Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Nghe Bạch Dịch nói muốn đi tế bái Cát thị huynh đệ khiến Khương Đại Xuyên giật mình. Đến khi nhìn lại thấy tiểu thúc của hắn đã đi xa, hắn đành đi theo chỉ phương hướng.
Chỗ ở của Cát thị huynh đệ nằm ở sườn đông của Nhập Vân Cốc. Khu cư trú này có khoảng bốn mươi, năm mươi gian nhà gỗ, đệ tử ngoại môn có hơn bốn mươi người ở.
Đến phụ cận, Khương Đại Xuyên thấp giọng nói: “Người cũng đã chết, còn tế bái làm gì. Lại nói đến việc kia cũng không phải lỗi của tiểu thúc, phải nói là Cát thị huynh đệ ác giả ác báo.”
Không để ý tới Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch tìm một đệ tử hỏi thăm chỗ ở của Cát thị huynh đệ.
Đệ tử kia tu vi chỉ có Luyện Khí sơ kỳ, vừa thấy Bạch Dịch lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Ngày hôm đó một mình Bạch Dịch hạ gục Cát thị huynh đệ, sau đó bị hơn trăm người đuổi giết mà vẫn dễ dàng leo lên mộc nhân thạch. Phong thái đó, hắn cả đời không quên được.
Run rẩy mở miệng nói ra chỗ ở của Cát thị huynh đệ, đệ tử kia thấy Bạch Dịch rời đi không chú ý tới hắn lập tức như được đại xá, vội vã chạy xa.
Đêm về khuya, phần lớn đệ tử ở khu cư trú này đã đi nghỉ. Có mấy người nghe được động tĩnh ló đầu quan sát. Khi phát hiện là Bạch Dịch tất cả đều rụt cổ, việc quan trọng trước mắt là đóng cửa phòng, không dám nhìn nữa.
Những đệ tử này tưởng rằng Bạch Dịch tới trả thù. Dù sao Cát thị huynh đệ đã chết một người, người còn lại có thể sống không?
Tin tức Cát thị huynh đệ chết đã sớm truyền khắp Nhập Vân Cốc. Ngoại môn nhiều năm không xuất hiện án mạng nên mọi người đều biết đến hung danh Bạch Dịch. Vị này vừa vào ngoại môn không đến vài ngày liền gây ra án mạng, ai còn dám chọc đến?
Bạch Dịch không có hứng thú với việc những đệ tử ngoại môn kia sợ hãi. Cát thị huynh đệ còn sống, hắn cũng không muốn để ý tới. Mang theo Khương Đại Xuyên, hắn đi thẳng tới trước gian nhà gỗ ở sâu trong khu cư trú.
Nhà gỗ này xây dựng tại một nơi rộng lớn trong khu cư trú, phía sau chính là rừng rậm. Một gốc cây cổ thụ thân cành rậm rạm vừa lúc che đi căn nhà. Mùa hè mà ở nơi này, chắc chắn vô cùng mát mẻ.
Trên khung cửa nhà gỗ có một tờ giấy phiên. Có lẽ người còn sống trong huynh đệ Cát thị làm lễ tế tỏ lòng tôn kính đối với người đã chết. Gió đêm thổi qua, tờ giấy phiên bay lên phần phật, nhìn qua thấy một số chỗ đã rách.
Tu Chân giả vẫn lạc không rườm rà giống như phàm nhân, cơ bản sẽ không làm lễ tế. Thương Vân Tông càng không vì một đệ tử ngoại môn mà tổ chức tang lễ. Đem người chết chôn sâu ở khu vực gần Nhập Vân Cốc coi như đã hạ táng rồi. Đệ tử họ Cát chết đi được chôn ở phía sau phòng hắn.
Bước vào nhà gỗ trước, Khương Đại Xuyên cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng. Dù sao Tu Chân giả cũng là người, mà là người thì đều kiêng kị Quỷ vật. Gian phòng này vừa có người chết, hơn nữa là chết một cách đột ngột, ai cũng không muốn tới gần.
