Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 139: Phong Vân Vô Hủy




Thạch Phong nói dứt lời liền xâm nhập vào rừng sâu.
“Chị Hỏa Vũ, làm sao bây giờ? Chúng ta rời đi sao?” Thủy Ngưu hỏi.
Hỏa Vũ trực tiếp lườm Thủy Ngưu, nhìn về phương hướng Thạch Phong rời đi mà nói: “Chúng ta đương nhiên muốn đi giúp chút rồi, anh Dạ Phong đã cứu chúng ta một mạng mà.”
Tuy Hỏa Vũ tin tưởng vào thực lực của Thạch Phong, nhưng cô ấy cũng thấy tận mắt những người đó lợi hại, nếu quả thật bị vây lại, Thạch Phong tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm, lỡ may thực xảy ra vấn đề, nói không chừng cô đi giúp thì Thạch Phong có thể chạy thoát được.
Lập tức hai người cũng đi theo tiến vào trong rừng rậm.
Chỗ rừng sâu, ẩn trong lùm cây, khắp nơi đều có thể gặp được gặp Ám Ảnh Báo level 8 ẩn thân trong bóng ma.
Lúc này một đoàn đội năm mươi người của Võ Lâm Minh, đang ở một bên xử lý Ám Ảnh Báo, một bên hướng phía bên ngoài đẩy mạnh.
“Phong Vân đại ca, chúng ta hiện tại không tiếp tục tìm kiếm đồng đội Dạ Phong, ngược lại đi truy sát cô nàng gọi là Hỏa Vũ kia không phải lãng phí thời gian sao.” Thiết Kiếm Cuồng Sư nhíu chặt mày rậm, nhìn về phía người đi ở trong đội ngũ, một thanh niên tuấn tú đang hứng thú dạt dào hát nghêu ngao bài gì đó, trong lòng hắn thấy có chút khó chịu mà nói.
Người thanh niên tuấn tú đang hát ngâm nga ấy đại khái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chính là đại ca Phong Vân trong miệng Thiết Kiếm Cuồng Sư, cũng là phó hội trưởng của Võ Lâm Minh – Phong Vân Vô Hủy, thân phận thực lực địa vị đều vượt qua Thiết Kiếm Cuồng Sư, cho dù là Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng phải cung kính gọi đại ca.
“Thiết Kiếm cậu vẫn ngây thơ như vậy, khó trách lại bị thằng ranh Dạ Phong kia đùa, còn đem công hội đang tốt đẹp thành loạn cào cào, chỉ còn lại có hai ba con mèo nhỏ chả làm được gì, mặt mũi của Võ Lâm Minh bị cậu ném sạch, cậu rốt cuộc có biết hay không?” Phong Vân Vô Hủy đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Thiết Kiếm Cuồng Sư mà giận dữ nói: “Nếu như không phải tôi sớm một bước phát hiện, hiện tại trấn Hồng Diệp chỉ sợ đã không còn cái công hội tên Võ Lâm Minh này rồi.”
Thiết Kiếm Cuồng Sư cúi đầu trầm mặc không nói.
“Cũng là bởi vì cậu quản lý không ra gì, mới khiến cho Võ Lâm Minh ở trấn Hồng Diệp hủy hoại chỉ trong chốc lát, hiện tại tôi còn bị buộc phải thay cậu thu thập cục diện rối rắm ấy nữa. Không thể không đem toàn bộ tinh anh ở ba tiểu trấn khác điều qua đây đến giúp đỡ, vớt lại mặt mũi của Võ Lâm Minh chúng ta, cậu còn có mặt mũi nói chuyện sao?” Phong Vân Vô Hủy lớn tiếng quở trách trước mặt của mọi người, không hề nể mặt Thiết Kiếm Cuồng Sư một chút nào. Thiết Kiếm Cuồng Sư tức giận đến nỗi mặt đỏ lên hết sức, nhưng lại không dám mở miệng đáp một câu, chỉ có thể nhịn trước.
Lĩnh đội của ba tiểu trấn khác với việc này đều mang theo nụ cười lạnh đối đãi.
Mỗi một trò chơi mới, đại biểu cho quyền lực trong công hội cũng sẽ một lần nữa sắp xếp lại, trước kia Thiết Kiếm Cuồng Sư đắc ý hết sức, bây giờ là hoàn toàn không ra sao cả, đẳng cấp hiện tại mới là level 8, mà bọn họ đều đã là level 9. Hơn nữa ở trong tiểu trấn của bản thân đều phát triển công hội mình rất không tồi, câu được không ít người mới có thực lực, so với trấn Hồng Diệp chỉ có hai ba con mèo nhỏ chả làm được gì thì mạnh hơn nhiều lắm.
