Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 39: Tang thi nữ




Bên kia, Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh đối phó với con tang thi cấp 2 cao giai cũng cực kỳ ăn ý. Mặc Sở Minh gần đây đã cải tiến chiêu Roi nước không ít, hiện tại sử dụng chẳng khác nào một phần cơ thể của mình. Độ dài của Roi nước cũng được kéo dài, khiến phạm vi tấn công của nó cũng được nới rộng ra. Mục Hoằng dùng dị năng cường hóa, đánh cho con tang thi lăn hết từ bên này sang bên khác, chật vật vô cùng. Lúc nó muốn dùng dị năng tấn công ngược lại Mục Hoằng thì lại bị màn bảo vệ bằng nước của Mặc Sở Minh ngăn lại.
Mà Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu còn lợi hại hơn nữa. Ba đứa nhỏ này hoàn toàn là đơn phương ngược đãi hai con tang thi cấp 3 sơ giai kia. Cả ba đứa đều có dị năng tự nhiên, tấn công tầm xa hay lại giáp lá cà đều được. Nhất là Chu Nhi, cô bé này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì quả thực là ép chết tang thi.
Chu Nhi dùng dị năng của mình đè ép tinh thần lực tang thi, đánh lừa khiến nó bị mất phương hướng, cũng khó có thể phóng ra dị năng tấn công. Hạ Kỳ Phong kết hợp cùng Chu Nhi, dùng dị năng hệ ám của mình để giữ chặt bóng của tang thi, không cho hai con tang thi cử động. Minh Tu là người thoải mái nhàn nhã nhất, đảm nhiệm nhiệm vụ… hành hạ tang thi.
Chả biết Minh Tu tìm được ở đâu ra một cây gậy sắt, thằng nhóc dùng dị năng hệ kim của mình vót nhọn đầu của cây gậy, sau đó không đâm vào tang thi bất động kia. Đáng nhẽ chỉ cần đâm một cái vào đầu thì tang thi lập tức sẽ chết ngay. Thế nhưng Minh Tu lại không làm thế, lúc đâm chỗ này lúc đâm chỗ khác, rõ ràng là không muốn để hai con tang thi cấp 3 sơ cấp kia chết ngay mà muốn hành hạ chúng nó một cách tàn nhẫn. Thủ đoạn máu me khiến cho tới người lớn cũng rợn tóc gáy.
Đặc biệt nhất phải là trận chiến ở khu vực trung tâm. Con tang thi cấp 3 trung giai vốn cực kỳ lợi hại lúc này không ngừng gào thét, thân thể nhanh chóng cố gắng tránh đi những tia sét xuất hiện từ trong không trung đang không ngừng bổ tới mình. Tuy nhiên tốc độ của nó rõ ràng không thể bằng được tốc độ của sấm sét, cho nên không ít lần bị dính đòn. Mỗi lần tia sét kia đánh trúng, da thịt của nó đều bị đánh nát be bét, bốc ra mùi cháy khét lẹt. Có thể khiến nó đau đớn như vậy chứng tỏ người ra đòn hơn cấp bậc của nó, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Mà ở đối diện nó, Nam Cung Lãnh Dạ một thân thẳng tắp thoải mái đứng đó. Cho dù con tang thi kia có cố gắng phóng ra chiêu thức dị năng nào cũng bị anh cản lại ngay lập tức. Mỗi chiêu thức của tang thi cấp 3 trung giai phóng ra còn chưa chạm được tới góc áo của anh đã bị ngọn lửa biến dị màu trắng với nhiệt độ cao cực độ của Nam Cung Lãnh Dạ cắn nuốt cho không còn một mảnh. Anh liên tục dùng giữa dị năng hệ lôi và dị năng hệ hỏa biến dị để tấn công, khả năng sử dụng ngày càng trở nên rất thuần thục, càng ngày càng nhanh.
Đối phó với một con tang thi cấp 3 trung giai, dị năng giả cấp 3 cao giai anh đây ra tay vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có tí áp lực nào hết cả.
Mỗi một lần vung tay, dị năng phát động tạo ra những tia sét. Một một tia sét bổ xuống càng thêm nhanh hơn và có uy lực hơn tia sét trước. Những tia sáng chớp động không ngừng tới lóa mắt mang theo sự hủy diệt tàn phá, khiến cho khắp nơi trên mặt đất bị đánh tới vỡ vụn, tạo thành những chiếc hố cực lớn, gạch đá văng khắp nơi.
