Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 20:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Trạch nhanh chóng tắm rửa xong rồi ra ngoài, vừa cầm khăn mặt lau tóc vừa đi ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, tiếp tục như không có gì xem đá bóng, cũng không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của anh trai.
Chỗ cậu ngồi rất gần An Lạc, vài giọt nước vì hành động lau tóc của cậu mà rơi lạc xuống mu bàn tay An Lạc. Cảm nhận được sự mát lạnh dễ chịu trên mu bàn tay, nhìn bộ dạng khoan khoái nhẹ nhàng của An Trạch sau khi tắm xong, An Lạc tự dưng nhớ tới cái bồn tắm.
Tính kỹ ra, từ lúc trùng sinh đã được hơn nửa tháng, vì hai chân bó thạch cao mà vẫn không thể tắm táp. Lúc ở trong bệnh viện, hộ sĩ cẩn thận ngày nào cũng dùng khăn mặt kỳ lưng cho anh, hai ngày về An gia, vì không tiện để mấy cậu em giúp đỡ mà không có người lau rửa cho, sau thì lại bị An Trạch mang tới đây.
Nói như vậy, đã liên tục ba ngày anh chưa tắm rửa, thậm chí quần áo cũng không thay…
Đối với một kẻ mắc bệnh sạch sẽ như An Lạc mà nói, đây là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc trước không nghĩ đến thì không sao, giờ tự dưng nghĩ ra, An Lạc đột nhiên cảm thấy thân thể hình như mất tự nhiên. Hơn nữa chiều hôm nay còn đến bệnh viện, mồ hôi ra không ít, bị hơi lạnh của điều hòa thổi qua, quần áo dính trên người rất ư là khó chịu.
An Trạch đang lau tóc, cứ cảm thấy ánh mắt của anh trai bên cạnh như đang dán chặt lên người mình, bèn khó hiểu quay đầu sang, đúng lúc đụng phải ánh nhìn mang theo chờ mong của An Lạc, An Trạch không khỏi thắc mắc: “Anh… Có việc gì ạ?”
An Lạc bình tĩnh nói: “Ừm, tôi muốn đi tắm.”
An Trạch giật mình, sau đó đứng dậy bước gần tới anh, thấp giọng: “Em giúp anh nhé.” khôn lỏi!
An Lạc nói: “Không cần, cậu tìm quần áo sạch cho tôi, tôi tự tắm.”
An Trạch cũng không phản bác, bèn đẩy xe lăn vào phòng tắm, rồi nói: “Anh xả nước trước nhé, em đi lấy quần áo ngủ cho anh.”
Dứt lời An Trạch liền ra ngoài. An Lạc nhìn phòng tắm xa hoa trước mắt, cảm thấy cuối cùng cũng được tắm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Diện tích phòng tắm này rất rộng, chỗ tắm bằng vòi hoa sen dùng một tấm kính trong suốt ngăn cách, bên cạnh còn có một bồn tắm cỡ lớn rộng chừng một mét, bồn tắm trắng toát được cọ rất sạch sẽ, vòi sen lẫn bồn tắm đều đầy đủ đến mức hài lòng, An Trạch hiển nhiên rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng vấn đề là… van mở ở đâu?
An Lạc từ từ đảo mắt qua bốn phía, phía trên bồn tắm theo lý thuyết hẳn phải có vòi nước mới đúng chứ, nhưng kỳ quái là, ở đây cũng chẳng có vòi nước, chẳng lẽ An Trạch không dùng thường xuyên nên không lắp đặt ư?
An Lạc đẩy xe tới chỗ vòi sen ngăn cách bằng tấm kính, kinh ngạc phát hiện, phía dưới vòi tắm cũng không có van mở nước nóng lạnh. Ngẩng đầu nhìn lên chỗ vòi phun, An Lạc thử vươn tay, phát hiện mình căn bản không với tới nên không thể làm gì hơn là đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Qua hơn hai mươi năm, hiển nhiên khoa học kỹ thuật đã tiến bộ tới mức An Lạc không biết cách thích ứng, nhìn bên cạnh có bao nhiêu thứ chưa từng thấy, hoàn toàn không biết chúng có công dụng gì, An Lạc vừa thấy hiếu kỳ, lại vừa thấy mờ mịt vô cùng.
