Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 29: Bổn vương say xe.




Từ sáng sớm, Tiêu Vĩnh Thụy đã bị réo gọi dậy để đi tới công ty tập trung. Dự án này nghe nói đầu tư kỹ càng lắm, lúc Tiêu Vĩnh Thụy đến đã có rất đông người tập trung ở đại sảnh. Heo hắt đứng một góc nhìn mọi người, Tiêu Vĩnh Thụy thầm nghĩ giờ mà có thêm làn gió lạnh cuốn chiếc lá bay bay cùng với tiếng quạ kêu nữa là quá hợp. Chắc chắn không có diễn viên nào 'bần cùng' bằng cậu đâu.


Từ xa, đã thấy một cô gái ăn mặc gọn gàng, giờ đang là trời lạnh, bên ngoài cô khoác thêm một cái áo bông thật dày, trông thật ấm áp. Ồ, hình như người này hơi quen, Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày lại nhìn cho kỹ. Cô gái lại gần Tiêu Vĩnh Thụy, chào hỏi rất tử tế.


"Chào cậu, tôi là Dương Nhã Lan, tôi đã gặp cậu một lần ở công ty rồi." Thêm một lần ở nhà của cậu nữa... Nhưng Dương Nhã Lan sẽ không nói đâu.


Cậu nhớ ra rồi, cô gái này chính là thư ký Dương cậu gặp lúc công ty nè. Nhưng sao cô ấy lại đến gặp cậu nhỉ? Thấy trên đầu Tiêu Vĩnh Thụy đầy dấu chấm hỏi, Dương Nhã Lan từ tốn nói.


"Tôi được chủ tịch Hàn đưa qua đây làm người quản lý cho cậu, tiện thể trông nom cậu luôn. Cậu đi chủ tịch không an tâm để cậu một mình." Dương Nhã Lan điềm đạm nói, lúc nghe Hàn Trạch nói cô qua đây làm người quản lý cho Tiêu Vĩnh Thụy cô đã sắc bén nhận ra chủ ý của hắn, mà dường như Hàn Trạch không nhận ra, lại còn làm như chuyện này rất đương nhiên. Hì hì, đây là thú vui nhân sinh của một hủ nữ thâm niên như cô mà. Chủ tịch Hàn à, cậu yên tâm đi, tôi sẽ giữ thật chặt thỏ con này về cho cậu, không mất một cọng lông nào. 


"Luận tuổi tác, tôi lớn hơn cậu 3 tuổi đấy, cậu có thể gọi tôi là chị Dương." Dương Nhã Lan nói.


Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ gọi, đối với một người cổ đại như cậu, một người quản lý tốt là vô cùng cần thiết, cậu không cần phải lo lắng mấy chuyện vụn vặt nữa. Dương Nhã Lan dẫn Tiêu Vĩnh Thụy lên đoàn xe, mọi người nhìn thấy cô đều rất kinh ngạc, nhìn qua người đang đứng bên cạnh thì kinh hãi luôn. Trong giới không ai không biết, Dương Nhã Lan năm năm trước là một người quản lý phong quang vô hạn, nghệ sĩ nào dưới tay cô đều nổi tiếng. Lúc ấy, dù có ganh đua sứt đầu mẻ trán cũng muốn làm nghệ sĩ dưới trướng Dương Nhã Lan. Nhưng ba năm trước, Dương Nhã Lan đột nhiên đổi nghề, không làm người quản lý nữa mà đi làm thư ký cho Hàn thị. Dương Nhã Lan leo lên được một cây đại thụ là Hàn thị thì chắc chắn không cần bôn ba như trước. Trong giới giải trí, vị trí của Dương Nhã Lan đến nay vẫn rất có sức ảnh hưởng, nay cô quay trở lại nghề cũ, còn dẫn dắt một tiểu diễn viên mới nổi. Ai cũng nghĩ, Tiêu Vĩnh Thụy gặp vận đỏ rồi.


