[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 78:




“Á đù…” Vừa nghe thấy tiếng Meo Meo kêu, Đình Sơn liền phun ra câu chửi tục, Thái Nhã cũng kinh ngạc không kém. Chó vậy mà học được tiếng mèo kêu, lại còn giống y chang.
Meo Meo đi ra khỏi ổ của nó, cực kỳ thân mật chạy qua chỗ Phương Nghị, kêu meo meo hỏi anh sao lại tới đây giờ này
Phương Nghị xoa đầu Meo Meo, bảo là đến chơi với nó, sau đó lấy một bịch thức ăn cho chó từ trong túi áo ra đút cho Meo Meo, rồi mới quay đầu hỏi Thái Nhã: “Thế nào”
“Trâu bò thật.” Thái Nhã giơ ngón cái lên trước mặt Phương Nghị. Mấy con thú Phương Nghị nuôi luôn khiến thế giới tâm linh của cô được khai sáng lại một lần.
“Nó không phải là do tôi nuôi, cũng không phải do tôi huấn luyện ra. Meo Meo có thể được như bây giờ cũng đã phải ăn không ít khổ.” Trước kia, lúc Phương Nghị còn chưa tới đây, trong công viên cũng đã tụ tập rất nhiều mèo hoang, nhưng lúc đó không có ai cho tụi nó ăn, tụi nó muốn ăn thì chỉ có thể tự mình đi tìm.
Meo Meo vừa mới sinh ra không bao lâu thì đã bị vứt bỏ. Lúc đó nó còn nhỏ, chạy chậm, không biết tự chăm sóc cho mình, dáng vẻ lại xấu, cho nên muốn tìm đồ ăn rất khó. Theo như Phương Nghị quan sát, nó hẳn là do một con mèo hoang lớn thu lưu. Chó mèo luôn xem đối phương như là thiên địch. Nếu muốn lăn lộn trong đàn mèo, nhất định phải học được tiếng mèo kêu, nếu không sẽ bị tụi nó bài xích khi dễ. Lúc đó Meo Meo còn nhỏ, cũng đã sống lâu với đàn mèo cho nên cũng tưởng bản thân là mèo thật. Mọi hành vi cử chỉ của nó đều học từ đám mèo chung quanh. Tuy nó không biết bản thân đã vất vả tới cỡ nào, nhưng muốn vượt qua được, nó đã rất vất vả.
“Đúng vậy. Chó học tiếng mèo kêu, chỉ sợ còn khó hơn vẹt học nói nhiều.” Lúc Thái Nhã nghe Đỗ Thiên Trạch nói về chuyện Meo Meo học kêu, cô cũng đã lên mạng tra cứu, chó không thể nào học được tiếng mèo kêu, cho dù có miễn cưỡng ép nó học thì kêu lên cũng không giống chút nào.
Meo Meo ăn xong thức ăn Phương Nghị đưa, nó lại thân mật liếm liếm lòng bàn tay của Phương Nghị, muốn Phương Nghị ở lại chơi với nó thêm một chút nữa, nhưng nó lại nhớ tới làm mèo thì phải cao lãnh, vì thế nó lại tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo mà chui trở lại ổ của mình.
*cao lãnh: cao ngạo, lãnh đạm
“Nó còn biết đi kiểu mèo kìa.” Đình Sơn chỉ vào Meo Meo, nhỏ giọng hô lên.
“Biết chứ. Nó đã tự xem mình là mèo, đương nhiên nó biết hết mọi hành vi cơ bản của loài mèo, chỉ trừ việc leo cây. Bởi vì móng vuốt của nó không mạnh bằng mèo cho nên leo cây rất chậm.” Phương Nghị đáp.
“Tôi có dự cảm Meo Meo nhất định sẽ nổi tiếng. Chương trình của chúng ta nhất quyết phải mời được Meo Meo tới tham gia.” Đình Sơn kéo tay Phương Nghị, cực kỳ thành khẩn mà nói: “Nếu tỉ lệ bạn xem đài lần này mà tăng cao, sau này tôi không giữ tiền lương của Đại Phi nữa, cho cậu tất, giữ lấy mà mua thức ăn cho Meo Meo.”
“Được.” Phương Nghị gật đầu, không chút khách khí mà nhận lấy tiền lương của Đại Phi, dù sao cũng đâu phải anh mở miệng đòi tiền đâu.