Ngồi yên lặng trong phòng tắm một hồi, An Trạch vẫn chưa quay lại, An Lạc không thể làm gì hơn là quay xe lăn về chỗ cũ. Cũng chẳng biết đụng phải chỗ nào mà đột nhiên, “rào” một tiếng, vòi hoa sen trên đầu đột nhiên xả nước xuống tới tấp, An Lạc không kịp tránh, nước lạnh cứ thế mà xối thẳng xuống, toàn thân đều bị dội ướt sũng.
Bao nhiêu nước lạnh làm ướt đầm quần áo không nói, ngay cả mái tóc cũng rũ xuống dán lên mặt, An Lạc vội vàng đẩy xe lăn ra, chật vật cầm lấy khăn mặt khô bên cạnh lau khuôn mặt ướt đẫm, vậy mà đúng lúc này, An Trạch đột nhiên đẩy cửa bước vào ——
Cả chiếc áo sơmi ướt đẫm dính sát vào người, bờ eo gầy gò hoàn toàn hiện ra, ngay cả đường nét của hai thứ nhô lên trước ngực cũng bị nước lạnh khuấy động hiện lên vô cùng rõ ràng… Mái tóc đen nhánh đang không ngừng nhỏ nước, một giọt nước nhẹ nhàng chảy từ viền mặt xuống xương quai xanh, sau đó trượt vào trong áo, để lại một vệt nước ái muội trên làn da trắng nõn…
An Trạch nhìn anh trai toàn thân ướt đẫm, hô hấp cứng lại, giọng nói cũng trở nên trầm thấp khác thường, “Anh à…”
An Lạc ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt đen thẫm của cậu em trai, vẻ mặt có hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Giúp tôi tắt nước đi đã.”
An Trạch phục hồi tinh thần, gật đầu, bước tới cạnh An Lạc, nhẹ nhàng giơ tay chạm vào một chỗ nhấp nháy trên bức tường bên cạnh, nước quả nhiên lập tức ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn ánh mắt khó hiểu của An Lạc, An Trạch rốt cục cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh ấy hóa ra lại không biết sử dụng nên mới bị nước xả xuống. Hiếm khi nào An Lạc phạm sai lầm, tuy trên mặt tỏ ra vờ trấn tĩnh, nhưng khó mà che giấu được đôi má ửng đỏ vì lúng túng, vào mắt An Trạch thì chỉ cảm thấy càng đáng yêu hơn.
Nhìn bộ dáng chật vật của anh trai, An Trạch không nhịn được cười rộ lên, thấp giọng nói: “Anh à, ở đây lắp đặt hệ thống cảm biến hồng ngoại, đưa tay vào sẽ tự động xả nước.”
“Vậy à.” An Lạc xấu hổ sờ sờ mũi.
An Trạch nói tiếp: “Hiện tại chân anh đang bó thạch cao, không thể tắm vòi sen, chỉ có thể dùng khăn mặt ướt lau người trước. Anh muốn sang chỗ bồn tắm bên này đúng không, em giúp anh.”
“Ừ.” An Lạc gật đầu, mặc cho An Trạch đẩy xe lăn đến cạnh bồn tắm, thấy An Trạch ấn nhẹ một cái nút trên tường, quả nhiên, bồn tắm bắt đầu xả nước nóng.
Thiết bị tắm tửa hoàn toàn được điều khiển bằng điện tử có vẻ cực kỳ tiên tiến, An Trạch đặt quần áo và đồ lót lên cái giá bên cạnh, nói: “Anh mặc đồ của em trước, hôm nào em sẽ mua đồ ngủ mới cho anh sau.”
“Ừ.” An Lạc đưa mắt nhìn chiếc quần lót đen sẫm trong tay cậu, không kìm được mà bắt đầu nghĩ ra vấn đề: liệu chiếc quần này đã từng bị cậu ta mặc chưa… Nếu mặc rồi mà mình lại mặc chẳng phải rất kinh khủng sao?
An Trạch dường như nhìn thấu tâm tư của anh, bèn thấp giọng nói: “Đây là đồ mới.”
“Vậy à.” An Lạc bình tĩnh gật đầu. Nghĩ thầm: đồ mới là tốt, quần lót đã mặc rồi thực sự không muốn xỏ qua.
An Trạch khẽ cười, “Anh, em giúp anh kỳ lưng nhé.”
An Lạc vội nói: “Không cần, tôi tự làm.”