Những thanh âm ầm ầm không ngừng truyền tới, tiếng tang thi gào thét như những mũi nhọn đâm vào trong tai của đám người Vương Kiến đang đứng nép một bên. Trợn tròn mắt nhìn từng đám chiêu thức hoa hoa lệ lệ đủ mọi màu sắc được nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ phóng ra; nhìn bụi khói bay mù mịt, khắp nơi bị tàn phá; nhìn mấy con tang thi cao cấp rõ ràng rất mạnh, có thể dễ dàng đe dọa giết chết bản thân, nay bị ngược tới thê thảm, trong lòng đám người Vương Kiến không khỏi chua ngọt lẫn lộn.
Vẫn biết là nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ rất mạnh nhưng quả thực không tưởng tượng được lại mạnh tới như vậy. Chỉ là thủ đoạn của Minh Tu cùng hai đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong và Chu Nhi đã khiến đám người Vương Kiến cảm thấy sợ hãi. Chỉ là đứa nhỏ mà sao lại tàn nhẫn như vậy? Cho dù tay đã chém giết không ít tang thi nhưng dù sao tang thi cũng mang hình người, trong lòng thế nào cũng có chút chướng ngại, mấy đứa Minh Tu lại hành hạ máu me như vậy không khỏi làm lòng người rét lạnh.
“Anh, người kia quả nhiên là thủ lĩnh.” Tiêu Hạ Bình đối với Tiêu Hạ Vĩ thấp giọng nói, một tay chỉ về hướng Nam Cung Lãnh Dạ.
“Ừm, ban nãy đã thấy khí chất người này không tầm thường tuy nhiên sau đó lại không cảm nhận được khí tức của dị năng giả trên người cậu ta, anh còn cứ tưởng cậu ta chỉ là người bình thường. Không thể ngờ…” Tiêu Hạ Vĩ nhíu mày, ánh mắt mang theo ngạc nhiên cùng đánh giá nhìn Nam Cung Lãnh Dạ.
Thanh niên tên Nam Cung Lãnh Dạ này mạnh hơn tất cả những người mà anh ta từng gặp qua!
“Cậu ta là dị năng giả cấp 3 cao giai trở lên.” Đối với ánh mắt của anh trai, Tiêu Hạ Bình rất tin tưởng. Có thể nhẹ nhàng vờn tang thi cấp 3 trung giai như vậy, Nam Cung Lãnh Dạ chắc chắn là dị năng giả cấp 3 cao giai trở lên, tuyệt đối không thể thấp hơn.
“Quả nhiên đội ngũ này mới là người giết những tang thi ở phụ cận!” Vương Kiến cùng Vĩnh Cơ trong mắt lấp lóe một tia khát vọng cùng tính toán.
Nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ không ai biết được suy nghĩ của Vương Kiến cùng Vĩnh Cơ, lúc này tất cả toàn lực tấn công đánh trả tang thi… à không, là đơn phương đùa bỡn hành hạ tang thi mới đúng. Trên đầu ngón tay, những tia điện màu tím không ngừng gấp khúc uốn lượn, mang theo sức mạnh kinh người, Nam Cung Lãnh Dạ dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn con tang thi cấp 3 trung giai trước mặt, không có chút hứng thú nào hết.
Tuy rằng anh biết ở thời điểm hiện tại, gặp tang thi thực lực dưới cấp mình là tốt nhất cũng an toàn nhất, thế nhưng đánh nhau kiểu như vậy… thật sự không kích thích tẹo nào hết. Đàn ông dù là người hiền lành tới thế nào thì trong huyết quản vẫn luôn ẩn giấu một tia dã tính luôn chờ thời cơ bộc phát. Huống gì Nam Cung Lãnh Dạ là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ được huấn luyện trong quân đội, yêu thích đánh nhau đấu luyện. Anh làm sao có thể thỏa mãn bởi những đối thủ dưới tầm của mình.
Đương nhiên Nam Cung Lãnh Dạ biết nếu để Mặc Sở Minh biết anh có những suy nghĩ này, chắc chắn sẽ bị y lảm nhảm một hồi tới nhức đầu. Cho nên những điều này, tốt nhất chỉ nên giữ trong lòng thì hơn. Anh cũng không hi vọng làm cho mấy đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong nghĩ rằng anh là thành phần nguy hiểm hiếu chiến. Tới tai của Cố Diệp Ninh, như vậy thì tuyệt đối không tốt cho hình tượng của anh.
