dịch: Mã Phương Linh
Lúc trước khi đồng ý yêu cầu của Bạch Dịch, hắn còn có lòng tin, nhưng khi nghe thấy Bạch Dịch nói ra hơn ba mươi loại nguyên liệu luyện khí thì vẻ mặt của Dương Nhất Phàm càng lúc càng trở nên cổ quái, cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ cười một cách khổ sở.
“Những nguyên liệu mà ngươi nói, ta chỉ có ba đến bốn loại, còn những loại khác căn bản là không có.” Dương Nhất Phàm gượng gạo nói.
Bạch Dịch nhíu mày lại, có chút thất vọng, hắn nói những nguyên liệu này đều dùng để luyện chế thiên cơ khôi lỗi (con rối, hình nộm), nhưng không ngờ Dương Nhất Phàm lại chỉ có ba đến bốn loại.
“Người cần gấp những nguyên liệu này sao?” Dương Nhất Phàm thấy Bạch Dịch có chút thất vọng, vẻ mặt trầm ngâm nên hắn nói: “Mặc dù bây giờ ta chỉ có ba, bốn loại, nhưng cấp bậc của những nguyên liệu mà ngươi nói này không quá cao, có lẽ có thể dùng những nguyên liệu dư thừa khác của ta để đổi lấy.”
Mặc dù đã hao tổn hết linh thạch nhưng Dương Nhất Phàm vẫn còn nhiều những nguyên liệu luyện khí khác cùng với cả linh thảo, dù sao hắn cũng đã tu luyện nhiều năm trong Thương Vân tông, nên vẫn tích lũy được chút của cải.
“Nếu như có thể thu thập được đủ thì vẫn là tốt nhất, làm phiền Dương chấp sự rồi.” Bạch Dịch chắp tay nói lời cảm tạ, hắn vô cùng hài lòng với cách làm người của Dương Nhất Phàm (ý chỉ nhân cách).
“Được, ta sẽ tận lực thu thập.” Dương Nhất Phàm gật đầu đồng ý.
Để luyện chế ra được khôi lỗi, không những cần đến các nguyên liệu luyện khí mà còn cần cả lửa, mà để luyện chế ra được thiên cơ khôi lỗi thì càng cần một loại linh thể mới được, Bạch Dịch hiện tại chẳng có gì nhưng hắn cũng không vội vàng lắm.
Nghĩ đến linh thể, Bạch Dịch liền mở miệng hỏi: “Không biết một năm trưóc, Dương chấp sự đã gặp phải quỷ vật ở đâu?”
Vừa nhắc đến quỷ vật, trong lòng Dương Nhất Phàm chợt cảm thấy khổ sở, nhưng hắn cũng không cần che giấu, chỉ có chút kiêng kỵ mà chậm rãi nói: “Một năm trước, ta vì tìm cách dao động cảnh giới mà đi tới Thái Hằng sơn mạch, nên mới bị quỷ vật xâm nhập vào cơ thể.”
Nhớ tới việc đã từng gặp nạn ở hiểm địa (địa bàn nguy hiểm) Dương Nhất Phàm cảm thấy xúc động rồi tiếp tục nói: “Thái Hằng sơn mạch nằm ở phía bắc Thanh Châu, rộng hơn hàng vạn dặm so với Thanh Sơn sơn mạch dưới chân chúng ta, là một nơi vô cùng nguy hiểm ở Thanh Châu, những tu chân giả ở Đại Phổ không ai không biết đến.
Bên trong Thái Hằng sơn mạch không chỉ có những linh thảo quý hiếm mà còn có rất nhiều yêu vật, đặc biệt là ở ba vị trí hiểm địa trong Thái Hằng sơn mạch, đó dường như là ác mộng đối với các tu sĩ cấp thấp, những tu chân giả không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đi vào thì chỉ có con đường chết, cho dù là những người đạt đến cảnh giới Trúc Cơ cũng ít ai dám đi vào một trong ba vị trí nguy hiểm đó.”
Nói đến đây, ánh mắt Dương Nhất Phàm lộ ra vẻ kinh hãi, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn chút sợ sệt, tiếp tục nói: “ba hiểm địa này theo thứ tự là Mê Vụ Lâm (rừng sương mù) Đề Huyết Nhai (bờ đê máu) và Táng Hồn Cốc (thung lũng chôn cất linh hồn). Ta bị quỷ vật xâm hại ở sâu trong Táng Hồn Cốc.”
