[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 77:




“Chị Thái, anh Tam, hai người cũng chạy bộ à” Thái Nhã và Đình Sơn sống ở ngay kế bên, đụng trúng họ cũng không có gì kỳ quái.
“Đừng nói nữa, chạy đi.” Đình Sơn tỏ ra rất bất đắc dĩ mà nói, Thái Nhã thì mồ hôi đầy đầu, ngay cả sức lực để nói cũng mất sạch.
Phương Nghị đoán Đỗ Thiên Trạch bình thường rất ít khi chạy bộ, cho nên hôm nay chỉ chạy một đoạn ngắn, sau đó dẫn Đỗ Thiên Trạch vào một cái đình gần đó nghỉ tạm.
Đỗ Thiên Trạch quả thật rất ít khi chạy bộ. Suốt cả quãng đường, vì muốn đuổi kịp Phương Nghị, cậu đã mệt muốn chết, giờ đang ngồi ở trên băng ghế mà thở dốc, thở hơn nửa ngày vẫn không nói được câu nào.
Không lâu sau, Thái Nhã và Đình Sơn cũng chạy lại đây, thấy Phương Nghị thì mừng rỡ, cùng bước vào đình. Đình Sơn cực kỳ vui vẻ mà chào hỏi Phương Nghị: “Chủ tiệm, hôm nay cậu chạy ít quá nha.”
“Phải dắt theo người mà.” Phương Nghị chỉ vào Đỗ Thiên Trạch.
“Tiểu Đỗ à…” Đình Sơn nắm lấy tay Đỗ Thiên Trạch, biểu cảm trên mặt cực kỳ sinh động, nói: “Hôm nay phải làm phiền cậu rồi.”
“Sao thế” Đỗ Thiên Trạch bị Đình Sơn làm cho không hiểu ra sao.
“Có thấy Đại Phi và Quý Phi không” Đình Sơn chỉa chỉa vào mấy chục con chim đang đậu trên cây cách đó không xa.
“Thấy.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu. Đại Phi và Quý Phi lớn như vậy, lại ngồi xổm ở trên cây lâu như vậy, cậu làm sao mà không thấy chứ.
“Tôi đã nói với cậu rồi, cái con tôi nuôi không phải là chim gì sất, nó là đại gia. Cậu biết không Mấy ngày trước nó đã ăn cắp thẻ ngân hàng của tôi rồi đưa cho chủ tiệm. Trong thẻ đó là toàn bộ gia tài của tôi a. May mà ông chủ phúc hậu, trả lại cho tôi. Cái này còn chưa là gì đâu. Lần này Đại Phi lại mê xem chương trình thế giới động vật, rồi không hiểu sao lại đột nhiên thích chạy bộ. Sau khi đã nắm chắc thời gian đi làm của tôi, ngày nào nó cũng đánh thức tôi trước hai tiếng đồng hồ. Tôi không dậy nổi thì ném đồ lên người tôi, rồi bảo lũ chim sẻ tới hỗ trợ, đờ mờ… Vì để có thể thức dậy chạy bộ buổi sáng mà cuộc sống về đêm của tôi đều phải hủy bỏ toàn bộ đó.” Đình Sơn cực kỳ xót xa trong lòng.
“Thật đáng thương.” Đỗ Thiên Trạch dùng vẻ mặt đồng tình an ủi Đình Sơn, trong lòng thì đã muốn cười lộn ruột rồi. Cậu không ngờ Đại Phi có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện kì quái gì, Đại Phi còn có thể nói tiếng người mà, có tính người hơn nữa cũng là chuyện thường.
“Chị còn thảm hơn này.” Thái Nhã cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, dùng khăn lau hết mồ hôi trên mặt. Hôm nay cô không trang điểm, cho nên khí thế yếu hơn nhiều so với bình thường.
“Chị còn thảm hơn cái tên này.” Thái Nhã lại lặp lại một lần nữa rồi tiếp tục nói: “Con vẹt miệng tiện nhà cậu ta dám bắt cóc Quý Phi nhà chị. Giờ ngày nào Quý Phi cũng đánh thức chị dậy, cách thức y chang như Đại Phi gọi Đình Sơn. Chị không dậy thì nó liền ném đồ vào người chị, lại còn đặc biệt chọn mấy hộp trang điểm mà chọi nữa chứ. Mới hơn có mười ngày mà chị đã mất hết mấy ngàn đồng tiền mỹ phẩm rồi. Chị thật sự không còn cách nào đành phải nghe theo lời nó mà chạy bộ. Hơn nữa tụi nó còn bắt tụi chị chạy nhiều như ông chủ đây. Ông chủ chạy bao lâu thì bọn chị cũng phải chạy bấy lâu.