“Aiz, nhàm chán muốn chết. Thôi đi, chấm dứt nhanh thì hơn.” Ừm, đúng vậy, anh không phải thành phần hiếu chiến. Nam Cung Lãnh Dạ anh tuy rằng có chút lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong tâm hồn thì rõ ràng là một con người rất hiền hòa bác ái. Cho nên mau mau kết thúc con tang thi này thôi, anh còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút “Lôi cầu.”
Nam Cung Lãnh Dạ nghĩ là làm, một tay vươn ra, năng lượng xoay chuyển được tập trung trong lòng bàn tay, tạo thành một quả cầu điện. Quả cầu hấp thụ rất nhanh những nguyên tố xung quanh, càng lúc càng trở nên lớn hơn, phát ra những tiếng xèn xẹt rất đáng sợ. Tuy chiêu Lôi cầu này chỉ là chiêu thức đơn giản mà Nam Cung Lãnh Dạ nghĩ ra, nhưng khác biệt đẳng cấp làm cho lôi cầu vừa xuất hiện, uy lực áp bức tới mức đám người Vương Kiến dù đứng cách xa rồi vẫn phải nghẹt thở.
“Grào!!!!!!”
Tang thi cấp 3 đã có trí thông minh, tuy rằng suy nghĩ chỉ ngang trẻ con nhưng vẫn nhanh chóng nhận ra nguy hiểm từ lôi cầu kia. Nó biết người đối diện mạnh hơn nó, lúc này cũng không còn ương bướng muốn tranh đấu tới cùng cho nên ré lên một tiếng rồi nhanh chóng rụt về phía sau, xem chừng là muốn bỏ chạy.
“Nằm mơ!” Thả hổ về rừng, việc ngu ngốc như thế anh tuyệt đối không để xảy ra. Nam Cung Lãnh Dạ híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm. Tay vung mạnh, lôi cầu chớp giật ma sát với không khí phóng như bay về hướng tang thi kia.
“Grào!!!”
Đúng lúc này xảy ra dị biến, hai bóng đen khác từ ngoài xông vào. Một cái bóng đen chặn trước người con tang thi cấp 3 trung giai kia, hứng trọn chiêu Lôi cầu của Nam Cung Lãnh Dạ, lập tức bị giật cho cháy đen. Còn một cái bóng khác nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, tốc độ cực nhanh phóng về hướng Cố Diệp Ninh và tiểu Nha đang ngồi.
Đám người Vương Kiến đứng gần đó nhất vừa nhìn thấy bóng đen kia lại gần liền phát hiện ra đây rõ ràng là một con tang thi nữ. Mái tóc dài rối tung, có phân nửa đã rơi rụng, lộ ra mảng da đầu bong trốc trông cực kỳ đáng sợ. Trên khuôn mặt tang thi kia bị gặm nhấm tới mức nhìn rõ cả máu thịt đã biến thành từng mảng đen kịt cùng xương đã ố vàng. Hốc mắt tang thi nữ này bị mất đi con ngươi, có thể thấy được từng còn dòi bọ to dài trùng trục không ngừng ngọ nguậy bên trong.
“Ọe!!!” Vĩnh Cơ, Cố Minh Tuyền, Cố Minh Hi cùng vợ con của Tiêu Hạ Vĩ nhìn thấy lập tức nhịn không được nôn ọe. Thế này… quá kinh tởm rồi!!!
“Mau tránh ra! Nó muốn đánh tới đây!!!” Vương Kiến cùng hai anh em họ Tiêu cũng cực kỳ ghê tởm con tang thi nữ này nhưng đầu óc vẫn rất nhanh xoay chuyển. Nhận ra động thái cùng mục đích của con tang thi nữ kia, sắc mặt Tiêu Hạ Vĩ trắng bệch hô lên.
“Á!!!” Cố Minh Tuyền cùng Cố Minh Hi lôi kéo Vĩnh Cơ ngã rạp ra một bên, muốn cố gắng tránh thật xa phạm vi con tang thi nữ kia lao tới.