Nhân viên trong đoàn thấy Dương Nhã Lan, liền ân cần 'hầu hạ' vị đại nhân này, đến Tiêu Vĩnh Thụy cũng được thơm lây. Tuy Tiêu Vĩnh Thụy lấy được vai nam chính, nhưng một người không căn cơ, không nổi tiếng, lại không có người chống lưng, ai trong đoàn phim cũng nghĩ rằng cậu bán mông để có được vai này, đều rất khinh thường cậu. Bây giờ lại xuất hiện Dương Nhã Lan làm người quản lý, mọi người trong đoàn phim ngày càng có thành kiến với "Tiêu bán mông" này, nhưng thành kiến là thành kiến, có ai dám nói ra đâu. Chắc chắn là lại làm ra cái chuyện không thể nào tả nổi với vị cấp cao nào đó trong Hàn thị thì mới được Dương Nhã Lan tận tay dẫn dắt.


Còn nhân vật chính trong lời bàn tán giờ đây đang ngồi ngủ khò khò mặc sự đời thế nào trên xe, vì đường đi đến nơi quay phim rất dài, ai cũng tranh thủ ngủ một chút.


Dương Nhã Lan cũng gật gù ngủ, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại của cô rung lên trong túi quần. Cô lấy ra, là anh trai của cô gọi. Anh cô là nhân viên cấp cao của Hàn thị, Dương Minh Lăng. 


"Alo, anh gọi có chuyện gì?"


"Chủ tịch nói đoàn phim đến nơi thì ghé đến nhà hàng cạnh bờ hồ nổi tiếng ở Thiểm Tây ăn sáng, chủ tịch bao trọn nhà hàng rồi. À, tiện thể hỏi là Tiêu Vĩnh Thụy đang làm gì vậy? Ra ngoài nhớ mặc nhiều áo một chút, bảo cậu ta là không biết đường thì đừng nhởn nhơ lung tung, đói thì kêu em mua đồ ăn, có gì bất tiện thì nói ra luôn. Hết rồi. Anh với chủ tịch sẽ đợi mọi người ở nhà hàng đó cùng ăn sáng luôn."


Dương Nhã Lan khẽ cười, Hàn Trạch đây là nói địa điểm ăn sáng, tiện thể hỏi thăm Tiêu Vĩnh Thụy hay là hỏi thăm Tiêu Vĩnh Thụy rồi tiện thể nói địa điểm ăn sáng vậy. Quan tâm người ta thế mà, "Nói với chủ tịch, Tiêu Vĩnh Thụy cậu ta đang ngủ, rất ngoan, mặc cũng ấm lắm, mấy chuyện lặt vặt đấy không cần chủ tịch nhắc em cũng làm đầy đủ." Cúp máy, cô nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, ngứa tay chụp một tấm cận mặt cậu, ác ý cho thêm ảnh đông tai thỏ hồng hồng cùng với má hồng vào. Chụp xong rất thỏa mãn gửi cho Hàn Trạch, hờ hờ xem cậu hết hồn cỡ nào.


Ở một nơi xa xa khác, Hàn Trạch lo liệu mọi việc xong, nhắc Dương Minh Lăng gọi điện cho Dương Nhã Lan nhắc nhở hành trình, một lúc sau, điện thoại hơi rung lên, có tin nhắn tới. Hắn mở ra xem, suýt nữa thì rớt điện thoại. Bộ dạng Tiêu Vĩnh Thụy lúc ngủ không hề phòng bị, hai mắt nhắm lại, đẹp đến từng sợi tóc, không phải đẹp theo kiểu âm nhu, mà là vừa anh tuấn vừa thanh tú, giống như một tiểu hoàng tử được bảo bọc thật cẩn thận, chưa hề biết đến lòng người hiểm ác. Hàn Trạch liếc qua liếc lại, thấy tên kia đang nhìn ra ngoài, hắn cài cái hình này thành ảnh nền điện thoại rồi mới thỏa mãn cất điện thoại đi.


Được Dương Nhã Lan thông báo, tài xế liền đi theo lời cô. Đến nơi, ai cũng hứng khởi, vì sao? Vì bữa sáng này là chủ tịch bao đấy. Không biết là bị đại phật tiên quân nào khiến chủ tịch ra tay rộng rãi như vậy, phải biết là không có đoàn phim diễn phim khác nào trước đây được hưởng ưu đãi vậy đâu.


Đi một quãng đường dài bốn tiếng, Tiêu Vĩnh Thụy lảo đảo xuống xe, mặt cậu tái xanh. Hình như cậu bị chứng say xe rồi, muốn ói....


Thật là, tại sao đi xe ngựa thời xưa Tiêu Vĩnh Thụy mặt còn không đổi sắc, sao giờ lại yếu ớt thế này?