Nhìn tờ giấy phiên phất phơ, Bạch Dịch không chút lưu tâm mà đẩy cửa, đi nhanh vào trong nhà gỗ.
Khương Đại Xuyên vẻ mặt đau khổ theo sau. Trong lòng hắn tự nhủ, người đã chết còn tế bái cái rắm, cho dù tế bái cũng phải chọn ban ngày mà đi. Đêm hôm khuya khoắt tới nơi này, ai không sợ hãi?
Két..!
Khương Đại Xuyên chân vừa bước vào nhà, cũng không biết có phải hay không mà có một trận gió núi thổi qua khiến cửa phòng từ từ khép kín. Trong phòng lúc này chỉ có những tia sáng ảm đảm của ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Đột nhiên, bầu không khí có chút kì lạ.
“Tiểu, tiểu thúc…” Hàm răng Khương Đại Xuyên có chút run lên, hắn run rẩy thấp giọng: “Ta, ta hôm nay bụng không tốt lắm, bên trong quá mót.”
Đưa lưng về phía Khương Đại Xuyên, bả vai thẳng đứng của Bạch Dịch bỗng nhúc nhích giống như đang cười. Hắn không nói lời nào, khoát tay áo.
Được cho phép, Khương Đại Xuyên giống như tử tù vừa rời khỏi pháp trường. Hắn không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, cũng không dám liếc nhìn nhà gỗ có phần quỷ dị này.
Đợi khi Khương Đại Xuyên rời khỏi nhà gỗ, cánh cửa lần thứ hai kêu két một tiếng rồi đóng lại, cửa sổ cũng không mở ra nhưng trong phòng lại xuất hiện một trận gió lạnh. Trên xà nhà có một bóng dáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, giống như khuôn mặt của người!
Vẻ mặt Bạch Dịch có phần kỳ quái, lại không có chút sợ hãi nào. Hắn cất bước vào trong bóng tối, giống như nơi này là chỗ ở của mình rồi trực tiếp ngồi trên ghế.
Vuốt Hòe Tinh Lưu Ly trong tay, Bạch Dịch nhắm hai mắt lại, trầm mặc không nói. Hắn giống như cảm nhận thấy thứ gì đó, lại giống như đang chờ thứ gì đó.
Đêm càng về khuya, những ngôi sao dày đặc cả vùng trời.
Mặt trăng đã lên đến chính giữa.
Nhập Vân Cốc đêm nay lộ vẻ yên lặng hơn mọi hôm.
Đến giờ Tý, gió lạnh một lần nữa xuất hiện. Trong góc nhà gỗ, một bóng dáng màu xanh đen hiện ra, trôi nổi trong gió rồi dần dần tới gần người lạ trong phòng.
Sau khi gió thổi qua, Bạch Dịch đột nhiên mở hai mắt trong bóng tối. Trên mặt hắn mơ hồ hiện lên một phiến màu xanh kỳ dị, có vẻ vô cùng u ám. Nhưng cặp mắt sáng ngời như sao kia vẫn bình tĩnh như cũ.
“Chết bất đắc kì tử tại chỗ ở, oan hồn không tiêu tan, lại có bóng cây che đậy, cách trở Dương khí, xem ra trong Nhập Vân Cốc lại nhiều thêm một Lệ Quỷ rồi.” Sờ Hòe Tinh Lưu Ly trong tay, sắc mặt Bạch Dịch phiếm xanh mà trầm giọng tự nói: “Nếu sống ở Tụ Hồn Chi Địa, có lẽ còn có cơ hội bước lên đường Quỷ đạo. Đáng tiếc, nơi này là tông môn tu chân, bằng vào lệ khí của ngươi, tu sĩ Trúc Cơ kì cũng có thể loại trừ một cách đơn giản.”