“Chết tiệt!!! Chết tiệt!!! Tại sao lại xuất hiện thêm một con tang thi cao cấp nữa???” Vương Kiến nhìn ra con tang thi nữ này rất mạnh, thậm chí là còn có thực lực có khi còn cao hơn cả con tang thi cấp 3 trung giai kia nữa, sắc mặt của gã từ trắng để biến thành đen xì. Quá mức xui xẻo mà, gã nhịn không được chửi một tiếng tức giận.
“Tiểu Nãi, A Hoa!!!” Tiêu Hạ Vĩ ôm lấy vợ và con trai.
“Tường đất!!!” Tiêu Hạ Bình ngay lập tức đi tới trước mặt anh trai, chị dâu và cháu trai mình, phát động dị năng, tạo nên một bức tường đất bao bọc lại một nhà bốn người bọn họ. Tuy là biết thực lực của con tang thi nữ kia cao hơn mình nhưng dù sao có bức tường đất này thì tính mạng bốn người nhà bọn họ sẽ được đảm bảo hơn một phần.
Kỳ lạ là con tang thi nữ kia hoàn toàn bỏ qua đám người Vương Kiến, một đường thẳng tắp muốn tấn công về hướng người nào đó dùng áo choàng trùm kín từ đầu tới chân ngồi bên đống lửa kia. Xem ra, mục tiêu của nó là Cố Diệp Ninh. Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu cũng chú ý tới động thái bên này, hoảng hốt kêu lên một tiếng.
“Diệp tỷ tỷ!!! Cẩn thận!!!”
“Tiểu Ninh!!!” Nhìn Cố Diệp Ninh một thân trùm kín vẫn ngồi yên như tượng, móng vuốt sắc bén tang thi nữ kia đã xé gió lao tới, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng sốt ruột tới phát điên, hai mắt trừng lớn tới đỏ bừng.
“Khốn khiếp.” Nam Cung Lãnh Dạ toàn thân lúc này tỏa ra một luồng khí lãnh khốc tới cực điểm, đôi mắt màu café đông đặc lại tràn ngập băng giá.
Dám ra tay với mèo con của anh sao?
Anh muốn toàn lực phóng tới chỗ Cố Diệp Ninh, muốn ngăn lại động tác của con tang thi nữ. Tuy nhiên, con tang thi nữ này rõ ràng là có dị năng tốc độ, bằng không sao có thể tấn công nhanh tới mức khiến cho Nam Cung Lãnh Dạ phản ứng không kịp.
“Grào!!!” Tiểu Nha đứng bật dậy, hướng con tang thi gầm thật lớn. Nó dùng thân mình che trước người Cố Diệp Ninh, đôi mắt vàng lãnh liệt tràn ngập sát khí không sợ hãi.
Nhưng không cần chờ tới khi tiểu Nha ra uy, ngay khi con tang thi chỉ cách Cố Diệp Ninh khoảng vài mét, bỗng nhiên bóng người đang ngồi im chợt bật dậy. Nghiêng người, nhún một cái, lấy đà phóng về hướng của con tang thi nữ, từ bên hông rút ra thanh kiếm dài sắc bén.
Keng!!!
Kim loại ma sát với móng vuốt cứng như thép của tang thi tạo nên một tia lửa đỏ chói mắt. Nếu là kim loại bình thường chỉ e không đọ lại được với móng vuốt của tang thi cao cấp. Nhưng thanh kiếm này được hình thành từ hòn đá đen mà tổ tiên Cố gia để lại, đương nhiên sao có thể tầm thường. Cố Diệp Ninh dùng lực hất bay con tang thi, con tang thi lùi lại vài bước rồi tiếp tục như mất trí lao tới.
Keng… keng… keng… dùng kiếm đỡ lấy vài chiêu của con tang thi, thanh âm va chạm vang lên khiến người khác nhức óc. Chỉ nhìn thôi cũng biết được lực va chạm giữa thanh kiếm cùng móng vuốt tang thi mạnh tới mức nào. Nhưng Cố Diệp Ninh vẫn nhẹ nhàng đỡ được hết thảy. Cơ thể thon dài tuy nhìn qua mảnh mai tuy nhiên ẩn chứa sức lực không hề nhỏ chút nào.
Toàn bộ sự việc xảy ra vô cùng nhanh chóng. Từ lúc con tang thi nữ kia xuất hiện tới khi Cố Diệp Ninh đỡ đòn có lẽ không tới vài chục giây.
“Khóa không!”
