nhìn mình chằm chằm, hình như không có chút nào buồn ngủ, Bùi Khuyết cũng hết cách, tiếp tục nói: “Huynh chờ muội ngủ, được không?”
Nghe nói thế, Ninh Oản mới gật đầu, nàng xích tới bên cạnh Bùi Khuyết, rồi nhỏ giọng nói: “Nghe nói…. huynh muốn cưới thái tử phi”.
Cô nương trên giường chớp chớp hàng mi, bộ dạng có vẻ uất ức, y thực sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt ấy của nàng, vội giải thích cặn kẽ: “Phụ hoàng quả thực muốn ta cưới Dư Thù, nhưng mà… ta không đồng ý”.
Ninh Oản biết y không đồng ý, trong lòng đã cực kì vui vẻ, nhân tiện nói: “Vì sao vậy? Phó Dư Thù xinh như vậy, huynh một chút cũng không thích sao?”
Trong lòng nàng nghĩ gì, Bùi Khuyết đương nhiên biết, nếu giờ y dám nói một chữ “thích”, tiểu cô nương chắc sẽ khóc cho y xem, y sẽ càng luyến tiếc, huống hồ, trong mắt y, Dư Thù chỉ là biểu muội.
”Không phải tất cả nam tử đều thích người đẹp”. Bùi Khuyết nói.
Ninh Oản liếc mắt nhìn y một cái, gắt giọng: “Vậy ý huynh là, muội không đẹp như nàng?” Huynh không thích người đẹp, lại đi thích muội.
…. nào có cái kiểu ngụy biện như thế.
Bùi Khuyết không dám nói tiếp, chỉ nói một câu: “Nhanh ngủ nào”.
Ninh Oản rụt cổ, cười dài ngẩng đầu nhìn y, “Vậy huynh hôn muội một cái, muội sẽ ngủ, được không?” Nàng thích y gần nàng.
Lời vừa nói xong, Bùi Khuyết liền nhớ đến nụ hôn ngày ấy, trong lòng xao động, thấp giọng nói: “Không được náo loạn nữa”. Lần đó là y kìm lòng không đậu, giờ y không thể làm ra chuyện mạo phạm này nữa.
”A Khuyết”. Ninh Oản kéo kéo ống tay áo y, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, bộ dạng e lệ của y thật khiến nàng nhịn không được mà lao tới đó, “Huynh không hôn muội, thế thì để muội…”.
Vài tháng là mèo, Ninh Oản đặc biệt thích liếm y, nàng nhìn Bùi Khuyết quay mặt sang một bên, đầy vẻ chính nhân quân tử, rốt cục cũng không nhịn được, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên má y, khóe môi….. rồi cằm.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại liếm lung tung lên má, làm cho y nhớ đến con mèo nhỏ trước đây, cũng thích gần y như thế, nhưng mèo vẫn là mèo, mà Oản Oản là một cô nương, lại là…. trái tim của y cũng do cô nương này nắm giữ, cử chỉ đó đương nhiên sẽ khiến cả người y nóng lên, thân thể xảy ra biến hóa, muốn….
”….. Oản Oản”. Bùi Khuyết mở miệng, mới phát hiện ra giọng của mình cũng khàn đi, vội giữ lấy đầu nàng, phập phồng nói: “Đừng náo loạn nữa”. Nha đầu này càng ngày…. càng khiến y bất lực.
Ninh Oản ủy khuất bĩu môi: “Ai bảo huynh không hôn muội”.
Bùi Khuyết”…”.
Ninh Oản nhìn gò má ai kia ửng đỏ, vô cùng chật vật bỏ đi, nhìn bóng dáng ấy lại khiến nàng bật cười. Trong lòng thở dài một hơi: A Khuyết à A Khuyết ơi, huynh mới thế đã không chịu nổi, kế tiếp phải làm cái gì bây giờ?
Ninh Oản ngửa mặt lên trời mà ngủ, khóe miệng vẫn còn nụ cười ngọt ngào, đàu óc đều là Bùi Khuyết, khuôn mặt của A Khuyết, A Khuyết cười, A Khuyết hôn…
Đêm nay, thái tử điện hạ thanh tâm quả dục nhất Đại Chiêu quốc lại một lần nữa gặp mộng xuân khiến y tim đập mặt đỏ, thế cho nên…. ba ngày kế tiếp y không cách nào đến thăm Ninh Oản.
*
Nguyệt sự xong, Ninh Oản lại trở nên vui vẻ, thời gian nghỉ cũng chưa có đã bị Hòa Nguyệt xách đi đọc sách tập viết.