“Thiên Trạch, trong khoảng thời gian này, cậu tới cửa hàng thú cưng nhiều chút, nghe lời chị, thấy con nào ngồ ngộ thì bồi dưỡng tình cảm với tụi nó nhiều hơn chút nhé.” Thái Nhã quay đầu lại nói với Đỗ Thiên Trạch.
“Dạ, cám ơn chị Thái Nhã.” Đỗ Thiên Trạch hiểu ý tứ của Thái Nhã. Nếu cậu có quan hệ tốt với những con thú sắp sửa được quay trong chương trình thì cậu cũng có thể lộ diện trên tiết mục đó nhiều thêm một chút.
“Tôi cũng muốn nuôi thêm một con chó nữa. Tôi có thể mang con Meo Meo này về nhà không” Đình Sơn không thèm để ý tới lời của Thái Nhã, anh vẫn còn chưa hết cơn ngạc nhiên đâu.
“Không được. Meo Meo không thích về nhà với anh. Nó đã quen sống ở đây rồi.” Phương Nghị cự tuyệt lời yêu cầu của Đình Sơn.
“Meo Meo không phải là chó hoang sao Không phải người ta hay nói động vật đi hoang đều rất muốn có một gia đình sao” Đình Sơn có chút không vừa lòng với cái cớ của Phương Nghị.
“Meo Meo không phải là chó hoang. Meo Meo là mèo hoang. Không phải con mèo nào cũng thích sống chung với người.” Phương Nghị trả lời.
“À.” Đình Sơn gật đầu, rất không vừa lòng mà tiếp nhận lời giải thích của Phương Nghị.
Trên đường về, Thái Nhã luôn hỏi Phương Nghị về chuyện của đám mèo hoang kia. Cô lo sau khi phát sóng chương trình thì Meo Meo sẽ bị người ta trộm đi.
Sau khi nghe Phương Nghị nói, Đỗ Thiên Trạch mới biết Phương Nghị rốt cuộc đã làm bao nhiêu thứ cho đám động vật. Mỗi ngày nhân viên trong tiệm sẽ tới đây dọn dẹp ổ mèo, kiểm kê số lượng đàn mèo, sau đó cho mèo ăn. Hàng năm sẽ có một khoảng thời gian cố định bắt đám mèo hoang về tiệm để kiểm tra sức khỏe, sau khi xác định tụi nó không có vấn đề gì thì mới thả tụi nó về lại công viên.
Về vấn đề an toàn, Phương Nghị cũng đã suy xét rất kỹ. Mỗi một điểm mèo hoang tụ tập, anh đều lắp đặt camera theo dõi, lại bàn bạc với người quản lý công viên nhờ họ đặt vài cái bảng chú ý ở nơi mèo hoang tụ tập nhằm ngăn du khách tới gần. Cũng may mà mèo hoang chỉ tụ tập ở những góc khuất, cơ hồ không có người xuất hiện, mấy vị quản lý công viên cũng rất thích động vật nhỏ, vì thế họ đồng ý với lời đề nghị của Phương Nghị, nhưng mỗi năm anh phải trả một vạn tệ cho công viên.
Cho tới bây giờ, Đỗ Thiên Trạch mới biết Phương Nghị đã làm nhiều chuyện như vậy cho động vật. Cậu thầm tự hào trong lòng, người cậu thích quả nhiên là người tốt.
Đình Sơn và Thái Nhã nghe Phương Nghị nói xong, ánh mắt của họ nhìn anh liền thay đổi, cảm thấy Phương Nghị quả thật là người không tồi. Cho dù có bị anh lừa tiền, họ cũng chấp nhận.
Sau khi Tiên Ma kết thúc đợt công chiếu, nhân khí của Đỗ Thiên Trạch đã tăng cao. Fan trên Weibo tăng lên thêm mấy chục vạn. Ngày nào cũng có fan nhắn tin trên Weibo Đỗ Thiên Trạch, hi vọng Đỗ Thiên Trạch có thể tiếp tục đóng phim với Trương Vũ.
Đỗ Thiên Trạch cũng nhận thêm một bộ phim điện ảnh nữa. Tuy không được diễn vai chính, nhưng cũng có thể xem là một vai phụ quan trọng. Cậu vừa chọn kịch bản vừa tham gia hoạt động tuyên truyền cho phim “Nhà có thú cưng”. Đoạn clip Vú Em ngậm bát chờ cơm đã được tổ tiết mục post lên mạng, nổi tiếng cực nhanh. Sau khi Đỗ Thiên Trạch tham gia hoạt động tuyên truyền xong thì kết luận, phỏng chừng tỉ lệ bạn xem đài của phim Nhà có thú cưng sẽ không thấp tí nào.