Thấy cô đã tỉnh, Nam Cung Lãnh Dạ âm thầm thở phào. Lúc này anh có thể an tâm một chút rồi. Con tang thi nữ này có lẽ là tang thi cấp 3 cao giai. Tuy mạnh nhưng Cố Diệp Ninh vẫn đối phó được. Nếu có bất lợi gì, anh cũng sẽ tham gia một chân, tới lúc đó xem xem con tang thi nữ này có thể sống ra khỏi đây được hay không!
Tiếp theo… phải xử lý một con tang thi khác!
Nam Cung Lãnh Dạ híp mắt, nhìn về phía con tang thi cấp 3 trung giai ban nãy đã sắp lao ra khỏi cửa chính. Anh thấp giọng lầm bầm, ngón tay hơi cong lại, lập tức con tang thi đang lao ra như bị đập vào thứ gì đó vô hình, xung lực mạnh mẽ làm nó bị đẩy lùi về sau, ngã vật ra.
“Grào!!!” Con tang thi cấp 3 trung giai kia nhận ra bất thường, muốn tìm hướng khác để chạy trốn, thế nhưng vẫn như cũ bị đụng phải một thứ gì đó vô hình. Lấy nó làm tâm, xung quanh bán kính một mét, nó không thể di chuyển được.
Đây là chiêu thức Khóa không mà Nam Cung Lãnh Dạ sử dụng để khóa phạm vi của con tang thi cấp 3 trung giai kia lại. Đây là chiêu thức anh sáng tạo, sử dụng dị năng không gian để tạo ra một cái lồng giam. Anh giam cầm nó là một cái lồng không gian trong suốt. Trừ phi thực lực mạnh hơn anh hoặc là được anh chủ động giải trừ, bằng không đừng hòng thoát ra.
“Grào!!! Grào!!!” Quả nhiên cho dù con tang thi dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể thoát ra được. Tiếng đập ruỳnh… ruỳnh… không ngừng vang lên khiến người khác chấn kinh.
Lạnh lẽo nhìn cái xác tang thi bị lôi cầu của mình giật cho cháy xém đang nằm trên sàn nhà, lại nhìn con tang thi đang không ngừng gào rú đập mạnh lên cái lồng trong suốt được tạo nên từ không gian của minh, Nam Cung Lãnh Dạ cười nhạt. Đừng tưởng là có một con tang thi khác hứng chịu đòn thay là có thể thoát được. Bại tướng dưới tay anh, muốn thoát cũng phải xem xem anh có đồng ý hay không đã. Chưa kể tới… đám tang thi này còn dám đánh chủ ý lên Cố Diệp Ninh.
Nam Cung Lãnh Dạ nhận ra được mấy con tang thi cao cấp này có chút bất thường. Bắt lại ngoại trừ để hành hạ một chút ra thì cũng có chút công dụng để điều tra.
Cố Diệp Ninh và con tang thi nữ kia cấp bậc bằng nhau cho nên tấn công cũng không nghiêng hẳn về bên nào. Con tang thi nữ kia quả nhiên là tang thi tốc độ, tốc độ ra đòn của nó nhanh tới khó tin. Thế nhưng Cố Diệp Ninh cũng không phải đơn giản, bất cứ lúc nào cũng trong suýt soát mà tránh được.
Việc này giải thích cực kỳ đơn giản. Cơ thể của cô khi kích phát dị năng đã được cải tạo lần thứ nhất, sau đó khi uống nước tinh lọc xong thì lại được cải tạo thêm lần nữa. Nói tới tốc độ, cô dám nói cô không thua gì đám dị năng giả tốc độ chút nào đâu.
Cố Diệp Ninh ngoại trừ có ba dị năng tự nhiên bao gồm băng phong thủy cùng sở hữu một cái không gian dự trữ ra, cô còn có một cơ thể chẳng thua kém bất cứ dị năng giả thể chất nào. Từ ngũ giác, sức mạnh, sức bật, tốc độ,… mọi thứ đều được tăng mạnh gấp vài lần so với các dị năng giả bình thường khác. Chưa kể tới chiêu thức Phi của cô có thể khiến cơ thể nhẹ nhàng di chuyển thậm chí là bay được trong không trung. Con tang thi nữ này muốn chiếm lợi từ cô, xem ra khả năng này khó có thể xảy ra lắm!
“Băng giới!”