Táng Hồn Cốc là một hẻm núi hẹp dài và sâu thẳm ở bên trong Thái Hằng sơn mạch, năm đó ta cẩn thận từng chút một đi thăm dò ở giữa Táng Hồn Cốc và phát hiện ra một đầm nước, đầm nước này rất lạnh lẽo, vô cùng đặc biệt, ta chỉ có chút hiếu kì nên tát nước ở trong đầm, không ngờ chẳng phát hiện ra kỳ hoa dị thảo gì mà lại dẫn quỷ vật đến hại thân để thành kết cục như bây giờ.”
Dương Nhất Phàm vô cùng ảo não khi kể lại chuyện của năm đó, chẳng ai nghĩ rằng chỉ tát nước ở một cái đầm mà lại mang đến một con quỷ vật.
“Đầm nước lạnh ở sâu trong hẻm núi, những linh hồn bị chôn giấu…” Bạch Dịch có suy nghĩ gì đó rồi tự nói thầm: “Lẽ nào là nơi tụ hồn?”
Nơi tụ hồn mà Bạch Dịch nói tới là một địa thế được hình thành tự nhiên, nằm ở cực âm, có thể quy tụ những loại linh thể như quỷ hồn, cũng có thế được gọi là Hồn Khanh hoặc Địa Nhãn.
“Nơi này có đầm nước lạnh thì có gì đặc biệt?” Bach Dịch hỏi.
“Đặc biệt ở chỗ….” Dương Nhất Phàm cẩn thận nhớ lại, một lát sau thì lắc đầu nói: “Ngoại trừ đầm nước lạnh thấu xương ra thì dường như chẳng có gì đặc biệt cả.”
Nói đến đây, Dương Nhất Phàm chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đúng rồi, trong chu vi mấy chục trượng quanh cái đầm nước lạnh đó không hề có một ngọn cỏ, ếch nhái côn trùng cũng không dám tới gần.”
Bạch Dịch gật gật đầu, khẳng định nói: “Đúng rồi, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Địa Nhãn, ngươi đã đến tụ hồn tát nước, chẳng trách bị quỷ vật xâm thể.”
Tầm hiểu biết về quỷ vật của giới tu chân ở Đại Phổ cực kỳ hạn hẹp, cũng có thể nói các tu chân giả căn bản chẳng thèm đi tìm hiểu về quỷ vật, vì vậy Hồn Khanh Địa Nhãn đối với Dương Nhất Phàm mà nói vô cùng xa lạ.
Có điều hắn cũng nghe hiểu những lời Bạch Dịch nói.
Tụ hồn chính là nơi mà quỷ vật tụ tập, hắn đi loanh quanh đến cửa nhà quỷ vật thì không bị quỷ vật xâm thể mới là lạ.
Thấy bộ dạng Dương Nhất Phàm vô cùng ảo não, Bạch Dịch thầm cười trong lòng rồi nói: “Phiền Dương Chấp sự vẽ giúp ta một tấm bản đồ đơn giản ở Thái Hằng sơn mạch và chỉ rõ vị trí của Táng Hồn Cốc.”
“Thái Hằng sơn mạch là một nơi vô cùng nguy hiểm ở Đại Phổ, bản đồ thì tông môn nào cũng có, ở đây ta có một bản, đưa cho ngươi.”
Dương Nhất Phàm lấy ra một tấm bản đồ không biết được làm từ loại da gì đưa cho Bạch Dịch, hắn không hiểu gì nên hỏi: “Lẽ nào, ngươi muốn đi vào trong Táng Hồn Cốc?”
Bạch Dịch cười cợt rồi lắc đầu nói: “Không đạt đến Trúc Cơ thì đi vào chỉ có đường chết, ta mới bái vào tông môn được nửa tháng, đến những nơi nguy hiểm như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết, đợi đến khi tu luyện cao hơn chút thì ta cũng muốn đi một chuyến xem sao.”
“Ba vị trí hiểm địa ở Thái Hằng sơn mạch tuyệt đối không phải bình thường, cho dù ngươi luyện đến Trúc Cơ thì cũng rất nguy hiểm. Nếu có thể thì tốt nhất không nên đi.”