“Thiết Kiếm, cậu thật sự cho rằng tôi hao tâm tổn trí cố sức truy giết đồng đội Dạ Phong, sẽ làm cho bọn hắn chạy trốn mất hai người sao?”
“Cậu phải biết, mục đích của chúng ta chỉ có Dạ Phong, mà đồng đội của hắn chẳng qua là mồi, giả sử đồng đội hắn đều chết ở chỗ này, cậu nói hắn còn chạy tới ư?”
“Mà chúng ta hiện tại đã hạn chế đồng đội hắn chỉ quanh quẩn trong thung lũng Cuồng Phong, mục đích ban đầu đã đạt đến. Hiện tại chúng ta cần phải làm là trả thù, làm những người khác trong tiểu trấn nhìn xem, kết cục khi đối nghịch cùng Võ Lâm Minh chúng ta. Mà cô nàng kia chính là lựa chọn tốt nhất, giết nhiều người của chúng ta như vậy, nhất định sẽ bị không ít người chú ý tới, chỉ cần chúng ta giết cô ta về level 0, danh vọng của Võ Lâm Minh nhất định sẽ khôi phục đỉnh điểm, nếu giết Dạ Phong kia nữa, Võ Lâm Minh chúng ta cũng có thể nhờ vào đó bỗng chốc nhảy vào cánh cửa công hội tam lưu, cũng không phải là không được.”
Phong Vân Vô Hủy trong lòng sớm có kế hoạch, Thiết Kiếm Cuồng Sư vẫn là tâm phúc của hội trưởng. Hơn nữa có không ít nguyên lão đều ủng hộ hội trưởng, hắn muốn ngồi trên vị trí hội trưởng thì nhất định phải tạo thế thành danh.
Mà Thạch Phong tại thành Bạch Hà có thể tính là có chút danh tiếng, công nhận cao thủ kiếm sĩ. Thậm chí còn nổi danh hơn hội trưởng Ngạo Thiên Vô Danh của Võ Lâm Minh rất nhiều, cho nên Thạch Phong chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Chỉ cần giết Thạch Phong xong, sẽ truyền video đi, hắn trong nháy mắt liền có thể trở thành cao thủ đứng đầu nổi tiếng ở thành Bạch Hà.
Mà còn có thể làm phân hội ở trấn Hồng Diệp vốn hủy hoại chỉ trong chốc lát liền quật khởi.
Đến lúc đó, những nguyên lão kia cũng nhất định sẽ đứng ở bên phía hắn, trở thành hội trưởng Võ Lâm Minh, nó sắp tới tay rồi.
“Dạ Phong, mày liền trở thành đá đặt chân của tao đi.” Phong Vân Vô Hủy trong lòng cười cao ngạo.
Hắn cũng không cảm thấy một người chơi tự do có thể lâm vào bao vây thế này còn có khả năng sống đi ra ngoài, có điều Thạch Phong chậm chạp không đến, làm cho hắn có chút phiền não.
Ngay khi Võ Lâm Minh chầm chầm hành quân.
Thạch Phong ghé mình núp trên đại thụ cũng phát hiện mấy người bên Phong Vân Vô Hủy, lẳng lặng quan sát một lúc, phát hiện những người chơi ấy tất cả đều là tinh anh, đẳng cấp thấp nhất là level 7, không ít người chơi đã level 8, trong đó có 4 người đạt tới level 9, mặc một bộ trang bị cấp Huyền Thiết, vũ khí kém cỏi nhất cũng là cấp Huyền Thiết, trong đó thanh niên tuấn tú dẫn đầu vác trên lưng một cây cung dài cấp Bí Ngân.
“Đây không phải là Phong Vân Vô Hủy sao?” Thạch Phong liếc mắt một cái liền nhận ra thanh niên tuấn tú dẫn đầu vác cây cung dài ấy.
Ở kiếp trước Thạch Phong cũng không thiếu lần gặp gỡ quen thuộc với Phong Vân Vô Hủy.
Phong Vân Vô Hủy làm người xảo trá tàn nhẫn, hơn nữa thực lực không tầm thường, chiến lực có thể xếp hạng top 5 cả Võ Lâm Minh, so với Thiết Kiếm Cuồng Sư lợi hại rất nhiều.