Lấy Cố Diệp Ninh làm tâm, từ cơ thể cô phát ra khí lạnh cực độ. Nhiệt độ trong đại sảnh nhanh chóng hạ xuống, phối với thời tiết vốn đã rét lạnh càng khiến cho người ta không chịu nổi. Những vệt băng màu băng lam liên tục xuất hiện kéo dài, đông cứng toàn bộ mặt đát. Ngay cả đống lửa đang bập bùng cháy cũng bị đóng băng.
Băng giới! Thế giới của băng, do cô làm chủ!
“Băng gai!”
Con tang thi nữ kia nhìn cơ thể đang bị băng lan lên, đông cứng tới hoại tử mình, còn chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức lớp băng đóng bên đất đột nhiên biến đổi, hóa thành hình dạng của những mũi gai sắc nhọn dài tới hơn một mét. Băng gai mọc cực nhanh, tựa như gai nhím xuyên thủng qua cơ thể của con tang thi nữ, gim chặt nó lại không cho nó cử động.
Con tang thi nữ bị đau, gào rít lên làm cho người khác không khỏi run sợ. Tuy nhiên nó thoát không được. Băng của Cố Diệp Ninh từ khi biến dị đã là trở thành loại băng cực có nhiệt độ âm lãnh nhất, cũng cứng rắn nhất. Không có biện pháp phá vỡ được loại băng này.
“Mày có thể rất mạnh, nhưng đáng tiếc hôm nay lại gặp phải tao.” Thanh âm của Cố Diệp Ninh trong trẻo nhưng cũng lạnh lẽo chả thua kém gì băng mà cô tạo ra.
Cô có thực lực cấp 3 cao giai, con tang thi nữ đối diện cũng vậy, thế nhưng vẫn có khác biệt. Cố Diệp Ninh tuy là cấp 3 cao giai nhưng gần như đã sắp đột phá sang cấp 4, là đỉnh cấp. Con tang thi nữ này cùng lắm chỉ mới đạt được cấp 3 cao giai chưa lâu mà thôi. Ban đầu có thể thực lực đôi bên tương tự nhưng rất nhanh con tang thi nữ này sẽ bị cô áp xuống, lộ ra chênh lệch thực lực của đôi bên. Có thể kéo dài tới lúc này, xem như là khá lâu rồi.
“Liệt phong.” Hạ kiếm xuống tạo thành tư thế chuẩn, nguyên tố phong tập hợp bao bọc lên dọc lưỡi kiếm. Một chiêu vung ra, nguyên tố phong xoắn chặt lại tạo thành một lưỡi đao khổng lồ sắc bén lia tới, chém văng đầu con tang thi. Máu cùng với dịch não màu vàng nhạt văng ra khắp nơi, lưu lại dấu vết dơ bẩn trên phần băng màu băng lam trong suốt xinh đẹp.
Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh không biết từ lúc nào cũng đã giải quyết xong con tang thi cấp 2 cao giai kia. Ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi cũng ngược đãi xong hai con tang thi cấp 3 sơ giai. Hiện tại toàn bộ mọi người đã đứng tập trung bên người Nam Cung Lãnh Dạ.
“Mẹ ơi, lần nào chứng kiến cái chiêu Liệt phong này tôi cũng lạnh run người.” Hắn tặc lưỡi đưa ra nhận xét của mình.
“Cái này thì công nhận.” Mặc Sở Minh gật đầu thật mạnh. Rõ ràng nói hệ phong là hệ phụ trợ, vì cái gì mà rơi vào tay Cố Diệp Ninh thì lại biến ra được chiêu thức mang hệ số nguy hiểm cao như vậy chứ?!
“Diệp tỷ tỷ, thực đẹp trai!!!” Hạ Kỳ Phong kích động tới hai mắt long lanh, chắp tay nhìn bóng dáng của Cố Diệp Ninh đang tra kiếm vào bao. Lần nào Cố Diệp Ninh ra tay, cậu đều nhịn không nổi, sự sùng bái tăng vùn vụt không kiềm lại được.
“Sai rồi, Diệp tỷ tỷ không có đẹp trai, Diệp tỷ tỷ là con gái.” Chu Nhi mím mím môi, nghiêng đầu ngây thơ chỉnh lỗi cho Hạ Kỳ Phong.
“Aiz ~ Diệp tỷ tỷ sử dụng dị năng càng ngày càng khốc nha ~” Minh Tu hâm mộ nói.
