Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 16: Lòng Người Hai






"Cô có ý gì?" Một nam nhân sắc mặt trắng bệch mặc âu phục lớn tiếng quát, dường như bị lời nói của Dương Lộ làm cho kích động.
Dương Lộ cười lạnh, hay tay khoanh trước ngực.
"Chính cái ý tôi nói đấy, chẳng lẽ ngay cả tiếng người mấy người cũng không hiểu sao? Những lời này là những lời thật tâm được cất giấu trong lòng Dương Lộ.
Bọn họ đều do Vương ca cứu sống nên sẽ không có ý kiến gì về việc cùng Vương ca ra ngoài giết tang thi nhưng không có lí gì mà bọn họ phải nuôi mấy bọn phế vật này cả.
"Tôi nói mấy người tham sống sợ chết, ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, ngay cả hai cô gái mới tới cũng không bằng! Suốt ngày rúc trong nhà chờ chúng tôi nuôi mấy người, mấy người sống làm cái gì???"
Nam nhân kia cãi cố, "Cô gái kia có công năng đặc biệt, chúng tôi không có!" Hắn chỉ tay vào Lam Linh Úc, giọng phấn khích nói, "Bọn họ phải bảo vệ chúng tôi."
"Nhưng Tô Tuệ Dung không có, cô ấy cũng là người bình thường." Dương Lộ chỉ vào Tô Tuệ Dung, hất hàm lạnh lùng nói, "Bảo vệ? Hoàn cảnh hiện tại, bảo vệ cái nỗi gì? Nói đi nói lại, mấy người tham sống sợ chết! Có bản lĩnh thì không cần chui rúc trong xó nhà, đi ra ngoài giết tang thi đi!"
Nam nhân kia không nói gì nữa, đứng trước nguy hiểm về mạng sống, tất cả những thứ còn lại đều bị dẹp sạch, bao gồm cả tự ái, hắn không dám đối mặt với tang thi.
Vương Mạnh phất tay, rốt cục cũng cất tiếng, âm thanh mệt mỏi, "Dương Lộ em đừng nói nữa, có rất nhiều chuyện tôi muốn nói từ lâu, bây giờ không thể không nói.
Nếu tôi đã tụ tập mọi người tại đây đương nhiên cũng sẽ có trách nhiệm bảo vệ mọi người.
Tang thi càng ngày càng tiến hóa, chúng ta càng khó có cơ hội lấy thêm thức ăn.
Bắt đầu từ bây giờ, chỉ có người ra ngoài tìm kiếm mới có thức ăn, người nào không đi sẽ được phân phát một bát cơm và một chén nước cho cả ngày.
Nếu mọi người làm chuyện khác tỉ như việc nấu cơm, một ngày nấu ba bữa, chúng tôi tự nhiên sẽ cấp người đấy ba bữa một ngày."
Vừa dứt lời, xung quanh liền rối loạn, chỉ có mấy người ngay ban đầu đồng ý ra ngoài thì vui ra mặt, còn lại đều mất hứng.
"Sao lại thế?"
"Anh muốn bỏ đói chúng tôi sao?"
"Là anh bảo chúng tôi sống tại đây?."
"Người có công năng đặc biệt không phải để bảo vệ chúng tôi sao?"
...........!
Vương Mạnh nhắm mắt nói, "Ai không muốn ở lại thì có thể rời đi ngay bây giờ." Mấy ngày nay hắn đã nhận định được tình hình, chuyện bây giờ còn lâu mới dẹp yên được, tang thi lại tiến hóa quá nhanh, những người này cứ trốn tránh, không có nổi một tý năng lực sinh tồn nào, ngay cả hắn mỗi khi ra ngoài đều rơi vào tình huống thập tử nhất sinh, hắn căn bản không có cách nào bảo hộ được, cái gì cũng có giới hạn, thức ăn cũng vậy, sống sót đã cực kì khó khăn, còn ai dám liều mạng để lấy lương thực?.

