Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 15: Lòng Người Một






Tô Tuệ Dung suy nghĩ một chút rồi nói, "Chuyện này tôi không một mình quyết định được, tôi cần bàn với bạn tôi một chút, mấy ngày nữa sẽ cho mấy người câu trả lời chắc chắn." Tình huống bây giờ có mấy ai nguyện ý đi ra ngoài đối mặt với tang thi để tìm thức ăn? Đại đa số đều không muốn đi, phải mất công sức thậm chí cả tính mạng lấy thức ăn để nuôi không công người có ai muốn vậy sao?
Nam tử kia không ngại, gật đầu nói, "Đương nhiên có thể, nhưng trong hôm nay hai người không đáp ứng thì sẽ phải đóng khẩu phần ăn bảy ngày, hơn nữa ba ngày sau hai người vẫn phải đi tìm thức ăn, không có khẩu phần của bảy ngày thì bọn cô không thể về.
Đến bao giờ tìm đủ số lượng rồi mới về được."
Tô Tuệ Dung không hiểu nói: "Tại sao?"
"Việc này vì phòng ngừa một số người không có lương thực mà ăn chực ngồi chờ đồ ăn của chúng tôi." Một cô gái phía sau nam tử nói thẳng.
"Xã hội bây giờ nguy hiểm như vậy, thức ăn thì thiếu thốn, chúng tôi một lần ra ngoài tìm vật tư là một lần đem cổ mình kề dao, dựa vào cái gì mà mấy người ngồi không cũng có thể hưởng lợi? Chúng tôi sẽ không nuôi kiểu người như vậy đâu!"
Cô ta chắc oán niệm lâu lắm rồi đây.
"Dương Lộ, đừng nói nữa." Một cô gái khác kéo vạt áo cô gái vừa nói.
Tô Tuệ Dung nhìn họ một chút, nói, "Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã thông báo, tôi đi thương lượng với bạn tôi chút đã."
Nam tử mỉm cười, nói: "Chúng tôi tập trung ở lầu hai, nếu bọn cô quyết định đi thì xuống dưới tìm tôi.
Cô cũng biết mọi chuyện giờ không dễ dàng gì, nên thông cảm với nhau chút."
Tô Tuệ Dung khép cửa lại.
Hiện tại đã đến trình độ vậy sao? Mười ngày không có tin tức từ bên ngoài, không biết tình hình giờ như thế nào? Nên hợp tác với bọn họ hay không nha? Vừa nghĩ Tô Tuệ Dung đi vừa vào không gian.
Lam Linh Úc đã nghỉ luyện tập, đứng bên dòng suối, lưng đưa về hướng Tô Tuệ Dung, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thế nào?" Tô Tuệ Dung lại gần hỏi.
"Mình cảm thấy mình đang gặp bình cảnh *chướng ngại*." Lam Linh Úc hơi cau mày nói.
Tô Tuệ Dung ôm lấy thân hình trước mắt, đem cằm tì tại vai Lam Linh Úc, "Cậu nha, đừng có mà tự tiện tạo cho mình áp lực như thế, cậu đã rất mạnh rồi."
Lam Linh Úc cười nhẹ, cũng không nói gì.
Không, Tuệ Dung, mình muốn mạnh lên, mạnh đến khi không ai có khả năng làm tổn thương cậu.

Tô Tuệ Dung đem chuyện vừa nãy kể rồi hỏi, "Chúng ta có nên hợp tác với bọn họ không?"
Lam Linh Úc suy nghĩ một chút, "Đi cùng bọn họ đi, qua mười ngày tang thi đã không còn sợ mặt trời nữa, chúng ta phải chiến đấu cùng tang thi mới quen được.
Hơn nữa lâu rồi hai ta cũng chưa ra ngoài, không có tin tức cũng không phải là chuyện tốt.
Mặc dù có không gian nhưng sẽ rước hoài nghi tới.
