Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 21:




An Trạch mãi mãi không thể quên hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt An Lạc.
Đó là 20 năm về trước, An Trạch 7 tuổi theo mẹ từ Paris trở về nước. Từ nhỏ lớn lên ở Pháp, vô cùng xa lạ với môi trường sống trong nước, cậu chỉ biết từ mẹ rằng An gia còn có ba người anh trai khác sắp sửa sống cùng bọn họ, anh cả An Lạc, anh hai An Nham, và anh họ đứng hàng thứ ba An Mạch.
An Nham là anh ruột của An Trạch, hai năm trước đã theo bố về nước, anh em hai đứa ngẫu nhiên gặp nhau, cậu cũng không xa lạ gì với An Nham, còn với hai người anh chưa bao giờ gặp mặt kia, An Trạch chỉ thỉnh thoảng thấy mẹ nhắc tới ——
Mẹ của anh cả An Lạc đã qua đời vì tai nạn xe hơi năm anh 7 tuổi, tuy còn nhỏ nhưng anh rất hiểu chuyện, sau khi về nước An Trạch được dạy rằng, nhớ kỹ phải sống thật hòa thuận với anh cả, không được nghịch ngợm giống An Nham…
Lời căn dặn “nhất định phải sống thật hòa thuận với anh cả” của mẹ được An Trạch bé nhỏ chôn vào lồng ngực, sau khi biết mẹ của anh đã qua đời, An Trạch lại càng thêm kiên quyết, mình phải nhường anh thật nhiều, không được vì mẹ anh đã mất mà bắt nạt anh.
Thời điểm về nước đang là mùa đông, đêm trước lễ Giáng Sinh.
Ra khỏi sân bay, bầu trời đúng lúc nổi trận bão tuyết, những bông tuyết to sụ như những chiếc lông vũ bay lượn chấp chới giữa không trung, tuyết rơi dày đặc khiến cảnh vật ngoài cửa sổ nhuốm một lớp sương trắng mông lung, đường cái nhanh chóng bị một tầng tuyết dày đọng thành, thành phố được bao phủ trong tuyết, giống như tòa thành màu trắng trong đồng thoại, thần bí và mỹ lệ.
Tuyết rơi nhiều khiến giao thông tắc nghẽn, xe đi từ sân bay về đến nhà tròn hai tiếng đồng hồ, An Trạch với lòng hiếu kỳ mạnh liệt vẫn luôn ghé sát vào cửa sổ bên cạnh nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, thế cho nên mấy lời mẹ nói “Về đến nhà phải chào hỏi anh”, “Tiếng Trung mẹ dạy cho con phải nhớ kỹ” đều bị nhóc An Trạch quẳng ra sau đầu.
Về đến nhà thì đã là buổi chiều, tuyết đã ngừng rơi từ lâu, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên tuyết trắng tinh dưới mặt đất, ánh sáng phản chiếu có chút chói mắt. An Trạch được bọc trong áo bành tô dày sụ xuống xe, thấy ba cậu nhóc đang chơi đùa trong tuyết ——
Đeo găng tay chạy tới chạy lui hiển nhiên là An Nham quen thuộc, còn hai người anh kia thì chẳng rõ là ai với ai, trong đó có một người đang cầm một cành cây chăm chú vẽ nguệch ngoạng trên nền đất tuyết, người còn lại đang ngồi yên lặng nhắm mắt phơi nắng ở một góc.
An Trạch kéo kéo góc áo mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, người nào là anh cả?”
Chu Bích Trân khẽ cười, chỉ cậu bé đang ngồi phơi nắng ở góc bên kia, “Đó chính là anh An Lạc của con.” Nói xong thì vẫy tay với An Lạc nhỏ, “Tiểu Lạc, lại đây.”
An Lạc thấy có người gọi mình, mở mắt, quay sang nhìn.
—— đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ, con ngươi đen láy như được gột rửa bởi tuyết mùa đông, trong suốt, sáng ngời. Làn da trắng nõn, cậu bé mặc chiếc áo khoác màu trắng dày sụ, đứng trong tuyết, tựa như có thể hòa tan với cảnh tuyết xung quanh thành một thể.
An Lạc bước tới trước mặt Chu Bích Trân, lễ phép chào: “Dì Trân đã về ạ.”
Anh nghiêng đầu nhìn thằng nhóc phía sau Chu Bích Trân, nhóc An Trạch vừa rời khỏi hệ thống sưởi ấm trong xe, bỗng nhiên tiếp xúc với không khí lạnh cóng nên chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt đen sẫm sáng ngời nhìn An Lạc chăm chú, trong ánh mắt ngập tràn sự nghi ngờ và tò mò.
