Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 38: Tập kích




Nam Cung Lãnh Dạ đương nhiên cảm nhận được tầm mắt nóng rực của đám người Vương Kiến, đặc biệt là ánh mắt si mê của Cố Minh Tuyền. Tuy nhiên, đối với ánh mắt của những người khác này, Nam Cung Lãnh Dạ không quá để ý. Chỉ là vài người không quá quan trọng mà thôi, không cần thiết phải chú ý để tâm làm gì.
Từ nhỏ tới lớn vì ngoại hình, tài năng cùng với thế lực của Nam Cung gia ở sau lưng khiến cho mỗi lần xuất hiện ở nơi đông người, Nam Cung Lãnh Dạ chẳng khác nào một ‘bảo vật’ được người khác nhìn chằm chằm. Ngưỡng mộ có, soi mói có, ghen tị có, si mê có,… Ban đầu còn cảm thấy khó chịu nhưng dần dà thì anh quen dần rồi sẽ thấy bình thường. Hiện tại đối với những ánh mắt của người xung quanh, bất luận có mãnh liệt ra sao thì anh chẳng thèm quan tâm cũng chẳng quá để ý như trước, có thể nói là lơ triệt để.
“Có chuyện gì vậy?” Đôi mắt màu café lạnh nhạt liếc qua đám người Vương Kiến. Dù ánh mắt không hiển lộ ra tia cảm xúc gì nhưng vẫn làm cho Vương Kiến, Tiêu Hạ Bình cùng Cố Minh Hi giật thót. Chỉ riêng Cố Minh Tuyền vẫn chìm đắm trong si mê là không bị ảnh hưởng mà thôi.
“À, bọn họ muốn ngồi cùng chúng ta đêm nay.” Mặc Sở Minh à một tiếng, ngắn gọn khái quát “Có được không, Dạ?”
Trước đó Nam Cung Lãnh Dạ nghỉ ngơi nên y không hỏi, chỉ hỏi ý kiến những người khác trong đội ngũ. Nhưng hiện tại anh đã tỉnh lại, đương nhiên không thể không mở miệng hỏi dò ý tứ của anh một chút. Tuy mọi người trong đội ngũ không nói gì, nhưng tự bản thân nhau ngầm hiểu, coi anh cùng Cố Diệp Ninh trở thành hai người thủ lĩnh của đội ngũ. Đặc biệt là Nam Cung Lãnh Dạ tính cách lạnh nhạt, cũng không tiếp xúc với người khác, anh mà không đồng ý thì y cũng sẽ đành phải trở mặt lật lỏng từ chối bốn người Vương Kiến.
Hơn nữa hiện tại, y có chút hơi hơi hối hận đồng ý để nhóm người Vương Kiến ngồi cùng rồi. Lý do ấy hả? Rất đơn giản, bởi vì Cố Minh Tuyền kia.
Cáo già như Mặc Sở Minh sao có thể không nhìn ra tình ý từ đôi mắt to tròn long lanh của Cố Minh Tuyền. Tình ý của cô ta chính là vấn đề. Phải biết là từ ngày Nam Cung Lãnh Dạ có tình cảm với Cố Diệp Ninh, anh càng lúc tính cách càng khó nắm bắt hơn.
Hi vọng cô nàng này đừng có làm gì ngu ngốc. Nếu như Cố Minh Tuyền lại làm gì đó để cho mối quan hệ của Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh xấu đi hoặc là khiến cho Cố Diệp Ninh hiểu lầm… Mặc Sở Minh cam đoan chắc chắn rằng Nam Cung Lãnh Dạ sẽ giết cô ta ngay trong vòng một nốt nhạc mà không do dự. Tuy nhiên, sau đó, người lãnh đủ tiếp theo sẽ là y. Mặc Sở Minh thì tuyệt đối không mong là mình trở thành vật hi sinh lôi vào chuyện vớ vẩn này một chút nào
Nhớ lần trước sau khi rời khỏi thành phố Y, Nam Cung Lãnh Dạ gọi riêng y ra, sau đó phun ra một câu: “Đừng có đánh chủ ý lên người tiểu Ninh cùng Cố gia”. Vẻ mặt lạnh băng cùng đôi mắt tràn ngập ý tứ cảnh cáo kia khiến cho y không khỏi rùng mình.
Xem thái độ của anh chắc chắn là không bằng lòng về chuyện mình muốn lợi dụng Cố Diệp Ninh để liên kết với Cố gia gia tộc. Nam Cung Lãnh Dạ đây là muốn bảo vệ mối quan hệ giữa anh và cô trong sạch nhất có thể, không muốn để mối quan hệ này bị dính chút xíu nào sự dơ bẩn của mưu kế cùng tính toán. Ngay cả Mặc Sở Minh cũng không thể ngờ được… tình cảm của anh lại có thể phát triển nhanh tới như vậy, bảo hộ Cố Diệp Ninh tới mức đặc biệt.