Mà đổi thành ba người chơi level 9 bên ngoài, Thạch Phong cũng quen, đều là cao thủ không hề kém Thiết Kiếm Cuồng Sư, là kẻ lĩnh đội ở tiểu trấn khác.
“Khó trách Võ Lâm Minh đột nhiên có nhiều tinh anh như vậy, nguyên lai là gọi tất cả tinh anh từ ba tiểu trấn khác cách trấn Hồng Diệp không xa tới đây.” Thạch Phong lập tức giật mình.
Ba kẻ lĩnh đội tiểu trấn khác level 9 kia rất mạnh, chỉ là ở kiếp trước Thiết Kiếm Cuồng Sư chiếm được giấy thông hành thành Hắc Dực, mới khiến cho Thiết Kiếm Cuồng Sư giành trước bọn họ một bước, dần dần kéo ra sự chênh lệch, trở thành hội trưởng phân hội Võ Lâm Minh.
Song có điều, quỹ đạo lịch sử đã thay đổi.
Cả đời này Thiết Kiếm Cuồng Sư không chỉ có bị hắn giết hai lần, còn lấy được giấy thông hành thành Hắc Dực của Thiết Kiếm Cuồng Sư, xác định sẵn Thiết Kiếm Cuồng Sư sẽ bi kịch, tự nhiên thua kém ba người kia.
Nếu như là ở kiếp trước, bất luận một vị nào trong mấy người bọn họ, Thạch Phong chỉ cần gặp, đều phải cẩn thận vô cùng, nếu gặp được hai người, nhất định là đi đường vòng.
Hiện tại bọn họ bốn người tề tụ một chỗ, thêm Thiết Kiếm Cuồng Sư đằng trước nửa chết nửa sống, Thạch Phong cũng không có ý định xoay người rời đi.
Bởi vì tình thế hiện nay bất đồng.
Thạch Phong không chỉ có được Ma khí, còn chiếm được Băng Lam Ma Diễm cùng trang bị cực phẩm trong giai đoạn hiện tại, hơn nữa có ưu thế đẳng cấp, tự nhiên có tự tin đánh một trận, cho dù đánh không lại, bỏ trốn luôn có thể làm được đấy.
Lúc này tin tức một đoàn tinh anh bị diệt toàn bộ cũng chưa truyền tới tai Phong Vân Vô Hủy, bởi vì người chơi chết đi cần ở nghĩa địa sống lại, ít nhất phải chờ mười phút, hơn nữa sau khi sống lại trong nửa giờ không cách nào nhắn tin cho người khác. Mà bây giờ đám người Phong Vân Vô Hủy cũng không biết hắn đã tới, không có một chút đề phòng, đúng là cơ hội thật tốt để đánh lén.
Vì vậy Thạch Phong vẫn luôn ở trên cây đi theo đội ngũ của Võ Lâm Minh chầm chầm tiến về phía trước.
Võ Lâm Minh hành quân, giữ vững đội hình vô cùng tốt, trị liệu luôn đi ở chính giữa, mà nhóm cao thủ như Phong Vân Vô Hủy cũng ở một bên, hơn nữa những người này chỉ đặt mục tiêu chém giết người chơi, cũng không có ý định cùng nhau đánh quái gì cả, nên nếu muốn chặn đánh giết trị liệu, dù là Thích khách đỉnh cấp cũng khó mà làm được.
Mà người chơi vòng ngoài cách xa nhau cũng không có vượt qua khoảng cách 15 mét, chỉ cần ai xảy ra chuyện, những người khác lập tức có thể đến trợ giúp.
Thạch Phong không có ý định chiến đấu chính diện, mà là lợi dụng ưu thế tốc độ của mình, từ bên ngoài từng chút xơi tái cái đoàn đội này, nên tới gần trong lặng lẽ.
Chỉ chốc lát sau, người chơi phe Võ Lâm Minh gặp một đám Ám Ảnh Báo.
Bọn Ám Ảnh Báo này được một con Ám Ảnh Báo Vương cấp Đầu Lĩnh level 8 dẫn đầu, hết sức hung mãnh.
Thạch Phong cảm giác đây là cơ hội, lén lút tới gần, ẩn núp trong bụi cỏ chậm rãi chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hộ vệ bên cạnh Ám Ảnh Báo Vương đều chết sạch, chỉ còn lại có một mình nó, điều này khiến người chơi Võ Lâm Minh rất hưng phấn, mắt thấy sắp có thể tuôn ra trang bị tốt, chiến đấu càng thêm chăm chú và tập trung, không hề phát hiện Thạch Phong đã đứng tại trên cành cây ở đỉnh đầu bọn họ.