Theo lời Bạch Dịch nói, trong phòng vang lên một âm thanh khác thường cộng hưởng. Cảm giác như có một giọng nói lặp lại những lời của hắn. Đến lúc dứt lời, sau lưng Bạch Dịch ẩn hiện một mặt quỷ màu xanh nhe răng, bộ dáng dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
“Hừ!” Trong mắt Bạch Dịch lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn không quay đầu mà quát: “Quỷ Vương vạn năm ta cũng giết qua trăm ngàn con, huống chi ngươi chỉ là một Quỷ vật nho nhỏ.”
Sau khi quát lạnh, Bạch Dịch đưa một tay ra, năm ngón tay động liên tục, vẽ ra một loại chú quyết huyền ảo mà phiền phức. Hòe Tinh Lưu Ly trong tay kia phát ra ánh sáng mờ, khiến căn nhà gỗ sáng lên một chút.
“Nạp Hồn Thuật, câu!”
Lời vừa ra, Bạch Dịch nâng Hòe Tinh Lưu Ly lên. Chỉ thấy trên đỉnh Lưu Ly xuất hiện một vòng xoáy nhỏ vô cùng kì dị.
Trong nháy mắt, khi vòng xoáy xuất hiện, gió lạnh xung quanh nổi lên. Có tiếng rít gào của hắc khí khi bị cuốn theo vòng xoáy vào chính giữa Hòe Tinh Lưu Ly, không bao lâu một tiếng gào khóc nho nhỏ vang lên. Dĩ nhiên mặt quỷ bổ nhào trên người Bạch Dịch đã bị mạnh mẽ tách ra, hóa thành một đạo hắc khí, bị câu nhập vào chính giữa Lưu Ly.
Hòe Tinh Lưu Ly ngoại trừ là một loại tài liệu đê giai dùng để luyện khí còn có một công dụng khác mà ít người biết đó là thu nạp Linh Thể Quỷ Hồn. Mục đích Bạch Dịch yêu cầu Hòe Tinh Lưu Ly chính là muốn thu thập một Linh Thể, giữ lại để nhập vào phong ấn của Thiên Cơ Khôi Lỗi.
Sơn mạch Quá Hằng trong Táng Hồn Cốc Bạch Dịch cũng không có ý định đi ngay bây giờ. Vừa hay một người trong Cát thị huynh đệ vài ngày trước mới bị hại, hắn lúc này đến thu hồn thể của phối phương.
Đợi đến khi hắc khí hoàn toàn chui vào Hòe Tinh Lưu Ly, sắc mặt Bạch Dịch khôi phục lại bình thường, lãnh ý quái dị trong phòng cũng biến mất không thấy nữa.
Chú quyết tản ra, Bạch Dịch lấy một khối đê giai Linh Thạch, nhắm mắt khôi phục lại.
Thi triển một lần Nạp Hồn Thuật để giam cầm Quỷ Vật mà Linh Khí trong cơ thể đã hao tổn sạch sẽ. Bạch Dịch một bên bất đắc dĩ, một bên vận chuyển tâm pháp, trọn vẹn nửa canh giờ mới khôi phục như ban đầu.
“Giam cầm một hồn thể cấp thấp mà tiêu hao sạch Linh Khí, nếu ngươi hóa thành Lệ Quỷ chẳng phải không có cách nào bắt được sao?”
Bạch Dịch đứng lên đi ra phòng ngoài, ở dưới sao trời giơ Hòe Tinh Lưu Ly lên.
Ánh trăng chiếu xuống, Hòe Tinh Lưu Ly vốn xanh biếc giờ biến thành xanh sẫm, giống như cất giấu một phần oán niệm.
“Ngươi cũng coi như chết thảm vì ta…” Nhìn qua Lưu Ly xanh sẫm, Bạch Dịch trầm giọng nói nhỏ: “Đợi ta luyện chế ra Thiên Cơ Khôi Lỗi, có lẽ ngươi còn có cơ hội tự tay báo thù.”
Đoàn xanh sẫm trong Hòe Tinh Lưu Ly dường như nghe hiểu lời nói, chuyển động một cách không cam lòng. Ngay lúc đó Bạch Dịch ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu bầu trời đầy sao bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng.