Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 28: Bổn vương được khen.




"Không cần dài dòng, diễn biểu cảm khuôn mặt của Yến Cẩm Lăng lúc ngã xuống là được... chắc khoảng vài giây thôi." Doris tốt tính nhắc nhở thêm.


"Vâng..." Tiêu Vĩnh Thụy đồng ý, cậu nhắm mắt lại trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó. Nhưng khổ nỗi là, cậu tưởng tượng hoài cũng không tưởng tượng được là sao nhỉ? Cuối cùng dứt khoát cho hình ảnh của cậu vào trong tưởng tượng, tưởng tượng ra mình bị.... xùy xùy đã bị một lần rồi tính bị nữa hay sao hả?


Nhưng mọi người không đoán ra được trong lòng cậu nghĩ gì, chỉ thấy Tiêu Vĩnh Thụy nhắm mắt lại rất chăm chú tưởng tượng là hoàn cảnh lúc đó, vô cùng chuyên nghiệp.


Một lúc sau, Tiêu Vĩnh Thụy mở mắt ra, nói với Doris, "Được rồi ạ."


"Ừm, bắt đầu đi." Doris nói.


Tiêu Vĩnh Thụy thẫn thờ khuỵu chân xuống, hai mắt trợn to dường như gặp chuyện kinh hãi lắm, một chuyện không thể ngờ rằng nó lại xảy ra, sau đó ánh mắt cậu giống như bùng lên ngọn lửa trên khuôn mặt lạnh băng, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy thù hận, nhưng cũng vương vấn tang thương. Đúng, Yến Cẩm Lăng có chết cũng phải chết thật uy mãnh, huy hoàng...


Hàn Trạch ngồi đối diện, hắn nhìn sâu vào trong ánh mắt kinh hãi, thù địch, thất vọng, không cam lòng của Tiêu Vĩnh Thụy. Hắn khẽ nhíu mày, người này so với lúc trước diễn xuất càng xuất thần nhập hóa hơn, là một điều đáng mừng, nhưng tại sao nhìn ánh mắt này hắn lại thấy hơi đau lòng...


Doris mắt sáng lên, vỗ tay không ngừng, "Tốt! Diễn rất tốt! Tôi ưng ý cậu rồi đấy!"


Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy, quay trở về bộ dạng hiền lành ngốc ngốc ngày thường, nói "Ngài khen quá lời rồi, tôi cũng không tốt như ngài nghĩ đâu."


"Mặc kệ, mặc kệ, nói, tại sao lại cậu lại diễn ra được tâm trạng như thế?" Doris cười nói, tưởng chừng như vu vơ nhưng đây chính là câu hỏi cuối cùng của ông giành cho Tiêu Vĩnh Thụy. 


Tiêu Vĩnh Thụy nhạy bén phát hiện, con tim nhỏ bé hơi run lên, cậu trấn tĩnh nói, "Dạ, theo tôi cảm nhận, Yến Cẩm Lăng giống như một người trong thâm tâm tôi, cậu ấy không may chết đi.... tâm trạng không cam chịu số phận đấy tôi hiểu rất rõ." Tiêu Vĩnh Thụy sẽ không bao giờ khai báo rằng cái người 'không may chết đi' đó chính là cậu đâu! Cậu ra chiến trường chưa kịp đánh đã bị hạ độc chết! Tiêu Vĩnh Thụy mà phát hiện ra ai hạ độc cậu là dù có chết cậu cũng phải đội mồ sống dậy!


Doris nhận được câu trả lời vừa thật thà vừa rất thuyết phục, ông vừa ý, liền đưa một bản hợp đồng ra bảo cậu đọc đi rồi ký tên vào. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn con số 0 trên mục tiền lương mà chết lặng, lần đầu tiên cậu thấy nhiều tiền như thế. Tiểu ác ma trong tim vui đến réo lên, ha ha ha phát tài rồi!


Một phát ký luôn không chần chừ gì nữa, mắt Tiêu Vĩnh Thụy như thấy được núi vàng núi bạc trên bản hợp đồng, cười ngu tại chỗ.


Doris cũng vui vẻ, vỗ vai Tiêu Vĩnh Thụy bảo vài ngày nữa đến công ty, đoàn phim sẽ đưa cậu đến nơi khác để quay, chứ ở đây không có phong cảnh phù hợp. Tiêu Vĩnh Thụy cười rặng rỡ gật đầu, cậu thế nào mà chẳng được, có tiền là được.


Nói xong, Doris cũng vị giám khảo nữ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Trạch. Hắn treo nụ cười trên môi cười với Tiêu Vĩnh Thụy, xem ra là vừa lòng lắm. Tiêu Vĩnh Thụy vui đến nhảy nhót tới chỗ Hàn Trạch đang ngồi, một phát ôm cổ Hàn Trạch, vui vẻ nói "Tôi trúng tuyển rồi! Tôi trúng tuyển rồi! Ha ha ha! Tôi trúng tuyển rồi nè Hàn Trạch!" Hai mắt cậu sáng rực, long lanh nhìn Hàn Trạch.


"Làm tốt lắm." Hàn Trạch nói. Nhưng chỉ một câu thôi đã làm cho Tiêu Vĩnh Thụy vui đến quên trời quên đất. 


"Thụy Thụy." Hắn nói.


"Hở?"


"Sau này đừng làm nũng với người khác như vừa nãy, trừ tôi ra."


Cậu làm nũng khi nào? Nhưng vẫn cười đồng ý, "Được."


---


[Hoàng Cung Nội Chiến] chiếu được 10 tập, con dân xem phim muốn "bùng nổ" vì trong phim có một trăm lẻ một loại tra của hoàng đế Hàn Tiểu Hạo. Giờ đây trên mạng, nhất là trang chính thức của phim, mọi người ồ ạt vào thi nhau bình luận.


[Bệ hạ... tiểu nữ sẽ ghi nhớ công ơn tạo "nghiệp" của ngài để đi cà khịa con dân! (icon cười nham hiểm)]


[Nay tui xin xuất bản quyển sách 101 cách chọc người tức ói máu!]


[Huhuhu con tim bé bỏng của tui bị quàng thượng đập tan nát! Bắt đền ngài!]


[Tống nữ thần anh tuấn phi phàm, mau mau đến công lược hoàng đế tra nam kia đi!]


[Tui ngày nào cũng để ảnh quàng thượng tạo nghiệp dưới gối mà ngủ đấy! U mê ổng quá a]


[Dòng dõi u mê nhan sắc của quàng thượng!-.- ]


[Ai u mê Ly Vương hiền lành nết na thân thiện ngoan ngoãn không nà?]


Người comment câu này giống như chọc trúng tổ ong, ồ ạt mấy chục người nhảy vào bấm bàn phím.


[Uầy, đồng dâm! Bắt tay cái nào.]


[Hí hí giống tui, Ly Vương thật xinh xẻo nha, thích ổng chết mất a a a ]


[Ly Vương bé ngoan thế mà quàng thượng nỡ lòng nào hành bé như thế, con tim tui tan nát rồi hu hu]


[Tui ngửi mùi gian tình đâu đây (icon hít hít mũi)]


Hàn Tiểu Hạo đang nằm thẳng cẳng lướt weibo, thấy tin này liền like một cái, cười khúc khích. Bỗng nhiên nhận được tin nhắn của vị "thê tử" trong game: Buổi Tối Ngắm Mặt Trời.


Kỳ thật, Hàn Tiểu Hạo cùng cô bạn Buổi Tối Ngắm Mặt Trời này tình cờ gặp nhau ở trong game, lúc đó y tận mắt chứng kiến cô một mình đánh chết mười người khác ở trong rừng nơi đang làm nhiệm vụ trung cấp. Mấy người đó chết lên chết xuống, hãi đến nỗi phải log out ngay lập tức. Hàn Tiểu Hạo lúc đầu chỉ hứng thú nhìn cô gái ấy đánh nhau, lòng cảm thán kỹ thuật không tồi. Cô ấy thấy được Hàn Tiểu Hạo đang nhìn, gửi đến một tin nhắn: [Làm bạn chứ?]


Hàn Tiểu Hạo sảng khoái đồng ý, từ đó y có thêm một người bạn trong game. Thời gian sau mới phát hiện, trang bị của cô toàn là hàng cấp cao, chỉ có nạp tiền mới mua được. Sau nữa, game mở ra phó bản cao cấp, đã gọi là cao cấp thì chắc chắn hậu đãi vô cùng tuyệt vời, nhìn cái danh sách phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ thôi cũng muốn chảy nước miếng. Hàn Tiểu Hạo quyết định kéo Buổi Tối Ngắm Mặt Trời đi đánh phó bản. Nhưng lại gặp boss cuối max máu, đánh hoài không thắng nổi, lại bị dập cho tơi bời, y trong một lần đánh mất 50 bình hồi máu, đau đứt ruột luôn. Buổi Tối Ngắm Mặt Trời tỏ ý bảo:[Kết thành phu thê đi. Phu thê có chức năng vĩnh kết đồng tâm, có thể trao đổi trang bị, dược liệu cho nhau mà không phải tốn bạc.]


Hàn Tiểu Hạo đồng ý kết thành phu thê với Buổi Tối Ngắm Mặt Trời, đánh thắng boss cuối. Nhưng từ đó, y phát hiện ra, Buổi Tối Ngắm Mặt Trời vô cùng dính người, lúc nào online cũng trò chuyện thật lâu với y. Lâu ngày, Hàn Tiểu Hạo nảy sinh tình cảm với cô, hai người không chỉ chơi game chung mà còn cho số của nhau để nhắn tin thường xuyên. 


Y hay hỏi cô, tại sao không cho xem ảnh của cô, Buổi Tối Ngắm Mặt Trời chỉ nói là chưa phải lúc, còn nói đến lúc đó y không được hết hồn. Hàn Tiểu Hạo thề thốt một phen nói rằng sẽ không chê cô xấu hay mọi thứ khác đâu. Bởi vì....y thật sự thích cô ấy và cô ấy cũng thích y, đó chính là điều tuyệt vời nhất. Nhưng có một điều Hàn Tiểu Hạo hơi bị rầu, vì Buổi Tối Ngắm Mặt Trời lúc xác lập quan hệ xong lại vô cùng hăng hái gửi quà, gửi hoa, gửi bánh ngọt, gửi quần áo đến cho Hàn Tiểu Hạo. Mặc dù quần áo mặc rất vừa người, bánh cũng rất ngon, hoa cũng đẹp.... nhưng đó là việc của con trai mà! Lại còn rất hay quyết định thay Hàn Tiểu Hạo, tính độc chiếm cũng vô cùng mạnh. Con gái nên e lệ một chút chứ! 


Quay trở về hiện tại, Hàn Tiểu Hạo nhận tin nhắn của Buổi Tối Ngắm Mặt Trời... Cô ấy nói cô tên là Dạ Nguyệt, tên thật đẹp, như tính cách hào sảng của cô vậy.


Dạ Nguyệt: Đang làm gì đấy?


Hạo Hạo: Đang lướt weibo nha, anh đang chán, đánh vài ván với anh không?


Dạ Nguyệt: Nãy em mới thấy anh like comment của cô nào ấy, đó là ai vậy?


Hạo Hạo: Uầy, tiểu nhân thấy nó hài nên like một chút thôi, đại nhân đừng giận mà.


Dạ Nguyệt: Hừ, ngươi chỉ thuộc về ta thôi. Đừng có mơ mộng người nào nữa nghe chưa!


Hạo Hạo: Rõ rõ thưa đại nhân. Tim anh chỉ thuộc về mình em thôi.


Dạ Nguyệt: Ngoan lắm, em đang làm việc, để tối em chơi với anh, được không? Em có gửi cho anh một cái đồng hồ đeo tay đẹp lắm, anh nhớ ra nhận hàng đó. (icon hôn môi)


Hạo Hạo: Em tốt với anh quá... Anh thật ngại đấy.


Dạ Nguyệt: Em không tốt với anh thì tốt với ai. Ở nhà ngoan nha, đừng để anh trai anh tức giận, chờ em làm việc xong thì chơi với anh. Em yêu anh.


Dạ Nguyệt kết thúc tin nhắn, khóe miệng kéo lên một đường cong tuyệt sắc, mấy nhân viên ngồi xung quanh thấy giám đốc của mình cười mà lạnh cả người, ai cũng chẳng dám nhìn thêm chút nào nữa. Ngày hôm đó, giám đốc đại nhân vô cùng vui vẻ, lúc tan ca còn vừa đi vừa hát.


--- Hết chương 28 ---


Kiều: Mấy thím phát hiện ra "bạn gái" của Hàn Tiểu Hạo có gì đó là lạ chưa? [cười nham hiểm] 




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.