Đau đầu thở dài một tiếng, Mặc Sở Minh chưa gì để thấy phiền muốn chết. Một mặt không khỏi có chút cảm thán… hê lôi đúng là đặc biệt lợi hại nha, nhanh như vậy có thể khiến cho người khác ‘trúng sét’, Nam Cung Lãnh Dạ quả thực là lam nhan họa thủy mà!
Mà sao… người cần ‘trúng sét’ thì không trúng, người không cần trúng thì trúng liên tùng tục vậy?! Mặc Sở Minh âm thầm nghĩ, Cố Diệp Ninh chậm hiểu như vậy, tới bao giờ lão đại nhà mình mới có thu được vào trong tay đây?
“À…” Nam Cung Lãnh Dạ thấy xem ra Mặc Sở Minh và mọi người khác trong đội ngũ đã đồng ý rồi, cũng không mở miệng nói gì nữa. Dù sao cũng chỉ là ngồi chung một đêm thôi, đừng có gây rắc rối thì sao cũng được “Tùy ý đi, miễn là đừng ồn ào là được.”
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía bóng người đang ôm thanh kiếm ngồi nghỉ ngơi bên cạnh mình, trong đôi mắt lạnh nhạt hiện lên một tia ôn nhu hiếm có. Lúc ngủ cũng thực đáng yêu. Khó khăn lắm cô mới nghỉ ngơi được một chút, tốt nhất mấy người Vương Kiến kia đừng có gây ồn ào, làm tỉnh Cố Diệp Ninh thức dậy. Nam Cung Lãnh Dạ thản nhiên bỏ qua chuyện Cố Diệp Ninh trùm kín từ đầu tới cuối không để lộ ra một chút gì cả.
“Được rồi…” Thấy anh không có ý phản đối, Mặc Sở Minh miễn cưỡng mỉm cười quay qua nhìn bốn người Vương Kiến vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác đứng đó “Các người còn đứng đấy làm gì, thu dọn đồ qua đây đi. Nhớ là cẩn thận nhẹ nhàng một chút.”
“À, vâng, vâng. Được rồi, chúng tôi qua ngay…” Vương Kiến tỉnh táo lại đầu tiên, vội vàng gật đầu rồi xoay người rời đi. Tiêu Hạ Bình cũng nhanh chóng đi theo.
“Tiểu Tuyền, đi thôi.” Cố Minh Hi thấy Cố Minh Tuyền vẫn mặt mày si mê đứng như phỗng, nhíu mày liếc mắt nhìn về theo hướng ánh mắt của em gái, phát hiện ra em gái đang nhìn người thanh niên tuấn tú hoàn mỹ kia, không khỏi hơi giật mình. Trong lòng lóe lên một suy nghĩ nhưng rất nhanh sau đó bình tĩnh gọi em gái.
“Chị!!!” Bị chị gái lạnh giọng gọi, tầm mắt của Cố Minh Tuyền bắt buộc phải rời khỏi Nam Cung Lãnh Dạ, khó chịu gắt một tiếng. Chị gái không phải luôn là người rất tinh ý sao?! Tại sao hiện giờ lại không nhìn ra tâm trạng của cô chứ hả?!
“Đi thôi!” Không muốn nói nhiều hay tranh cãi thêm với em gái đang lên cơn bướng bỉnh, Cố Minh Hi dứt khoát vươn tay túm lấy em gái, kéo mạnh, bắt cô nàng đi theo mình.
.
.
.
Nhóm người Vương Kiến an vị ngồi cạnh đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã là hơn mười phút sau. Đồ đạc cũng thu gom để một bên rồi.
Vợ của Tiêu Hạ Vĩ tuy ban đầu đối với diện mạo bề ngoài đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cũng rất ngạc nhiên nhưng sau đó không quá chú ý nữa, cô ta còn bận phải chăm sóc con trai tiểu Nãi. Tiêu Hạ Vĩ cùng Tiêu Hạ Bình mặc dù có chút tò mò tuy nhiên cũng không phải người thích nhìn chằm chằm vào người khác. Gia đình họ Tiêu bọn họ sau khi an vị xong liền chia nhau chút bánh mì mềm cùng nước được Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đưa cho, im lặng dùng bữa.
Vương Kiến tròng mắt không ngừng đảo quanh đánh giá. Theo như ban nãy thì gã cảm thấy thái độ của Mặc Sở Minh cùng những người khác đối với Nam Cung Lãnh Dạ rất kính cẩn. Thế nhưng hiện tại quan sát… tuy Nam Cung Lãnh Dạ có được khí thế mạnh mẽ nhưng lại làm cho gã không cảm nhận được một chút khí tức nào của dị năng giả. Bình thường dị năng giả không phải đều có khí tức cùng áp lực của tinh thần lực sao? Nếu không có, chẳng lẽ thanh niên nhìn cường đại trước mắt này chỉ là người bình thường?