Cứ như vậy, bọn họ rất nhanh sẽ chết đói.
Cho nên, cái gì có thể làm liền làm, mọi việc hắn làm đều tạo cơ hội sống sót cho mấy người kia.
Tình hình nguy hiểm như vậy, bọn họ vẫn luôn dối người gạt mình, vẫn có ý tưởng lấy người khác làm cái bia bảo hộ, cho rằng chính phủ sẽ nhanh chóng đưa người tới giúp đỡ bọn họ.
Nhưng hiện giờ, mọi chuyện đều không thể nào đoán trước được.
Mạt thế tới, tang thi xuất hiện, thức ăn thiếu thốn, ngay cả nước cũng không có nhiều, bọn họ sống được tới bây giờ đều là nhờ Vương Mạnh tìm thức ăn nuôi bọn họ.
Bọn họ không phải không nguyện ý ra ngoài mà bọn họ sợ, sợ chết mà thôi.
Nếu không có bọn họ, Vương Mạnh cũng có thể đi tìm thức ăn, vậy bọn họ đi làm gì? Không bằng ở đây, an toàn, cũng không bị bỏ lại đằng sau.
Bọn họ chỉ muốn được sống mà thôi.
Sau giờ cơm trưa chính là lúc nắng trở nên gay gắt nhất.
Cho dù là tang thi không sợ ánh nắng cũng theo bản năng núp vào chỗ bóng râm, động tác cũng trở nên chậm chạm hơn bình thường.
Đây là thời điểm tốt nhất để bọn họ ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Lần này ra ngoài gồm hai mươi mấy người.
Trừ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc và Dương Lộ, hai người khác không biết tên là con gái thì còn lại đều là con trai.
Trước kia cả nhóm cũng không tới mười người, lần này lại nhiều hơn, bao gồm cả nam tử mặc âu phục lúc trước.
Cả nhóm thận trọng ra ngoài.
Nhóm nhiều người như vậy cũng có cái khó, không ít tang thi ngửi thấy mùi mà chạy đến.

Mọi người lập tức rơi vào khốn cảnh.
Vương Mạnh là dị năng giả hệ thổ, lực phòng thủ cường hãn, công kích thì không mạnh lắm, chỉ đành tạo ra tường đất có thể đâm.
Đám người Dương Lộ bên cạnh sẽ giúp đỡ hắn giết tang thi, hiệu suất của mấy người đấy khá cao.
Mấy người còn lại thì không có độ ăn ý như vậy, bọn họ lóng nga lóng ngóng núp sau lưng người khác, trên tay thì cầm một cây gậy có buộc con dao ở đầu, điều này làm Tô Tuệ Dung thực sự nghi ngờ bọn họ có hay không tự làm mình bị thương.
Chỉ là tang thi đang tới, Tô Tuệ Dung cũng không mất thời gian suy nghĩ linh tinh vấn đề ấy.
Từ khi mạt thế bắt đầu tới nay, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chỉ có một lần duy nhất ra ngoài giết tang thi.
Đây là lần đầu tiên cả hai cùng với người khác đối mặt với số lượng tang thi nhiều như thế này.
Năng lực của Vương Mạnh không mạnh lắm, tường đất bao quanh mọi người bắt đầu phân rã.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc vẫn gọi là may mắn khi vừa có năng lực tự vệ cũng như khả năng cứu sống người.
Nhưng những người khác lại không vậy chỉ có thể co ro đứng một chỗ.
Những người chưa từng giết tang thi liền rơi vào cảnh khó khăn, có người bị tang thi làm bị thương, còn có hai người bị tang thi cắn chết.
Sắc mặt Vương Mạnh lúc này trở nên ngưng trọng, hắn mang theo mọi người phá vòng vây chạy ra ngoài, còn có Lam Linh Úc giúp đỡ bên cạnh, có thể coi đoạn đường này khá thuận lợi.
Nhưng một việc ngoài dự liệu đã xảy ra.
Một nam nhân chưa từng giết tang thi khi thấy tang thi nhào về phía mình đã hoảng sợ cực độ, hắn theo bản năng kéo người phía trước chắn cho mình.
Mà người phía trước lại đang giết tang thi, bị kéo khiến cho hành động bị đứt đoạn, gây nguy hiểm tới tính mạng.