Chúng ta vẫn làm như mọi người đi, vậy đỡ phiền toái hơn."
Tô Tuệ Dung lên tiếng: "Vậy cũng được, tý nữa xuống dưới tìm họ.
Trong nhà lương khô cũng không còn nhiều, Linh Úc cậu có thể nói cho mấy người họ biết dị năng của cậu, có sức chiến đấu chúng ta mới có thể có điều kiện tốt hơn.
Mà sau này cũng khá hơn chút." Đây là một khu dân cư đầy đủ tiêu chuẩn về an toàn, như vậy nơi này chắc chắn sẽ chống đỡ được công kích của tang thi.
Biểu diễn lực lượng của mình, hai người họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Hai người bàn bạc với nhau một chút rồi ra khỏi nhà.
Bên ngoài vắng tanh vắng ngắt, cầu thang bộ xuống dưới nhiễm không ít máu, một số nhà không có ai, cửa bị mở ra, từ bên ngoài nhìn vào đồ đạc bên trong cũng không còn nhiều, thậm trí bên trong có không ít vết máu, chắc là do chủ nhân căn hộ này làm.
Một tầng trong khu trung cư sẽ có sáu hộ dân.
Tổng cộng có đến mười tám tầng, số lượng người sống cũng coi là khá nhiều, nhưng bị biến thành tang thi cũng không ít, không biết bây giờ còn bao nhiêu người sống sót.
Đến tầng hai, hai người gọi cửa.
Bây giờ đã đến giờ ăn trưa, lúc cửa mở, mùi thơm của thức ăn bay đến chỗ hai người.
Mở cửa cho hai người là cô gái đi cùng nam tử lần trước, thấy hai người họ đến cô gái nở nụ cười chào hỏi, "Hai người quyết định sao rồi? Tôi là Lâm Vũ."
Tô Tuệ Dung nói, "Tôi là Tô Tuệ Dung, còn đây là bạn tôi, Lam Linh Úc."
Lâm Vũ mở cửa dẫn hai người họ vào, đi một đoạn thì thấy cửa phụ dẫn tới một đại sảnh.

Tô Tuệ Dung xem xét hoàn cảnh xung quanh một cách cẩn thận.
Trước kia, tầng này gồm sáu hộ, mà hiện tại sáu hộ này bị phá, rồi tạo hai cái cửa dùng cái gì đó cố định lại, giờ nơi đây cực kì rộng rãi.
Tại đại sảnh bây giờ đang có bốn mươi đến năm mươi người đang ăn cơm.
Đại đa số đều đều dùng hộp đựng cơm, mà bên trong hộp cơm của mỗi người là một ít mì không, không có thức ăn thêm gì cả.
Tô Tuệ Dung liếc Lam Linh Úc một cái, tình hình nơi này còn chưa ra đâu vào đâu.
"Hai người tới đây chính là lựa chọn chính xác." Nam tử đang ngồi trên sô pha ăn cơm, thấy Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung đi vào liền đứng lên nói, "Tình hình bây giờ mọi người đều biết, chỉ có giúp đỡ nhau mới có thể sống sót đợi chính phủ trợ giúp.
Tôi tên là Vương Mạnh, mọi người cho tôi chút mặt mũi nên hiện giờ tôi là thủ lĩnh.
"
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu một cái, "Vương ca."
"Hai người nếu đã tới vậy đem thứ ăn lấy ra đi." Một nam tử mặc áo sơ mi trắng đang ngồi dưới đất cất tiếng nói.
Tô Tuệ Dung lộ ra vẻ mặt khó xử nhìn Lam Linh Úc, giọng ra vẻ xin lỗi nói, "Vương ca, chúng tôi không cầm thức ăn đến."
Vương ca sửng sốt, gương mặt mấy người xung quanh lộ ra chút khó coi.