“MT chú ý né tránh kỹ năng, đừng để móng của nó vỗ tới mình, những người khác có thể ngăn cản đều cố gắng ngăn cản, trị liệu toàn lực tăng máu.” Nét mặt Phong Vân Vô Hủy lúc này cũng trở nên rất kích động, lập tức bắt đầu tăng tần suất bắn tên đi từ cây cung trong tay mình.
Phong Vân Vô Hủy không nghĩ tới bọn họ lại may mắn như vậy, có thể gặp được một con quái Đầu Lĩnh level 8. Loại dã quái Đầu Lĩnh này rơi xuống không phải chỉ có một trang bị, bình thường cũng có thể thu lấy vài trang bị. Với đẳng cấp của Ám Ảnh Báo Vương, tối thiểu sẽ rơi xuống trang bị cấp Bí Ngân level 7-8, thậm chí có thể là trang bị cấp Tinh Kim.
Trang bị cấp Huyền Thiết tại giai đoạn bây giờ là hàng cao cấp, cấp Bí Ngân còn thưa thớt vô cùng.
Cả Võ Lâm Minh của họ hiện tại tính tổng cộng vẫn chưa đạt tới mười món trang bị cấp Bí Ngân, có thể thấy rõ sự trân quý cỡ nào.
Mà Ám Ảnh Báo Vương trước mắt này lại có thể tuôn ra trang bị cấp Tinh Kim, càng hiếm hoi hơn cấp Bí Ngân nữa, thuộc tính cũng cao rất nhiều, cả Võ Lâm Minh đến bây giờ còn chưa có một người có được trang bị cấp Tinh Kim.
Đừng nói là Võ Lâm Minh, mà ngay cả vài công hội tam lưu cũng không còn có một món trang bị cấp Tinh Kim nữa, e rằng chỉ có những công hội nhị lưu hay công hội nhất lưu mới có được trang bị như vậy. Bất quá người có được, nhất định là hội trưởng hoặc hội phó công hội, cho dù là thành viên tinh cũng chỉ có thể ngắm mà thôi, muốn có được căn bản không có khả năng, bởi vì đó là tượng trưng cho thân phận.
Nếu như bọn họ có thể có được một hay hai món trang bị cấp Tinh Kim, vây giết Thạch Phong đều là chuyện nhỏ rồi.
Bởi vì là quái Đầu Lĩnh, lĩnh đội ở trấn khác cùng Thiết Kiếm Cuồng Sư cũng đều tham gia chiến đấu, song phương đánh chiến vô cùng kịch liệt.
Ám Ảnh Báo Vương, cấp Đầu Lĩnh, level 8, HP 40 000.
Ám Ảnh Báo Vương tấn công tuỳ tiện một kích, có thể giết chết một người chơi, đuôi báo hất lên là có thể quét rớt hơn nửa thanh máu cả một đám người, một móng vuốt đập xuống, nếu như MT xử lý không tốt, chính là bị giết ngay. Còn nếu Ám Ảnh Báo Vương rống lên, có thể đẩy lùi tất cả kẻ địch xung quanh ra ngoài 8 mét, làm người ta hôn mê 3 giây, hơn nữa Ám Ảnh Báo Vương cực kỳ linh hoạt, lực phòng ngự siêu cao, Võ Lâm Minh chết không ít người.
Mà Võ Lâm Minh có thể tạo thành thương tổn cho Ám Ảnh Báo Vương lại cực kỳ có hạn, Phong Vân Vô Hủy mạnh nhất cũng chỉ có thể tạo thành bốn đến năm mươi điểm tổn thương, những người khác là chỉ hơn mười điểm tổn thương.
Bất quá cũng may là Võ Lâm Minh có nhiều người.
Trọn vẹn năm mươi người vây công Ám Ảnh Báo Vương, bào mòn từng chút một cộng dồn lên, làm cho thanh máu của Ám Ảnh Báo Vương không ngừng giảm xuống, sắp sửa xuống đến 50%.
Thạch Phong lập tức dùng Huyễn Ảnh Sát, thao túng phân thân còn thời gian không nhiều lắm vòng ra sau, chuẩn bị để phân thân từ phía sau đánh lén chức nghiệp pháp hệ và trị liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.