Bây giờ loài người đã biết khi bị tang thi cào trúng cũng sẽ bị biến thành tang thi.
Những người còn lại nhìn thấy người bị thương liền lập tức đẩy họ ra khỏi vòng bảo vệ rồi nhanh chóng rời đi.
Vương Mạnh sắc mặt khó chịu, hiện giờ bọn họ đang núp tại cửa hàng bánh kẹo cho trẻ nhỏ, cửa kính đóng chặt, nhìn ra ngoài vẫn thấy rõ khuôn mặt vặn vẹo của tang thi.
Mới đầu có tổng cộng hai mươi mấy người, mà hiện giờ chỉ còn hơn mười người.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc vào trong góc.
Vương Mạnh phân phó mọi người tản ra tìm thức ăn, chú ý an toàn.
Dị năng của hắn không còn nhiều lắm, giờ điều cần thiết nhất là khôi phục dị năng, sau đó quay lại khu ở trước chiều tối, nếu không bọn họ chưa chắc giữ được cái mạng này.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng không định tản ra như những người khác, bởi vì Vương Mạnh đang tiến về phía hai người.
Vương Mạnh vẻ mặt đầy mệt mỏi, cười khổ nói với hai người: "Cảm ơn cô đã cứu a Lâm, bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao cho hợp tình hợp lý nữa."
A Lâm chính là nam tử bị kéo, tại lúc đó Lam Linh Úc tiện tay giúp đỡ hắn.
Lam Linh Úc im lặng không đưa ý kiến, Vương ca là một người tốt, nhưng người hắn cứu lại không ra hình dáng gì.
Chỉ là hắn vẫn nguyện ý chịu khổ, cô cũng không tiện nói nhiều.
"Hôm nay thật sự đã gây phiền toái cho cô, nhưng nếu không có cô cả nhóm chưa chắc đã sống sót được nhiều như bây giờ." Vương Mạnh lại nghĩ tới phản ứng của những người ở chung cư khi thấy nhóm bọn họ không còn đầy đủ thì lại thấy đau đầu, bọn họ căn bản không biết tình hình bây giờ là như thế nào.
Lam Linh Úc nhàn nhạt nói: "Nếu đã gia nhập vào nơi này, mọi chuyện nên làm cũng phải làm."
Vương Mạnh vui mừng cười.
Lần này thu hoạch cũng được kha khá, chủ tiệm dường như vẫn ở nơi này, khi mạt thế vừa đến, chủ tiệm đúng lúc vừa nhập lô hàng mới về, không may ông ta biến thành tang thi, bị nhốt trong phòng mình ở tầng hai, mọi người liền giết ông ta, rồi lấy thức ăn tập hợp tại chỗ cũ.
Bên ngoài cửa kính tang thi vẫn lượn lờ.
Thậm chí có xu hướng nhiều tang thi hơn, cửa kính có tình trạng không chịu nổi công kích của tang thi.
Móng tay đen nhọn của tang thi cào lên cánh cửa, để lại dấu vết kéo dài, giống như khắc lên trong lòng người, nhìn thấy mà kinh hãi không thôi.

Vương Mạnh nhíu mi, đây là lần nguy hiểm nhất mà hắn từng gặp.
Dương Lộ đứng sau Vương Mạnh, sắc mặt trắng bệch: "Vương ca, làm sao bây giờ?"
Vương Mạnh nhìn Lam Linh Úc một cái, lớn tiếng nói: "Tình hình bây giờ mọi người đều biết, ai có giải pháp gì không?"
Tất cả đều không nói một lời nào, khủng hoảng lan tràn tới từng ngóc ngách nhỏ nhất.
"Là do anh, anh là người bảo chúng tôi đi chịu chết, chúng tôi chết anh thật vui vẻ phải không? Chúng tôi chết mấy người liền có thêm nhiều thức ăn, đúng không?" Một nam tử không kìm được mà kêu lên.
Lời của hắn như một mồi lửa kích động tâm trạng của mọi người.
Dương Lộ nhìn thấy thế cũng không tỏ ra thái độ gì.
Vương Mạnh tiến lên: "Đủ rồi, giờ là tình huống gì mà mấy người còn như vậy? Cách làm của Dương Lộ có gì không đúng? Bây giờ là mạt thế, là mạt thế đấy! Không có một ai có trách nhiệm nuôi mấy người, ai không đồng ý có thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản mấy người.
"
Hắn biết mấy người này đều là loại vong ân phụ nghĩa, một khi có chuyện liền đem mọi việc đẩy tới người hắn, trước kia cũng vậy, giờ vẫn vậy.
Hắn có tâm cứu giúp bọn họ, cho họ chỗ ăn chỗ ở, bọn họ đã coi chuyện đấy là chuyện đương nhiên.
Mọi người không dám nói tiếp.
Tình hình bên ngoài rất lạ, rất nhiều tang thi ròi nơi này, lảo đảo tới nơi khác.
Lam Linh Úc đem tinh thần lực ra ngoài, từ từ "thấy" một ít cảnh tượng
Cách đó không xa đang có mười mấy người đang chém giết tang thi, đúng là bọn họ hấp dẫn tang thi tới đó, đồng thời vô tình giải vây cho bọn họ.
Còn là người quen nữa, Lam Linh Úc nghĩ vậy.
Tia tinh thần lực cận thận quan sát tình huống, ngay lúc đó có người phát hiện tinh thần lực của Lam Linh Úc, bên kia bắt đầu dò xét.
Đúng lúc đó, Lam Linh Úc liền cảm thấy đau đớn, nhưng cô nhanh chóng ép cơn đau xuống dưới.
Lam Linh Úc lập tức thu hồi tinh thần lực, theo bản năng lùi về phía sau hai bước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.