An Trạch cũng không miễn cưỡng anh nữa, mở một ngăn kéo bên cạnh bồn tắm, nói: “Chỗ này có dầu gội đầu với sữa tắm, còn cả khăn mặt mới, anh có thể yên tâm mà dùng… Nút điều chỉnh nước ấm ở bên cạnh, tắm xong muốn thay nước thì ấn vào đây…” An Trạch kiên trì làm mẫu cách sử dụng của từng nút cho anh.
An Lạc gật đầu: “Biết rồi.”
Liệt kê sắp xếp dầu gội đầu, sữa tắm và các thứ cần thiết trong ngăn kéo trên vách tường xong, vẫn còn lại một hộp nhỏ trong suốt, không biết bên trong là cái gì, nhìn bao bì có vẻ rất tinh xảo, còn viết một tràng tiếng Pháp khó hiểu…
An Lạc hiếu kỳ cầm lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
An Trạch không trả lời, im lặng.
An Lạc nghi hoặc nhìn cậu một cái, rồi mở cái hộp ra, tháo nắp, mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, giống một mùi hoa, dịch thể trong suốt lóng lánh, rõ ràng là… dịch – bôi – trơn?
Tại sao trong phòng tắm lại có thứ này?
An Lạc mặt không biểu cảm đậy nắp lại.
Nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh trai, An Trạch bèn khẽ giải thích: “Anh à, đó là quà tặng miễn phí lúc em đi mua sữa tắm ở siêu thị, em tiện tay để ở đây.”
An Lạc nhìn cậu, không nói gì.
An Trạch bổ sung thêm: “Cũng chưa dùng lần nào.”
An Lạc gật đầu, “Ừ.”
“…” An Trạch cảm thấy mình càng nói lại càng hỏng, không thể làm gì hơn là thôi giải thích, nói: “Em ra ngoài trước… Anh có chuyện thì gọi em nhé.”
“Ừ.”
Cho đến khi An Trạch quay người đi khỏi, An Lạc mới bất đắc dĩ nhún vai, đặt hộp dịch – bôi – trơn kia vào lại trong ngăn kéo.
Bộ dáng An Trạch giải thích với mình ban nãy, nhớ lại mà thấy có chút đáng yêu, cứ như là đứa trẻ sau khi phạm lỗi vội vã giải thích với anh cả. An Lạc cũng chẳng tin cái lí do “tặng phẩm kèm theo khi mua sữa tắm” kia, nhà ai đi siêu thị mua sữa tắm mà lại được tặng cái này? Đây hiển nhiên là An Trạch tự mua chứ đâu?
Không ngờ là, cậu em nhìn qua có vẻ đứng đắn nghiêm túc này, lại chuẩn bị thứ đó trong phòng tắm, quả nhiên bản chất của đàn ông vẫn là động vật giống đực háo sắc…
Bản thân An Lạc ở phương diện này rất hờ hững, một đời trước anh cả ngày bận việc bôn ba, hơn nữa trong lòng vẫn luôn thầm mến An Dương, kinh nghiệm về phương diện này hiển nhiên ít đến đáng thương.
Phát hiện trong phòng tắm An Trạch có thứ này, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao cũng là thanh niên huyết khí phương cương, độ tuổi này chính là thời kỳ dục vọng mãnh liệt nhất, cậu ta chuẩn bị dịch – bôi – trơn trong phòng mình, cũng là một biểu hiện có trách nhiệm với đối phương, còn đỡ hơn việc chuyện ập đến rồi mà không tìm thấy, khiến người ta đau chết khiếp.
Có điều, quân đội quản lý nghiêm ngặt như vậy, cậu ta chắc là chưa từng có cơ hội đưa con gái về chỗ ở mới đúng, vậy chuẩn bị cái này là để phòng ngừa trước sao? Bình thường cậu ta giải quyết thế nào? DIY*?
*DIY: viết tắt của từ do it yourself, có nghĩa là tự làm, tự xử… trong trường hợp này là thẩm du ))
An Lạc suy nghĩ chốc lát, cảm thấy rất khó tưởng tượng ra cảnh cậu em An Trạch một thân quân trang DIY, hơn nữa, là ‘anh trai’ của cậu, nghĩ đến vấn đề này thực sự là vô vị hết sức.
An Lạc nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bỏ qua tình tiết phát hiện đồ vật khả nghi trong phòng tắm của em trai, tập trung vào chuyện ‘tắm rửa’ quan trọng kia hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.