“Tiểu Ninh.” Nam Cung Lãnh Dạ không thèm quan tâm mấy người kia lảm nhảm, bước một bước dài tới bên cạnh Cố Diệp Ninh, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia lo lắng “Sức mạnh thế nào rồi? Tinh thần lực đã bổ sung tốt chưa?”
Mấy chiêu vừa rồi cô sử dụng đều là chiêu thức hệ băng cao cấp, rất tốn tinh thần lực. Người khác không biết vì sao Cố Diệp Ninh vừa rồi lại ngủ sâu như vậy, thế nhưng Nam Cung Lãnh Dạ lại vô cùng rõ ràng. Bởi vì lúc giết tang thi ở khu vực phụ cận, Cố Diệp Ninh vì thử vài nghiệm vài chiêu thức kết hợp nên tinh thần lực bị sử dụng gần hết. Cho nên mới sử dụng phương pháp ngủ sâu. Đây là một cách đường tắt để có thể hấp thụ nguyên tố nhanh nhất mà không gây nguy hiểm cho cơ thể.
Vốn Cố Diệp Ninh an tâm rơi vào trạng thái ngủ sâu vì tin tưởng có Nam Cung Lãnh Dạ canh giữ bên người, hơn nữa tang thi phụ cận cũng đã giết sạch, cô không lo buổi tối có nguy hiểm bất ngờ ập tới. Ai dè, người tính không bằng trời tính. May mắn Cố Diệp Ninh tỉnh lại kịp thời, bằng không…
Nam Cung Lãnh Dạ quả thực cũng không rõ mấy con tang thi cao cấp vừa rồi tấn công bọn họ từ đầu chui ra luôn nữa. Rõ ràng Chu Nhi đã dùng dị năng quét qua một lần, khẳng định không còn tang thi ẩn núp nữa rồi cơ mà.
“Tôi ổn, không có việc gì. Anh biết khả năng hấp thụ nguyên tố và bổ sung tinh thần lực của tôi mà.” Không thể không nói, có thiên phú thực tốt. Anh cùng cô vì có thiên phú sẵn, cho nên khả năng cùng tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác nhiều.
“Ừ, vậy thì tốt.” Tuy mũ ở áo choàng che mất nửa khuôn mặt của Cố Diệp Ninh nhưng từ giọng nói anh vẫn nhận ra được cô không nói dối, quả thực đã hoàn toàn bổ sung đủ tinh thần lực. Nam Cung Lãnh Dạ lúc này mới lộ ra một nụ cười.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, Nam Cung Lãnh Dạ chỉ về hướng xác của mấy con tang thi cao cấp tấn công bọn họ cùng con tang thi cấp 3 trung giai vẫn bị anh nhốt trong lồng không gian: “Phải rồi, mấy con tang thi này có gì đó rất kỳ lạ…”
“Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi vị tiểu thư này một chút…”
Đúng lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của anh cùng cô. Nam Cung Lãnh Dạ cau mày khó chịu quay đề về hướng thanh âm mới phát ra thì phát hiện chủ nhân tiếng nói là Vương Kiến. Ông ta toàn thân rét run, lẩy bà lẩy bẩy tiến tới gần hai người bọn họ, sắc mặt trắng xanh, trên tóc còn phủ một ít tinh thể băng màu băng lam. Phía sau ông ta, bốn người nhà họ Tiêu cùng ba mẹ con họ Cố cũng rời vào tình trạng tương tự. Nhóm Nam Cung Lãnh Dạ có áo bông để mặc nên chỉ thấy lạnh bình thường, chứ đám người Vương Kiến quần áo mỏng tang, đã sắp bị lãnh khí của băng cực do Cố Diệp Ninh tạo ra đông thành băng luôn rồi.
“Có chuyện gì?” Nam Cung Lãnh Dạ hỏi, hiển nhiên là như không nhìn thấy tới trạng thái sức khỏe của đám người Vương Kiến… hoặc là nên nói, anh nhìn thấy nhưng không quan tâm.
“Ha ha...” Vương Kiến mặt dày mày dạn như không nhìn ra Nam Cung Lãnh Dạ bực bội, đối với Cố Diệp Ninh hạ giọng hỏi, thế nhưng bên trong rõ ràng mang theo cầu xin năn nỉ “Vị tiểu thư này, có thể hay không làm tan băng đi? Chúng tôi sắp bị đông lạnh chết mất rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.