Nhưng mà gã hoàn toàn không biết một chuyện, đó là dị năng giả từ cấp 3 trở lên có thể thu liễm được khí tức cùng tinh thần lực. Trừ phi là lúc dị năng giả cấp 3 động thủ hoặc chủ động phóng ra khí tức thì người khác mới có thể phát hiện, bằng không thì chẳng khác gì người bình thường.
Ban nãy Vương Kiến có thể nhận ra Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi là dị năng giả bởi vì ba đứa nhỏ này vừa mới đại chiến một hồi ở bên ngoài về, chưa kịp thu lại khí tức. Hơn nữa cả ba đều mới đột phá cấp 3 mới có một thời gian ngắn còn chưa thể nào thu phóng khí tức thoải mái được, vẫn còn phải rèn luyện nhiều.
Cũng không thể trách Vương Kiến không có kiến thức được. Hiện tại số lượng dị năng giả đột phá được cấp 3 quả thực là ít tới vô cùng. Mà hầu hết dị năng giả ở thời điểm lúc này năng lực chỉ ở khoảng từ cấp 1 tới cấp 2 sơ cấp mà thôi. Vương Kiến trước đó hoàn toàn không có cơ hội để tiếp xúc với dị năng giả cấp 3 sơ cấp chứ nói gì tới người đã tới cấp 3 cao giai như Nam Cung Lãnh Dạ, khả năng thu phóng khí tức đã tới độ thuần thục cực đại rồi cơ chứ.
Vì vậy Vương Kiến không biết gì tiếp tục bị sự kỳ lạ của Nam Cung Lãnh Dạ làm cho bối rối không xác định được.
“Hi nhi, Tuyền nhi nó…” Khác với Vương Kiến đang xoắn xuýt vì không nhìn ra được Nam Cung Lãnh Dạ có phải dị năng giả hay không thì Vĩnh Cơ cùng Cố Minh Hi bên này đang lo vấn đề khác. Vĩnh Cơ nhìn con gái nhỏ ánh mắt si mê hướng về người thanh niên mặc áo khoác đen ngồi ở trung tâm đội ngũ nhóm cường giả kia, trong mắt hiện lên lo lắng.
“Mẹ, tiểu Tuyền bị mê hoặc rồi.” Cố Minh Hi thấp giọng đáp, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút lo lắng cùng âm u khó hiểu.
“Aiz ~” Vĩnh Cơ thở dài một tiếng, quả nhiên là như vậy... không ngoài dự đoán của bà ta.
Cố Minh Tuyền có thể nói về ngoại hình thuộc về dạng mỹ nữ có nhan sắc. Bởi vì so với chị gái là Cố Minh Hi nhanh nhẹn chín chắn, Cố Minh Tuyền thùy mị nết na lại hơi có chút yếu đuối, cho nên mọi người trong nhà đều cực kỳ yêu chiều cô con gái út này chẳng khác nào công chúa.
Kể cả tới khi đi học, thành tích cũng thuộc loại giỏi, lại có ngoại hình xinh xắn, vì vậy không ít người theo đuổi, đối với cô ta cũng rất tốt. Có thể nói, từ nhỏ tới khi sinh ra, Cố Minh Tuyền sống rất thuận buồm xuôi gió. Kể cả hiện tại bước vào mạt thế, cô ta cũng là người duy nhất trong nhà họ Cố bọn họ có dị năng, thiên phú không tệ, thành tích tu luyện cũng khá tốt. Bước ra ngoài cũng là đối tượng được không ít người tung hứng được không ít đội ngũ mong ngóng.
Chỉ có điều tuy hơi yếu đuối một chút, thường ngày tựa như một con búp bê xinh đẹp, chỉ biết dựa vào mẹ và chị gái, thế nhưng bản thân Cố Minh Tuyền vẫn là người rất cao ngạo bướng bỉnh, mắt còn cao hơn đầu. Chính vì thế bao năm nay, cô ta chưa từng quen bất cứ một người nào, cũng chẳng vừa ý bất kì ai. Cô ta cảm thấy người có thể xứng với tư cách bạn trai của mình phải là một người nổi bật hơn tất thảy.
Người nhà họ Cố bọn họ đương nhiên cũng biết rõ tính cách cùng suy nghĩ của Cố Minh Tuyền. Cho nên Vĩnh Cơ mới vô cùng ngạc nhiên khi biết được cô con gái út cưng nhà mình lại có thể đối với một người con trai vừa gặp lần đầu đã yêu.
Thế nhưng… nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, Vĩnh Cơ cũng có thể thông cảm được vì sao cô con gái út cực kỳ cao ngạo của mình lại bị cưa đổ nhanh như vậy.
Về cơ bản mà nói thì người thanh niên tên Nam Cung Lãnh Dạ này từ ngoại hình tới khí chất quá mức có lực sát thương với phụ nữ, đặc biệt là mấy cô gái trẻ tuổi. Chỉ lướt qua thôi cũng hiểu được người thanh niên này là người bất phàm, tài giỏi, có khí thế và giáo dưỡng. Ngay cả bà ta là người từng trải rất nhiều việc, khi nhìn Nam Cung Lãnh Dạ lần đầu cũng không khỏi tim đập mạnh một cái huống gì Cố Minh Tuyền.
Tuy nhiên ngày thường Vĩnh Cơ có tự hào về con gái bao nhiêu thì lúc này cũng không thể không đắn đo. Có thể lôi kéo được một người lợi hại thì đương nhiên là rất tốt đối với ba mẹ con bà ta. Chỉ là Nam Cung Lãnh Dạ nhìn thế nào cũng không phải hạng người dễ bị dụ dỗ hay tiếp cận. Rõ ràng người ta là quý công tử có khí chất có thực lực lại có giáo dưỡng, hoàn toàn không ở trong cùng một thế giới với những người bình dân hạng khá như bọn họ. Mối tình đầu của Cố Minh Tuyền quả thực là rất khó đạt được.
“Khụ… em là Cố Minh Tuyền, năm nay 18 tuổi, không biết anh tên là gì?” Trong lúc Vĩnh Cơ còn đang đắn đo đi đắn đo lại thì Cố Minh Tuyền đã đối với Nam Cung Lãnh Dạ mở miệng hỏi. Giọng nói thánh thót, yêu kiều, ngọt lịm khiến người khác không khỏi sinh ra yêu thương. Đôi mắt đen láy ngập nước tròn xoe ngước nhìn anh tràn ngập mong chờ.
Thực ra thì cô ta cũng muốn ngồi cạnh Nam Cung Lãnh Dạ lắm, chẳng qua là không thể được, mấy người Mặc Sở Minh đã vây quanh hết rồi. Tuy nói là ngồi chung một chỗ thế nhưng mà vẫn tách biệt hai đội ngũ riêng rẽ. Đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ ngồi bên kia phía trong sau đống lửa mà mấy người Vương Kiến thì ngồi ở bên ngoài. Hơn nữa sát cạnh anh còn có một con sói trắng cực kỳ nguy hiểm, Cố Minh Tuyền cũng không dám mạo hiểm, chỉ đành chọn chỗ ngồi ở đối diện của Nam Cung Lãnh Dạ, cố gắng bắt chuyện tiếp cận anh.
Lại nói, Tiểu Nha tuy là sói nhưng rất thích có người chải lông hoặc vuốt lông cho nó. Đương nhiên người có thể chạm vào nó chỉ giới hạn trong vài người mà thôi, không phải ai muốn chạm vào cũng được đâu. Sói là loài vật tính cảnh giác rất cao, cũng cực kỳ khôn ngoan. Nếu không phải người mà được tiểu Nha tán thành, dám tiến lại gần trong phạm vi nhất định mà nó cảnh giới thì sẽ lập tức sẽ bị nó cắn đứt cổ chứ đừng nói tới chạm vào lông của nó. Đặc biệt tiểu Nha rất hưởng thụ nếu người vuốt lông nó là Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ.
Lúc này đúng là lúc Nam Cung Lãnh Dạ đang vuốt lông cổ cho tiểu Nha. Những người khác cũng không biết vì sao anh đối với tiểu Nha rất cưng chiều, cũng rất thân thiết. Cái loại thái độ này của anh không hẳn bởi vì tiểu Nha là thú cưng của Cố Diệp Ninh, mà khiến cho người khác có cảm giác quả thực anh rất yêu thích tiểu Nha. Ngược lại tiểu Nha cũng vô cùng thân cận không hề bài xích Nam Cung Lãnh Dạ.
Một người một thú vốn đang vô cùng vui vẻ giao lưu tình cảm thì bị thanh âm của Cố Minh Tuyền cắt ngang. Nam Cung Lãnh Dạ thu lại chút độ ấm trong mắt, khi ngẩng đầu lên nhìn cô ta thì chỉ còn một cảnh lạnh băng không cảm xúc. Thấy vẻ mặt đỏ bừng ngại ngùng của cô ta, anh cũng chẳng phản ứng gi, à một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở của mình.
“Anh…”
Bị lơ đẹp như vậy, Cố Minh Tuyền không khỏi sượng mặt, sắc mặt ngại ngùng có chút sầm xuống. Chưa từng có ai lại không để ý tới cô như vậy, người thanh niên này là người đầu tiên. Thế nhưng nghĩ tới người thanh niên này cao ngạo không phải không có cơ sở. Hơn nữa cô ta rất rất thích anh, chỉ có người hoàn mỹ như thế mới xứng với mình. Cố Minh Tuyền hít một hơi, lại mỉm cười rạng rỡ đối với anh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Anh có thể cho em biết tên được không?”
“Phải rồi, tôi cũng chưa tới thiệu, tôi là Vĩnh Cơ, là mẹ của hai đứa nhỏ Cố Minh Hi và Cố Minh Tuyền. Chúng tôi chưa biết tên mọi người. Có thể giới thiệu một chút không?” Cuối cùng Vĩnh Cơ không thể tiếp tục nhìn con gái mình mất mặt, chen vào giúp đỡ. Thay vì tấn công chỉ một mình người thanh niên anh tuấn kia thì thà rằng hỏi tên mọi người một lượt còn hơn.
“Phải phải, đúng là chúng tôi chưa biết tên mọi người.”
Vương Kiến cũng nhận ra tính cách của đội ngũ cao thủ trước mặt, trừ Mục Hoằng ban đầu còn thân thiện với tiểu Nãi một chút ra thì người nào người nấy cũng rất lạnh nhạt xa cách. Nếu chờ bọn họ chủ động mở miệng nói chuyện với với mình là việc khó có thể xảy ra. Vì vậy nhân tiện hai mẹ con Vĩnh Cơ cùng Cố Minh Tuyền đang có chút mưu đồ riêng, gã cũng tranh thủ bồi đắp thêm một hai câu để biết được thêm chút thông tin và tên tuổi của mấy người Mặc Sở Minh.
Minh Tu thật sự rất khó chịu đám người này, không phải chỉ ngồi chung một đêm thôi sao, lại còn bày đặt hỏi tên gì chứ. Hơn nữa cô nàng Cố Minh Tuyền kia tưởng mọi người mắt mù hay sao? Còn dám ngang nhiên hỏi tên Dạ ca ca? Còn cả bộ mặt mưu toan của Vĩnh Cơ cùng vẻ nịnh nọt của Vương Kiến, tất cả đều làm cho Minh Tu phản cảm không chịu được.
“Tại sao bọn tôi…” Cau chặt mày muốn gắt gỏng, nhưng lời chưa kịp nói hết đã bị người khác chặn ngang, trả lời trước mất rồi.
“Tôi là Hạ Kỳ Phong.” Hạ Kỳ Phong không quá để ý đáp.
“Mục Hoằng.” Tiếp bước đương nhiên là người hào sảng thoải mái nhất đội ngũ, Mục Hoằng.
“… hai người các người…”
Mặc Sở Minh nhìn hai tên đầu óc đơn giản nhất nhóm, bất lực âm thầm rơi lệ. Y đang muốn đẩy xa quan hệ với mấy người Vương Kiến đi, hai tên này lại chủ động kéo lại gần. Đây là muốn âm thầm làm phản có phải không?!
“Tôi là Mặc Sở Minh.” Aiz ~ đã tới bước này rồi, đâm lao phải theo lao, y cũng mở miệng nói ra tên mình “Cậu ấy là Nam Cung Lãnh Dạ, còn hai đứa nhóc này là Chu Nhi cùng Minh Tu.”
Thấy ba người còn lại chẳng ai thèm động đậy hay có ý mở miệng, y đành ‘tốt bụng’ giới thiệu hộ. Quả nhiên, nhận lại được một cái trừng mắt của Minh Tu. Khuôn mặt thằng nhóc tràn ngập bất mãn, chỉ thiếu nước khắc lên trên dòng chữ: ‘Ai cần anh giới thiệu tên của bọn em?’ lên mà thôi. So với Minh Tu xốc nổi thẳng tính thì Nam Cung Lãnh Dạ cùng Chu Nhi lạnh vẫn nhạt thờ ơ xa cách, chẳng thèm để ý như trước, tựa như không liên quan gì tới mình.
“Tu ca ca...” Hơi hạ mi mắt, Chu Nhi cúi đầu nhìn ngọn lửa bập bùng cháy trước mặt, thanh âm trong trẻo khe khẽ vang lên. Mặc dù thanh âm không phải là lớn nhưng ở thời điểm hiện tại thì phá lệ gây chú ý.
“Gì vậy Tiểu Chu Nhi?” Minh Tu thu lại vẻ mặt khó chịu, quay sang nhìn Chu Nhi ngồi cạnh mình, không thèm nhìn đám người lạ chướng mắt Vương Kiến gì kia nữa. Ánh mắt vốn sắc bén của nó khi nhìn tới khuôn mặt xinh xắn dễ thương của Chu Nhi thì biến hóa, trở nên vô cùng nhu hòa, thấp giọng quan tâm hỏi.
“Em buồn ngủ…” Nghiêng đầu tựa vào bả vai gầy nhỏ của Minh Tu, Chu Nhi nhắm mắt lại.
“Ừ, nghỉ ngơi một chút đi.” Gật gật đầu, vươn bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại xoăn nhẹ như lông mèo của Chu Nhi, Minh Tu bày ra bộ dáng người lớn nói.
“Phải rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, mai còn cần xuất phát sớm.” Mặc Sở Minh ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn về phía cô bé con Chu Nhi hiện đã nhắm mắt ngủ, sau đó quay qua bảo với Mục Hoằng “Tối nay cậu cùng tiểu Tu gác đêm nhé.”
“Không thành vấn đề.” Mục Hoằng ừ một tiếng sảng khoái đáp. Hôm nay tinh thần lực cùng dị năng của hắn dùng không quá nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo, cho dù có ai dám đột kích bất ngờ thì hắn cũng có thể thoải mái đấu lại được.
“Vâng.” Minh Tu cũng không phản đối.
“Các người cứ nghỉ ngơi đi, để hai người đội ngũ chúng tôi gác đêm là được rồi.” Hắng giọng một cái, lúc này y mới nhìn sang đám người Vương Kiến.
“Cái này…” Cố Minh Tuyền nhìn Nam Cung Lãnh Dạ thuận theo, hiện tại đã khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại dưỡng thần, tâm tình của cô ta tức tối vô cùng. Gì vậy chứ? Cô ta còn chưa nói chuyện được gì với anh cơ mà?
“A… đợi… đợi đã…” Vương Kiến cũng sốt ruột. Đi nghỉ? Nếu như vậy gã lấy đâu ra thời gian để lôi kéo xin gia nhập đây?
Cũng không thèm quan tâm vẻ mặt sượng sùng muốn nói nhưng lại không dám nói của Vương Kiến, Mặc Sở Minh lôi lôi kéo kéo mấy cái balo của đội ngũ bọn họ, sau đó thản nhiên ngả lưng, nhắm mắt lại. Hạ Kỳ Phong cũng chẳng biết từ lúc nào ghé vào một bên thiu thiu ngủ rồi.
Toàn bộ mọi động tác vô cùng nhanh nhẹn, không để cho đám người Vương Kiến có một giây để chen vào. Nhìn toàn đội của đối phương chỉ còn lại Mục Hoằng cùng Minh Tu đang gác đêm, một người cao lớn khiến người ta khiếp sợ, một người lại lộ hẳn ra chán ghét với bọn họ, đám người Vương Kiến nghẹn một họng cũng chỉ đành nuốt vào.
Cố Minh Tuyền, Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến nào có biết từ ngay lúc Chu Nhi uyển chuyển cắt ngang nhắc tới việc nghỉ ngơi thì mấy người bọn họ cũng đã mất đi cơ hội tiếp tục thăm dò tìm hiểu cùng tiếp cận đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ rồi. Cho nên mới nói, Chu Nhi ngày thường tuy có chút ngây thơ, được Minh Tu bảo bọc cẩn thận, thế nhưng khi cần thiết thì cô bé vẫn thông minh độc lập để biết cách ‘đổi hướng gió’ làm phe mình có lợi lắm.
.
.
.
Đêm, gió lạnh mang theo tuyết thổi mạnh đập vào mái tôn cùng cửa kim loại làm cho những tiếng ong ong không ngừng vang lên, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Bên trong căn nhà lớn, ở đại sảnh cực rộng, hai đám lửa bập bùng cũng xua đi được chút đáng sợ. Nhóm người của tên thủ lĩnh mặt sẹo vì e dè thực lực của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nên ngồi gần cửa lúc này cũng chỉ còn lại một người gác đêm, còn những người khác đã chìm vào trong giấc mộng. Đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ cũng chỉ có Mục Hoằng và Minh Tu là còn thức.
Chỉ riêng nhóm người của Vương Kiến, trừ bốn người nhà họ Tiêu ra thì những người còn lại không thể an ổn ngủ cho được. Ba mẹ con Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến đều có ý muốn tiếp cận để xin gia nhập, nhưng không tìm được cách nào để có thể moi được chút thông tin. Cứ nghĩ tới sáng mai mấy người Nam Cung Lãnh Dạ sẽ rời đi, sau đó sẽ không còn cơ hội, ba mẹ con Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến mà có thể ngủ ngon được mới là lạ.
Đặc biệt là Cố Minh Tuyền, cô ta là người sốt ruột hơn ai hết. Mạt thế này một khi tách ra thì có thể gặp được lại hay không, đó là điều vô cùng khó khăn. Cô ta không muốn lần đầu tiên rung động của mình lại kết thúc một cách nhạt nhòa như vậy. Cố Minh Tuyền lần đầu tiên trong đầu hừng hực cố gắng nghĩ mọi cách để có thể được Nam Cung Lãnh Dạ chú ý. Chẳng qua… cô ta nghĩ mãi vẫn chưa tìm được phương án nào khả thi hết cả.
Nam Cung Lãnh Dạ, người này vừa nhìn đã thấy là người cực kỳ lạnh nhạt, khó tiếp xúc, cũng vô cùng cao ngạo. Phải làm cách nào đây? Cố Minh Tuyền cô mới có thể được người này để vào trong mắt?
“Có gì đó đang tới!” Ngay lúc này, đột nhiên Chu Nhi đang an tĩnh tựa đầu trên vai Minh Tu ngủ thật ngon bỗng mở to mắt. Trong đôi mắt màu đỏ rượu một mảnh thanh tỉnh, không hề giống mới tỉnh lại một chút nào.
Soạt… không cần Chu Nhi nói thêm nữa, Minh Tu cùng Mục Hoằng bật dậy, hai người vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Mặc Sở Minh cùng Hạ Kỳ Phong đang nằm cùng nhanh chóng tỉnh dậy, đôi mắt tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cửa chính.
Động tĩnh như vậy cũng đánh thức cả Tiêu Hạ Vĩ, Tiêu Hạ Bình cùng vợ con của Tiêu Hạ Vĩ ngồi gần đó. Ba mẹ con Vĩnh Cơ cùng Vương Kiến cũng bị những hành động này của bọn họ dọa ngơ ngác nhưng còn chưa kịp hiểu gì thì đột nhiên cửa chính bị một xung lực cực mạnh đánh tới vỡ toang ra thành từng mảnh. Bốn bóng đen liên tiếp xông vào, tốc độ cực nhanh, khiến người ta chỉ có thể thấy được tàn ảnh.
“A A A A!!!”
Đám người tên thủ lĩnh mặt sẹo ở gần cửa nhất trở thành mục tiêu đầu tiên bị những bóng đen kia tấn công đầu tiên. Có những người còn chưa kịp tỉnh lại đã chết thảm. Mỗi một lần những cái bóng kia vung tay, những dòng chất lỏng đặc sệt màu đỏ lại vẽ thành từng đường cong trong không trung. Hòa cùng tiếng la hét vì sợ hãi đau đớn va tiếng thịt bị xé nát, mùi tanh tưởi nhanh chóng lan ra khắp không gian.
“Tang thi cấp cao!!!” Cố Minh Hi cùng Vĩnh Cơ bị kinh hách, sau khi nhìn rõ những bóng đen kia là gì thì hoảng hốt hét lên.
“Chúng nó là tang thi cấp 3 và cấp 2. Có hai con là cấp 3 sơ giai, một con cấp 3 trung giai, một con cấp 2 cao giai.” Chu Nhi nhanh chóng dùng tinh thần lực để đánh giá thực lực của bốn còn tang thi. Vì cả bốn con đều là tang thi cấp 3, vẫn trong phạm vi mà cô bé có thể nhìn thấu.
“Cấp 3 trung giai sao?” Mặc Sở Minh cau mày.
Càng tiến lên cao thì độ chênh lệch giữa các giai trong cùng một cấp càng trở nên vô cùng rõ rệt. Trong đội ngũ của bọn họ, trừ phi là Nam Cung Lãnh Dạ hoặc Cố Diệp Ninh ra tay, bằng không cho dù là ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi đều là cấp 3 sơ giai hợp lực cũng chỉ đánh ngang tay được mà thôi. Chưa nói tới theo sau con tang thi cấp 3 trung giai kia còn có ba con tang thi cao cấp khác.
“Grào!!!” Nhóm tang thi sau khi cắn xé xong đám người tên thủ lĩnh mặt sẹo, phát hiện ra vẫn còn một đống ‘thức ăn’ nữa ở đây, chúng kinh hỉ gào thét.
Vĩnh Cơ cùng Cố Minh Hi bị tiếng gào của tang thi làm cho hoảng sợ, vội vàng lui nhanh về phía sau. Cố Minh Tuyền sắc mặt trắng bệch, tuy rằng cô ta cũng là dị năng giả, thế nhưng… đây là tang thi cấp 3 đó, cô ta đấu không lại được. Vương Kiến liếc qua hai anh em Tiêu Hạ Vĩ và Tiêu Hạ Bình, cũng không khỏi bồn chồn lo lắng. Bốn con tang thi này con nào cũng lợi hại hơn mấy người bọn họ, xông ra nhất định sẽ chết chắc.
“Em cùng con lui ra sao đi.” Tiêu Hạ Vĩ biết rõ mình chỉ là dị năng giả cấp 2 sơ cấp, bốn con tang thi kia tùy tiện một con lao tới cũng giết chết được mình, thế nhưng anh ta vẫn cắn răng kéo vợ con ra đằng sau mình để bảo hộ.
“Được… được…” Vợ của Tiêu Hạ Vĩ cũng bị dọa sợ tới hai hốc mắt đầy lệ, cô ta đưa tay bịt lại miệng con trai tiểu Nãi, sợ con trai mà khóc sẽ làm phân tâm tới chồng và Tiêu Hạ Bình.
“Minh, Hoằng, đối phó với con tang thi cấp 2. Chu Nhi, tiểu Phong, tiểu Tu, ba đứa chia ra đối phó với hai con tang thi cấp 3 sơ giai kia. Con tang thi cấp 3 trung giai để tôi.” Nam Cung Lãnh Dạ không biết từ lúc nào đã đứng dậy, ánh mắt lãnh liệt nhìn thẳng về mấy con tang thi đang cắn xé nhóm người của tên thủ lĩnh mặt sẹo.