Trước kia nàng vụng trộm đọc các cặp tài tử giai nhân trong thoại bản, tình yêu nam nữ si tình khiến nàng rất tâm đắc. Chuyện này đương nhiên không thể để cho người ta biết, đều là Son âm thầm chuẩn bị cho. Nhưng mà sau khi vào cùng, làm thư đồng của Hòa nguyệt, nàng mới biết mình gặp được sư phụ rồi.
Nàng chỉ xem thoại bản, trong đó dù có miêu tả những cử chỉ thân mật cũng không rõ ràng lắm. Dù sao nàng vẫn là tiểu cô nương, buổi tối nằm xem cũng đã thấy ngại ngùng rồi, chỉ là Hòa Nguyệt nàng….
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Hòa Nguyệt, nàng thầm nghĩ trong lòng: sao lại có người như nàng ta chứ, vì sao xem xuân cung đồ lại có thể có biểu tình đứng đắn đến vậy?
Hòa Nguyệt còn chưa được mười bốn đâu.
Hòa Nguyệt đã sớm chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Trên giường ta còn mấy bản quý lắm, muốn ta cho mượn không?”
Lời này…. Ninh Oản mặt mày đỏ bừng, nghiêm túc trách cứ: “Cô nương đàng hoàng sao có thể xem mấy cái này chứ?”
Hòa Nguyệt nhíu mày, đầy đứng đắn nói: “Nàng không biết sao? Trước khi thành thân sẽ có người dạy nàng đó, cho nàng xem xuân cung đồ này nọ, mục đích là để nàng có thể biết cách hầu hạ phu quân”.Để Ninh Ngọc Hành có thể thích mình, nàng từ đầu tới chân đều phải học, xuân cung đồ đương nhiên không thể thiếu.
Hầu hạ phu quân? Ninh Oản mặt mũi sáng ngời.
Nàng tuy là sống lại, nhưng chuyện nam nữ hoan ái chỉ mới trải qua một lần, mà lần kia cũng là lúc Bùi Khuyết giận. Trong ấn tượng của nàng, chỉ thấy rất đau, những cái khác đều quên hết.
Ninh Oản trầm tư thật lâu, mới nhìn Hòa Nguyệt: “Vậy… cho ta mượn một quyển đi”.
Hòa Nguyệt đầy vẻ ” ta biết nàng cũng thích” trừng mắt nói: “Một quyển đủ à?”
Ninh Oản đỏ bừng: “Đủ”.
Hòa Nguyệt cười đến đau cả bụng.
*
Trong lòng Ninh Oản bây giờ là quyển “phù dung trướng” mới mượn của Hòa Nguyệt, tâm tình vô cùng bất an bước tới Giáng Đào các.
Đã vài ngày không gặp Bùi Khuyết, nhưng nghe Hòa Nguyệt nói, y mấy hôm nay bận rộn lắm, nên đừng đến quấy rầy y. Nếu y nhớ nàng chắc sẽ đến thăm nàng thôi. Phó Dư Thù bên kia cũng chưa có động tĩnh gì, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
” Tiểu thư, tiểu thư ôm gì trong lòng thế, để nô tỳ cầm giúp người”. Yên Chi thấy thần sắc tiểu thư nhà mình có chút thất thường, nhân tiện nói.
Ninh Oản vội lắc đầu, “Không cần”.
Ninh Oản thoáng định thần, nhìn thấy dưới tàng cây mai phía trước có một bóng người mặc y phục màu xanh, liếc mắt nàng cũng biết là người nào, nên nói với Yên Chi bên cạnh, “Em về trước đi, ta muốn đi một mình”.
Yên CHi im lặng thấp người hành lễ rồi quay về Giáng Đào các.
- là quốc sư Đại Chiêu Sở Vân Thâm.
Ninh Oản biết, Sở Vân Thâm xuất hiện ở đây, đương nhiên là chờ nàng. Chỉ có y biết nàng vừa ly kì từ mèo con về lại thân thể, tuy nàng không thích tính tình y, nhưng vì Bùi Khuyết, nàng vẫn rất hâm mộ người đó.
Giờ nàng có thể thuận lợi trở lại thân thể mình, vị quốc sư Đại Chiêu tôn quý vô song này đương nhiên có công lao. Ninh Oản nàng là người thị phi rõ ràng, đối với Sở Vân Thâm cũng đầy cảm kích.
”Tiểu nữ chào quốc sư”. Ninh Oản hạ thấp người, khuôn mặt Sở Vân Thâm không hề thay đổi, nói: “Không cần thiết”.