Dương Nhất Phàm đầy vẻ kiêng kỵ, rồi cúi mặt xuống trầm ngâm nói: “Nếu ngươi cần nguyên liệu luyện khí thì ta sẽ phái người lưu ý, có lẽ cũng không tốn thời gian mấy để trao đổi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, mỗi một canh giờ ta sẽ dùng linh thức để cảm nhận quanh gian nhà gỗ này, phòng ngừa Lũng Thiên Lý gây bất lợi cho ngươi, ngươi chỉ cần toàn lực tu luyện lên cấp Luyện khí hậu kỳ thì có thể bái nhập vào nội môn, đến lúc đó cho dù Lũng Thiên Lý gan to bằng trời cũng không dám ra tay với ngươi.”
Hai người nói chuyện khá lâu, giờ đã đến lúc hoàng hôn xuống, Dương Nhất Phàm sau khi trịnh trọng cam kết rồi chuẩn bị rời đi thì Bạch Dịch đột nhiên nói: “Trên người Dương chấp sự có loại nguyên liệu tên là “Hòe tinh lưu ly” không?”
Hòe tinh lưu ly là một loại ngọc lưu ly được kết tinh trên thân cây hòe trăm năm tuổi, vô cùng hiếm thấy, hơn một nghìn cây hòe trăm năm tuổi mới tìm tìm thấy một cây có hòe tinh lưu ly, đó là một loại nguyên liệu luyện khí cấp thấp.
“Còn một khối nhỏ, đã dùng hết hơn nửa.” Dương Nhất Phàm nói rồi lấy ra một khối pha lê nhỏ màu xanh lục bằng đầu ngón tay cái, tựa như ngọc mà không phải ngọc, có chút vẩn đục.
“Đủ dùng rồi.” Lấy được khối hòe tinh lưu ly, Bạch Dịch chắp tay nói: “Đa tạ Dương chấp sự!”
Dương Nhất Phàm cười khổ nói: “Hai chúng ta không cần khách khí nữa, có thể giúp ta mời vị trưởng bối nhà ngươi đến, ta đã cảm kích lắm rồi còn nói lời tạ ơn gì chứ, ngoại trừ cái mạng này của ta, ngươi cần thứ gì cứ mở miệng nói là được.”
Nói xong, Dương Nhất Phàm rời khỏi chỗ ở của Bạch Dịch, một canh giờ sau quả nhiên có một đạo linh thức bay quanh kiểm tra căn phòng của Bạch Dịch, giống như một người hộ vệ trung thành.
Đợi đến khi linh thức kiểm tra của Dương Nhất Phàm kết thúc, Bạch Dịch gật gật đầu, tự thưởng thức khối hòe tinh lưu ly sau đó tự nói với mình: “Tên Dương Nhất Phàm này xem ra là người hiểu lý lẽ.”
Hòe tinh lưu ly không phải là nguyên liệu để chế ra thiên cơ khôi lỗi, loại nguyên liệu này còn có công dụng khác mà mọi người không biết đến, Bạch Dịch còn có dự tính khác khi yêu cầu nguyên liệu này.
Lúc này đã vào ban đêm, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, Bạch Dịch đứng dậy đi ra ngoài căn phòng, hắn gọi Khương Đại Xuyên đến và nói: “Đại Xuyên, Cát thị huynh đệ nằm ở chỗ nào? Đưa ta đến chỗ hai huynh đệ họ một chuyến.”
Khương Đại Xuyên nghe xong đầy nghi ngờ bèn hỏi: “Bình thường Cát thị huynh đệ ở trong Nhập Vân cốc vô cùng ngang ngược, lần này chết cũng coi như đáng đời bọn chúng, tiểu thúc, ngươi tìm bọn chúng làm gì?”
Bạch Dịch dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nói: “Cát thị huynh đệ dù sao cũng vì ta mà chết nên ta muốn đi tế bái họ một chút.”
(*)
Hòe: là tên 1 loại cây, được dùng làm thuốc trong đông y
Tinh: là chỉ sự trong suốt như thủy tinh, sự kết tủa, kết tinh
Lưu Ly: là tên một loại ngọc quý xuất phát ở Tây vực, ngọc này có màu sắc trong suốt.
Vậy nên nghĩa của tiêu đề chương nghĩa là “Ngọc lưu ly kết tinh trên cây hòe”