“Đây là An Trạch ạ?” An Lạc nhìn đứa nhóc đáng yêu một cái, quay sang hỏi Chu Bích Trân.
Chu Bích Trân cười nói: “Nào, An Trạch, mau chào hỏi anh trai con đi.”
“Vâng ạ.” An Trạch gật đầu, ngoan ngoãn bước ra từ đằng sau mẹ, “Anh ạ.”
An Lạc vươn tay, “Chào em, An Trạch.”
So với sự ung dung bình tĩnh của An Lạc, nhóc An Trạch vô cùng căng thẳng, lúc ở Pháp chào hỏi với người khác toàn là lại gần hôn lên mặt họ, nhưng hiện tại anh lại vươn tay ra… Nên làm cái gì bây giờ? Hôn lên mặt anh ấy liệu có bị ghét không?
An Trạch nhìn bàn tay đang đeo găng dày của mình, rồi lại nhìn bàn tay trắng nõn đang duỗi ra giữa không trung của An Lạc, do dự một hồi, cuối cùng quyết định tháo găng, vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của anh.
Có lẽ An Lạc đã ngồi rất lâu trong tuyết, nên đầu ngón tay anh hơi lạnh, còn An Trạch vì vẫn luôn đeo găng nên ngón tay rất ấm áp, hai bàn tay nắm lấy nhau, hai đứa nhóc cũng không quá thích ứng với sự chênh lệch nhiệt độ quá cao của đối phương.
Tay anh lạnh như thế, nhỡ bị đông lạnh hỏng thì sao? An Trạch không nhịn được muốn nắm tay để sưởi ấm cho anh một chút, thậm chí còn muốn đưa găng tay của mình cho anh đeo, nhưng An Lạc đã nhanh chóng rút tay về.
An Trạch có chút mất mát nhìn anh, dùng tiếng Trung không quá thạo của mình nói: “Em chào anh, em là An Trạch, sau này, xin nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.”
Đây là lời nói cậu lén học được từ mẹ, một câu nói lắp bắp.
An Lạc dường như cảm thấy lời chào hỏi của cậu em này rất lạ lùng, nhưng không đáp lại mà quay đầu gọi: “An Nham, An Mạch, đừng đùa nữa, ra đây chào hỏi em đi, chuẩn bị đi ăn cơm.”
“Vâng ạ!” An Mạch mau chóng vâng lời, thôi vẽ.
An Nham lại không nghe thấy lời anh nói, hét lên: “Các anh ăn cơm trước đi, em còn chưa làm xong đây này!” An Nham đang đeo găng tay da dày, bốc một đống tuyết lớn đắp thành thứ kỳ quái nào đó.
An Trạch khó hiểu hỏi: “Anh ơi, An Nham đang làm gì thế ạ?”
An Lạc nói: “Nó đang đắp người tuyết.”
“Người tuyết?” Tiếng Trung của An Trạch không tốt, không biết “người tuyết” là cái gì, nghi hoặc nhìn cái đống không đâu vào đâu của An Nham, hỏi, “Người tuyết xấu xí như vậy ạ?”
“…” An Lạc không trả lời.
An Nham nghe thấy thì rất mất hứng, gào lên với An Trạch: “Chào An Trạch phiền phức! Ai nói người tuyết của anh xấu xí, con mắt của mày có bệnh hả!” Nói xong nặn một cục tuyết ném về phía An Trạch.
An Trạch bị ném trúng, chiếc áo bành tô dày sụ lập tức dính ướt một mảng tuyết lớn, nhưng cậu lại chẳng tức giận, cũng không cãi lại An Nham, chỉ hiếu kỳ nhìn cái đống không ra đâu vào đâu của An Nham, rất nghiêm túc mà nói: “Thật sự rất khó nhìn mà.”
An Nham lại muốn nặn tuyết ném thêm lần nữa, nhưng An Lạc đã đứng chắn trước mặt An Trạch, chìa tay khẽ phủi sạch đống tuyết trên áo An Trạch, rồi cau mày nhìn về phía An Nham, nói: “An Nham, không được bắt nạt em.”
An Nham bĩu môi, quay đầu đi.
***
Buổi tối, trong nhà có rất nhiều khách tới, Chu Bích Trân và An Úc Đông bận bịu chiêu đãi khách, bốn đứa con đã được đưa sang phòng ăn, làm một bữa riêng.
Nhóc An Trạch ở Pháp quen dùng dao nĩa rất khó thích ứng với bộ đồ ăn “đũa”, gắp rau luôn bị rơi mất một nửa xuống bàn, An Nham khinh bỉ nói: “Ngu thế nhở!”, An Mạch vẫn cúi đầu chăm chú ăn, là anh cả lớn tuổi nhất trong mấy người anh em, trọng trách dạy em trai cách dùng đũa hiển nhiên rơi xuống vai An Lạc.
Đứa em trai vừa mới từ nước ngoài trở về này cái gì cũng không hiểu, hơn nữa lòng hiếu kỳ lại mãnh liệt, thân là anh lớn, An Lạc cũng phải quan tâm nhiều tới cậu nhóc, nhìn cậu nhóc cực kỳ gian nan gắp một miếng rau mà như vật lộn, rốt cục An Lạc không nhịn được, nắm tay nó, tự mình dạy: “Ngón tay cầm đũa phải tách ra… Như thế này này… Hiểu chưa? Nào, em thử xem.”
“Vâng ạ!” An Trạch học theo cử chỉ cầm đũa của anh, nhanh chóng học được, thành công dùng đũa gặp được một miếng rau, vui vẻ đặt vào bát An Lạc, nói, “Em đã hiểu rồi, cảm ơn anh ạ.”
An Lạc cảm thấy cậu em này rất đáng yêu, không kiềm được vươn tay xoa đầu nó, nói: “Ngoan lắm, không cần cảm ơn.”
***
Thời gian đó, An Úc Đông vẫn còn ở tiểu khu gần trung tâm thành phố, ngôi nhà bốn phòng hai sảnh hơn một trăm mét vuông, lúc trước ở cùng ba đứa con cũng không có vẻ chật chội, giờ lại có thêm An Trạch và mẹ nó trở về, vợ chồng hai người cộng thêm bốn đứa con trai, phòng ngủ hiển nhiên là không đủ.
Sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng về, Chu Bích Trân sắp xếp hành lý trong phòng ngủ, An Trạch chạy đi tắm, An Úc Đông bắt đầu phát sầu về vấn đề bố trí phòng ngủ.
Vốn định cho An Nham và An Trạch ngủ chung một phòng, hai đứa chúng nó dù gì cũng là anh em ruột, tương đối quen thuộc, nhưng An Nham lại có vẻ không ưa em trai, đã sớm bỏ chạy lên phòng ngủ khóa trái cửa; An Mạch dù sao cũng không phải là con đẻ nên không thể bắt ép nó, An Úc Đông không thể làm gì khác là đành thương lượng với đứa con trai lớn nhất, An Lạc: “Tiểu Lạc, đêm nay để em ngủ chung phòng với con nhé, có được không?”
An Lạc khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá bằng lòng.
An Úc Đông tiếp tục dỗ dành: “Bố biết con ghét gần gũi với người khác, nhưng trong nhà đang thiếu phòng ngủ, An Trạch mới có 7 tuổi, không thể để em nó ngủ chen chúc với bố mẹ trên một chiếc giường được… Trong một tuần này, để em nó ngủ với con, đến cuối tuần nhà mới của chúng ta sửa sang xong, đến lúc đó phòng ngủ cho con tùy chọn, được không?”
An Lạc im lặng chốc lát, rồi mới gật đầu: “Được ạ.”
Nhóc An Trạch tắm rửa xong được bố đưa đến cửa phòng ngủ của anh trai An Lạc, “An Trạch, đêm nay con ngủ ở đây cùng anh, tối anh phải học bài, con không được nghịch ngợm chọc anh tức giận đâu đấy.”
An Trạch hiểu chuyện gật đầu, “Vâng, con biết rồi ạ.”
Sau khi đẩy cửa bước vào phòng, An Lạc đang ngồi trước bàn học bài, đèn bàn màu vàng ấm áp chiếu xuống, làm hiện lên làn da cực kỳ trắng trẻo, hàng lông mi dài rũ xuống, đầu mí mắt lờ mờ bóng râm, đôi môi mỏng bạc hơi mím khẽ nhếch lên, lộ ra một vẻ lạnh lùng không được phép tiếp cận.
An Trạch cho tới bây giờ chưa từng thấy một người nào đẹp đến vậy, cậu đột nhiên nghĩ, thằng nhóc tóc vàng mắt xanh bướng bỉnh mình quen ở Pháp, so với anh trai trước mặt đúng là xấu muốn chết.
Nhóc con thì lúc nào cũng thích gần gũi với người đẹp, mặc dù An Trạch cũng rất muốn thân thiết với anh trai, nhưng An Lạc vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, An Trạch ngại ngùng không dám tới quấy rầy anh trai đang chăm chú viết chữ, không thể làm gì khác là ngoan ngoãn đứng một bên, yên lặng nhìn sườn mặt đang cúi đầu viết chữ của anh.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của em trai, An Lạc ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Em đang nhìn gì?”
An Trạch chỉ cuốn vở trên bàn, “Chữ anh viết đẹp quá, là tiếng Trung đấy ạ?”
An Lạc hỏi: “Em không biết tiếng Trung?”
An Trạch gật đầu, “Chỉ biết nói, không biết viết.”
An Lạc nhìn vẻ mặt thành thật của cậu, không kiềm được nói: “Anh dạy em viết, được không?”
An Trạch lập tức gật đầu, “Vâng ạ.”
An Lạc cầm bút định viết lên giấy, nhưng phát hiện đúng lúc bút hết mực, im lặng chốc lát, rồi quay đầu lại nhìn An Trạch: “Nào, đưa tay đây.”
An Trạch ngoan ngoãn chìa tay ra, An Lạc dùng ngón trỏ chậm rãi viết xuống lòng bàn tay cậu hai chữ.
“An… Trạch… Tên của em viết như thế này, thấy rõ rồi chứ?”
An Trạch lắc đầu, rất thành thực đáp: “Chưa ạ.”
An Lạc lập lại một lần nữa.
An Trạch gật đầu: “Thấy rõ rồi ạ.” Sau đó kéo tay An Lạc sang, chăm chú viết xuống lòng bàn tay An Lạc hai chữ ‘An Trạch’, nghiêm túc hỏi: “Anh ơi, em viết thế có đúng không?”
“Đúng rồi…” An Lạc vô cùng kinh ngạc, đứa em này thực sự quá mức thông minh, trí nhớ cực kỳ tốt, hai chữ “An Trạch” khó như vậy, chưa từng học chữ Hán mà chỉ cần nhìn hai lần mà đã nhớ được như vậy.
“Anh ơi, tên của anh viết như thế nào?” An Trạch lại hỏi.
“Viết như thế này.” An Lạc phục hồi tinh thần, viết một chữ “Lạc” xuống lòng bàn tay cậu.
An Trạch nhanh chóng học được, vừa viết lại chữ “Lạc” vừa hiếu kỳ nói: “Anh à, tên của chúng ta rất giống nhau, bên trái đều có ba nét.”
An Lạc nói: “Đó là ba nét chấm thủy.”
An Trạch khó hiểu hỏi: “Ba nét chấm thủy là gì ạ?”
An Lạc nói: “Là… thiên bàng bộ thủ* của chữ Hán.”
“Thiên bàng bộ thủ là cái gì ạ?” 
“…” Thực sự là một vấn đề trẻ con. An Lạc cảm thấy trao đổi vấn đề này với một đứa trẻ tiếng Trung căn bản bằng 0 như cậu thực sự rất khó khăn, vì vậy vội nói sang chuyện khác, “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ nào.”
“Vâng ạ.” An Trạch nhanh nhẹn bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn xong, thấy An Lạc chưa lên giường, bèn thò đầu ra hỏi, “Anh chưa đi ngủ ạ?”
An Lạc im lặng một hồi, bước tới gần giường, trèo lên nằm, rồi tiện tay tắt đèn.
Trong phòng đột nhiên trở nên im ắng, An Trạch 7 tuổi cùng nằm sóng vai với An Lạc 10 tuổi trên chiếc giường không lớn không nhỏ. An Trạch vừa về nước, lệch múi giờ nên không ngủ được, nhưng vì sợ ồn ào đến anh trai mà không dám động đậy, chỉ yên lặng nằm đờ ra ở bên cạnh.
An Lạc mới bắt đầu có vẻ chưa quen với việc có người bên cạnh, nhưng sau lại bị cơn ngủ ập tới mà nhắm mắt ngủ thiếp đi, có vẻ rất sợ lạnh, lúc ngủ theo thói quen mà cuốn lấy toàn bộ chăn về phía mình, cuộn tròn lại như một cái bánh tét.
An Trạch đột nhiên bị anh lấy hết chăn đi, vội thắc mắc mở miệng nói: “Anh ơi… Chăn của em…”
An Lạc ngủ say căn bản chẳng để ý tới cậu.