Sở Vân Thâm nhìn tiểu cô nương mười lăm tuổi xinh đẹp trước mắt, hơi nhíu mày: “Ninh đại tiểu thư thật là khách khí”.
Ninh Oản biết y luôn không thích mình, cũng quen rồi, nhìn thẳng vào mắt y: “Ngài yên tâm, giờ ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với A Khuyết”. Thời gian nàng là mèo con, có thể thật tình mà thích A Khuyết, chỉ là y không biết, trái tim nàng đã sớm giành cho y rồi.
Sở Vân Thâm không có biểu tình gì, mắt nhìn về phía xa, Ninh Oản nhìn theo ánh mắt y – hướng về Đông cung, y lạnh nhạt nói: “Ninh Đại tiểu thư có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là rất tốt, nhưng Sở mỗ xin khuyên một câu, hoàng cung thị phi nhiều, đừng khiến cho điện hạ thêm phiền toái nữa”.
Phiền toái? Ninh Oản suy tư, ở trong cung, không hợp với nàng, ngoài Phó Dư Thù, còn có Bùi Chiếu. Phó Dư Thù nàng không biết nhưng Bùi Chiếu…. với tính tình Bùi Chiếu, chắc chắn không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
Ninh Oản gật đầu, bộ dạng rất nghe lời: “Ta biết, đa tạ quốc sư nhắc nhở”. Nếu mình là nguyên nhân khiến cho huynh đệ A Khuyết và Bùi Chiếu xung khắc, nàng cũng không hề muốn.
”Thái tử tính tình ôn hòa, sau này nhất định sẽ là minh quân, khai chi tán diệp cho hoàng thất đương nhiên là đại sự hàng đầu, cho nên mong Ninh đại tiểu thư chú ý hơn”. Sở Vân Thâm trầm ổn nói.
Lại là việc này? Ninh Oản hơi buồn bực, nhưng không dám phát tác, chỉ nói: “Việc này ta không thể đáp ứng ngài”.
Sở Vân Thâm không nói gì, mắt nhìn nàng chằm chằm, ý bảo nàng nói tiếp.
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi nói tiếp: “Giờ ta thật tình thích A Khuyết, đương nhiên không muốn y cùng nữ tử khác, dù là vì hoàng tự ta cũng không chịu nổi. Sở Vân Thâm, ta biết ngài tận tâm với A Khuyết, nhưng việc này, ta tự có chừng mực”. Nếu giờ này có thể gả cho Bùi Khuyết, nàng cũng sớm gả rồi, nhưng mà giờ lại còn những một năm.
Ninh Oản thấy y không nói gì, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cúi đầu hành lễ: “Nếu không có việc gì, ta về trước”.
Đến khi Ninh Oản rời đi, Sở Vân Thâm cũng không nói một câu. Y ngẩng đầu nhìn thân ảnh nhỏ xinh giữa tuyết, bàn tay dưới áo nắm chặt…
*
Ninh Oản vì Sở Vân Thâm mà tâm tình cũng tệ đi, trở về Giáng Đào các, nhìn thấy Bùi Khuyết đứng thẳng chờ nàng, lo lắng trong lòng cũng vì thế mà biến mất.
- có một người, chỉ cần nhìn y, dù chuyện gì không vui vẻ đi nữa, cũng sẽ mất không còn bóng dáng.
”A Khuyết”. Ninh Oản híp mắt cười, đi đến bên người y, cố ý nhíu mày: “Mấy ngày rồi y không đến tìm muội”.
Thấy nàng trách cứ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý làm nũng, y nhìn thấy nàng sẽ lại nhớ tới giấc mộng đêm đó…. vẻ mặt đầy xấu hổ: “Mấy ngày qua hơi bận”.
Ninh Oản nhìn y cũng không nói thêm gì, mỉm cười đến mức cả đôi mắt cũng sáng lên, nhẹ giọng: “Được rồi, muội không trách huynh, chúng ta vào thôi, bên ngoài lạnh lắm”. Mới vừa rồi còn chưa phát hiện, giờ cả người đã phát run rồi.
Nhìn cánh môi mềm mọng đều bị đông lạnh đến run rẩy, Bùi Khuyết rất đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu nàng rồi cùng bước vào trong.
Không khí ấm áp bên trong nhà quả nhiên khác hẳn bên ngoài. Ninh Oản đã nhiều ngày nhớ nhung Bùi Khuyết, cho nên cứ nhìn y mãi không dời mắt. Đúng là có thể thay cơm mà.
Bùi Khuyết bị nàng nhìn đến mức ngượng ngùng, mới nói: “Trên mặt huynh có cái gì sao?”