Đi vào nhà hàng, mọi người đều ngồi vào ghế đã chuẩn bị sẵn, Tiêu Vĩnh Thụy chóng mặt không chịu nổi nữa bèn đứng lên co giò chạy vào nhà vệ sinh. Lao vào một phòng vệ sinh nam, cửa cũng không kịp đóng, cậu mặt đã tái xanh, nôn thốc nôn tháo.


"Ọe..."


Bóp bụng mà nôn, được một hồi, cậu được một cái khăn tay đưa tới để lau miệng, không khách khí nhận lấy lau. Khoan đã, khăn tay này đâu ra vậy? Tiêu Vĩnh Thụy ngẩn người nhìn khăn tay, quay phắt lại đằng sau.


Hàn Trạch!


Sao hắn lại ở đây?


"Khụ, sao anh lại ở đây?"Tiêu Vĩnh Thụy nhìn Hàn Trạch mà như nhìn thấy quỷ, hắn vào đây khi nào mà cậu không hề biết vậy? Đưa khăn tay trả lại rồi định chạy ra ngoài nhưng lại bị Hàn Trạch đè lại không nhúc nhích đi đâu được.


"Không cảm ơn một tiếng à, thỏ con Thụy Thụy?" Hàn Trạch nhìn gương mặt đang trợn tròn mắt nhìn hắn, nhìn kiểu nào cũng thấy dễ thương, giờ mà có thêm tai thỏ vào thì tuyệt phối!


"Thỏ con gì chứ! Không được gọi tôi như thế!... Gọi Thụy Thụy là được." Tiêu Vĩnh Thụy bị gọi mà ngượng, ai là thỏ con chứ, có anh mới là thỏ con á. Nghĩ đến cảnh Hàn Trạch là thỏ con.... ôi cậu muốn xịt máu mũi.


"Mới cách mấy ngày không gặp mà nhớ em ghê." Hàn Trạch đè cậu ngồi lên trên bệ bồn cầu, sát lại tai Tiêu Vĩnh Thụy thầm nói, làm tai cậu ngứa ngáy. Tiêu Vĩnh Thụy mặt đỏ bừng, tên này đang....tán tỉnh cậu à?


"Đại ca à, nam nam thụ thụ bất thân!" Tiêu Vĩnh Thụy nói.


"Chưa từng nghe." Hàn Trạch nói, tưởng hắn sẽ làm gì tiếp. Thì hắn lại không làm gì hết mà buông cậu ra, kéo cậu ra ngoài. Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ, sao không làm tiếp đi? Ủa mà cậu tại sao lại muốn hắn làm tiếp chứ?


Hàn Trạch lấy nước rửa miệng và tay cho Tiêu Vĩnh Thụy, Tiêu Vĩnh Thụy từ nhỏ được hầu hạ đã quen, gặp tình huống này vẫn để hắn rửa miệng và tay cho mình, rửa xong còn kéo hai tay của cậu đến máy sấy hơ một lát, nói.


"Em say xe thì lúc đi xa nhớ mang thuốc theo, đừng để nôn đến cả mật vàng cũng trào ra như thế, sẽ đau dạ dày."


Tiêu Vĩnh Thụy gật gật đầu, hắn nói cũng có lý, cậu cũng không ngờ cậu lại bị say xe thảm thế này. "Tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn cháo tổ yến!" Tiêu Vĩnh Thụy nói.


"Được voi đòi tiên." Hàn Trạch nói, kéo cậu ra ngoài nhà vệ sinh.


"Không được sao?" Tiêu Vĩnh Thụy nhớ đến khi cậu còn ở thời đại của mình, sáng nào cũng là sơn hào hải vị, ngon ơi là ngon, giờ đến đòi cháo tổ yến cũng bị nói là vòi vĩnh.


"Được chứ."


"Thật sao?"


"Nhưng có điều kiện." Hàn Trạch tủm tỉm cười nói.


Tiêu Vĩnh Thụy:" Hừ, không cho ăn thì thôi!" Cậu nổi giận vùng tay ra khỏi tay hắn, đi trước. Lưu manh ngàn đời ngàn kiếp vẫn là lưu manh, luôn luôn muốn khi dễ người dễ tính như cậu.


Hàn Trạch lắc đầu cười dài, thỏ con này tính nết cũng bướng quá đi.


--- Hết chương 29 ---






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.