“Chị Thái Nhã vất vả rồi, nhưng bình thường phải rèn luyện nhiều mới tốt cho thân thể. Em cảm thấy khí sắc của chị bây giờ nhìn tốt hơn nhiều.” Đỗ Thiên Trạch nghe Thái Nhã nói, nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn hai con vẹt cách đó đang đậu trên nhánh cây cách đó không xa, bên cạnh là vài chục con chim sẻ đang vây xem, ấy vậy mà tụi nó vẫn nồng nhiệt ôm ôm hôn hôn, hoàn toàn không biết cái gì gọi là thu liễm a.
“Cũng đúng. Sau khi chị bắt đầu chạy bộ, cơm ăn nhiều hơn nhưng lại không béo lên, ngủ cũng ngon hơn. Nếu không, chị không thèm thức sớm chạy bộ đâu.” Thái Nhã và Đình Sơn không phải là loại người chỉ vì hai con vẹt mà cải biến thói quen sinh hoạt, chủ yếu là vì chạy bộ quả thật có lợi cho sức khỏe, cho nên bọn họ mới đồng ý mỗi ngày tập chạy.
“Hai con vẹt của hai người…” Hai loại vẹt này không thể tạp giao mà phải không
“Hết cách. Ngăn tụi nó gặp nhau thì Quý Phi cứ bay theo tôi làm ầm ĩ suốt nên đành kệ tụi nó vậy. Cho dù sau này không ấp ra được vẹt con thì vẫn có trứng vẹt để ăn mà.” Thái Nhã tỏ vẻ không hề gì mà nói. Vốn cô cũng muốn so đo nhưng lại bó tay a, Quý Phi thích Đại Phi, cô đâu còn cách nào khác, hơn nữa Đại Phi ngoại trừ miệng có chút tiện thì những thứ khác đều rất tốt, rất có tính người.
“Chờ sau này Vú Em nhặt thêm được một con vẹt xám, tôi sẽ để cho chị một con, để xem Quý Phi có thể di tình biệt luyến hay không.” Phương Nghị ở bên cạnh nói.
*di tình biệt luyến: đang yêu người này thì đột nhiên lại yêu người khác.
“Tôi nghĩ chắc là không đâu. Cậu xem bộ dáng của Quý Phi nhà tôi đi. Bất quá, nếu Vú Em thật sự nhặt được thêm một con vẹt xám nữa thì cậu cho tôi đi, tôi muốn nuôi thêm một con vẹt nữa.”
“Thiên Trạch.” Thái Nhã nói xong thì chợt quay đầu nói với Đỗ Thiên Trạch: “Dạo này đang công chiếu bộ phim Tiên Ma, mọi người rất xem trọng biểu hiện của cậu a. Nếu cậu nhận thêm nhiều hoạt động tuyên truyền thì nói không chừng giờ cậu sẽ nổi tiếng hơn bây giờ đó. Chờ cậu nổi tiếng rồi thì cậu phải nhớ kỹ một câu này, cẩu phú quý, vật tương vong!”
*cẩu phú quý, vật tương vong: được trích trong Sử Ký Tư Mã Thiên phần 14 Trần Thiệp Thế gia. Câu này có hàm ý “Nếu ngày kia ta phú quý, sẽ không quên mọi người”. 
“Chị Thái Nhã yên tâm. Nếu em nổi tiếng thật, em chắc chắn sẽ không quên chị. Lúc đó vì trong nhà có chuyện nên không thể hoạt động tuyên truyền được. Lại nói tiếp, em chỉ diễn vai phụ thôi, nào có lợi hại như chị Thái Nhã nói.” Đỗ Thiên Trạch ngược lại không hề hối hận về quyết định của mình. Trong khoảng thời đó, cậu đã thu được kết quả rất tốt rồi. Tuy ba Đỗ vẫn chưa tha thứ cho cậu, nhưng mỗi lần cậu gọi điện về nhà, mẹ Đỗ đã không còn trực tiếp cúp máy nữa mà có thể tán gẫu với cậu một lát.