Ninh Oản cười khanh khách không ngừng, một chút cũng không e lệ, “Không có, muội thích nhìn thôi”.
Đáp án này thật đúng là…. Bùi Khuyết dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại vui vẻ, nàng thích nhìn, là tốt rồi.
Ninh Oản ngồi bên cạnh y, ôm cánh tay y mà cọ, giương mắt nhìn y, “A Khuyết, chờ muội cập kê, huynh liền cưới muội, được không?”
Trong lòng Bùi Khuyết vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Chờ muội lớn đã rồi nói”. Giờ muội thích huynh như vậy, là bởi vì chưa tiếp xúc với nam tử khác. Tiểu cô nương chưa đến mười lăm tuổi, tâm tư sẽ thay đổi rất nhanh, y cũng không biết chính xác.
Không ngờ đáp án lại như vậy, Ninh Oản có chút mất mát, nhưng nàng nghĩ thật kĩ một hồi cũng hiểu ra. Thực ra A Khuyết vẫn chưa thể chấp nhận được đúng không? Chuyển biến của nàng lại nhanh như vậy.
Mấy ngày nay nàng căng thẳng quá, sợ rằng A Khuyết sẽ cưới Phó Dư Thù.
”Được, vậy huynh chờ muội, không được cưới người khác”. Ninh Oản nói xong, tiếp tục cường điệu, “Dù xinh đẹp thông minh cũng không được”.
”Được”. Bùi Khuyết hưởng thụ sự thân thiết của nàng, tùy ý để nàng dựa vào người, nhưng chính mình lại không dám lộn xộn. Tuy mười bốn mười lăm tuổi đã không còn nhỏ, nhưng trong mắt y, nàng vĩnh viễn là một tiểu cô nương, nếu đợi đến mười sáu, nàng vẫn thích mình như vậy, đương nhiên y sẽ ngàn vạn nguyện ý, cưới nàng.
Trước kia lo rằng mình sống không lâu, nhưng giờ quốc sư đã khẳng định chắc chắn, dù sao…. người khác cưới nàng, y vẫn lo.
”Oản Oản, đừng lộn xộn”.
Tiểu nha đầu này, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không kiêng kị, nếu cứ như thế, nếu y không có định lực, làm sao chịu được. Bây giờ…. y rõ ràng có thể cảm nhận được ngực mềm mại của nàng đang dán vào cánh tay, làm cho y không dám lộn xộn.
Ninh Oản chỉ lo cọ cọ, đâu có nghĩ nhiều như thế, mỗi lần thấy hai má y hồng hồng, tâm tình của nàng lại rất tốt.
”A Khuyết, huynh hôn muội đi”. Ninh Oản cúi đầu nói. Mấy ngày nay, nàng đã nhớ y lắm rồi.
Bùi Khuyết không biết thế nào cho phải, y đương nhiên là muốn gần nàng, nhưng việc này, nàng còn nhỏ, từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, hoàn toàn không hiểu chuyện, y biết, nếu hôm nay hôn nàng, vậy lần sau… y cảm nhận được mình càng lúc càng muốn nhiều hơn, tâm tư này, không thể nào để cho nàng biết.
Y không thể để nàng biết – với việc nàng muốn y làm, không thể được.
”A Khuyết…” Ninh Oản nhẹ nhàng kéo ống tay áo y, dịu dàng nói.
Đang lúc Ninh Oản lớn mật định tiến lên, “bịch” một tiếng, một vật rơi ra từ trong lòng ngực, Ninh Oản còn đang nghi hoặc không biết là cái gì, liền cúi đầu nhìn xuống, vừa thấy đã….
Là xuân, cung, đồ, trân, quý, mà Hòa Nguyệt cho mượn.
Giờ phút này, bản “phù dung trướng” trùng hợp mở ra trang giữa, hình ảnh nam nữ sinh động chân thật với độ khó cao, chỉ cần liếc mắt cũng khiến cho người ta phun máu mũi….
Ninh Oản: “…”
Nếu Bùi Khuyết thấy, y sẽ nghĩ nàng ra sao đây?!
Mới vừa rồi gặp Bùi Khuyết nàng liền quên luôn chuyện này, đang tính trộm nhặt lên, trong lòng “lộp bộp” một phát, bản năng quay sang nhìn Bùi Khuyết bên canh, y lẳng lặng nhìn xuân cung đồ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc…
”Oản, Oản Oản?”
”Không cho nói!!!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bùi Bùi: khụ khụ Oản Oản, hóa ra….. nàng thích xem cái này à?
Oản Oản: không phải không phải! Muội chưa nhìn qua, huynh phải tin tưởng muội!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.