“Được, tớ biết rồi.” Mặc Sở Minh nhíu mày một chút nhưng vẫn gật đầu.
Thực ra y cũng hơi lo lắng vì hôm nay Nam Cung Lãnh Dạ dùng hơi nhiều tinh thần lực cùng dị năng, nếu còn chưa bình phục hoàn toàn mà lại đấu với tang thi cấp cao như vậy thì rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại nhìn sắc mặt của anh… xem ra vẫn còn thoải mái lắm, có khi giết thêm vài con tang thi vẫn được ấy chứ. Chỉ cần là Nam Cung Lãnh Dạ chịu ra tay, Mặc Sở Minh cảm thấy gánh nặng nhẹ đi một nửa.
“Hiểu rõ.” Mục Hoằng, Hạ Kỳ Phong cùng Chu Nhi nghe chỉ thị từ Nam Cung Lãnh Dạ cũng lập tức phân ra, đối mặt với mấy con tang thi đang điên cuồng kia.
“Các người thực lực yếu, tránh qua một bên đi.” Minh Tu nhìn vẻ co rúm co ró của mấy người Vương Kiến, cau mày, thấp giọng quát. Thực lực quá yếu, đứng ở chỗ này chỉ tổ vướng tay vướng chân nó cùng mọi người mà thôi.
“A… được được…” Biết rõ là mấy người Nam Cung Lãnh Dạ sẽ tự ra tay, ánh mắt Vương Kiến sáng lên. Tốt quá, tốt quá, gã không cần phải đối phó với tang thi cấp cao!!!
Nam Cung Lãnh Dạ lạnh nhạt liếc đám người Vương Kiến rạt sang đứng một bên, sắc mặt ai cũng tái nhợt vì hoảng loạn, cũng chẳng thèm để ý thêm nữa. Anh cúi đầu nhìn Cố Diệp Ninh vẫn chẳng có động tĩnh gì, ngồi yên như bức tượng, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ. Aiz ~ cô bé này, mệt tới vậy sao? Tang thi cao cấp tìm tới tận cửa rồi vẫn có thể ngủ ngon như vậy. Bỏ đi, anh cũng muốn cô nghỉ ngơi một chút, mấy hôm nay trời lạnh, cô cũng mệt mỏi rồi. Cuối cùng Nam Cung Lãnh Dạ cũng không gọi Cố Diệp Ninh dậy.
“Tiểu Nha, chăm sóc chủ nhân mày thật kĩ nhé.” Xoa xoa đầu của tiểu Nha, anh nhắc nhở.
“Grừ!” Tiểu Nha là con sói rất có linh tính, dường như nó hiểu được lời của Nam Cung Lãnh Dạ, đôi mắt vàng híp lại, cổ gật gật.
“Ngoan lắm.” Anh hài lòng nhếch môi.
Giao Cố Diệp Ninh cho tiểu Nha xong, Nam Cung Lãnh Dạ đi tới đứng giữa những người khác. Bên trái anh là Mặc Sở Minh, Mục Hoằng còn bên phải là ba đứa nhỏ. Lúc này tất cả dồn ánh mắt vào đối thủ mà mình đã lựa chọn. Bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Nam Cung Lãnh Dạ quan sát con tang thi cấp 3 trung giai kia.
Đó là một con tang thi nam, độ tuổi chắc cũng chỉ gần 20, còn rất trẻ. Bởi vì dị năng của con tang thi kia là gì anh chưa biết, cho nên Nam Cung Lãnh Dạ chọn cách trực tiếp nhất để kích động con tang thi lộ ra dị năng, triển lộ khí tức của dị năng giả mà trước đó anh che giấu.
Đoàng!!!
Giải phóng khí tức, một luồng khí mạnh mẽ lấy cơ thể anh làm tâm phóng ra bốn hướng, lập tức khí tức của dị năng giả cấp 3 cao giai bùng nổ, khiến cho những người khác có mặt ở đây không khỏi cảm thấy bị đè ép.
“Grào!!!” Con tang thi cấp 3 trung giai cảm nhận được người này mạnh hơn mình thế nhưng không cam lòng để lỡ mất ‘đồ ăn’ tươi ngon trước mắt. Nó cậy mạnh gầm lên một tiếng, uy hiếp ngược lại Nam Cung Lãnh Dạ nhưng cũng chẳng có bao nhiêu khí thế.
Trong đôi mắt màu café của anh nổi lên một tia tà ác, khóe môi của Nam Cung Lãnh Dạ khẽ cong lên, thanh âm thì thầm dịu dàng nhưng cũng quỷ dị khó lường: “Nhỏ giọng chút thôi, đừng đánh thức ‘phu nhân’ tương lai của ta dậy chứ, tang thi khốn khiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.