“Dạo này đang lưu hành một cái video clip trên mạng, cậu xem qua chưa Tuy chị rất thích CP của cậu và Thiệu Diệp, nhưng giờ chị lại càng thích CP mới của cậu trong phim Tiên Ma hơn. Mỗi lần nhìn thấy hai cậu phối diễn với nhau, mắt chị liền phát sáng.” Thái Nhã hưng trí bừng bừng kéo lấy Đỗ Thiên Trạch mà nói.
“…” Đỗ Thiên Trạch đã sớm biết Thái Nhã là hủ nữ, cô lại còn thường xuyên lén lút hỏi cậu về chuyện của Thiệu Diệp, nhưng cậu rất ít khi liên hệ với Thiệu Diệp, lại càng không muốn có liên quan tới Trương Vũ. Địa vị của Trương Vũ và cậu cách xa tới vạn dặm, bọn cậu vốn không có khả năng xuất hiện cùng một chỗ.
“Ha ha ha…” Thái Nhã thấy Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ mặt 囧 thì không nói về đề tài này nữa, tiếp tục nói chính sự với Đỗ Thiên Trạch: “Cái bộ phim Quân Đoàn Manh Sủng kia đã làm xong phần hậu kỳ rồi. Nghe nói là định công chiếu ngay năm mới. Chị định đề nghị với tổ chuyên mục chia tiết mục giao lưu với đoàn phim của cậu thành hai kỳ, không quay trong phim trường mà quay ngay tại cửa hàng thú cưng của Phương Nghị. Các cậu cảm thấy thế nào” Thái Nhã quay đầu hỏi Phương Nghị.
*Quân Đoàn Manh Sủng là bộ phim Nhà Có Thú Cưng ấy. Có lẽ tác giả đã quên mình đặt tựa phim gì rồi.
“Vậy không tốt lắm đâu.” Đỗ Thiên Trạch có chút không bằng lòng lắm. Nếu bộ phim này nổi tiếng thật, vậy cửa hàng thú cưng của Phương Nghị chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy tới đây tham quan, như vậy, động vật trong tiệm sẽ bị bất an.
“Tiệm thú cưng nhỏ, hơn nữa còn có rất nhiều người lui tới, tôi cũng không thể đóng cửa cửa tiệm được, rất bất tiện. Nếu chị thật sự muốn quay, có thể thử tìm một chỗ ở trong công viên. Nơi đó có phong cảnh rất đẹp, kiến trúc trong đó cũng đẹp. Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn đám Vú Em Thổ Phỉ tới tham gia chương trình, thuận tiện tìm cho chị vài con thú nho nhỏ biết bán manh.” Danh khí của cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên trên mạng khá cao. Lần này Phương Nghị cho Vú Em đóng phim, cũng là vì muốn cửa hàng thú cưng càng nổi tiếng hơn nữa. Đợi bộ phim được công chiếu rồi, phỏng chừng sẽ có không ít người vì đám thú trong phim mà chạy tới cửa hàng thú cưng ngó qua một cái. Cho dù họ có tới thì anh cũng đã giấu Vú Em ở sân sau rồi, người bình thường không thể tùy tiện vào trong, nhưng anh lo nếu tiết mục của Thái Nhã quay trong cửa hàng thú cưng, đến lúc đó fan hâm mộ của các vị minh tinh tới đây vây xem sẽ tạo thành phiền toái.
Cửa hàng thú cưng nổi tiếng cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng vì Phương Nghị muốn để nhiều động vật nhỏ có một gia đình của riêng mình cho nên mới làm như vậy. Nhưng để cửa hàng thú cưng nổi tới mức ai cũng biết thì anh không muốn tí nào.
“Quả thật không tốt cho lắm. Nếu người khác biết Phương Nghị thu lưu nhiều chó mèo hoang như vậy sau đó lại nghĩ tới chuyện vứt chó mèo mà mình đang nuôi cho Phương Nghị thì làm sao đây” Đình Sơn cũng có chút lo, bởi vì ngày nào Đại Phi cũng bay tới cửa hàng cho nên chuyện trong cửa hàng anh cũng biết khá nhiều.
