Khí hậu phương Bắc vô cùng giá rét, gió rít từng cơn, cát vàng bay khắp nơi.
Đây là một bộ lạc vô cùng nghèo khó.
Phía xa xa, có một đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi chạy tới, trong tay còn cầm hai con thỏ cao gần bằng mình, chỉ có điều hai con thỏ này màu đỏ.
“Tiểu Mộc, cháu đã về rồi đấy à?”
“Tiểu Mộc giỏi quá, còn bắt được thỏ lửa nữa.”
Nhìn thấy cậu bé, những người khác mỉm cười.
“Chào chú A Vân, chào thím Chu.”
Cậu bé cũng lễ phép chào lại.
“Tiểu Vân, anh trai cháu trở về rồi!”
Mấy giây sau, một cô bé khoảng chừng hai tuổi, thắt bím tóc chạy tới, vừa chạy vừa bập bẹ: “Anh.”
“Tiểu Vân.” Cậu bé giơ hai con thỏ lửa trong tay lên, cười nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà đưa thỏ cho mẹ làm thịt.”
“Ăn thịt, ăn thịt...” Bé gái bập bẹ, nước miếng cũng chảy ra.
A Tháp Mộc là tiểu thiên tài trong bộ lạc, dựa vào những bí tịch tàn tạ trong bộ lạc mà tạo thành con đường tu luyện riêng cho mình.
Tất cả mọi người trong bộ lạc đều nói hắn rất có tiền đồ, tương lai sáng lạn, sau này có thể rời khỏi bộ lạc mà tiến tới những thành phố rộng lớn.
...
Trên một tảng đá bị vỡ, một bóng đáng đang ngồi, trong tay còn cầm một quyển sách trông rất cũ nát.
“Kiếm đạo mênh mông rộng lớn, kiếm pháp Lăng Tiêu nằm ở tốc độ. Tốc độ xuất kiếm càng nhanh thì uy lực phát huy được sẽ càng lớn...”
Từng chữ viết khô khan hiện ra trước mặt A Tháp Mộc.
Quyển bí tịch này đã bị hắn xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đây là quyển bí tịch duy nhất trong bộ lạc của hắn.
“Lần đầu tiên khi mình nhận được quyển bí tịch này, mặc dù chưa từng nhìn thấy nó bao giờ nhưng lại luôn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như mình đã tìm được một loại kiếm pháp khiến mình hưng phấn.”
A Tháp Mộc yên lặng nghĩ ngợi.
Lúc này hắn đã bảy, tám tuổi.
A Tháp Mộc ngẩng đầu nhìn về phía hư không, cả bầu trời đều là sương mù, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái.
“Cảm giác này rốt cuộc là gì?” A Tháp Mộc trầm tư.
“Anh, đến giờ ăn cơm rồi.” Phía xa xa, một bé gái nhanh chóng chạy tới.
“Ừ.”
A Tháp Mộc nhảy xuống khỏi tảng đá.
“Ồ? Có con nhím?” A Tháp Mộc đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy một con vật ở phía xa.
Vút!
Hắn rút đoản kiếm bên hông, nhanh chóng tấn công con vật kia, đâm trúng vào điểm yếu của nó.
Con vật vùng vẫy hai cái, sau đó không động đậy nữa.
“Wa, anh trai, anh lợi hại quá.” Cô bé hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phía con nhím kia.
“Đi thôi, về nhà ăn cơm! Buổi tối ăn thêm bữa nữa!” A Tháp Mộc cười to.
...
Thời gian không ngừng trôi qua, A Tháp Mộc cũng không ngừng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành một thanh niên mười lăm tuổi. Độ tuổi này của hắn có thể gia nhập những tông phái cường đại trong thành rồi.
“Em gái, mọi người quay về đi, một mình anh vào thành là được rồi.” A Tháp Mộc nhìn mấy người sau lưng mình, cười nói.
“Anh, không được, cha mẹ nói rồi, mọi người phải nhìn thấy anh vào thành thì mới yên tâm.” Một cô bé mặc áo da thú cười hì hì.
“Đúng vậy, Tiểu Mộc, lần này cháu vào thành nhất định phải tìm một tông phái thật tốt. Bộ lạc chúng ta có thể quật khởi được hay không đều phải nhờ cậy vào tài năng của cháu đấy.” Một người đàn ông vạm vỡ, sau lưng còn đeo một thanh mã tấu lớn kỳ vọng nói.
Sinh tồn trong thế giới này thực sự vô cùng khó khăn, qua bao nhiêu năm, cuối cùng bộ lạc của họ cũng đã xuất hiện một thiên tài.
“Chú A Khôn, cháu nhất định sẽ cố gắng để dẫn dắt bộ tộc đi lên.” A Tháp Mộc kiên định trả lời.
Mọi người cùng nhau tiến về phía trước.
“Gào! Gào!”
Đi được một đoạn, đột nhiên trong rừng vang lên những tiếng gầm thét dữ dội. Sau đó, giữa khu rừng xuất hiện một đám sinh vật nhìn như chó sói, thân dài khoảng chừng bốn mét, lưng có những sọc trắng trông như kim loại.
“Nguy rồi, đó là đàn Sói lưng bạc!” Người đàn ông vạm vỡ kia vừa nhìn thấy sinh vật trước mắt thì tái mặt.
“Tiểu Mộc, Tiểu Vân, các cháu chạy mau, chúng ta cầm chân đàn sói lưng bạc này!” Người đàn ông trầm giọng nói.
Ông ta và những người khác nhanh chóng rút vũ khí ra, tất cả hướng về phía đám sói lưng bạc trước mặt.
“Chú A Khôn!” Anh em A Tháp Mộc vội vàng hét lên.
“Vút!”
Một con Sói lưng bạc lao tới, móng vuốt sắc nhọn găm trúng thân thể một người.
Ngực của người đàn ông này lập tức bị xuyên thủng, toàn bộ thân thể đổ rầm xuống đất.
“Chú A Không!” Anh em A Tháp Mộc hét ầm lên, giọng nói đầy sự bi thương.
Lồng ngực người đàn ông bị xuyên thủng, người chắc chắn không thể nào sống sót.
“Mau đi đi!” Những người khác hét lên.
“Gào!!!”
Một con sói lưng bạc đã chú ý đến hai anh em A Tháp Mộc, nó gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng tấn công về phía đó.
Kích thước thân thể của con sói này lớn hơn những con khác, nếu không đoán nhầm thì nó chính là thủ lĩnh của bầy sói.
Móng vuốt của nó sáng bừng lên, mục tiêu mới nhất chính là Tiểu Vân.
“Anh trai!” gương mặt Tiểu Vân tràn đầy sợ hãi.
“Không!” A Tháp Mộc nhìn móng vuốt sắc nhọn của sói lưng bạc đầu đàn chuẩn bị đâm trúng lưng em gái mình thì tròng mắt như sắp rơi ra.
“Ầm! Ầm!”
Trái tim A Tháp Mộc đập liên hồi, nhưng bỗng nhiên toàn thân hắn lại rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ. Bên tai hắn không còn bất cứ âm thanh nào, vẻ mặt điên cuồng của A Tháp Mộc đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt cũng hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
“Định!”
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nói.
Ong...
Nhất thời, toàn bộ khung cảnh xung quanh giống như bị đóng băng, người đàn ông vạm vỡ đang chiến đấu, sói lưng bạc đầu đàn đang lao tới, cô bé gương mặt tái mét... Tất cả đều dừng lại.
“Diệt!”
Hắn lại nói thêm một câu, toàn bộ đàn sói lưng bạc kia lập tức biến mất.