Trong vòng ba ngày, Đỗ Thiên Trạch đã phải chạy qua chạy lại bốn thành phố. Lúc về tới cửa hàng thú cưng thì cậu lập tức ôm lấy Đại Bạch, Đại Hoàng và Tiểu Hoàng rồi ngồi phịch ở trên ghế salon. Phương Duyệt nhìn thấy mà đau cả lòng, liền tự mình xuống bếp nấu cho cậu một tô mì ăn liền.
“Nam thần, tiếp theo anh sẽ tới đâu tuyên truyền a” Phương Duyệt hỏi. Đỗ Thiên Trạch đã quay lại hoạt động hơn một tháng nay, Nhà có thú cưng đã đã sắp phát sóng, cho nên trong khoảng thời gian này Đỗ Thiên Trạch càng lúc càng bận. Vì tuyên truyền cho phim mà cậu đã từ chối không ít lời mời đóng phim, đương nhiên, nội dung không hợp cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
“Đến thành phố C. Ngày mai là đi rồi. Đây là đợt tuyên truyền cuối cùng. Sau đó nghỉ hai ngày, rồi đi quay tiết mục Siêu cấp kịch truyền hình, lại quay thêm hai cái quảng cáo nữa thì sẽ được nghỉ thêm vài ngày nữa. Đến lúc đó anh có thể dẫn Đại Bạch về nhà rồi. Còn để tụi nó ở đây nữa, không khéo tụi nó sẽ quên mất nhà của tụi nó có hình dáng gì luôn a.” Đỗ Thiên Trạch có chút đau lòng mà nói. Đã mấy tháng rồi Đại Bạch chưa được về nhà. May mà cậu phát hiện ra cửa hàng này, Đại Bạch ở đây cũng vui vẻ, nếu không cậu sẽ đau lòng chết mất.
“Ở thành phố C à.” Phương Duyệt nghe xong liền nhíu mày, rất nghiêm túc mà nói với Đỗ Thiên Trạch: “Nam thần, anh phải cẩn thận nha. Dạo này có một tên biến thái sát nhân cuồng, giết người tán loạn khắp nơi, người bị giết cuối cùng có thể là ở thành phố C đó. Nghe nói thủ pháp giết người của gã rất tàn nhẫn, gây mê nạn nhân xong thì sẽ chém ba trăm sáu mươi nhát lên người đó nhưng lại không tổn hại tới nội tạng, rồi để cho nạn nhân từ từ mất máu quá nhiều mà chết. Phi thường khủng bố.”
“Không sao đâu. Trên cơ bản thì anh không có hoạt động một mình.” Chuyện Phương Duyệt nói, Đỗ Thiên Trạch có biết. Đây đã thành một đề tài nóng trên Weibo rồi. Ban đầu cảnh sát còn giấu diếm, nhưng sau khi có liên tiếp hơn mười vụ xảy ra thì giấu không được nữa, chậm rãi truyền cho tới bây giờ.
“Vậy là tốt rồi.” Phương Duyệt vỗ ngực, lại nói với Đỗ Thiên Trạch: “Anh ở thành phố khác cũng phải cẩn thận chú ý. Nghe nói mỗi thành phố, thằng biến thái sát nhân cuồng này chỉ giết nhiều nhất là hai người, giết xong rồi thì sẽ chuyển tới thành phố kế tiếp tìm kiếm mục tiêu. Từ sau khi phát hiện nạn nhân đầu tiên đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng hung thủ vẫn còn chưa bắt được. Sau này anh tới thành phố nào thì cũng phải cẩn thận nha.”
Phương Duyệt sở dĩ lo lắng cho Đỗ Thiên Trạch là vì mấy vị trên mạng đã tổng kết ra những nét đặc thù trên người các nạn nhân trước. Họ phát hiện, diện mạo của các nạn nhân đó khá tốt. Đỗ Thiên Trạch cũng được phân loại vào nhóm diện mạo tốt, cho nên Phương Duyệt có chút lo.