An Trạch muốn lôi một chút chăn lại, nhưng hiềm nỗi An Lạc cuốn rất chặt, An Trạch kéo cả buổi mà không được nổi một góc chăn, đành phải tủi thân chạm vào anh trai, đưa tay lắc lắc thân thể anh, “Anh ơi… Chăn…”
An Lạc trong lúc ngủ mơ hình như nghe thấy có tiếng nói thầm rất đáng ghét bên tai, bèn thò tay ra sau đẩy một cái, “Đừng ồn.”
“…” An Trạch bị đẩy ra mép giường, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Không dám làm ồn anh nữa, nhưng thật sự là lạnh không chịu được, An Trạch đành phải lết sang, vươn tay ôm lấy toàn bộ chăn và anh trai, giống như đang ôm một chiếc gối sưởi ấm cỡ lớn vậy.
***
Sáng ngày hôm sau, An Trạch một đêm ngủ không có chăn bị cảm lạnh, liên tục sốt cao. An Lạc xuất phát từ áy náy, vì vậy luôn túc trực bên cạnh cậu chăm sóc, trông giữ cậu cả ngày.
Khi An Trạch tỉnh lại từ cơn sốt cao, thấy người đang ngồi bên cạnh mình là anh trai với vẻ mặt đang lo âu.
Anh dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tỉnh rồi ư? Người có cảm giác khá lên chưa?”
Anh đưa tay chạm lên trán, có cảm giác mát lạnh khiến người ta thư thái, đó là do An Lạc có nhiệt độ cơ thể thấp. Cũng bắt đầu từ ngày đó, hơi mát lạnh ấy đã lưu lại rõ rệt trong trí nhớ của An Trạch.
Thấy An Trạch ngẩn người không nói lời nào, An Lạc bèn đứng dậy rót một cốc nước, rồi nâng An Trạch ngồi dậy trên giường, đưa cốc nước tới bên môi cậu: “Nào, uống chút nước nóng trước đi, uống xong anh bón cho em ăn.”
An Trạch sống nhiều năm bên Pháp, bên cạnh không có anh chị em, khi mẹ vắng nhà đã quen chơi một mình, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy.
Lúc này, anh trai đang ngồi bên giường quan tâm mình, khiến An Trạch cảm thấy vô cùng ấm áp và thân thiết.
Cũng bắt đầu từ khi đó, An Trạch khăng khăng cho rằng, anh trai thực ra là một người rất tốt và rất dịu dàng.
Dù sau đó, An Lạc càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng An Trạch cũng chưa bao giờ nghi ngờ ấn tượng lúc ban đầu của mình với anh.
Chỉ là An Trạch đã quên, chỉ có đứa trẻ hay khóc lóc mới khiến người ta yêu thương, mà quá hiểu chuyện, tuy sẽ nhận được sự tán thành của anh trai, nhưng vĩnh viễn sẽ không nhận được sự yêu mến của anh.
Đoạn thời gian ban đầu đó, An Lạc chỉ là xuất phát từ nguyên nhân “em trai mới về nước chưa thích ứng được với hoàn cảnh” nên mới chiếu cố cậu, nhưng sau khi An Trạch thông minh mau chóng thích ứng được với môi trường sống, sự quan tâm của An Lạc với cậu em trai này cũng càng ngày càng trở nên ít đi.
Về sau, An Lạc thậm chí dần dần không còn chú ý tới sự tồn tại của cậu em tư An Trạch này nữa, vì trong mắt anh, đứa em tư này đã không còn cần anh quan tâm, đứa khiến anh đau đầu hơn chính là thằng nhóc An Nham thích đi gây chuyện thị phi, đứa khiến anh để ý hơn chính là cậu em An Mạch thân thể không tốt, đứa em An Trạch đột nhiên từ nước ngoài trở về này vốn là em tư không có bao nhiêu tình cảm, trong mắt anh, ngày càng trở nên không quan trọng.
An Lạc dần dần quên đi những chuyện lúc nhỏ, anh thậm chí cũng quên hai chữ “An Trạch” ấy, là cậu, đã từng nhẹ nhàng dùng ngón trỏ viết nắn nót vào lòng bàn tay anh.
Đó là hai chữ Hán đầu tiên An Trạch học được.
Chữ thứ ba, chính là chữ “Lạc” trong “An Lạc”.
20 năm nhanh chóng trôi qua, cảnh tượng lần đầu gặp mặt thuở nào nhưng vẫn in dấu rõ ràng dưới dáy lòng.
Đáng tiếc, chỉ khắc in duy nhất dưới đáy lòng một mình An Trạch. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.