Cũng phải, hai nữ nhân như họ vừa nhìn đã biết không phải loại chịu khổ, càng không phải kiểu người có thể giết tang thi, bây giờ thức ăn không còn nhiều nữa chẳng lẽ còn mất không hai phần cơm vì hai người, bọn họ ở bên ngoài liều chết vì cái gì, chỉ là để nuối sống một đám phế nhân sao?
Tô Tuệ Dung vừa nhìn qua cũng biết mấy người này muốn cái gì, cô kéo tay Lam Linh Úc nói, "Tôi biết một chút võ thuật, có thể cùng mọi người ra ngoài tìm kiếm vật tư, hơn nữa Linh Úc còn là một dị năng giả hệ băng, chúng tôi cũng sẽ không lấy không hai phần cơm."
Ánh mắt Vương Mạnh liền sáng lên, "Hai người cũng có công năng đặc biệt?" Hắn đưa tay ra, Lam Linh Úc cảm giác được một tia dao động kì lạ, ngay sau đó ở một chỗ không xa có tia sáng màu vàng hiên lên.
Dị năng hệ thổ - Tô Tuệ Dung rũ mi nghĩ.
"Chúng tôi gọi cái này là dị năng." Lam Linh Úc cất tiếng, cô cũng không làm động tác gì lớn, chỉ tạo ra một khối băng lớn rồi để trên mặt đất.

"Tốt rồi, chúng ta sẽ không thiếu nước nữa." Một bác gái phụ trách nấu ăn vui vẻ nói.
Ánh mắt của mọi người khi nhìn Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung cũng thay đổi.
Tô Tuệ Dung cười nhạt, đem chìa khóa phòng mà Lâm Vũ đưa cho nộp lại.
Lúc hai người mới vào Lâm Vũ đã đưa họ đi tìm một căn phòng vừa ý.
Vương Mạnh thấy vậy liền nói, "Bây giờ thời tiết cũng không tệ, tất cả mọi người đều ở tại đây.
Hai người muốn ở nhà mình cũng được nhưng như vậy sẽ khá phiền toái.
Ví dụ như lúc thông báo ăn cơm, hay đi ra ngoài tìm vật tư đều sẽ chậm trễ mất thời gian.
Cho nên hai người ở đây đi."
Lam Linh Úc gật đầu: "Chúng tôi biết rồi, ở đây đi." Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, Lam Linh Úc là người thứ hai cô gặp có công năng đặc biệt, cô còn tưởng người kia rất khó phục vụ cơ, "Phòng này hiện tại chỉ có hai người ở, nhưng nếu số lượng người nhiều hơn thì chắc phải ghép chung." Người mới tới vốn phải ở chung một chỗ với mọi người, do Lam Linh Úc không phải người bình thường nên Lâm Vũ tự nhiên cũng để cho hai người ở phòng riêng.
"Cảm ơn." Tô Tuệ Dung lễ phép nói.
Lâm Vũ dặn dò mấy chuyện thường ngày xong rồi ra ngoài.
"Tuệ Dung, cậu cảm thấy nơi này thế nào?" Lam Linh Úc nhìn trong phòng, thứ gì cũng không có.
Nếu muốn ở đây sợ rằng phải về lấy đồ mới được.
"Nơi này chắc không duy trì được bao lâu đâu." Tô Tuệ Dung suy nghĩ chút nói, "Số người tụ tập tại đây cũng không ít, nhưng cũng không có mấy người nguyện ý ra ngoài tìm vật tư, lúc chúng ta tới mấy người đó lộ ra biểu cảm thật khó chịu, nhưng khi cậu lộ ra năng lực của mình sắc mặt họ thay đổi ngay lập tức, chỗ này chủ yếu có gạo, còn thức ăn thì không có nhiều lắm."
Lam Linh Úc gật đầu, "Đúng như vậy đó.