“Chuyện này không thành vấn đề. Lúc mọi người làm chương trình, có thể nhấn mạnh một chút về việc cửa hàng chúng tôi đang thu nuôi chó mèo lang thang, có thể nói cho mọi người biết nếu mọi người có nhìn thấy chó mèo đi lang thang thì có thể liên lạc với chúng tôi.” Ngoại trừ để cho mọi người biết có thể thoải mái nhận nuôi thú cưng, Phương Nghị còn muốn thông báo với mọi người, cho dù chó mèo bị người ta vứt bỏ thì tụi nó vẫn được anh nhặt về nhà, so với phải lang thang đầu đường xó chợ thì tốt hơn nhiều.
“Ông chủ, không phải cậu vẫn kêu là không có tiền sao” Đình Sơn cảm thấy mình bị lừa rồi. Phương Nghị thường xuyên than khóc chuyện này với anh làm anh nhất thời mềm lòng mà quyên rất nhiều tiền cho cửa hàng.
“Chó mèo ăn không nhiều. Nuôi một con hay hai con thì có gì khác nhau Hơn nữa thân thể của đám chó mèo khỏe mạnh thì mới có người nhận nuôi.”
“Quay trong công viên cũng được. Đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với người quản lý của công viên. Nhưng mà, cậu nhớ chọn giúp tôi vài con thú biết mánh lới nhé. Tôi sẽ giúp cậu tuyên truyền cho cửa hàng luôn.” Thái Nhã nghe bọn họ nói xong, cũng biết Phương Nghị đang lo lắng về điều gì. Đầu năm nay, fan cuồng minh tinh tăng lên rất nhiều, nói không chừng đến lúc đó đám fan sẽ tụ tập lại thành một nhóm đến hiện trường xem trực tiếp. Đúng là khá bất tiện.
“Chị Thái Nhã, em đã nói với chị rồi.” Thái Nhã đồng ý làm tiết mục trong công viên quả thật cũng đã suy xét đến vấn đề của cửa hàng thú cưng, vì thế Đỗ Thiên Trạch dự định giới thiệu một gương mặt thú vị đang sinh sống ngay tại trong công viên, đó chính là Meo Meo: “Trong công viên này có hơn mười chỗ tụ tập mèo hoang. Ngày nào Phương Nghị cũng tới đây cho tụi nó ăn. Trong công viên này có một con chó, bởi vì được mèo nuôi lớn, cho nên vẫn cứ tưởng bản thân mình là một con mèo, giả tiếng mèo kêu rất là giống. Lúc mấy chị quay phim có thể quay nó luôn.”
“Thiệt hay giả vậy” Thái Nhã và Đình Sơn đều có chút không tin, nhưng sau khi nhìn Vú Em, rồi lại nhìn qua Đại Phi, bọn họ đã không còn hoài nghi lời Đỗ Thiên Trạch nói nữa, ngược lại rất là kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật. Không tin thì để ông chủ dẫn hai người đi xem.” Đỗ Thiên Trạch đi theo Phương Nghị có gặp qua Meo Meo hai lần. Lúc Meo Meo đè nặng thanh quản tạo thành tiếng mèo kêu còn dịu dàng hơn Đại Bạch nữa kìa.
“Nếu muốn quay thì phải có tiền cát xê.” Lúc cần phải thảo luận tiền bạc thì không được do dự, Phương Nghị đối với tiền rất là nghiêm túc.
“Cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ tranh thủ giúp cậu, tận lực tăng tiền cát xê lên thêm một chút. Cậu nhớ chọn ra vài đứa thú vị một chút là được. Đến lúc đó tôi sẽ báo cáo với người trong đoàn rồi chuẩn bị tốt kịch bản. Phải rồi, nhất định phải dẫn Đậu Phộng và Hạt Dưa tới nhé.” Thú cưng trong cửa hàng, trừ bỏ Vú Em và Đậu Phộng ra, Thái Nhã nhớ nhất chính là Hạt Dưa.
“Đi thôi.” Phương Nghị đứng dậy, dẫn mọi người đi xem Meo Meo.
Công viên rất lớn, bọn họ phải đi hết mười mấy phút đồng hồ mới tới được chỗ tụ tập mèo hoang của Meo Meo.
Lúc này đám mèo hoang vẫn còn đang ngủ trong ổ của mình, Meo Meo cũng đang ngoan ngoãn nằm úp sấp trong cái ổ của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.