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Đỗ Thiên Trạch cười cười. Cái tên biến thái sát nhân cuồng kia có thể gây án hơn hai năm mà chưa bị cảnh sát bắt, vậy có thể khẳng định trước khi giết người gã đã bố trí rất chu đáo rất chặt chẽ mới có thể không để lại bất cứ dấu vết nào tại hiện trường. Nhưng cậu chỉ tạt ngang qua thành phố kia mà thôi, cho dù tên sát nhân biến thái đó có muốn ra tay thì cũng không có cơ hội a.
Phương Duyệt nghe Đỗ Thiên Trạch nói xong lại đi thăm dò một chút, phát hiện Đỗ Thiên Trạch nói rất đúng, trên cơ bản nạn nhân đều là người bản địa, phỏng chừng đã bị theo dõi từ lâu rồi mới ra tay giết người, vì thế cũng an tâm hơn. Cô đưa một bộ chăn nệm cho Đỗ Thiên Trạch, nói là thấy siêu thị đang bán giảm giá nên mua về cho cậu dùng, sau này có đến ngủ nhờ phòng của Phương Nghị thì có đồ mà dùng.
Đỗ Thiên Trạch nhìn nét mặt hưng phấn của Phương Duyệt thì liền biết Phương Duyệt đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu không biết Phương Duyệt đang não bổ chuyện của cậu và Phương Nghị hay là đã nhìn ra được cái gì nữa.
Sau khi ăn mì xong, Đỗ Thiên Trạch ra sân sau, phát hiện Phương Nghị đang nghĩa chính ngôn từ dạy dỗ Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng lại không yên lòng nghe, cứ liếm móng vuốt rửa mà mặt.
Đỗ Thiên Trạch đứng ở cách đó không xa, càng nhìn Phương Nghị thì càng cảm thấy mắt mình tốt thật. Cậu vừa nhìn Phương Nghị thôi thì đã muốn nuốt nước miếng rồi. Trước kia cậu chưa từng bị như vậy bao giờ, thậm chí cậu còn rất ít khi nhờ vào ngũ chỉ cô nương của mình, cậu cảm thấy ở phương diện này cậu rất lãnh đạm, không hề ngờ tới chỉ là vì bản thân chưa gặp đúng người trong lòng thôi.
*ngũ chỉ cô nương: cô nương năm ngón => thủ ***
Phương Nghị dạy dỗ một hồi, Đại Hoàng meo lên một tiếng cho có rồi chạy đi.
“Đại Hoàng sao vậy” Đỗ Thiên Trạch bước lên, hỏi. Đại Hoàng là nguyên lão trong tiệm, lực ảnh hưởng gần như ngang hàng với Vú Em, có thể điều động mọi chó mèo trong sân sau, hơn nữa tính tình còn trầm ổn hơn nhiều, rất ít khi gây chuyện.
*nguyên lão: lão làng sống lâu
“Nó rảnh rỗi chả có gì làm nên mở ***g sắt của Đậu Trắng và Đậu Gà.” Phương Nghị thực phiền não mà nói.
“Đậu Trắng và Đậu Gà chạy mất rồi” Nhớ tới Đậu Que nhà mình, phản ứng đầu tiên của Đỗ Thiên Trạch đối với đôi vợ chồng này là tụi nó vượt ngục rồi.
“Không.” Phương Nghị lắc đầu: “Hamster rất dễ mang thai. Tôi không muốn để cho Đậu Trắng mang thai nữa, cho nên mới tách hai đứa nó ra, chỉ cho tụi nó cách ***g sắt chơi với nhau thôi. Kết quả, Đại Hoàng thừa dịp tôi không có ở đây đã thả Đậu Trắng và Đậu Gà ra. Giờ Đậu Trắng lại mang thai rồi.”
“Mang thai thì mang thai. Hamster ăn ít mà. Không sao đâu.” Đỗ Thiên Trạch đã nuôi hamster một thời gian rồi, thấy hamster cũng đáng yêu lắm. Nhất là cái lúc nó giả chết ấy, có đôi khi còn trộm hé mắt ra nhìn xem có người hay không, nếu thấy có người thì sẽ duỗi thân thẳng băng luôn, chơi vui cực.
“Haiz, hamster sinh con lẹ lắm. Cho tụi nó ở cùng một ***g thì sẽ đánh nhau, mèo trong sân cũng sẽ thường xuyên tới quấy rầy tụi nó. Chăm tụi nó rất phiền.” Tuy mèo trong sân không ăn hamster, nhưng có hamster ở trong này vẫn sẽ khiến tụi nó bị kích động. Nói không chừng, chỉ cần một con mèo bị kích động thôi thì đám hamster con đã bị dọa chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.