Cái người tên Vương Mạnh giúp đỡ bọn họ nhưng bọn họ vẫn biểu hiện lạnh nhạt còn không có ai nguyện ý ra ngoài tìm thức ăn hơn nữa nhìn biểu hiện của họ khi bọn mình tới mình chắc chắn một điều khi lương thực không còn, xung đột sẽ xảy ra."
Tô Tuệ Dung kín đáo thở dài một hơi, trong mạt thế, vì thức ăn mà xung đột còn là chuyện hiếm thấy sao? "Chúng ta tạm thời không cần lo chuyện này, cứ lưu lại một thời gian xem sao." Tô Tuệ Dung chưa nói rõ mọi chuyện, hiện tại tình hình vẫn còn may mắn, một khi ổn định lại, thức ăn giảm bớt, tang thi sẽ tìm tới, bọn chúng không hề biết mệt mỏi, chỉ biết ăn và ăn.
Bọn chúng sẽ dai dẳng bám theo cho tới khi được thịt sống, cánh cửa kia căn bản không ngăn được tang thi.
Đại Học thành muốn dẹp hết tang thi chắc cần mất khoảng thời gian dài đi, thật may giờ mọi chuyện mới bắt đầu nếu không việc đối phó với tang thi đã rắc rối rồi chứ đừng nói tới việc tìm kiếm thức ăn.
Một số người đi theo Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung tới nhà hai người để lấy thức ăn.

Vì tránh phiền toái, Tô Tuệ Dung cũng không để lại nhiều đồ.
Trong nhà chỉ còn ít mì gói còn lại không còn gì cả.
Trên đường về nơi tập trung, bọn họ cũng hảo tâm giúp hai người cầm chăn màn về phòng ở mới.
Lúc xế chiều, Lâm Vũ tới gọi hai người đến đại sảnh họp.
Trong đại sảnh có tổng cộng hơn 50 người, nữ chỉ có vài người còn lại đều là nam.
Những người này đều thuộc độ tuổi từ hai mươi tới bốn mươi.
"Hai người đã tới." Vương Mạnh có vẻ như rất coi trọng Lam Linh Úc, vừa thấy hai người họ tới liền đứng lên nói.
Lam Linh Úc nhìn Tô Tuệ Dung một cái rồi đi tới.
Vương Mạnh bắt đầu nội dung, "Hiện tại thức ăn không còn nhiều lắm, hôm nay chúng ta nhất định phải đi ra ngoài, trong những người ở đây, ai nguyện ý cùng tôi ra ngoài tìm kiếm thức ăn?"
Trừ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc và một số người đi theo Vương Mạnh lần trước thì không còn ai đứng lên xung phong ra ngoài.
Vương Mạnh khẽ nhíu mày, hắn không phải không biết tình huống bây giờ, nhưng những người này là những thành viên đầu tiên vào đây.
Lúc đó hắn cũng chưa nghĩ tới tình huống hiện giờ, hắn cho rằng mạt thế rất nhanh kết thúc nên không quyết định quy tắc.
Giờ thì hậu quả đến, mấy người này căn bản không muốn tự lực, ngày ngày chỉ ăn không ngồi rồi chờ lương thực tới.
Hắn tuy có chút khó chịu nhưng cũng không định cất tiếng.
Lam Linh Úc nhìn tình huống xung quanh, không nói gì, cô cùng Tuệ Dung chỉ mới tới nơi này, không dây dưa vào là tốt nhất.
"Hừ, mấy người còn muốn ở chỗ này ăn bám, ăn quịt sao? Chúng tôi ở bên ngoài vào sinh ra tử, mấy người muốn mãi ở trong nhà sao? Nhiều người như vậy không lấy đâu ra một người nguyện ý ra ngoài, ăn đồ của chúng tôi lại còn không nói đạo lý, mấy người khinh chúng tôi dễ bị bắt nạt sao?" Cô gái tên Dương Lộ lên tiếng.
Mấy nam nhân trước mắt liền lộ ra bộ mặt khó coi.
Đây là chửi bọn họ ăn quịt sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.